Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Những cơn mê man

Có những đêm toan tỉnh giấc khi đồng hôt mới chực điểm ba giờ sáng non, ngồi nhỏm dậy nhìn quanh bốn bức tường, mắt lờ mờ hẵng còn ngáy ngủ, tôi chỉ nom thấy một màu đen đăch quánh đang choán lấy, tôi cảm thấy sâu sắc cái lặng yên ghê gớm của bình minh đang ruổi tới ngược chiều với bóng đêm. Cô đơn. Trơ trọi. Nhiều đêm lặp đi lặp lại, nó giống như tôi đang bị đẩy xuống một cái hố cát sâu. Vùng vẫy mãi vẫn chẳng thoát nổi. Tâm hồn mỗi ngày một hoang phê, vật vờ, tranh tối tranh sáng. Để rồi mỗi khi mở mắt, lũ cát lại đè lên ngực, lên mũi, siết lấy cố, khiến tôi sặc sụa, hổn hển sợ hãi và chẳng biết mình phải vật vã đến bao giờ mới có thể thoát khỏi. Và thế là tôi lại dìm mình trong những giấc ngủ chập chờn, để mặc cho cơ thể rệu rã cố bấu víu vào những cơn mê man không thực.

...

Tôi thấy mình trong chiếc váy trắng tinh sương, chân mang đôi hài cũng màu trắng, trên chiếc xe đạp đã cũ toàn rỉ sắt, tôi mải miết đạp xe băng qua cánh rừng chất ngất những tán cây gỗ bách chọc trời. Ngửa đầu nhìn lên, vòm trời xanh cao rộng lọt thỏm như một cái vũng nhỏ trong biển rì rào lá biếc. Ánh nắng chan hòa, chim muông bay lượn. Tôi không biết mình đang đi về đâu, chỉ thấy lòng nhẹ nhõm, thảnh thơi dễ chịu. Mọi gánh nặng cuộc đời cứ thế bay biến. Từng cơn gió mơn mởn qua mang tai, còn tôi đạp mãi, đạp mãi... tôi thầm ước ao quãng đường này sẽ trải dài bất tận. Bỗng, chiếc xe đạp bốc cháy. Chẳng biết vì sao. Tôi ném vội chiếc xe sang một bênvaf rùng mình lao chạy, tay ôm lấy ngực thở hồng hộc cố nén sợ hãi. Một bàn tay to lớn, rắn rỏi, nóng ran rần rần nhanh như chớp bắt lấy tay tôi. Anh kéo tôi chạy đi, băng qua muôn vàn rừng cây sừng sững. Diều quạ rợp trời. Núi non nhạt nhòa, những nẻo xa mờ mịt.

Anh vòng tay ôm tôi từ phía sau. Mũi anh chạm vào gáy tôi, luồng hơi nóng mơn trớn dưới mang tai làm tôi run rẩy và thổn thức buông ra những hơi thở lạ lùng. Tôi bấu chặt lấy cánh tay anh, không dám chắc mình còn đứng vững nổi. Chúng tôi tựa vào nhau. Cằm anh đặt trong hõm cổ tôi hờ hững. Hình như anh nói yêu tôi, tôi không rõ lắm. Anh hỏi tôi có tin anh không? Tôi áp mặt mình vào ngực anh, có, em tin, em tin chứ, em tin mọi thứ thuộc về anh, mọi điều anh nói, niềm tin ấy sẽ là vĩnh cửu...tôi vòng tay qua vai anh. Anh ôm tôi rất chặt. Toàn thân tôi lọt thỏm trong thân hình chẳng ngờ lại cao lớn, vạm vỡ và đàn ông đến thế, tôi nghe thấy tiếng tim anh đập gấp gáp, toàn thân anh hững hờ như thể bị điện giật, nắng chiều rơi rớt thành từng giọt xuống bờ vai chắc nịch rồi tan ra thành muôn hạt lóng lánh. Chúng tôi hổn hển với những nụ hôn và cái siết thật chặt. Ngay cả những cá vuốt ve tưởng chừng như nâng niu tỉ mỉ thì rốt cuộc vẫn là vồ vập, điên cuồng. Anh làm tôi thấy mình đẹp. Tôi những tưởng mình có thể bật khóc vì hạnh phúc.

Thời gian trôi qua, nhiều tháng. Tình yêu của tôi và anh đi qua mùa hè, xuyên qua mùa thu, rồi lặng lẽ bước qua mùa đông...

Chúng tôi đứng trên đỉnh của vách đá cao sững sờ, dưới kia là biển cả sâu vời vợi cùng cả ngàn con sóng mạnh mẽ đang táp vào. Gió rít qua tai từng chặp. Núi rừng yên ắng đến độ tưởng chừng như có thể nghe thấy cả tiếng mây trôi. Mọi hình ảnh từ từ lướt qua trước mắt tôi như thước phim quay chậm. Tôi ngơ ngác khi thấy mình đang nức nở, vừa khóc vừa hét vào mặt anh câu gì đó. Còn anh, anh lạnh lùng hấy tay tôi ra, bất cần quay lại. Chúng tôi đang cãi nhau. Rồi anh bỏ tôi ở lại, anh nói sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa, và rằng tình yêu của chúng tôi chính là một sai lầm lớn của đời anh. Anh nói gì , yêu tôi sai lầm? Tôi sững sờ, uất ức chạy theo chộp lấy tay anh, gào vào mặt anh rằng anh là đồ tồi, anh cũng chẳng xứng đáng với tình yêu của tôi. Tôi đấm vào ngực anh thùm thụp. Bỗng, mặt anh vằn lên những tia đỏ quạnh ghê sợ, bàn tay rắn như thép ôm thốc ngang hông tôi, xốc tôi lên vai. Hành động đột ngột của anh khiến tôi lặng đi vì kinh hãi. Anh vác tôi tới bờ mép chênh vênh, dưới kia, sóng biển đang vỗ vào vách đá thành từng cơn cuộn trào xanh thẫm.

Rồi, khi chưa kịp phản ứng gì, cả người tôi đã bị anh quăng mạnh vào khoảng không. Nước quất hung hãn vào thân thể bỏng rát, tôi chìm sâu xuống bên dưới. Đáy biển nuốt lấy tôi, xói mạnh và sâu hoắm. Hình hài anh mờ dần sau làn nước dày nặng, rồi trở thành một màu đen kịt không lối thoát. Tình yêu, đã từng ngầy ngật và điêu linh biết nhường nào, rồi hóa ra cũng chỉ đến thế thôi.

...

Hằng đêm, tôi vẫn bị những cơn mê man tỉnh thức như vậy hành hạ, chúng chẳng biết tự bao giờ đã hóa thanh cơn đau mãn tĩnh và nan y. Để rồi mỗi khi choàng tỉnh còn tờ mờ giữa đêm và sáng, đầu óc mông lung đờ đẫn, tôi nhận ra những cơn đau chẳng phải ở đâu xa mà đã nhen nhóm len lỏi hình thành từ trong chính mình, lảo đảo và hoang mang, tôi thật chỉ muốn ngoạm lấy gối chăn mà cắn xé...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top