Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 81

Nơi ở của Khúc Chí Văn cách nhà Hạ Đồng không xa. Tài xế taxi nghe có việc gấp và nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Đàm Trình nên nhấn chân ga chạy nhanh nhất có thể.

Trong khoảng thời gian này, điện thoại của Hạ Đồng lại không liên lạc được nữa, không ai nghe máy nên chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi...

"Chú ơi, phiền chú chạy nhanh lên giùm cháu được không? Bạn cháu đang gặp nguy hiểm."

"Đừng có gấp, tôi chạy nhanh nhất có thể rồi, năm sáu phút nữa là tới rồi."

Như lời tài xế taxi nói, chưa đến năm phút đã đến nhà của Hạ Đồng, khu vực này nằm ở ngoại thành. Căn nhà hai tầng, gạch màu xám của Hạ Đồng rất dễ tìm, liếc mắt rồi đánh giá sơ lược, Đàm Trình phát hiện cửa chính đã bị mở. Thầm nghĩ trong lòng 'nguy rồi', Đàm Trình sợ tên trộm có hung khí nên thuận đường nhặt một cây gỗ rồi vội vàng chạy vào trong.

Quả nhiên, còn chưa vào nhà đã nghe tiếng Hạ Đồng khóc thét chói tai, Đàm Trình chạy nhanh vào trong theo hướng âm thanh phát ra. Ổ khóa cửa phòng của Hạ Đồng đã bị phá hư, thấy vậy cậu vội vàng đẩy cửa vào. Một gã đàn ông trung niên bặm trợn đang đè chặt Hạ Đồng xuống đất, thô bạo xé rách quần áo của cô ấy, còn bản thân cô ấy thì đang giãy giụa gào thét nhưng không có tác dụng nào.

Mặc dù không thân với Hạ Đồng, nhưng cảnh tượng này khiến Đàm Trình Tức giận lao vào phòng, cậu đá văng gã đàn ông kia ra khỏi người Hạ Đồng. Không một chút do dự, Đàm Trình đã đánh một loạt quyền cước lên người gã đàn ông đó.

Có lẽ gã đàn ông cũng không nghĩ tới sẽ có người xông vào, mà còn là một thanh niên cao lớn nên trở tay không kịp. Cho đến khi bị đánh chảy máu mũi mới nhận ra được tình huống của bản thân.

Đàm Trình thấy gã đàn ông đang run rẩy móc trong túi áo ra một con dao nhỏ, cậu không chần chừ mà giơ chân ra đạp lên tay của gã làm cho gã đau đến mức phải khóc lóc xin tha.

Đàm Trình túm lấy gã đàn ông, lấy khăn trải giường cột gã lại rồi ném vào toilet. Sau đó, cậu gọi điện thoại báo cảnh sát, rồi bước đến chỗ Hạ Đồng để trấn an cô.

Hạ Đồng thật sự bị hoảng loạn, đến khi cô thấy có người tới và không xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn, cô mới buông xuống sự đề phòng và òa khóc bổ nhào vào lòng Đàm Trình.

Đàm Trình không ngờ Hạ Đồng sẽ có hành động như vậy, cậu ngẩn ngơ một lúc rồi đẩy cô ra.

"Xin lỗi..."

Hạ Đồng vốn là người da mặt mỏng, cô làm sao có thể không biết ý của Đàm Trình khi đẩy ra. Trong nháy mắt, khuôn mặt ướt đãm nước mắt bắt đầu đỏ lên.

Dĩ nhiên là Đàm Trình thấy được phản ứng của Hạ Đồng, lần trước gặp đã biết cô gái này dễ đỏ mặt, thật ra cũng đáng yêu nhưng mà cũng chỉ trong giới hạn đó thôi. Dù biết được Hạ Đồng có ý với mình nhưng Đàm Trình thật sự không có ý gì khác, tâm trí của cậu đều dành hết cho Túc Cảnh Mặc, không thể có ai khác chen vào.

Không biết nên nói gì, Đàm Trình tìm quần áo phủ thêm lên người Hạ Đồng.

"Hay cậu ra ngoài chờ đi, tôi ở đây canh gã cho đến khi cảnh sát đến thì tôi đi."

Hạ Đồng lau đi nước mắt trên mặt, cô không thể ngừng khóc nức nở nói.

"Không... không sao đâu, nếu cậu bận... cứ đi trước đi, cảm ơn cậu, nếu không nhờ cậu đến kịp thời..."

Hạ Đồng không thể kiềm lại nước mắt nói tiếp.

"Tôi gọi cảnh sát lâu lắm rồi, nhưng mà đến giờ vẫn chưa có ai tới..."

Con gái khóc đương nhiên phải an ủi, nhưng xét theo quan hệ của Hạ Đồng và cậu, vẫn không nên thân thiết, như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai.

Nghĩ như vậy nên Đàm Trình chỉ lấy khăn giấy đưa cho Hạ Đồng rồi hỏi.

"Vậy người nhà của cậu đâu? Tôi nhớ cậu ở ký túc xá mà sao lại về nhà?"

"Ba mẹ tôi đi du lịch ở Thành Đô, tôi không dám gọi... sợ họ lo... tôi đã gọi cho Hà Nhã Lan rồi, bạn ấy cũng rất lo, chắc là đang chạy qua... còn bạn nam... bạn nam mà tôi nghĩ đến lúc này chỉ có cậu..."

Đàm Trình khẽ thở dài, tình huống này cậu biết gọi con gái cũng không ích lợi gì, còn gọi con trai cũng phải gọi một người có thể chạy tới đây ngay.

"Hà Nhã Lan là bạn gái của Trương Tuấn, chỗ họ ở cách đây cũng nửa tiếng đi xe. Có lẽ cô ấy gọi Trương Tuấn cùng đến đây."

"Đúng vậy, nếu cậu đến muộn một chút thôi..."

Nước mắt Hạ Đồng lại tiếp tục tuôn rơi nói.

"Cũng may, cũng may là cậu đã đến."

Đàm Trình cũng không biết nói gì thêm, nên chỉ im lặng không nhiều lời.

Gió đêm đầu thu xuyên qua cửa sổ thổi vào lành lạnh, chạm vào làn da rất thoải mái. Nhìn những nhánh cây đong đưa ngoài cửa sổ, hơi lạnh không khí làm Đàm Trình chợt ngẩn ngơ, đúng là giống như Túc Cảnh Mặc nói, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh mà qua mấy ngày nữa là đến sinh nhật của y.

Vậy năm nay, Túc Cảnh Mặc bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? 30? Không... Túc Cảnh mặc chỉ mất lúc năm 29 tuổi, còn hơn 1600 năm qua thì sao? Nếu cộng thêm vào, khoảng cách tuổi của cậu và y quá lớn.

Dù thế nào đi nữa, đến lúc đó cũng nên chuẩn bị kỹ và lựa quà tặng cho anh ấy. Nghĩ như thế, Đàm Trình tự động bỏ qua chuyện người đã khuất thì không cần làm sinh nhật.

"Đàm Trình, hay là... cậu về trước đi."

Hạ Đồng cũng không phải là người ngang bướng hay hiếu thắng, thấy Đàm Trình ngẩn ngơ như thế, bắt cậu ở đây còn không bằng chủ động mở miệng để cậu đi. Rõ ràng Đàm Trình cũng không có nghĩa vụ tới giúp đỡ mình.

"Hả? À, không sao đâu, tôi chờ với cậu. Dù sao khăn trải giường trói cũng không chắc lắm đâu, nếu như gã ta vùng chạy thoát thì nguy, với lại cậu ở đây một mình cũng không an toàn."

"... Không sao đâu."

Thấy Hạ Đồng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, Đàm Trình cũng hiểu mình ngẩn ngơ vừa rồi là không đúng lắm nên đành hỏi thêm.

"Cậu nói gã ta theo cậu mấy ngày nay sao? Chuyện gì xảy ra? Sao cậu không báo cảnh sát từ sớm?"

"Tôi cũng không chắc chắn lắm, chỉ là mỗi lần đi học về đều có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình, nhưng khi quay lại thì không thấy ai cả. Tôi cứ nghĩ rằng đó chỉ là do tôi quá nghi ngờ thôi, tôi không nghĩ chuyện lại xảy ra hôm nay. Buổi tối tôi đi liên hoan với bạn về, tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Lúc đầu tôi cũng không để ý lắm, nhưng khi tôi đi nhanh thì tiếng bước chân cũng nhanh theo, và ngược lại, khi tôi đi chậm thì tiếng bước chân cũng chậm lại. Phát hiện có người đi theo, tôi vội vàng chạy vào nhà, cũng may tôi kịp thời đóng cửa... tôi sợ quá, lật đật gọi điện báo cảnh sát, nhưng đợi mã mà chưa thấy cảnh sát đến, nên tôi gọi cho Nhã Lan và cậu... hức... hức.... Nhưng mà,... còn chưa ai tới thì gã ta đã phá hư cửa rồi, tôi trốn trong tủ quần áo... hức... mà gã ta... kéo tôi ra... hức..."

"Thôi được rồi đừng nghĩ nữa."

Đàm Trình vội vàng ngắt lời Hạ Đồng, cậu không muốn cô nhớ lại chuyện ấy nên nghĩ rồi nói.

"Không có chuyện gì xart ra cả, lần sau phải cẩn thận hơn. Tôi thấy nhà hàng xóm cách cũng không xa, sao lại không có người nghe thấy và tới giúp?"

"Chắc cũng cso người  nghe được, nhưng họ sợ phiền phức không dám can thiệp..."

Nghe đến đây, Đàm Trình cũng chỉ biết thở dài một tiếng, chẳng còn cách nào, người khác không muốn giúp thì cũng không thể ép được... Con người luôn là những sinh vật ích kỷ.

Hai người không ai nói thêm gì nữa, chờ khoảng hơn mười phýt, đã nghe thấy tiếng Hà Nhã Lan gọi.

"Nhã Lan, tới ở đây, không sao cả."

Nhã Lan dưới lầu nghe tiếng vội chạy lên nói.

"Cái gì mà không sao cả! Cửa nẻo hư hết thế này! Sao có thể không có việc gì!"

"Ấy! Đàm Trình, sao cậu cũng ở đây? Đừng nói với tôi cậu là kẻ xấu đó nha!"

Trương Tuấn không ngờ sẽ gặp Đàm Trình ở đây, cậu ta buột miệng thốt ra.

"Trương Tuấn!"

Trước khi Hà Nhã Lan kịp nổi giận, Hạ Đồng ngày thường ôn hòa, ít nói cũng buồn bực với cách nói của Trương Tuấn, lạnh lùng nói lại.

"Là Đàm Trình cứu tôi! Nếu không nhờ cậu ấy..."

Đang nói thì nước mắt của Hạ Đồng lại rơi.

Trương Tuấn biết mình đã lỡ lời, nên vội vàng nói lời xin lỗi.

Hà Nhã Lan trừng mắt với Trương Tuấn một cái, rồi thấy Hạ Đồng khóc, cô cũng khóc theo vì hai người là chị em thân thiết.

"Tớ hiểu, tớ hiểu mà... thôi đừng khóc nữa Hạ Đồng, để tớ dẫn cậu vào phòng tắm."

Vẫn là con gái hiểu nhau hơn, Đàm Trình không hề nghĩ đến cảm xúc của Hạ Đồng sau khi bị tấn công tình dục, mặc dù không thành nhưng có thể cũng đã bị động chạm. Chỉ khi nghe Hà Nhã Lan nói thì cậu mới nhận ra, có lẽ cậu ở đây càng làm cho Hạ Đồng ngượng hơn nên không dám nói.

"Xin lỗi... tôi không chú ý..."

Hạ Đồng lắc đầu, thật ra cô hiểu chứ, dù cho không nói nhưng cũng có gợi ý. Nhưng Đàm Trình không chú ý là do cậu không quan tâm đến cô mà thôi, nếu để ý sao có thể không nhận ra được.

Hạ Đồng cúi đầu ảm đạm không nói gì đi theo Hà Nhã Lan vào phòng tắm.

"Này, cậu làm người ta khóc kìa."

Trương Tuấn thò đầu qua nói thế, Đàm Trình thuận tay đập lên đầu cậu ta một cái.

"Cậu không nói linh tinh thì chết à?"

"Đau! Hạ Đồng... không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Không, tôi tới kịp lúc. Tên biến thái đang bị trói trong toilet."

"Ừm, vậy là tốt. Hạ Đồng gọi cho cậu sao? Lúc đó cậu đang ở đâu? Hôm nay không vào đại mộ nữa?"

"Không."

Đàm Trình tìm một cái ghế rồi ngồi xuống nói.

"Có chút chuyện gần khu vực này, vừa lúc nhận được điện thoại của Hạ Đồng nên chạy đến đây."

"Chờ cảnh sát đến rồi đi. Có lẽ Nhã lan muốn dẫn Hạ Đồng về, lúc này cô ấy ở với chúng tôi sẽ ổn hơn."

Trương Tuấn ngồi bên cạnh Đàm Trình, ranh mãnh hỏi.

"Nè, cậu với Hạ Đồng có vì hoạn nạn mà sinh tình chứ?"

Đàm Trình cạn lời, cậu liếc Trương Tuấn nói.

"Không thể."

"Uầy, cái gì mà không thể chứ, chuyện tình cảm của cậu so với Hạ Đồng càng không thể hơn đó!"

"Trương Tuấn, cậu có thể im lặng được không?"

"Thôi được rồi, thôi được rồi, coi như tôi chưa nói gì."

Trương Tuấn không nói nữa mà Đàm Trình cũng không muốn tiếp tục đề tài này. Nhìn đồng hồ, cũng đã 1 giờ rưỡi sáng rồi nhưng vẫn chưa thấy mặt mũi cảnh sát đâu, hiệu suất làm việc thật thấp.

Lúc hôm qua về, tuy không hứa với Túc Cảnh Mặc đêm nay sẽ tới, nhưng Đàm Trình vẫn cảm thấy bất an.

Nửa tiếng trôi qua, Đàm Trình thật sự là không chờ nổi nữa mới đứng lên nói.

"Trương Tuấn, hay là cậu ở đây đi, tôi về trước nha."

Trương Tuấn nhớ ngày mai Đàm Trình còn phải đi cắt chỉ miệng vết thương, mà ở đây giờ cũng không còn chuyện gì, nghĩ vẫn nên để Đàm Trình về nghỉ ngơi.

"Cũng được, cậu về nghỉ ngơi trước đi, ở đây để tôi trông cho."

Đàm Trình gật đầu, cũng không giải thích nhiều mà đi xuống dưới lầu. Tuy nhiên, cậu chưa bước ra khỏi cửa thì cảnh sát đến, cậu không thể đi. Những người có mặt đều bị gọi đi thẩm vấn.

Thế là một người nho nhã như Đàm Trình, một lần hiếm hoi nhổ nước bọt lên lề đường và nghĩ năm nay vào đồn cảnh sản không biết bao nhiêu lần rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top