Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Hồi Ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa lất phất rơi ngoài trời, những giọt nước lăn dài trên ô cửa sổ cũ kỹ, tạo ra những vệt dài lóng lánh trong ánh sáng yếu ớt của buổi chiều chạng vạng. Bầu trời u ám, phản chiếu tâm trạng nặng nề mà Lý Gia Hào mang trong lòng. Cậu đứng lặng lẽ bên khung cửa, ánh mắt sâu thẳm chiếu qua làn mưa mỏng, nhìn về con phố vắng vẻ trải dài trước mặt. Từng bước chân người qua lại, từng góc nhỏ của khu phố này vẫn in sâu trong tâm trí cậu, mặc dù đã bao năm tháng trôi qua kể từ khi cậu rời khỏi đây.

Gia Hào trở lại với trái tim không còn là của cậu bé ngây thơ ngày xưa nữa. Giờ đây, nó bị xé toạc bởi những vết thương của quá khứ, bởi những kẻ đã từng gây ra cho cậu những nỗi đau không thể nào quên. Cậu hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi lạnh của căn nhà, của ký ức cũ ùa về, và của nỗi uất hận chưa bao giờ nguôi ngoai. Thời gian có thể thay đổi mọi thứ, nhưng những vết sẹo trong lòng cậu vẫn còn đó, và cậu biết, mình phải đối diện với chúng.

Những gương mặt xưa cũ hiện lên trong đầu cậu, từng người một, từng kẻ một, những người đã làm tổn thương cậu, bỏ rơi cậu, cười nhạo cậu. Liệu họ có còn nhớ đến cậu không? Hay họ đã sống một cuộc đời êm đềm, hoàn toàn quên lãng những gì họ đã làm với cậu? Cậu cười nhạt, một nụ cười lạnh lẽo pha chút cay đắng.

"Quên lãng ư?" Cậu tự hỏi. "Không, họ sẽ không có cơ hội quên đâu."

Bàn tay Gia Hào khẽ chạm vào khung cửa sổ lạnh lẽo, mắt vẫn dõi theo làn mưa ngoài kia. Cậu cảm nhận rõ từng vết sẹo trong lòng mình, từng mảnh ký ức chắp vá bởi sự phản bội, cô đơn và cả những nỗi đau mà cậu đã phải gánh chịu suốt nhiều năm. Cậu biết mình không thể để những kẻ đó sống trong yên bình. Họ sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt mà họ đáng nhận.

Rồi, trong cơn giận dữ đan xen với sự bình tĩnh kỳ lạ, một ý nghĩ chợt lóe lên trong tâm trí cậu. "À, đúng rồi!" Cậu thì thầm, một nụ cười lạnh lẽo hiện trên môi. "Cậu ta cũng không ngoại lệ nhỉ?"

Ký ức về một người bạn cũ, người từng rất thân thiết nhưng rồi cũng biến mất như tất cả những người khác, hiện lên mờ nhạt. Cậu ta, kẻ mà Gia Hào từng coi như một phần không thể thiếu trong cuộc sống, giờ đây cũng chỉ là một cái tên trong danh sách những người cần phải trả giá. "Mình đã thay đổi, cậu ta cũng vậy." Gia Hào nghĩ. "Không ai thoát khỏi chuyện này cả."

Nỗi uất hận ngày càng lớn dần trong lòng cậu, như cơn mưa ngoài kia đang ngày càng nặng hạt, báo hiệu một cơn bão không thể tránh khỏi. Gia Hào đã sẵn sàng. Cậu đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu, và giờ đây, mọi thứ sẽ được giải quyết. Không một ai, kể cả người bạn cũ, sẽ thoát khỏi cơn bão mà cậu sắp mang đến.

oOo

Đêm xuống, quán ăn vặt nằm ven sông sáng rực trong ánh đèn vàng, phản chiếu lung linh lên mặt nước như những ngôi sao nhỏ. Xung quanh, những chiếc đèn nhiều màu sắc từ các quầy hàng đồ chơi trẻ em càng làm cho không gian thêm phần rực rỡ. Tiếng cười nói của trẻ nhỏ xen lẫn với tiếng còi xe và dòng người tấp nập qua lại. Khung cảnh này, đối với Kiều Thanh Thư, như một thế giới khác, nơi cô có thể tạm gác lại mọi lo âu.

Thanh Thư rất thích những khung cảnh về đêm. Dù trong lòng ngập tràn niềm vui hay chứa đựng nỗi buồn, cô đều tìm đến những nơi như thế này để bày tỏ tâm tình. Chỉ có cảnh vật là biết lắng nghe mọi cảm xúc mà cô mang theo.

Gia đình Thanh Thư sở hữu một quán ăn nhỏ gần trường trung học nơi cô đang học. Vào buổi sớm, quán luôn thơm lừng hương bánh mì, phở, bún, và mì... Món nào cũng nóng hổi và đầy ắp hương vị gia đình. Buổi trưa, quán trở nên đông đúc với những suất cơm nhà nấu, đậm chất dinh dưỡng và giá cả phải chăng. Nhưng có lẽ thời điểm mà Thanh Thư yêu thích nhất là khi đêm xuống, lúc cả gia đình kéo chiếc xe ba gác ra ven sông để bán đồ ăn vặt.

Sau khi dọn dẹp quầy đồ ăn vặt gọn gàng, Thanh Thư dựa lưng vào chiếc bàn nhỏ, đưa mắt ngắm dòng người qua lại. Bầu không khí đêm ven sông luôn có một sức hút đặc biệt với cô.

Trong lúc mơ màng, Thanh Thư bất chợt bắt gặp ánh mắt của một chàng trai đứng gần đó. Cậu ấy không giống những người xung quanh, không vội vã, mà dường như chỉ đứng lặng lẽ nhìn. Ánh sáng từ đèn quầy phản chiếu lên khuôn mặt góc cạnh, làm nổi bật đôi mắt ấm áp. Vẻ đẹp trai đầy cuốn hút của cậu khiến Thanh Thư không thể nào rời mắt.

"Đẹp trai quá..." Cô thầm nghĩ, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng ấy. Một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng. Sao lại gần gũi đến thế, như thể cô đã từng gặp cậu ở đâu đó trước đây. Đang mải mê suy nghĩ, một giọng nói trầm ấm bất ngờ vang lên, kéo cô trở lại thực tại.

"Cô chủ ơi, cho tôi một ly trà sữa nóng vị truyền thống, nhưng ít đường nhé!"

Thanh Thư giật mình, tim đập nhanh hơn khi nghe giọng nói ấy. "Giọng gì mà hay vậy trời..." Cô thầm nghĩ, cố giữ bình tĩnh trước ánh mắt chăm chú của chàng trai. "Có cần thêm gì không ạ? Bánh tráng trộn hay khoai tây chiên cũng ngon lắm." Cô luống cuống hỏi thêm.

Chàng trai khẽ mỉm cười, đôi môi cong lên một cách đầy mê hoặc. "Chỉ vậy thôi, cảm ơn cô chủ nhiều."

Thanh Thư lặng người trước nụ cười đó, vội quay đi pha trà sữa, đầu óc vẫn rối loạn. Khi trở lại với ly trà sữa trên tay, cô không dám nhìn thẳng vào cậu, chỉ đặt ly nước lên quầy và nói nhỏ. "Của anh đây."

Cậu nhận lấy, nhẹ nhàng cảm ơn rồi quay bước rời đi, để lại Thanh Thư đứng đó, lòng ngổn ngang. Nhìn theo bóng dáng cậu rời xa, cô không thể ngừng nghĩ. "Ôi trời ơi, đẹp trai quá!" Cảm giác tiếc nuối dâng lên khi cô tự nhủ. "Biết thế mình đã xin số điện thoại rồi. Ngốc thật!"

Cô đứng đó thêm một lúc, nhìn vào khoảng không, tưởng tượng ra đủ viễn cảnh về chàng trai ấy. "Mình phải chinh phục cậu ta cho bằng được!" Nhưng rồi lại tự cười bản thân. "Thôi, đã là khách hàng thì chắc chẳng gặp lại nữa đâu..."

Bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Nhìn vào màn hình, Thanh Thư thấy tên Dương Ánh Vy, bạn thân cô. "Gì đây, sao lại gọi giờ này nhỉ?" Cô nhấn nút trả lời.

"Ê bà đang làm gì đó? Đã chuẩn bị kỹ cho năm học lớp 11 chưa? Ngày mốt là đi học rồi đấy." Giọng Vy vang lên đầy hào hứng.

Thư bật cười. "Chuẩn bị gì chứ? Như mọi năm thôi mà, có gì đặc biệt đâu."

"Không đặc biệt sao được! Nghe nói năm nay có mấy học sinh mới chuyển vào lớp mình, toàn trai đẹp đó!" Vy kéo dài giọng, cố gây thêm kịch tính.

"Trai đẹp á? Tin từ đâu ra vậy?" Thư tò mò hỏi.

"Tin nội bộ từ hội trưởng khối đó! Mấy đứa trong lớp đang bàn tán ầm lên. Toàn cực phẩm nha, nghe đồn có cả du học sinh nữa đó."

Nghe đến đây, Thanh Thư chợt nhớ đến chàng trai vừa gặp. Không lẽ nào... Cô thoáng nghĩ, nhưng rồi tự cười với bản thân. "Thôi kệ, gặp ai thì gặp, tui còn khối việc phải lo mà."

"Thế mà bà không quan tâm hả? Lạ nha! Bình thường bà còn sốt sắng hơn cả tui cơ mà?" Vy trêu chọc.

Thanh Thư cười nhẹ, nhưng trong lòng vẫn không ngừng băn khoăn liệu chàng trai cô vừa gặp có phải là một trong những học sinh mới. Cậu trông chạc tuổi cô, và đặc biệt là gương mặt lạ lẫm, hoàn toàn không quen thuộc. Thanh Thư đã phụ giúp gia đình bán ở khu này từ nhỏ, nên cô dễ dàng nhận ra ai là người ở đây và ai là người mới tới. Cô vội chuyển chủ đề để dẹp bỏ những suy nghĩ đang rối loạn trong đầu. "Thôi, đừng làm loạn trước khi mọi chuyện rõ ràng. Tối mai đi mua đồ chuẩn bị cho năm học mới không?"

"Đi chứ! Tầm 17 giờ tui qua đón nhé. Mà này, nhớ diện đồ đẹp đấy, biết đâu lại đụng phải mấy 'cực phẩm' mới của lớp thì sao!" Vy bật cười tinh nghịch.

"Rồi, tui biết rồi mà!" Thư đáp lại cười theo.

Sau cuộc gặp gỡ đầy bí ẩn với chàng trai ở quán, Thanh Thư tự nhủ rằng cuộc gặp này có lẽ chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua. Nhưng liệu có thực sự như vậy hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top