CHƯƠNG 1: BỆNH VIỆN
Nằm trong nhà, trông ra ngoài cửa, thấy khung cảnh hỗn loạn như bức tranh vẽ hôm qua, nó bất giác trở mình ngồi dậy, chạy xuống bếp, xem mẹ có dưới đó không?
Nó bất giác gọi tiếng "Mẹ ơi"
Vẫn không thấy mẹ đâu, nó chạy ra trước nhà, trông vào đám đông, để tìm mẹ
Nó mới phát hiện ra mẹ nằm đó, bất động, và thấy mấy cô chú mặc chiếc áo trắng tinh đến khiêng mẹ đi, nó bám víu lấy mẹ, leo lên xe
Cái xe đó được gọi là xe cứu thương, và cứ oa oa suốt chặng đường đi
Và nó ngồi đó, bên cạnh mẹ, trong lòng nó bây giờ là sự trống rỗng đến khó tả
Nó không khóc, chỉ nắm tay mẹ, nhìn mẹ thật âu yếm
Cô mặc trắng nói mẹ không sao đâu, do mẹ làm việc quá sức thôi
Nó nhìn cô, rồi mỉm cười thật nhẹ
Bên ngoài ô cửa xe, những hàng cây ríu ra, ríu rít kèm theo những cơn gió nhè nhẹ
Nó một cậu bé 7 tuổi
Lớn lên trong khung cảnh tuổi thơ với nhà tranh, vách đất
Lớn lên trong tình yêu thương và sự bao bọc của mẹ
Nó chợt nghĩ, nếu một ngày, mẹ không còn, thì sao nhỉ
Có lẽ nó sẽ rất buồn, có lẽ nó sẽ khóc nhiều ngày và có lẽ nó sẽ trở thành trẻ mồ côi như thằng Tý kế bên nhà mà nó hay trêu trọc
Nó bất giác nhận ra nó đã trưởng thành, với những suy nghĩ đó, nó trưởng thành thật rồi
Xe đã đến cổng bệnh viện, nó đọc cái từ "bệnh viện" ngay từ đầu cổng
Cô chú mặc áo trắng đưa mẹ vào trong, nó cũng đi theo
Cô bảo cứ ngồi đây đợi cô, rồi cô đưa mẹ vào cái giường nho nhỏ và nói gì cũng nho nhỏ với các cô chú áo trắng khác
Nó vẫn ngồi đó nhìn mẹ
Nó thấy trên khuôn mặt mẹ, là những vết đốm nâu, da mẹ sạm đen hơn nhiều so với da nó
Chắc do mẹ đi nắng nhiều hơn nó
Mẹ làm việc ngoài đồng, khi nó lang thang đi bắt dế cũng lũ bạn, có những lúc trời nắng gắt, nó và lũ bạn sẽ chui vào một gốc cây nào đó để trú nắng và nằm nhìn trời, nhìn mây
Còn mẹ, có những ngày mải mê chơi, cũng ko thấy mẹ gọi nó về ăn cơm, đói quá nó cũng tự mò về, lúc ấy mẹ lại không có nhà
Nó biết mẹ đang ở ngoài đồng với các cô chú khác
Nó chợt thoát khỏi những suy nghĩ miên man khi nghe tiếng gọi của của cô áo trắng
"Mẹ cháu tỉnh rồi này"
Nó òa chạy đến ôm mẹ
Mẹ vò vò cái đầu của nó và hỏi "Con ăn cơm chưa"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top