Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tự tìm đường chết.

Độc Cô Bác giải trừ chân thân giáp, khuôn mặt anh tuấn vô cảm nhìn Đường Tam thất khiếu đổ máu ngồi xếp bằng trên đất.

Tiểu tử ngươi mới là hồn tôn cũng đòi giải bổn mệnh kịch độc Bích Lân Xà Hoàng, chết thì chịu, hắn không liên quan đến việc này.

Hơn nữa, song sinh võ hồn tuy có nhưng dễ gì xuất hiện đến thế. Biết đâu mấy gã kia chỉ nói suông để hù dọa hắn thôi?

Khùng mới tin bọn họ.

Sau đó, trên người Đường Tam xuất hiện một cây búa nho nhỏ. Toàn thân tiểu chùy mang màu đen tuyền, thi thoảng có vài vệt hoa văn xanh sẫm, không ngừng tỏa ra hàn quang bức người.

Đệch, là con trai của Đường Hạo thật.

Cả người Độc Cô Bác cứng đờ, trợn mắt nhìn cây búa bên tay trái Đường Tam, quyết đoán xoay người rời khỏi.

Nhân lúc chưa có ai phát hiện, hắn vẫn nên xách cháu gái mình trốn đi thì hơn.

Còn sống còn đường để đi, chết rồi coi như chả còn gì.

Bỗng nhiên mùi hoa thơm ngát xuất hiện, Độc Cô Bác ngửi ngửi, bước chân ngừng lại, quay đầu nhìn thiếu niên đả tọa trên đất. Vẫn là đóa hoa trà trắng muốt, vẫn là bóng hình mờ ảo của thiếu nữ tóc nâu và cả luồng uy áp khổng lồ.

Số thằng nhãi này thật lớn, trúng kịch độc bản mệnh vẫn không chết được.

Chẳng qua, đóa hoa kia, hắn thấy ở đâu rồi thì phải...

Đường Tam chỉ cảm thấy cả người ấm áp dị thường, độc tố xao động trong người dần dần lặng xuống, cuối cùng hòa với máu của cậu và biến mất.

Thiếu niên từ từ mở mắt, khuôn mặt quen thuộc mờ mờ như có như không rọi vào đồng tử. Đường Tam xem biểu tình lo lắng của cô gái, ánh mắt ôn nhu như nước.

Nghiên Nhi, ta không sao.

Mày giãn ra, thiếu nữ quay đầu nhìn sang thanh niên tóc lục đằng kia một cái rồi biến mất.

Độc Cô Bác: "..."

Đường đường Độc Đấu La vang danh đại lục, lại bị một con nhóc trừng mắt, nói ra chắc ai không tin đâu.

Đường Tam thu đóa hoa vào Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, đứng dậy chắp tay cúi người với Độc Cô Bác.

"Cảm tạ tiền bối thủ hạ lưu tình."

Độc Cô Bác khoanh tay, mặt mày nhăn nhó, cuối cùng phun ra một câu.

"Tiểu quái vật, lớn phúc thật."

Đấu độc xong xuôi, cậu nên bắt tay giải độc cho lão quái vật này thôi. Đường Tam nhìn quanh Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, cười gian một tiếng.

Lão quái vật, không lột ngươi một tầng da, ta không gọi là Đường Tam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top