Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Các phi tần cùng công tôn quý tộc xung quanh không khỏi kinh hãi một trận, đều đưa mắt dõi theo nhất cử nhất động của hoàng đế. Đừng nhìn hắn bình thường ôn nhu nho nhã, chính ai cũng biết hắn có bao nhiêu thủ đoạn tàn nhẫn. Hôm nay tâm tình hắn đang không tốt, chỉ cần tinh mắt một chút là nhận ra. Vậy mà tên nô tài ngu ngốc này không biết từ đâu nhảy ra, càng khiến tâm trạng hắn hỏng bét.

Tên nô tài ngày hôm nay nhất định sẽ chết rất thảm!

"Ngẩng mặt lên.", một giọng nói trầm thấp không nghe ra rõ ngữ khí vang lên nhưng không hề cho phép từ chối.
Tiểu Mân Tử run rẩy suy nghĩ một lúc mới dám từ từ ngẩng đầu. Lúc này đầu óc y rất trống rỗng, thật sự không dám làm trái lời vị thiên tử này.

"Không tồi, ngươi cũng biết cách dùng gương mặt này để gây chú ý với trẫm nhỉ?", tiếng cười khẽ tràn ra, nam nhân vận long bào uy nghi mười phần tự mình bước tới đỡ tiểu thái giám đang còn kinh sợ đứng dậy. 

"Hoàng... Hoàng thượng...?"

Tống Hữu Thiên giơ ngón tay chặn ngay bờ môi non mềm của y, hai mắt híp lại ra lệnh.

"Trẫm không thích nghe bọn nô tài nói nhiều. Hay là vậy đi, trẫm có một con thú cưng, nó rất thích ăn lưỡi của những tên nô tài vô dụng. Chiếc lưỡi này của ngươi nên cắt đi thôi!"

Lời vừa nói ra, ai nấy đều không hẹn mà cùng cảm thán. Xem ra hoàng đế đâu thèm để tâm đến tên nô tài này,  chỉ là trêu đùa cảm xúc của y thôi. Quả nhiên đây mới chính là tác phong thường ngày của hoàng đế!

Tiểu Mân Tử trợn trắng mắt, không dám tin vội vàng dập đầu tạ tội.

"Hoàng thượng, nô tài sai rồi, cầu xin người đại từ đại bi tha cho nô tài! Bất cứ thứ gì cũng được, xin đừng là..."

"Vậy thì hai cánh tay này nhé, hay là, hai con ngươi xinh đẹp này?", giọng nói ma quỷ lượn lờ bên tai, như bản án còng vào cổ y.

Tiểu Mân Tử biết rõ y thật sự không thể thay đổi ý định của hoàng đế, chỉ có thể bất lực bật khóc. Nhìn cơ thể nhỏ gầy run rẩy vì sợ hãi không dám ngẩng mặt lên càng làm nam nhân thập phần chán ghét. Hắn thay đổi gương mặt tươi cười, lạnh lùng phất tay. Đám thị vệ liền hiểu ý lôi y xuống.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, sau đó không còn ai nghe thấy tiếng tiểu thái giám nữa.

Ngũ vương gia Tống Hạo quan sát từ nãy đến giờ, dù cảm thấy tâm tình có chút khó chịu nhưng cũng không ngăn cản huynh trưởng. Tam gia thì vui vẻ rót rượu cho tứ gia, hoàn toàn không thèm quan tâm tên tiểu thái giám nhỏ nhoi nào đó. Chính là lúc này cả bốn huynh đệ bọn họ không nhận ra, những năm sau đó mình lại cùng tranh giành tên nô tài thấp hèn này tới mức "đầu rơi máu chảy" như thế nào.

Đêm tối...

Khi tiệc tàn, Tiểu Mân Tử lại được các nô tài khác khiêng về. Lúc mở cửa, nhìn cảnh tượng quen thuộc này, Tiểu Liên Tử thầm cảm thấy không ổn.

Nó vươn tay nhận lấy ca ca với gương mặt bê bết máu, tiếng thở yếu ớt không đều khiến nó tưởng như y sắp chết. Tiểu Liên Tử thật sự không thể cố gắng mạnh mẽ được nữa, ôm lấy ca ca khóc rống. Tiểu Nghiên Tử nghe tiếng động vội chạy ra, sợ hãi ngã khụy xuống đất, cũng bật khóc theo. Đám nô tài người thì lấy thuốc người thì thay nước, thật sự đã giúp huynh đệ bọn họ hết tình hết nghĩa.

"Sao lại thế này, sao lúc nào ca ca cũng bị bọn họ nhắm tới? Tại sao chứ?!!", Tiểu Liên Tử căm phẫn cắn môi đến bật máu, nhưng vẫn cố nhẹ nhàng đắp thuốc lên vết thương cho ca ca.

Phải biết rằng đám đào nô thấp hèn bọn họ không có tư cách được nhờ thái y viện chữa bệnh. Là nó cố gắng sử dụng chút "lợi thế" mà câu thông được một tên y quan, nhờ thế lấy được đồ tốt. Nếu không với vết thương nặng như thế này mà không được cầm máu tốt sợ rằng sẽ không qua khỏi.

Sáng sớm hôm sau huynh đệ bọn họ bị Tổng quản lôi ra bắt phải hoàn thành đống công việc mà Tiểu Mân Tử bỏ dỡ. Dù có bị thương nặng thì họ cũng không được có ngày nghỉ phép. Tiểu Liên Tử và Tiểu Nghiên Tử đành cố gắng hết sức làm thay cả công việc của Tiểu Mân Tử,  tuy nhiên họ vẫn lo lắng vì ca ca phải nằm nghỉ một mình khi tỉnh dậy lại không có ai chăm sóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top