Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10 - Dịch bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa ăn xong, bọn ta liền đi ra ngoài. Ánh mặt trời, che khuất một góc đường, người dân trên đường thông thả không còn hấp tấp như buổi sáng.

Mọi người trên mặt có người mệt mỏi vì không bán hết hàng hôm nay, người thì vui vẻ vì sắp về nhà sau một ngày bận rộn. Ta do ăn no rảnh rỗi, đứng trước ánh nắng nhìn cảnh tượng đó khẽ thở dài, nào ngờ trong ánh mắt ai kia lại hiện lên một bức tranh tuyệt sắt u buồn.

Tề Mị nhìn ta, lưu quang trong mắt không tắt, ánh mắt còn mang sự dịu dàng, khẽ cười. Vừa bước đến gần ta liền nghe ta than thở :" A da, ăn no quá", không khỏi bật cười.

Tề Mị nhìn ta ý cười không dứt, hắn còn tưởng ta sẽ nói ra những câu châm ngôn tức cảnh sinh tình gì chứ,chỉ trách hắn nghĩ nhiều, Tề Mị liền mở lời:" Ta có thể đưa người đi dạo không, dù sao ăn no quá cũng không tốt".

Ta nhìn hắn , thấy thành ý trong mắt, không khỏi đồng tình. Ta cùng A Huyền đi dạo, ta còn dặn dò A Anh cùng mọi người về nhà trước, sắp xếp cho ngày mai.

Ta cùng hắn đi trước, A Huyền đi theo sau, đằng sau thêm một Ưu Hoàn và Ngạo Thanh lãnh đạm. Ta cứ đi như vậy, hắn liền phụng bồi ta, hai người bọn ta vẫn giữ sự im lặng, bóng bọn ta cứ thế trãi dài trên mặt đất hiền hòa.

Đi được một lúc ta liền thấy từ trong con hẻm nhỏ, ánh đèn yếu ớt, có một người khóc thút thích, tiếng khóc oán trách, làm mọi người không dám nhìn vào.

Ta có chút tò mò dừng bước, Tề Mị cũng nhận ra cùng dừng theo ta. A Huyền bước lên trước nhìn ta:" Chủ tử sao thế?".

Ta chỉ cho nàng ấy, A Huyền liền hiểu ý, nghe được tiếng khóc giống ta nghe thấy lúc nãy trong hẻm, ta liền bước vào trong. Nhưng Tề Mị liền lấy tay ngăn ta lại, sau đó tự mình bước vào trong trước, trong sự ngỡ ngàng của ta. Trong lúc đó không hiểu vì sao, ngô nghê như ta vậy mà rung động, cũng bước vào phía sau hắn.

Không vào nhìn kĩ thì thôi, khi nhìn thấy ta không khỏi hốt hoảng, lấy tay che miệng, liền thấy bàn tay to lớn nắm lấy tay ta, lấy thân mình che khuất đi tầm nhìn trước mặt, còn tỉ mỉ đưa khăn tay cho ta. A Huyền vừa mới bước vào dù lạnh lùng, cũng phải quay đi chỗ khác, không dám nhìn, đưa tay che mũi.

Dưới ánh hoàng hôn, hiện lên một người đàn ông nằm bất tỉnh trên đất, mặt mày thối rửa, nhưng có thể thấy trên mặt xuất hiện rất nhiều nơi bị nổi đỏ rất ghê tợn, vậy mà cô gái kia lại không thấy sợ hãi mà ôm một thân thể lạnh, khóc thảm thương, tê tâm phế liệt. Ta thấy cũng phải nắm lấy cánh tay Tề Mị chặt hơn.

Cũng không biết từ lúc nào ta đã nắm lấy cánh tay hắn. Tề Mị thân hình khẽ cứng lại, sau đó liền trở laị như thường, người ngoài không hề nhìn ra khác thường. Chỉ có bọn Ưu Hoàn ở đằng sau kinh hách khi thấy ta cầm cánh tay Tề Mị, sau đó cũng không lộ ra cảm xúc gì nữa. Phải biết rằng chủ tử bọn họ chính là người rất thích sạch sẽ, còn không thích người khác tới gần, thế mà đây lại là cầm tay.

Tề Mị vừa tiến đến, trong mắt lạnh lùng cũng phải hiện lên một tia ngạc nhiên, trong mắt liền loá hàn quang. Ta không dám bước đến, hỏi hắn:" Sao thế? tại sao người kia chết ghê người như thế?".

Tề Mị quay sang nhìn ta, kéo ta ra xa:" Hình như là dịch bệnh, ngươi tránh xa một chút", ta vừa nghe có chút ngạc nhiên đây là dịch bệnh mà mọi người hay nói đó sao? liền muốn tiến đến xem lại, thì A Huyền mặt xanh mét kéo ta lại:" Chủ tử, người đừng qua đó nguy hiểm".

Tề Mị ra lệnh Ưu Hoàn liền tiến đến, nhận ra có người cô gái ngồi trên đất hơi ngẩng đầu, nhưng vẫn không để ý, bị Ưu Hoàn đánh ngất xỉu. Trong bóng tối liền có người bay ra đứng gần người bị Ưu Hoàn đánh ngất xỉu, không quên liếc nhìn ta bằng ánh mắt kì hoặc, Ngạo Thanh tiến đến nghiêm mặt cung kính đưa vải lụa mang cho Tề Mị, sau đó liền lui ra.

Oa đó không phải là những thuộc hạ trong bóng đêm đó sao, ta cũng thường thấy trong truyện, khẽ tiến đến gần người đó, vỗ vai:" Này, ngươi tên gì?". Hắn nhìn thấy ta tiến đến, sau lưng cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm, không khỏi cứng ngắt lùi lại hai bước nhìn ta:" Dạ, là Ưu Thiên", sau đó không dám ngước nhìn ta.

Ta thấy hắn đứng xa quá không nghe rõ liền bước đến một bước, hắn lại lùi một bước. Ta càng cảm thấy kỳ lạ:" Trên người ta có mùi khó ngửi sao? hay là ta quá xấu xí?".

Hắn vừa nghe ta hỏi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ta, sau đó liền cúi đầu, tránh né, sau lưng Ưu Thiên giờ càng lạnh hơn, mà trong lòng hắn giờ mới là lạnh nhất:" Không phải, không phải".

Ta liền bước thêm bước nữa, Ưu Thiên lại lùi thêm một bước:" Vậy cớ sao ngươi lại cách ta xa như thế? A Huyền người ta thối lắm à?".

A Huyền nhìn ta khẽ cười, đi đến bên người ta:" Chủ tử không có, người đừng đùa với hắn , đây là nam nữ thụ thụ bất thân ". Ta nghe mới kiềm lại không tiến thêm nữa, trong lòng Ưu Thiên liền thở ra, nếu lùi nữa thì hắn sẽ đụng phải vách tường rồi.

Tề Mị đứng một bên không vui, khi bị người khác lờ đi:" Ngươi lui đi", Ưu Thiên vừa nghe liền lui ngay đi, không quên mang theo cô gái vừa bị đánh ngất đi không chút do dự. Ta đứng đó phì cười, đúng là một người bệnh, sau đó liền im lặng nhìn Tề Mị kiểm tra thi thể trước mặt.

Chờ khoảng một chung trà, Tề Mị liền bỏ vải lụa đeo trên tay với trên mặt ra. Ngạo Thanh liền thành thục tiến đến tiếp lấy, sau đó Tề Mị đi đến cạnh ta. Ta tò mò nhìn thi thể đó:" Sao rồi, thật là dịch bệnh?".

Hắn nhìn ta khẽ thở dài gật đầu:"trước mắt chính là dịch bệnh, sau này tốt nhất nên ít ra ngoài thành, có lẽ ở thôn nào đó gần đây có dịch bệnh".

Tề Mị sau đó liền đưa một bình sứ tinh xảo cho A Huyền :" Đây là thuốc, dù chưa biết rõ đó là dịch bệnh gì nhưng tốt nhất nên phòng trước", còn dặn dò A Huyền:" Khi nào thấy chủ tử ngươi có triệu chứng lạ như nóng sốt hoặc người nổi mẫn đỏ thì cho uống, sau đó cho người đến Nhã Lâu thông báo cho ta".

A Huyền ngạc nhiên nhìn ta sau đó liền nhận lấy, ta cảm kích, cảm ơn hắn. Hắn chỉ cười sau đó liền đi ra khỏi con hẻm cùng ta :"dịch bệnh này có nghiêm trọng không?". 

" Ta hiện giờ không rõ, phải xem tình hình như thế nào đã".

Ta vừa nghe cũng không hỏi gì nữa, dù sao về y dược thì hắn được gọi là thần y mà, với lại ta cũng chả hiểu gì về y thuật thời này:" À mà người con gái lúc nãy ngươi đưa nàng ấy đi đâu vậy?".

Hắn dừng bước, đằng trước liền xuất hiện một chiếc xe ngựa chạy đến phía bọn ta:"Chỉ là đưa đi xem có bị lây bệnh không, tốt nhất nên cách ly sớm". Ta vừa nghe liền gật đầu, xe ngựa chạy đến liền dừng lại trước bọn ta.

Tề Mị bước lên kéo màng:" Ngươi lên đi, về sớm tốt hơn, bên ngoài buổi tối nguy hiểm". Ta khẽ gật đầu bước vào trong xe ngựa sơ ý đụng vào bàn tay hắn, hôm nay không biết tại sao ta lại đụng chạm xác thịt với hắn hai lần rồi, đều là tay. Sau đó A Huyền cũng nhảy lên xe ngựa. 

Ta khẽ chào hắn, xe ngựa liền chạy đi, ta nhấc màng bên cửa sổ nhìn hắn ở đằng sau. Hắn vẫn đứng đó nhìn theo ta, ánh mắt vừa lạnh lùng lại dịu dàng, ánh trăng rọi vào người hắn, có khí chất tao nhã, nhưng lại hiện lên tia cô độc trên bóng hình, cùng với gương mặt trắng trong suốt càng yêu dị.

A Huyền khẽ vô vai ta:" chủ tử, dịch bệnh nay lại thấy ở trong thành, chúng ta nên phòng trước". Ta lại trở về với hiện tại, gật đầu:" Ừ, chút nữa tốt nhất nên bảo mọi người, chỉ dẫn mọi người phòng bệnh trước". 

" Vâng". Cứ thế xe ngựa chạy một đường về đến nhà.

Mọi người đều nghĩ ngơi sớm, ta cũng cho A Huyền trở về phòng. Một mình ngồi trước gương, khẽ vuốt mái tóc:" Lần này không được động tâm, Lưu Tâm, mày nên tỉnh táo lại". Sau đó ta liền lên giường, không suy nghĩ gì nữa.

Buổi sáng ta được A Huyền, cùng A Anh gọi dậy. Sửa soạn một chút liền đi ra ngoài, dù sao hôm này là ngày khai trương của chỗ kia. Ta cũng không khỏi ăn diện một chút, thanh nhã tinh tế Nghe nói A Tị đã làm tốt, vừa đến nơi có rất nhiều người đã có mặt. Ồn ào náo nhiệt, ta chỉ đứng một bên nhìn bọn Ngu Lâm tiếp mấy người kia. 

"Hôm nay Phong Nguyệt lâu khai trương, chỉ có 100 người khách được vào, không phân giàu nghèo. Đúng 100 người bổn tiệm sẽ đóng cửa, mọi người mau nhanh chân xếp hàng". Tiếng nói của Ngu Lâm vừa dứt mọi người liền ồn ào lên, xếp thành hàng, trong đầu đều là tò mò phấn khích.

A Châu cùng A Đệ có tướng người cao to liền đi quan xác thấy người nào hiếp kẻ yếu liền ra mặt bảo mọi người xếp hàng nghiêm chỉnh, ta ngồi một bên cũng cảm thấy an lòng.

Hàng người rất dài, vừa mới đăng ký xong liền đến trưa, có nhiều người ấm ức ra về, bảo nhất định sẽ đến ngày mai.

Ta nghe mà vui vẻ, A Huyền bên cạnh khẽ quạt cho ta:" Chủ tử, cách của người thật sự hiệu quả, họ chắc chắn sẽ qua lại vì lòng hiếu kỳ".

Ta với tay cầm ly nước ép có băng mỏng trôi phía trên nhẹ cười:" Còn phải nói, ai cũng có lòng hiếu kỳ, đặc biệt là con người".

"Mà ta kêu người làm cái lệnh bài, đã xong chưa?". A Huyền liền lấy từ tay áo ra một lệnh bài màu vàng, ở trên khắc " Quý nhân", đưa cho ta:" Đã xong, chủ tử làm cái này là để làm mọi người thường xuyên đến?".

Ta cười ý vị:" Đúng vậy, nhưng cũng không phải ai cũng có, chỉ cần ai đến tiệm nhiều lần, sẽ được tích điểm, được nhiều thì sẽ được thẻ bài này, chỉ cần đến 5 lần thì sẽ được một lần miễn phí, muội nói xem có được không?".

A Huyền ngạc nhiên:" Chủ tử đúng là cao minh". 

Ta liền cười xòa:" Khách khí khách khí".

Ta ngồi đó nhìn người ra người vào, Ngu Lâm thì loay hoay bên này bên kia, A Anh thì líu lo với những người phụ nữ. Nhưng tâm tình ta giờ lại đặt nơi khác, cứ ngóng nhìn hoài nhưng chẳng thấy hắn đến.

Bỗng bên cạnh xuất hiện một hắc y nhân đó không phải là Ưu Hoàn sao, hắn cung kính nhìn ta:" Lưu cô nương, chủ tử hôm nay bận, không đến được, nên đem quà đến chúc mừng".

Ta vừa nhìn thấy lạ, đằng sau hắn có 3 người đàn ông, một người ngoài 30, còn hai người kia là thanh niên trai tráng, nhìn thấy như là người có võ.

Ưu Hoàn thấy ta không hiểu, liền giải thích" Đây là Chu Quản, người này có thể giúp người trong phần quản lý Phong Nguyệt, có thể dạy cho Ngu Lâm thêm, còn hai người kia là Thanh cùng Ưu, có thể đặt bên mình của người,  họ là hộ vệ do chủ tử luyện, còn đây là đồ chủ tử bảo ta giao cho người".

Hắn liền đưa ta một bao thư, trong đó có hai giấy khế ước của hai hộ vệ kia, còn một mánh giấy nhỏ:" Hài lòng với món quà không? nàng không cần cảm tạ, ta sẽ gặp nàng sao. Tề Mị".

Ta đọc xong liền cất vào gật đầu với Ưu Hoàn:" Ngươi nói với chủ tử ngươi, đem thêm người đến cho ta, không phải là ta nuôi thêm 3 cái miệng ăn sao? nếu hắn tính toán tốt thì đem ngân lượng đến có thể còn thành ý hơn".

Ưu Hoàn vừa nghe không khỏi ngạc nhiên, đầu óc như dừng lại, vì câu nó của ta vượt xa những gì hắn nghĩ trong đầu. Sau đó liền lui ra, ta không nhanh không chậm nhìn ba người đó, vậy mà ta lại tin tưởng người của hắn mà lưu lại bên người, thật nực cười.

A Huyền ở bên cạnh liền sắp xếp cho họ, Chu Quản thúc sẽ đi cùng Ngu Lâm để biết thêm về Phong Nguyệt có những thứ Ngu Lầm không rõ thì sẽ hỏi Chu quản, hai người cũng dễ trao dồi thêm kiến thức. Còn hai người Ưu, Thanh ở bên cạnh ta.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top