Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: Dật - Soliteria_Slytherin

——

Tiêu Viêm rời khỏi thành Nặc Đinh trong một ngày nắng ấm.

Dù sao cũng không phải một đi không trở lại. Trước khi khăn gói lên đường, Tiêu Viêm có ghé qua phòng làm việc của Đại Sư chào hỏi một tiếng. Ân nhân còn ở chốn này, ân tình vẫn cứ còn đó, hắn không muốn xách mông trốn mất khi còn chưa trả xong. Vả lại hắn chỉ định đi vài ba năm, rảnh rỗi vẫn quay lại thành Nặc Đinh thăm Ngọc Tiểu Cương được.

Ngọc Tiểu Cương không ngạc nhiên lắm với dự định của Tiêu Viêm. Ông tặng cho người thanh niên một tấm lệnh bài coi như cảm ơn chuyện hắn giúp ông nửa năm qua. Mỗi lần vào rừng rậm nghiên cứu hồn thú, nếu gặp phải hồn thú có cấp bậc cao Tiêu Viêm đều trực tiếp dùng uy áp của Đế Viêm đè lũ hồn thú đó xuống đất rồi đuổi chúng đi. Ngọc Tiểu Cương còn chưa kịp nói gì thì mấy hồn thú kia đã chạy mất dáng vì quá sợ hãi khí tức trên người Tiêu Viêm.

Hồn thú mười vạn năm có khác, sức mạnh quả là ngoài mức tưởng tượng.

Gần đây, nghiên cứu của Ngọc Tiểu Cương có tiến triển lớn chính là nhờ một phần công lao của Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm nhận lấy tấm lệnh bài, nhìn sơ qua đồ án phía trên. Sáu loại tiêu chí của Võ Hồn Điện, trên thủ lệnh đã có ba dấu hiệu gồm một cây búa, một thanh kiếm và một con Lam Điện Bá Vương Long.

Là lệnh bài cấp ba của Võ Hồn Điện. Có nó, Tiêu Viêm có thể thoải mái ra vào phần lớn Liệp Hồn sâm lâm trên đế quốc Thiên Đấu. Không giống với hai lệnh bài cấp thấp trước, thứ này có thể giữ ở bên người không cần phải trả lại cho Võ Hồn Điện.

Tuyệt, lại thêm một ân tình.

Tiêu Viêm thở dài một tiếng thu đồ vật vào nạp giới, nói hai tiếng "Cảm ơn" rồi đóng cửa phòng rời đi. Đừng nhìn Ngọc Tiểu Cương trông hiền lành, ông ta cũng cứng đầu không kém gì hắn, dù trời có sập xuống cũng không lay chuyển được quyết tâm của lão già đó.

Chẳng qua, thân phận của Ngọc Tiểu Cương có vẻ không đơn giản.

Thanh niên nhún nhún vai sau đó coi bản đồ hắn vừa mua được, đánh dấu vài chỗ rồi cất vào. Trước tiên phải đi đấu hồn tràng cái đã, làm quen phương thức chiến đấu của hồn sư rồi tiện thể còn kiếm chút tiền.

Tiêu Viêm từng luận bàn với Ngọc Tiểu Cương, rằng tuy võ hồn biến dị La Tam Pháo của ông ấy rất mới lạ nhưng vẫn không thể làm hắn rút được bao nhiêu kinh nghiệm. Vì vậy đấu hồn tràng là nơi Tiêu Viêm phải đến cho bằng được.

Võ hồn được chia thành hai loại, thú võ hồn và khí võ hồn. Nghĩa như tên, khí võ hồn lấy vũ khí làm võ hồn, thú võ hồn lấy động vật làm võ hồn. Nhìn chung mà nói người có khí võ hồn nhiều hơn người có thú võ hồn, nhưng người tu luyện khí võ hồn ít hơn thú võ hồn rất nhiều.

Trên Đấu La đại lục, cứ đủ sáu tuổi thì giác tỉnh võ hồn. Đối với mỗi người, ngày này không chỉ quyết định bản thân có võ hồn hay không, nó còn quyết định người đó có thể trở thành hồn sư được hay không. Muốn như vậy, nhất định phải có hồn lực. Hồn lực bẩm sinh lúc thức tỉnh có liên quan tới thiên phú của mỗi người, người có hồn lực càng cao thì thiên phú càng tốt, tốc độ tu luyện sau này nhanh hơn người khác nhiều.

Đương nhiên, võ hồn cũng có thể biến dị, có kha khá người trở thành hồn sư chính là nhờ võ hồn biến dị. Nếu ngươi may mắn có võ hồn biến dị theo hướng tốt, vậy thì tương lai của ngươi xuất sắc không lường được. Còn xui xẻo có võ hồn biến dị theo hướng xấu, ví dụ như Ngọc Tiểu Cương, võ hồn La Tam Pháo biến dị lúc ông giác tỉnh chỉ có hồn lực nửa cấp khiến cả đời này ông cũng không thể đột phá được cấp 30.

Tiêu Viêm rời thành Nặc Đinh một phần là vì hắn muốn giúp Ngọc Tiểu Cương phá tan rào cản cảnh giới hiện tại. Hắn có rất nhiều loại đan phương có thể cải thiện tư chất người sử dụng, nhưng loại đan dược ôn hòa dùng để tẩy tủy thì chỉ có hai, ba cuốn. Trong hai, ba cuốn đó có một số dược liệu Tiêu Viêm không để ở trong nạp giới, vì vậy hắn dự định ra ngoài tìm thử có thảo dược nào thay thế được không.

Biết vậy thì hắn đã mang nguyên cái kho dược liệu ở Thiên Phủ Liên Minh bỏ hết vào nạp giới cho rồi, đỡ mất công tìm kiếm.

Thanh niên than thở một tiếng, tiếc nuối nghĩ.

Nếu để Dược Trần biết suy nghĩ của Tiêu Viêm bây giờ, vị Dược thánh lừng lẫy ấy chắc chắn sẽ phạt Viêm Đế đại nhân quỳ góc tường trong một tháng, bắt Viêm Đế ngồi chép vài cuốn đan phương mấy ngàn lần.

Tiểu Viêm Tử, kho thuốc của Thiên Phủ không phải là chỗ đựng cải trắng để ngươi phá!

. . . . .

Đích đến đầu tiên của Tiêu Viêm là thành Tác Thác thuộc vương quốc Ba Lạp Khắc nằm ở phía nam đế quốc Thiên Đấu, sát với hành tỉnh Pháp Tư Nặc. Tuy nói là vương quốc, kỳ thật diện tích của nó chỉ lớn bằng ba phần tư của hành tỉnh Pháp Tư Nặc. Phụ thuộc vào đế quốc Thiên Đấu, một trong tứ đại vương quốc trong cảnh nội của Thiên Đấu.

Nằm cách vách thành Nặc Đinh, lại còn có đấu hồn tràng quy mô lớn. Tiêu Viêm lập tức chọn chỗ này làm điểm dừng chân đầu tiên, dự tính vét sạch kho tiền ở chỗ này rồi chuồn đi cũng không muộn.

Thành Tác Thác còn có biệt danh là kho lúa của vương quốc Ba Lạp Khắc, độ quan trọng chỉ đứng sau thành Ba Lạp Khắc, nơi ở của quốc vương Côn Đức Lạp.

Thành Tác Thác là một thành thị lớn, điểm này từ phối trí cấp thứ ba của Võ Hồn chủ điện là có thể nhìn ra. Võ Hồn chủ điện cấp ba mà thôi, chưa quan trọng tới mức cần một vị phong hào đấu la tự mình trấn giữ.

Đây là nguyên nhân chính Tiêu Viêm lựa chọn chỗ này làm điểm đặt chân. Hắn nhớ lời Đại Sư nói, hơn nữa bản thân Tiêu Viêm cũng không thích phiền phức.

Tiêu Viêm thầm nghĩ chịu khó ở ẩn vài năm. Sau khi lấy lại tu vi rồi muốn tung hoành thiên hạ, tiện thể chửi pháp tắc khốn nạn của thế giới này cũng chưa muộn.

Lúc Tiêu Viêm đến nơi thì sắc trời đã ngả tối, nhưng thành Tác Thác lại như mới vừa tỉnh ngủ, vô cùng náo nhiệt. Cửa hàng hai bên ngã tư đường tất cả đều sáng trưng, thương nhân chỉ buổi tối mới đi ra buôn bán, cộng với khách nhân quen thuộc cũng sôi nổi tìm được địa phương mua bán một chút thức ăn hay hàng hóa nào đó.

"Không hổ là thành thị nơi có Võ Hồn chủ điện cấp ba!"

Tiêu Viêm cảm thán một tiếng, bước vào tòa thành rộn rã. Hắn tùy tiện tìm một tửu điếm, dò hỏi giá phòng cẩn thận mới lấy tiền ra thuê một gian phù hợp. Đừng trách hắn tính toán so đo, giờ Tiêu Viêm chỉ là một người thường có sức mạnh tương tự hồn sư, tiết kiệm được nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Phân việc đâu ra đó xong xuôi, cuối cùng Tiêu Viêm chạy thẳng đến đấu hồn tràng hắn nhớ nhung bấy lâu nay. Cách đó không xa có một tòa nhà khổng lồ, từ góc nhìn của Tiêu Viêm chỉ có thể nhìn thấy kiến trúc cao khoảng trăm thước. Dưới màn đêm có cảm giác hùng vĩ thâm trầm, từ kiến trúc to lớn nọ mơ hồ có ánh sáng lóe ra.

Loại kiến trúc có tiêu chí rõ ràng thế này, không cần nghĩ cũng biết đó là đấu hồn tràng.

Đại Sư từng nói qua một chuyện cho Tiêu Viêm nghe.

Cấp bậc võ hồn luôn là mục tiêu hàng đầu của một hồn sư dù mạnh hay yếu hướng tới. Có lẽ phẩm chất của hồn hoàn là phương pháp biểu đạt tốt, nhưng nó lại không thể đại biểu cho thực lực chân chính của hồn sư đó. Muốn mạnh hơn thì phải tự thân cố gắng tu luyện và chiến đấu. Mà đấu hồn tràng chính là nơi tốt nhất để thể hiện thực lực của bản thân. Hơn nữa, qua mỗi trận chiến ở đấu hồn tràng hồn sư sẽ rút ra nhiều kinh nghiệm chiến đấu cho riêng mình, qua đó tìm cách nâng cao sức mạnh.

Nói dễ hiểu thì muốn mạnh thì phải cố gắng rèn luyện. Còn phương thức rèn luyện thế nào lại tùy thuộc vào sức chịu đựng và tính cách của mỗi người.

Ví dụ như Tiêu Viêm đây, vì đánh bại Nạp Lan Yên Nhiên để tiến đến Vân Lam tông rửa nhục cho phụ thân Tiêu Chiến. Hắn không ngại khổ cực tu luyện Phần Quyết rồi cắn nuốt dị hỏa tiến giai, rời nhà rèn luyện gần hai năm.

Sau đó Hồn điện diệt Tiêu gia và bắt Dược Trần, quãng thời gian còn lại Tiêu Viêm chỉ biết lao đầu tu luyện thăng cấp, số lần hắn nghỉ ngơi ít ỏi đến đáng thương.

Sống hơn ba mươi năm ở Đấu Khí đại lục ngày ngày khắc khổ đả tọa, hắn cuối cùng trở thành đấu đế, cứu vớt toàn bộ đại lục.

Rồi không biết do duyên phận hay là do số mệnh, hắn lại xuất hiện ở chỗ này, tiếp tục con đường tu hành không ngừng của mình.

Tiêu Viêm chợt cười, cặp mắt đen nhánh hiện lên tia hoài niệm.

Hơn năm mươi tuổi, tính ở kiếp trước thì hắn đã già thật rồi.

Chẳng qua, người tu hành không có khái niệm tuổi tác. Bọn họ chỉ theo đuổi cái gọi là đạo, theo đuổi sức mạnh vô biên.

Nếu Tiêu Viêm không tò mò bên ngoài Đấu Khí đại lục còn có những thế giới khác hay không, làm gì có chuyện hắn ở chỗ này.

Thật ra, hắn không hối hận khi bước vào đường hầm không gian kia.

Không hề, dù chỉ một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top