Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Mộng xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nấm

-----

Tối hôm qua Chu Chu có mơ một giấc mộng.

Vẫn là một hồi mộng xuân.

Trong giấc mộng, cô và các thực tập sinh uống say rượu, liền gọi điện thoại cho Giang Thần đến đón cô, không ngoài ý muốn bị anh mắng một hồi.

Bất quá mắng cũng mắng, nhà cô và nhà anh cũng là hàng xóm nhiều năm nay. Hiện tại Chu Chu lại ở nhờ trong căn hộ chung cư của anh, Giang Thần vẫn đem khuôn mặt đen tới.

Lúc đầu, Chu Chu vẫn còn rất tỉnh táo, kết quả xe chạy được nửa đường, rượu bắt đầu ngấm, cô lôi kéo cổ áo chính mình, liên tiếp ồn ào kêu nóng.

Giang Thần bị cô quậy đến không có biện pháp, duỗi tay đến giúp cô mở hai viên cúc áo. Ai ngờ ngay lúc này Chu Chu bỗng nhiên chơi xấu, bắt lấy tay anh trực tiếp đặt lên trên ngực mình. Bàn tay lạnh lẽo đột nhiên chạm vào da thịt nóng bỏng, nam nhân giật mình, vội vàng thu tay trở về.

Giang Thần cau mày, sắc mặt bình thản giống như chưa có chuyện gì xảy ra: "Em đã uống quá nhiều."

Chu Chu vừa thấy anh cau mày, cũng có chút không cao hứng lắm.

"... Tại sao ở trong mộng anh cũng không thú vị như vậy, vẫn là nam nhân..." Cô bất mãn mà lẩm bẩm, không chú ý tới khóe miệng Giang Thần đang giật giật.

Chu Chu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh trong hai giây, bỗng nhiên quyết định phải cho anh xem nhan sắc của mình a.

Chu Chu cười xấu xa, suy nghĩ nói: Cô đang ở trong mộng, như vậy cô làm gì đều cũng không sao. Dù sao, chỉ cần cô không nói, Giang Thần ở hiện thực cũng sẽ không biết ——

"Em lại làm gì?"

Nhận thấy Chu Chu đột nhiên tháo dây an toàn, ngả về phía anh. Giang Thần còn tưởng cô uống quá nhiều nên không ngồi yên, theo bản năng duỗi tay ra muốn đỡ cô. Kết quả, vô cùng chính xác nắm lấy phần thịt mềm trên ngực cô, bàn tay cách lớp quần áo vô ý thức mà nắm lấy.

"Hừ..." Chu Chu theo phản xạ tính mà hừ một tiếng, nghe được giọng nói căng thẳng của Giang Thần.

"Xin lỗi." Giang Thần cũng có chút xấu hổ, anh vội vàng buông tay ra, đang muốn nói cái gì, đột nhiên cảm thấy dây lưng trên eo bị lỏng.

Giang Thần sắc mặt biến đổi: "Em đang làm gì vậy?!"

Chu Chu cười hì hì gối đầu lên đùi anh, vươn tay ra đem dây lưng của anh tháo ra. Đầu ngón tay du ngoạn trên chiếc quần tây của anh, tựa hồ muốn đo vật bên trong lớn bao nhiêu.

Chu Chu: "Có đi có lại a! Em cũng giúp anh giải nóng!"

Mặt Giang Thần tức khắc đen đi: "Dậy."

"Giang Thần, có thứ gì đó trong quần anh!" Đầu ngón tay Chu Chu đi vòng quanh ở gần nơi đó ở, tận mắt nhìn thấy lều nhỏ của Giang Thần dựng lên.

"..." Giang Thần chửi thề hai câu trong lòng, đang muốn mắng cô hai câu. Đột nhiên cả người chấn động, hô hấp đều ngừng lại.

Chu Chu bắt đầu duỗi tay đi vào.

"Bên trong thật sự có cái gì ai!" Cô hưng phấn mà kêu lên, rất giống như phát hiện ra một món đồ chơi mới.

Nhưng trên thực tế, một người đã xem vô số phim cấm như anh, không thể dùng những từ ngữ đơn giản như vậy để hình dung hành động của cô lúc này.

Bàn tay mềm mại của con gái hoàn toàn bất đồng với bàn tay của nam nhân. Cô tựa như tò mò thứ bên trong mà tìm kiếm. Toàn bộ quần bị tay nhỏ cô làm căng ra, lòng bàn tay mềm mại thỉnh thoảng chọc vào cây gậy, kích thích Giang Thần thiếu chút nữa không nhịn được.

"Chu Nịnh! Em ngồi xuống cho anh!" Giang Thần tức giận đến mức gọi cả họ tên cô. Anh vẫn đang lái xe!

Giang Thần theo bản năng kéo tên đầu sỏ họa "Tay", lại không nghĩ tới Chu Chu còn giảo hoạt hơn anh. Đột nhiên duỗi tay cầm cây gậy, trực tiếp mang nó ra, phân thân cực đại đứng thẳng tắp, làm người khác muốn bỏ qua đều khó.

"Oa! Giang Thần, của anh thật lớn nga!"

"..." Theo lý thuyết mà nói, lời này hẳn là một lời hay, nhưng dù thế nào thì Giang Thần cũng không cao hứng nổi.

Bởi vì giây tiếp theo, Chu Chu đã duỗi tay ra chọc vào cái túi đựng con cháu của anh. Thiếu nữ khẽ cười một tiếng, chơi xấu mà nhẹ nhàng nhéo một chút. Một cổ kích thích dọc theo cột sống xông thẳng lên đại não, Giang Thần thiếu chút nữa 'hừ' ra tiếng.

Phía sau vang lên một tiếng còi xe không kiên nhẫn,trong gió đêm hỗn loạn vang lên hai câu chửi rửa. Giang Thần nhanh chóng buông tay đang kéo Chu Chu ra, ổn định tay lái.

Còn không kịp thở phào nhẹ nhõm. Giây tiếp theo, anh liền nghe được thanh âm của tiểu quỷ nhỏ.

"Nguyên lai, anh dấu nhiều đồ ăn vặt ở trong quần như vậy? Anh nhìn, nó đều tràn ra thật nhiều."

Vừa dứt lời, cây gậy đột nhiên bị cô liếm một chút. Cái lưỡi ướt át đột nhiên phủ lên phân thân nóng rực của anh, trong đầu Giang Thần tức khắc ầm ầm nổ tung.

Nha đầu này là đang cố ý muốn anh nghẹn cả đêm nay đúng không?

Giang Thần dường như kìm nén sự tức giận của mình, thanh âm có chút nói không nên lời, khàn khàn: "Chu Nịnh, em đừng quá quá phận."

Chu Chu chớp chớp mắt: "Làm thế nào để nó ra nhiều hơn?"

Cô duỗi tay chọc chọc tiểu Giang Thần sắp bay lên trời kia, cũng không để bụng nó có chạm vào khuôn mặt của mình hay không, nghẹn cười nói: "Là như thế này sao?"

"Vẫn là như vậy?" Vừa dứt lời, cô há mồm liền ngậm lấy quy đầu phấn nộn của anh.

Môi của Chu Chu rất nhỏ, do đó không có khả năng một lần liền ngậm hết cây gậy to lớn của anh, vì vậy chỉ có thể ngậm lấy bộ phận phía trước.

Giang Thần nhịn không được run lên một chút, theo bản năng muốn tiến đến nơi ấm áp và mềm mại kia. Đôi môi như trái anh đào theo bản năng nhẹ nhàng mút hai cái, đầu lưỡi linh hoạt không biết cố ý hay vô tình mà lướt qua lỗ nhỏ trên quy đầu ——

Bất ngờ phanh gấp một cái, Giang Thần theo phản xạ duỗi tay bảo vệ phía gáy cô, hai người theo quán tính ngửa người ra đằng trước. Chu Chu còn chưa kịp phản ứng, cây gậy đã hung hăng đâm vào cổ họng cô.

"Khụ khụ..."

Đồ vật kia của anh làm cô không thoải mái, Chu Chu vội vàng muốn bò dậy, lại nhận ra cô không thể đứng nổi.

"... Đừng nhúc nhích."

Tay người nào đó ấn ở phía sau gáy, sức lực rất lớn khiến Chu Chu có chút hoài nghi sự cố vừa rồi có phải là anh cố ý gây ra hay không.

Chu Chu mới vừa nâng đầu lên một cái, tên kia liền dùng lực ấn cô trở về. Môi đỏ mềm mại cọ xát vào phân thân, thậm chí cô còn cảm thấy thứ trong miệng giật giật vài cái.

"Ưmm..."

Giang Thần?

Chu Chu quay đầu đi, đáy mắt còn mang theo chút nước mắt rơi xuống. Giang Thần cúi đầu nhìn cô, ánh đèn đường yếu ớt xuyên qua cửa kính xe chiếu lên khuôn mặt đẹp của anh, dục vọng không che dấu trong đáy mắt cũng bị chiếu đến rõ ràng.

"Anh đã nói rồi, đừng quá phận."

- Hết chương 1 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top