Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: Dật - Soliteria_Slytherin

——

Một năm rồi.

Tiêu Viêm khẽ híp mắt, miệng ngậm nhánh cỏ dại hắn tiện tay hái ven đường đột nhiên không đầu không đuôi nghĩ tới chuyện này.

Hắn không nghĩ đến bản thân tới thế giới này hơn một năm, cũng không nghĩ đến việc bản thân an toàn rời khỏi chỗ thời không loạn lưu tràn ngập nguy hiểm kia. Tuy nhiên, cái giá phải trả cho chuyện này không hề nhỏ chút nào.

Tiêu Viêm vốn lường trước việc thân thể sẽ bị thương nặng nên mới ăn viên đan dược kia, lại không nghĩ đến thời không loạn lưu cuồng bạo đến mức trực tiếp đánh nát thân xác do dị hỏa rèn thành. Cơ thể được rèn từ 23 loại dị hỏa khác nhau có thể chống được cùng lúc năm tên đấu đế, lại không chịu nổi một kích mạnh mẽ của đường hầm không gian kia.

Hắn từng nghĩ ông trời không ưa mình cho lắm.

Hửm, hỏi hắn lý do tại sao ư?

Mất cơ thể cũng đành đi, Tiêu Viêm có thể dùng dị hỏa trực tiếp hóa thành hình người trong thời gian nhất định. Nhưng một thân tu vi đấu đế của bản thân bởi vì ba cái pháp tắc chết tiệt chuyên dùng để bảo vệ mấy vị diện cấp thấp, tránh khỏi đám người có thực lực mạnh mẽ không thuộc về nơi này khiến nó không thể sử dụng được dù chỉ một chút!

Thường thì mấy kẻ đó sẽ bị đánh bay ra khỏi vị diện đó, hoặc xui xẻo hơn là bị pháp tắc chèn ép đến mức tự bạo. Tiêu Viêm may mắn không nhận hai đãi ngộ trên, nhưng cái cảm giác trơ mắt nhìn tu vi trong người bị phong ấn mất đi không dùng được chẳng dễ chịu tí nào.

Hắn nên mừng vì tu vi chỉ bị phong ấn thôi chứ không bị tiêu tán hoặc mất hết chăng?

Chậc chậc, nghĩ đến chuyện này thôi cũng khiến người ta sôi máu lên rồi.

Thanh niên lắc lắc đầu, đánh tan suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, đồng thời nghĩ đến số thông tin về thế giới mà hắn bị thời không loạn lưu vứt xuống đây.

Nơi này là Đấu La đại lục, thuộc về vị diện cấp thấp. Ở chỗ này không có đấu khí như ở Đấu Khí đại lục, cũng không có ma pháp hoa lệ hay võ công cao siêu thần bí gì đấy, chỉ có một thứ gọi là võ hồn. Mỗi người dân ở Đấu La đại lục đều có võ hồn của riêng mình nhưng chỉ có số ít người mới có thể tu luyện được. Những người tu luyện được võ hồn gọi là hồn sư, đồng thời hồn sư cũng là chức nghiệp cao quý nhất trên mảnh đại lục này.

Hồn sư chia thành mười danh hiệu, mỗi danh hiệu phân ra mười cấp bao gồm: hồn sĩ, hồn sư, đại hồn sư, hồn tôn, hồn tông, hồn vương, hồn đế, hồn thánh, hồn đấu la, phong hào đấu la. Trong đó, hồn sĩ dành cho những người mới giác tỉnh võ hồn, còn phong hào đấu la thì dành cho người có thực lực mạnh nhất vượt qua khỏi cấp 90. Hồn sư phân chia cấp bậc không khác đấu giả bên Đấu Khí đại lục là bao.

Ví dụ như cái người vớt hắn ra từ rừng rậm lúc bản thân đang trọng thương hôn mê hồi trước. Nếu Tiêu Viêm nhớ không lầm thì dựa theo danh hiệu ở chỗ này thì người nọ được gọi là đại hồn sư, tức hồn lực đã vượt qua cấp 20.

"Ngươi lại ở chỗ này."

Đang lúc hắn nghĩ ngợi miên man, một giọng nói khàn khàn đặc trưng vang lên, thu lại thần trí vốn lơ lửng ở phương trời nào đó của Tiêu Viêm. Thanh niên lười biếng mở mắt nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy người đến là ai bèn cười khẽ một tiếng đáp lời.

"Buổi chiều tốt lành, Đại Sư."

Người tới là một nam trung niên khoảng từ bốn mươi đến năm mươi tuổi, tóc đen cắt ngắn, tướng mạo tầm thường, hai tay khoanh sau lưng, trông có vài phần hòa hoãn gần gũi. Lúc này, trên mặt "Đại Sư" nở nụ cười bất đắc dĩ, có điều nụ cười quá cứng đờ kia khiến Tiêu Viêm không dám khen tặng.

Đại Sư là tên hồn sư có hồn lực vượt qua cấp 20 khi nãy hắn nói, là người mang Tiêu Viêm ra khỏi khu rừng hoang vắng nửa năm trước. Đồng thời, cũng là người giới thiệu khái quát về Đấu La đại lục cho người thanh niên. Nhờ ông ta Tiêu Viêm mới hiểu biết rõ ràng về mảnh đại lục này, biết phương pháp tu luyện độc nhất thuộc về hồn sư và những điều kỳ thú về thứ gọi là võ hồn kia.

Đại Sư nhìn người trẻ tuổi ngồi trên cành cây cổ thụ cao lớn, tựa lưng vào thân cây sần sùi, hai tay gối sau đầu, bộ dáng hiển nhiên đang hưởng thụ cái nắng chiều không quá gay gắt chỉ có ở mùa đông. Thanh niên tóc đen dĩ nhiên đã nghe thấy câu nói của ông, mở ra cặp mắt đen như mực của mình, mỉm cười lễ phép chào hỏi Đại Sư.

Rõ ràng trông người thanh niên này cùng lắm chỉ mới mười tám tuổi vậy mà trên người lại có một loại khí chất vương giả khiến người ta phải kiêng dè ngay từ lần gặp đầu tiên. Nhưng nếu không để ý kĩ thì thanh niên tóc đen này cũng không khác người thường là bao, trái lại còn cho người ta cảm giác ôn hòa bình dị giống anh trai nhà bên.

Ngọc Tiểu Cương thở dài một hơi, trong lòng cảm thán một câu không biết lặp lại bao nhiêu lần.

Đi ra ngoài nghiên cứu hồn thú một hồi, tùy tùy tiện tiện liền nhặt về một nhân vật khó lường, vận số của ông đôi lúc cũng thật kỳ quặc.

Tiêu Viêm ngồi dậy, lười biếng duỗi lưng một cái liền từ trên cây đáp xuống dưới. Điều làm người ta chú ý là quá trình nhảy xuống của thanh niên nhẹ nhàng vô cùng, không hề phát ra tiếng động hay âm thanh nào cả.

Nếu có người ở đây, dựa vào khí chất trên người Tiêu Viêm và hành động khi nãy sẽ lập tức kết luận rằng thanh niên này là một hồn sư, hơn nữa còn là một hồn sư mạnh mẽ.

Chẳng qua, Tiêu Viêm không phải là hồn sư.

"Ngài lại muốn tới Liệp Hồn sâm lâm nữa à?" Tiêu Viêm đi tới bên cạnh nam trung niên, cười ngâm ngâm hỏi câu quen thuộc. Ngoài ý muốn là Đại Sư lắc đầu trước câu hỏi của hắn, sau đó quay lưng đi về phương hướng nhất định. Tiêu Viêm nhướng mi, nhấc chân đi theo Đại Sư.

Cho đến khi cả hai người bước vào căn phòng nhỏ quen thuộc, đợi Tiêu Viêm đóng cửa lại, Đại Sư ngồi trên ghế sô pha trước tiên mở miệng.

"Khụ, Tiêu Viêm, sau này ngươi có dự tính gì không?"

Thanh niên ngẩn người trong phút chốc liền hồi phục tinh thần, suy tư một lát mới đáp lời: "Chắc là ngao du đâu đó trên đại lục... Đại Sư, đây là ngài muốn đuổi ta đi à?"

Bỗng dưng nghe Tiêu Viêm hỏi câu như thế, Ngọc Tiểu Cương đang uống ngụm trà bị sặc một hơi. Ông ho khan một hồi, chuyển tầm mắt sang thanh niên tóc đen, thấy vẻ mặt đầy ý cười kia liền biết bản thân bị người ta trêu đùa. Đại Sư dùng khăn lau miệng, khuôn mặt đầy sự bất đắc dĩ nói.

"Đuổi một nhân vật thần bí như ngươi đi khỏi chỗ này, chắc ta gom hết dũng khí của mấy kiếp trước lại mới dám làm thế." Ngọc Tiểu Cương cười cười, hiếm khi đùa lại một câu.

Có điều ông biết bản thân không hề nói giỡn. Dựa vào sự quan sát của ông với người thanh niên này trong nửa năm qua, Đại Sư khẳng định thực lực của người trẻ tuổi này tuyệt không thua kém gì với những tên hồn sư mạnh mẽ ngoài kia.

Cho dù cậu ta không có hồn lực lẫn hồn hoàn.

Tiêu Viêm nhún nhún vai không đáp, hoàn toàn không để ý đến cụm từ "nhân vật thần bí" trong câu nói của Đại Sư. Thanh niên chắp tay gác trên đầu gối, cặp mắt đen như mực hấp dẫn người xem nhìn về phía nam trung niên, ngữ điệu bình thản hỏi.

"Ngài gọi ta đến đây không phải chỉ bàn về mấy việc này chứ?" Rõ ràng là câu nghi vấn, nhưng ngữ điệu của chủ nhân câu hỏi hệt như trần thuật lại sự việc tầm thường.

Đại Sư gật đầu, sau lại lắc đầu thở dài một hơi, biểu tình thú vị cực điểm khiến Tiêu Viêm nhất thời hứng thú không ít.

"Nếu ngươi muốn đi du ngoạn đại lục ta có vài lời khuyên cho ngươi. Thứ nhất, Tiêu Viêm, loại sức mạnh ngươi đang dùng tốt nhất đừng để cho kẻ nào biết, nhất là người của Võ Hồn Điện và các tông môn lớn khác. Thứ hai, tận lực che giấu hơi thở của bản thân. Ta không biết bản thể của ngươi là loại hồn thú gì, nhưng hãy hạn chế xuất hiện những chỗ có hồn sư cấp bậc cao thường xuyên qua lại."

Không, người thanh niên này cũng không hẳn là hồn thú.

Ngọc Tiểu Cương chợt nhớ đến hôm đó, cái ngày ông mang Tiêu Viêm rời khỏi Liệp Hồn sâm lâm. Vốn dĩ hôm ấy vì muốn nghiên cứu vài loại hồn thú, Đại Sư liền đến khu rừng cách Nặc Đinh thành không xa. Ngày đó toàn bộ khu rừng chìm trong sự tĩnh mịch đáng sợ, không tiếng chim kêu, không một con hồn thú nào xuất hiện cả. Đối với một khu rừng rậm rạp như vậy điều này không quá thích hợp.

Đến khi màn đêm buông xuống, ánh sáng lập lòe từ sâu trong rừng phát ra hấp dẫn tầm mắt của Đại Sư. Lúc đó không biết bị thứ gì ma xui quỷ khiến, ông thế nhưng một mình đi theo ánh sáng ấy vào tận trung tâm khu rừng.

Và rồi xuất hiện trước mặt ông là một ngọn lửa mang hình dáng hoa sen trôi lơ lửng giữa một bãi đất trống. Ngọn lửa bảy màu sặc sỡ huyến lệ vờn quanh xinh đẹp tột cùng, độ ấm quanh ngọn lửa nóng cực kỳ, nó không ngừng tỏa ra loại uy áp duy độc thuộc về đế vương. Trong mắt Đại Sư khi ấy, chỉ có hình dáng ngọn lửa huyến lệ kia thôi.

Càng khiến Ngọc Tiểu Cương ngạc nhiên, khi ông tiến đến gần ngọn lửa kia, nó im lặng tiêu tán đi, thay thế là một thanh niên tóc đen xuất hiện với ấn ký ngọn lửa trên trán. Mà người thanh niên đó, chính là Tiêu Viêm đang ngồi trước mặt Đại Sư.

Tiêu Viêm nghe thế cười cười không đáp. Bị nghi ngờ là hồn thú, so với việc biết bản thân không thuộc về thế giới này thì vẫn tốt hơn nhiều. Hắn không muốn bị mấy thế lực lớn trên đại lục này truy sát quanh năm suốt tháng đâu, vừa phiền vừa bực mình.

Thật ra Đại Sư nói bản thể của hắn là một loại hồn thú nào đó mới khiến Tiêu Viêm buồn cười. Nếu dùng định nghĩa hồn thú ở đây thì việc hắn dùng dị hỏa hóa thành hình người tương đương với việc một con hồn thú mười vạn năm hóa hình cũng không sai cho lắm. Chẳng qua hắn còn giữ được tu vi chứ không mất hết như mấy con hồn thú mười vạn năm kia.

Chẳng qua, nghe những lời khuyên chứa đầy quan tâm này của Đại Sư, trong lòng Tiêu Viêm cảm thấy ấm áp vô cùng. Ít ra vị hồn sư này chịu tin tưởng hắn, chịu giảng giải tất cả mọi thứ về đại lục này cho hắn nghe khi vừa mới đến nơi đất khách quê người.

Ơn tình này có lẽ Tiêu Viêm hắn trả bao nhiêu cũng không đủ rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top