Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chuyện xưa (H nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hôn lễ của Diệp Vi và Mạc Mặc, Đông Lăng không hề có ý định hồi phủ. Hắn ngày ngày tìm cơ hội gặp gỡ Đào Tử, chỉ tiếc là cô nàng nào đó vừa thấy bóng hắn liền chạy biến không thấy dạng. Diệp Vi nhìn thấy hắn miệt mài theo đuổi bạn già của mình thì chút tâm tư nổi lên. Nàng gọi Mạc Mặc vào phòng tra hỏi gốc gác lai lịch của Đông Lăng ai ngờ, phu quân của nàng lại ghen. . .Nàng hỏi về Đông Lăng hắn liếc nàng, nàng cảm nhận được hắn đang bất an dù vẻ mặt hắn ngàn năm không đổi lúc nào cũng nhàn nhạt, hắn dè dặt hỏi nàng :
- Nàng thấy hắn đẹp hơn ta sao?
Phu quân nàng... thật đáng yêu.! Nàng đáp " Không có" hắn lại hỏi " Ta với hắn ai đẹp hơn? " nàng đáp " phu quân đẹp hơn chứ! " " Vậy nàng hôn ta, ta mới tin" hắn nói mặt không đổi sắc. Dường như điều hắn nói là chân lý: nàng hôn ta mới khẳng định là ta đẹp hơn hắn. Diệp Vi ngơ ra đây là phu quân ngoan của nàng à? Hôm nay con mượn cớ để đòi phúc lợi nữa đấy. Cũng được, nàng thích! Nàng đứng dậy nhón gót mới miễn cưỡng chạm nhẹ được môi hắn. Mạc Mặc nhân cơ hội liền vòng tay ôm lấy nàng, cái hắn muốn là hôn sâu triền miên, hắn đưa đầu lưỡi phác họa cánh môi nàng mà trêu đùa, thật ngọt! Diệp Vi biết hắn muốn gì, trong cổ họng khẽ vang lên tiếng nỉ non, nửa ấm ức, nửa mời gọi. Tay nàng vươn lên ôm cổ hắn, khẽ gọi " phu quân" thật ngọt, thật câu dẫn.  Mạc Mặc đưa tay cởi y phục của nàng, nhưng tay chân hắn lúng túng tự cởi thật khó liền dứt khoát phẩy tay một cái trên người nàng chỉ con một cái yếm đào, cùng tiết khố. Hắn nhìn liền thấy nơi đầy đặn kia như đang mời gọi, hắn cúi ngậm lấy một bên núi non, một bên dùng tay xoa nắn. Diệp Vi rên rỉ thầm than, đúng là cấm dục lâu năm một khi biết mùi liền chẳng thèm tiết chế, ban ngày cũng có thể tuyên dâm. Bất quá, nàng là hồ ly, đó cũng là bản tính của nàng... Hắn vậy mà còn dám mở miệng " Tiểu Diệp à vi phu xoa bóp như vậy thoải mái không?" Bàn tay càn rỡ tìm đến nới tư mật đã sớm ướt át mà trêu trọc. Đầu lưỡi bận bịu quấn lấy đỉnh hồng chỉ buông chốc lát " nàng nói xem, vi phu học nghệ như vậy đã gọi là tinh thông chưa? " "phu quân~" nghe một tiếng gọi của nàng chẳng còn muốn trêu chọc nàng thêm. Hăn cởi bỏ phục của mình thật nhanh, bế nàng đặt lên bàn. Đôi bàn tay nâng niu thân ảnh trước mặt. Côn thịt đặt nơi tiểu huyệt ướt át, hắn động thân đi vào. Nàng thật chặt như muốn cắn nuốt tiểu huynh đệ của hắn, khoái cảm làm hắn thầm than,  may là nàng chọn hắn chứ không phải kẻ khác. Nàng là của hắn chỉ có thể là của hắn...
Sau khi đòi hỏi đủ phúc lợi Mạc Mặc mới chịu cho nàng tin tức về Đông Lăng.
Đông Lăng là chiến thần từ thượng cổ. Đến nay trong tam giới chỉ còn bốn vị thần từ thượng cổ còn tồn tại: Đông Lăng, Tử Vi, Mặc Uyên, Phù Ba. Đông Lăng xưa nay trong thiên giới vốn mang danh tảng băng di động. Vẻ mặt ngàn năm băng tuyết của hắn đi tới đâu dọa người tới đó. Mạc Mặc nói " Thực ra hắn giống ta, rất ngây ngô" chàng mà ngây ngô, Diệp Vi phỉ nhổ trong lòng "Có điều, hắn có tật xấu là rất tự mãn. Không mở miệng nói thì thôi, đã nói chỉ có thể tự tâng bốc bản thân lên trời. À, hắn từng thích một người, hắn nói người đó rất ngốc, hắn đợi người đó tu được nhân thân sẽ bày tỏ, ai biết đâu người kia thẳng từ thượng cổ, đến khi lôi kiếp đại đạo vậy mà chẳng có chút tiến triển, hắn thì bận đánh đông dẹp bắc loạn Ma Tôn, đến lúc tìm về bóng dáng chẳng thấy" , " Nhưng bây giờ hắn đang theo đuổi Đào Tử nhà chúng ta, nếu hắn còn nghĩ về người kia, ta sẽ không đồng ý. Hơn nữa trông hắn mặt mày ác quá, Đào Tử sẽ sợ, chàng nói hắn đổi biểu cảm đi mới mong lại gần được" "Nàng kệ hắn đi, nàng lo cho ta được rồi không cần để ý hắn." Mạc Mặc nói mặt không đỏ tay không run,  phu quân của nàng có bệnh mặt đơ cực kì nghiêm trọng, ngoài những lúc. . .ưm a kia vẻ mặt say mê nàng, còn lại luôn là bình bình đạm đạm nhàn nhã.
Hôm nay Đông Lăng sau khi tiếp thu kinh nghiệm từ bằng hữu, khuôn mặt đã treo thêm một nụ cười. Đào Tử có chút bất đắc dĩ:
- Đông Lăng đế quân, ngài cần gì cứ nói thẳng. Ta giúp ngài. Đừng mang nụ cười đó dọa người được không?
- Ta cười xấu lắm sao? Đông Lăng ôm trái tim có chút vết rạn.
- Rất đẹp, nhưng đột nhiên thay đổi sợ là không có ý gì tốt. Nàng thật thà trả lời.
- Ta có ý tốt, có ý tốt mà. Hắn vội vàng lặp lại. Ta đang muốn hỏi nàng có tin nhất kiến chung tình không?
- Lại là câu này? Câu này chỉ lừa được kẻ ngốc Mạc Mặc kia thôi, ta không tin, nếu ta xấu xí thì sẽ có người vừa thấy ta đã thích được.
- Vậy sao? Giọng hắn có chút thất vọng. Nhưng ta nói nàng nghe, ta ngoại trừ ngoại hình đẹp ta còn rất có thực lực. Đánh đông dẹp bắc không có nơi nào ta không xông pha. Ta còn biết trân trọng người bên cạnh. Nàng xem Mạc Mặc keo kiệt làm ra rượu ngon cũng chưa bao giờ tặng ta, ta cũng không thềm để bụng. . .
- Ah. Nhưng có liên quan gì tới ta? Ta lại không có hứng thú với ngài? Nàng bất lực thú nhận không muốn dây dưa cùng hắn...
- Vậy nàng thử hứng thú với ta một chút?
-"..." Đào Tử nhất thời câm nín. Mạc Mặc cùng những tiên hữa trên thiên cung có giống ngài không? Tư duy đều có chút. . . không bình thường vậy à? Hay là ngài đang muốn chơi ta?
- Chơi? Là... Là ý gì?
"..." Đào Tử tiếc hận cho một nhan sắc cực phẩm nhưng đầu óc có chút lỗi, chỉ biết thở dài phất tay áo rời đi " Đừng theo ta! Ta cần riêng tư, suy nghĩ về tam quan của thiên giới, ngài chớ làm phiền!"
****                ****                ****
- Bái kiến Tôn thượng, thuộc hạ vừa có được tin tức của Đông Lăng!
- Có gì hay? Tên nhãi ấy sau khi làm Bản Tôn tổn hại nguyên thần, giờ chỉ biết chạy đông chạy tây tìm kiếm thứ gì đó...
- Hắn đang theo đuổi một tiểu tiên mới thành tiên.
- Ah? Thật đáng yêu! Chà!  Chiến thần của Bản Tôn vậy mà đã biết yêu?
Vô Lượng trong mắt thoáng hiên lên tia bất đắc dĩ, Tôn thượng sau khi trọng thương đã tự phân hồn phách mình ra gửi tới những nơi có linh lực tu bổ hồn phách, còn tự phá chân thân, khiến đám thần tiên kia tưởng rằng đã giết được người liền thu binh. Ma giới vì không có người đứng đầu nên tự khắc rút về địa bàn của mình nung nấu chờ ngày trả thù.
Hiện tại Tôn thượng nhà hắn đã phục hồi, chỉ có điều thiếu mất một mảnh hồn phách nên, nội tâm có chút biến thái, nói chuyện có chút xoắn não.
- Vô Lượng à, Bản Tôn muốn gặp tiểu tiên nữ kia! Đến mang nàng về đây. Ta. . .cảm thấy tiểu tiên nữ này sẽ rất đáng yêu.

P/s xin mọi người đừng chê cười, dù cho thấy heo chạy, dù đã ăn thịt heo nhưng tôi thật sự rất không có kinh nghiệm viết H. Tôi phải xem tham khảo của các giả khác. Nhưng nói chung là. . . Vẫn chưa được nồng cháy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top