Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 67

Khúc Chí Văn thành công trốn thoát khỏi Đại Mộ của Túc Cảnh Mặc, nhưng cậu ta không đi đến chỗ của Khương Bình ngay. Thay vào đó, cậu ta lại thả hết những con diều dẫn đường ra, hơn 1000 con diều bỗng nhiên xuất hiện dày đặc trên một khoảnh đất trống.

Khúc Chí Văn niệm thầm câu chú trong miệng. Chỉ một lúc sau, những con diều trên mặt đất tụ lại và hóa thành một bản sao giống y hệt cậu ta!

Sau khi hạ ám lệnh đưa một nửa ý thức của mình vào bản sao diều giấy, ra lệnh cho nó đi về phía Đông tìm Khương Bình, Khúc Chí Văn vội vàng làm thuật pháp che giấu hơi thở rồi kín đáo chạy về phía Nam.

Khúc Chí Văn có thể đoán ra được Túc Cảnh Mặc là loại người như thế nào. Là một Tam hoàng tử có thể hạ sát hai huynh trưởng để trở thành đế vương, làm sao không tàn nhẫn độc ác cho được. Việc cậu trộm pháp khí của ba bán tiên kia chắc chắn không giấu được Túc Cảnh Mặc, có lẽ y cũng biết ý đồ của cậu.

Khúc Chí Văn vừa sinh ra đã có thiên nhãn, có thể thấy được ma quỷ yêu thần, đây là kỳ tài dòng họ nhà Khúc 300 năm mới có một lần. Trong suốt lịch sử của gia tộc, nhà họ Khúc cũng chỉ có năm người có thiên nhãn kỳ tài. Bốn người có thiên nhãn khác đã mọc cánh thành tiên từ lâu, nhưng Khúc Chí Văn lại không thể như vậy, tuy cậu có thiên nhãn, nhưng lại không có tiên cốt tiên thịt, chưa kể đến sức khỏe cậu còn rất yếu. Nhà họ Khúc gia nhiều thế hệ làm thiên sư, cũng có thể nhìn ra được mệnh số của cậu.

Khúc Chí Văn có thiên nhãn nhưng lại không có tiên duyên, mà cơ thể này e cũng chỉ có thể chống chọi đến năm 25 tuổi.

Nhưng mà hạn chế này cũng không ngăn cản được tài năng của Khúc Chí Văn. Không có tiên cốt tiên duyên, nhưng Khúc Chí Văn chỉ vừa 20 tuổi lại có thể trở thành một trong số ít các thiên sư giỏi. Không có tiên cốt theo lý thuyết không thể phân thân, nhưng Khúc Chí Văn lại có thể mượn diều dẫn đường biến ra phân thân. không có tiên cốt không thể thi triển tiên pháp, Khúc Chí Văn lại sử dụng cổ pháp, tự nghĩ ra cách kết hợp kỳ hoàng chi thuật và tiên pháp lại với nhau. Sự hiểu biết sâu về kỳ hoàng chi thuật và tiên phép của cậu làm cho những tiên gia cũng phải tự thấy hổ thẹn.

Khúc Chí Văn kiêu ngạo, tính tình của cậu lại làm cho một số vị thần tiên không hiểu biết tiên thuật bằng cậu cảm thấy bất mãn.

Chẳng qua chỉ là người trần mắt thịt không thể sống quá 30 tuổi, có tư cách gì để ngạo mạn như vậy?

Nói đến cùng, chỉ là những tiên gia tự cho mình ở trên cao, lại bị một phàm nhân vượt mặt, lòng tự trọng bị đả kích, cái tính ghen ghét đố kị vốn phải bị diệt trừ trong bản chất tiên nhân lại nổi lên, rồi lại viện đủ thứ cớ để gây phiền toái cho Khúc Chí Văn.

Khúc Chí Văn kiêu ngạo, nhưng cũng chỉ là người trần. Không có tiên cốt, thuật pháp cũng không thể bộc lộ hết sức mạnh, không đánh lại những tiên nhân kia, dù những tên tiên nhân đó sau khi mọc cánh thành tiên thì thản nhiên chơi bời, không siêng năng tu luyện. Huống chi rất nhiều lần bị tiên gia gây sự, nhiều lần bị thương, Khúc Chí Văn đã ghét bỏ thân xác phàm thai này đến tận cùng.

Lần này bị mấy bán tiên truy tìm, chắc bọn họ cũng đánh đến cùng.

Khúc Chí Văn muốn có được thần khí kia, dùng Ngột Cốt thay đổi cơ thể người phàm này. Hôm cậu lẻn vào Minh Hoàng Sơn nơi ba bán tiên sống, ba người kia vốn đã nhận ra Khúc Chí Văn xâm nhập, nhưng lại nảy sinh ghen ghét, không ngăn cản Khúc Chí Văn ngay từ đầu, mà nấp trong tối nhìn bộ dáng lén lút của cậu, rồi nhạo báng sau lưng, định chờ lúc cậu lấy đồ thì xông ra bắt quả tang tại trận con 'chuột ăn trộm' này.

Nhưng kết quả nằm ngoài dự đoán của cả ba, vật mà Khúc Chí Văn lấy trộm không phải là vật bình thường, đó là thần khí có thể điều khiển được Ngột Cốt. Bảo vật này là thứ đã giúp ba người bọn hắn thành bán tiên, bọn hắn chưa bao giờ nói cho bất kỳ ai về thần khí thượng cổ này, làm sao Khúc Chí Văn biết được?!

Kinh ngạc, ba người vội vàng ra tay. Nhưng khi tấn công, hơn một ngàn con diều địa ngục vỡ ra, bọn hắn mới phát hiện đã bị Khúc Chí Văn lừa, lúc khinh địch cũng là lúc Khúc Chí Văn đã mang theo thần khí chạy trốn đi mất!

Khúc Chí Văn không thể có được thần khí này! Bọn họ không dám nghĩ đến khi Khúc Chí Văn cởi bỏ thân xác người phàm thì sẽ như thế nào. Đây là thứ tận đáy lòng họn hắn không muốn nó xảy ra nhất!

Mà ba người lại quên mất, nếu bên trên biết ba người sử dụng thần khí này để thành bán tiên, có được thần khí cấm kỵ bị mất tích 1600 năm trước mà không báo cho tiên đình, thì chờ đón cả ba bán tiên này chắc chắn là hình phạt khủng khiếp nhất, loại bỏ tiên cốt.

Khúc Chí Văn hiểu rõ những điều này, cũng biết bọn hắn sẽ nói cho Túc Cảnh Mặc biết cậu có động cơ khác.

Túc Cảnh Mặc tuy chỉ là quỷ hồn, nhưng đã ở trên nhân gian hơn ngàn năm, quỷ khí kia ngay cả thần tiên cũng cảm thấy lạnh lẽo, huống chi trận pháp cũng làm hạn chế thần lực của thần tiên, nếu vào Đại Mộ, chỉ có thể bị Túc Cảnh Mặc gây khó dễ.

Túc Cảnh Mặc tuy lúc nào cũng cười, nhưng tâm địa y rất tàn nhẫn, có thể cho phép Đàm Trình tự do bước vào lãnh địa của mình, đã là chuyện hiếm có hơn ngàn năm rồi.

Mặc dù y dễ dãi với Đàm Trình, nhưng không có nghĩa y sẽ không tính kế với Khúc Chí Văn.

Lần này, Khúc Chí Văn có thể lấy lý do trợ giúp Đàm Trình để nhờ Túc Cảnh Mặc giúp đỡ cậu chạy thoát, nhưng y chắc chắn sẽ không để cậu bình yên vô sự đi ra, giờ này có lẽ y đã thả ba bán tiên kia ra, muốn cho Khúc Chí Văn chật vật một phen.

Mặc dù Khúc Chí Văn kiêu ngạo, nhưng cậu cũng biết mình sẽ không có phần thắng khi đối mặt ba bán tiên. Vì lần trước ba người kia thiếu cảnh giác nên cậu mới có thể lấy trộm được thần khí, bây giờ nếu trực tiếp đấu với cả ba đang tức giận thì không thể thắng được. Nghĩ vậy nên Khúc Chí Văn mới lệnh cho phân thân diều giấy mang hơi thở của mình đi trước, còn mình thì chạy nhanh nhất có thể về phía Nam.

Vẫn là giấu thần khí này đi trước thì tốt hơn...

...

Khương Bình đi theo chim bồ câu dẫn đường Khúc Chí Văn cho hắn, nhưng dù có nhanh cỡ nào, hắn cũng không thể nào tăng tốc khi đến ngọn núi.

Không biết phía trước có nguy hiểm gì, Khương Bình càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn thận trọng tiến về phía trước, sợ có mai phục.

Có thể nói cảnh giác của Khương Bình cũng có tác dụng, cơn mưa lớn làm giảm đi đáng kể sự hiện diện của hắn, những kẻ trộm mộ chưa qua huấn luyện lại càng khó có thể nhận ra.

Nửa đêm mưa lớn, thấy có ánh đèn pin đong đưa lại đây, Khương Bình vội vàng trốn sau một gốc cây to, lén lút quan sát bọn trộm mộ.

"Này, hình như vừa rồi tao thấy có bóng người."

Tên cầm đèn pin huých khuỷu tay vào một tên khác đang xách theo hai túi đồ ăn lớn đứng bên cạnh nói.

"Mẹ kiếp, mày đừng có nói linh tinh. Mưa to như thế, ngoài chúng ta còn ai chán sống mà mò đến cái nơi toàn là mộ này... chắc mày nhìn nhầm mấy cành cây đung đưa thôi."

Tên cầm đèn pin tuy là trộm mộ nhưng cũng không muốn gặp phải ma quỷ, thấy nhánh cây trước mặt bị gió lay động, hắn vội vàng gật gật đầu nói.

"Chắc là vậy, mưa lớn quá nên chắc tao nhìn nhầm thành bóng người... À, mày nghĩ hai thằng nhãi xuống mộ kia giờ chết chưa?"

Vừa rồi phải cõng thằng anh em bị Đàm Trình đá xuống núi đi bệnh viện, giờ lại phải xách đồ ăn lên núi cho mấy người kia, tên đàn ông xì một tiếng mắng.

"Con mẹ nó ai mà biết, lại còn khảo cổ..."

Tên xách đồ ăn nhạo báng nói.

"Hai thằng đó còn không biết cấu tạo mộ như thế nào, các triều đại thì nhầm lung tung, chắc là chỉ có đi mà không có về rồi!"

"Vậy tên nhóc nhà Đường kia sao lại có thể tin tưởng bọn chúng có thể lấy được thứ đó chứ, còn gọi chúng ta lừa tụi nó vào mộ? Ngay cả chú Hai cũng nghe theo nó?"

Tên xách túi đồ trầm ngâm một lúc lâu, mới ngập ngừng nói.

"Tao có nghe ông già tao kể, nhưng cũng không chắc, ông ta nói trước đấy có mấy chục người cũng vào mộ này, nhưng chỉ có vài người trở ra, mà những người này tuy đã ra khỏi mộ, nhưng cuối cùng cũng chết hết...Nghe kể lại là cơ thể họ tự nhiên hư thối khi còn sống, sau khi thấy cơ thể mình phân hủy hết họ mới tắt thở."

Tên cầm đèn pin rùng mình một cái, không nói gì nữa, chắc bị dọa sợ rồi.

"Thôi... Đi nhanh đi..."

Khương Bình trốn sau một gốc cây, sau khi nghe đoạn đối thoại này thì cũng xác định Đàm Trình bị những tên này khống chế. Lúc đầu hắn nghĩ Đàm Trình chỉ có một mình, nhưng nghe tình hình này thì có lẽ Đàm Trình đi cùng một người nữa, cũng bị khống chế.

Bọn này e là không phải chỉ có một hai tên. Hắn được cấp trên cho 'nghỉ phép', tuy không phải nghỉ phép thật, nhưng trên giấy tờ lại là thật, nên hắn không được mang theo súng.

Đối mặt một đám người, không biết rõ tình hình, cũng không biết số lượng bọn chúng là bao nhiêu, Khương Bình thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghĩ chỉ có thể bí mật theo sát hai tên này.

Nhưng hắn còn chưa đi được hai phút, bả vai lại đột nhiên bị ai đó vỗ lên, không hề nhận ra phía sau có người theo dõi, Khương Bình giật mình, cánh tay vung lên theo bản năng giơ tay bắt lấy tay người này, kéo qua vai quật ngã xuống đất, nắm nay cũng thuận thế đập một cú lên mặt người này.

Cho dù là phân thân, nhưng cảm giác của phân thân vẫn truyền lại cho Khúc Chí Văn.

Đột nhiên cảm thấy đau nhức làm Khúc Chí Văn 'bản chính' vừa giấu xong đồ đang chạy đến chỗ Khương Bình phải sững lại. Khúc Chí Văn không biết phân thân của mình bên kia đã gặp chuyện gì. Loại đau nhức xương thịt này khác với đau từ phế phủ khi bị trúng phép của tiên nhân. Nhưng phân thân diều giấy không có nội tạng, dù bị tiên pháp đánh cũng sẽ không cảm giác đau đớn, nên cái đau này có lẽ là bị người đánh.

Chuyện quái gì đã xảy ra bên kia vậy?

Cậu nhờ phân thân diều giấy tìm Khương Bình hỗ trợ, nên chắc hắn người đầu tiên phân thân của cậu gặp chính là Khương Bình rồi.

Cậu...

Cậu bị Khương Bình đánh...

Khúc Chí Văn chợt dâng lên một cảm giác phức tạp...

Chết tiệt, anh ta làm cái quái gì vậy, chạy đến hỗ trợ lại còn bị đánh?

Tuy đêm rất tối, Khương Bình quen với việc quan sát trong tối rất nhanh nhận ra người bị hắn đánh là ai. Khúc Chí Văn nằm trên mặt đất đang đen mặt nhìn hắn.

"Sao lại là cậu?!"

Khương Bình nhanh chóng buông tay ra, hắn đột nhiên cảm thấy xấu hổ, vội vàng đỡ cậu lên.

"Không phải tôi thì còn là ai nữa!"

Khúc Chí Văn đen mặt nói.

"Nếu là người khác thì không phải vỗ vai anh đâu mà đánh thẳng vào đầu đấy."

"Xin lỗi..."

Nhìn Khương Bình, Khúc Chí Văn biết lúc này mình cũng chỉ là phân thân, nên không so đo nữa, nhìn mây bão đang chậm rãi tan đi, nhưng lại có một cụm mây đen cứ lơ lửng trên đầu một ngọn núi không tan biến. Cảm giác ba bán tiên đang càng ngày càng tiến gần đến mình, Khúc Chí Văn nói.

"Trời gần sáng rồi, chúng ta nhanh qua đó đi, hôm nay không phải ngày hoàng đạo đâu..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top