Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 16📿 Dây chuyền số phận

Chap 16📿 Dây chuyền số phận
- Con nói gì? Cuối cùng con cũng đã sáng mắt ra và tin những lời mẹ và Hân nói rồi đúng ko?
- Quyết định như vậy đi. Ngày mai con sẽ sang Pháp thu xếp mọi chuyện, con sẽ trở về đây vào 4 năm sau, con cần có tgian để quên đi 1 số chuyện, còn căn nhà này trong lúc con đi ko ai được phép ở lại đây, thỉnh thoảng sẽ cho người đến dọn dẹp ( nói rồi Duy lạnh lùng quay đi )
- ( mẹ Duy và Hân vui mừng ) cuối cùng nó cũng chịu lấy con rồi
- Đương nhiên rồi bác ạ
- Sao lại là bác? Phải gọi ta là mẹ schứ đúng ko?
- Vâng... mẹ chồng của con ạ ( họ cười to thoã mãn )
Bâyh Duy đang rất hận tôi, ghét tôi tận xương tuỷ nhưng a ấy nào biết cái thai tôi mang mới thật sự là con a, Duy kết hôn vs Hân một phần vì trách nhiệm, phần còn lại là vì nghĩ tôi đã lấy Huy nên a ta lấy Hân là việc thuận theo tự nhiên
------ 2 tháng sau -----
- Con đang ở đâu đó? An đã chuyển dạ sắp sinh rồi con ạ, Trúc cũng đang ở đây cùng 2 bác
- Con đến BV ngay đây, khoan đã 2 bác có đăng kí dịch vụ tốt nhất cho An chưa ạ?
- 2 bác ko biết nhiều về việc đó nên lúc nảy Trúc đã làm thủ tục rồi con ạ
- Vâng con đến ngay luôn đây
Vài tiếng sau tôi đã hạ sinh một bé trai kháo khỉnh, dù chỉ còn rất nhỏ nhưng rất giống Thế Duy, mng trong gđ đều biết điều đó nhưng ko ai nhắc đến a ta vì sợ tôi đau lòng, chỉ nói thằng bé đẹp trai quá. Một đứa con gái như tôi từ bé tuy gđ ko giàu có nhưng bố mẹ luôn hết mực dành cả tình yêu cho tôi, chưa baoh nếm trải đau đớn của cuộc đời nhưng từ khi bước chân vào gđ họ đã gây ra cho tôi quá nhiều đau đớn, còn Duy, a ta đến bên tôi, mang cho tôi quá nhiều thứ giờ đây tôi đã thật sự thoát khỏi vòng tay a ta nhưng vẫn để lại cho tôi đứa bé này, ông trời muốn chứng minh tôi vẫn còn nợ a ta sao khi con tôi và a ta đang ở đây
- Đứa bé đáng yêu quá con à
- Chao ôi cháu của dì con dễ thương với cả đẹp trai quá, dì bỏ chú Huy yêu con luôn đây
- Này này cũng là cháu của anh đấy đừng có mà giành, đẹp trai quá đi
- Thôi thôi giành giật cái gì là con trai của tôi đấy, chị Trúc phải thương con nhé để sau này sinh e bé được đáng yêu như con
Mng là thế đấy, ai cũng sợ tôi thấy người ta được chồng cùng đến BV sẽ tủi nên dành mọi điều tốt nhất cho tôi
- Chị An, bà chủ thân yêu chúng em ơi ( bọn nhân viên kéo đến ngẹt cứng phòng )
- Trời đất, mấy đứa sao đến sớm thế chị vừa mới sinh xong thôi
- Tụi e định chia nhỏ ra thăm nhưng ko ai chịu đến sau hết đành đi cả đám đến, nè tụi e mua nhiều đồ cho c tẩm bộ lắm cả bỉm sữa nữa này
- Bà chủ chúng ta sinh mà vẫn đẹp quá nha, đúng là gái 1 con trông mòn con mắt
- Thôi mấy đứa này cứ trêu chị hoài, việc ở cửa hàng sao rồi mà lại dám bỏ việc đến đây hả? ( tôi đùa )
- Chúng e đã được mẹ chị bảo vệ rồi, bác bày cho tụi e nghĩ đến thăm chị đấy
- Là mẹ sao
- Con sinh rồi lại con tham công tiếc việc, việc ở cửa hàng mình tạm dừng đi khi nào con khoẻ trở lại mình sẽ mở thêm 1 cửa hàng dành cho em bé rồi khi trương toàn bộ hệ thống luôn
- Đúng đấy chị cứ yên tâm nghỉ ngơi đi chị đã quản lí hệ thống rất tốt rồi, chúng e sẽ thay nhau chăm sóc cho bà chủ. Nhé
- Cám ơn mng, cám ơn mấy đứa đã luôn quan tâm đến chị. Chúng ta luôn vui vẻ thế này là được rồi
- Bác có việc muốn nói riêng với An, các cháu ra ngoài một tí nhé
- Vâng bác
- ( bọn họ ra ngoài ) Bố, mẹ có việc gì vậy?
- Cháu nghĩ 2 bác cũng muốn hỏi như cháu ( Huy )
- An này, đáng lẽ chúng ta sẽ ko nhắc đến nữa nhưng chuyện này bắt buộc chúng ta phải hỏi con
- Việc gì vậy ạ?
- Con định họ của thằng bé như thế nào?
- Con ko để con của con mang họ của người bố tàn ác đó được
- Bố mẹ cũng lớn tuổi rồi chỉ mong con cháu được hạnh phúc, con à dù có lấp liếm như thế nào cũng ko thể phủ nhận dòng máu đang chảy trong người thằng bé là của nhà họ Trịnh ( Duy họ Trịnh )
- Đúng đó An, dù a rất ghét Duy nhưng thằng bé vẫn là con của nó và em An ạ, e sống bao dung, hiền lành ko làm gì ác nên a tin chắc sẽ có 1 ngày những người hại e sẽ ko thể sống tốt. hãy để đứa bé mang họ Trịnh, e hãy nghĩ đến việc sau này nếu Duy biết thằng bé là con nó và chắc chắn rất muốn găp lại thăng bé, đến lúc đó chúng ta sẽ chẳng để nó được nhìn dù 1 lần
- Trong lúc mang thai e đã từng nghĩ đến vc này, ông trời đã để e có con của a ta nên việc mang họ bố cũng ko sao, mng cũng đã nói vậy e xin nghe. E sẽ đặt tên đứa bé là Thế Nhân, chỉ mong thằng bé là một người nhân nghĩa, ko tàn bạo như bố nó mà thôi
- Được rồi 2 mẹ con nghỉ ngơi đi
- Vâng
Tôi nhận ra chưa baoh mình quên được Duy, thằng bé quá giống a ấy như vậy thì làm sao tôi có thể quên a đc đây
- Thế Nhân, mẹ xl vì sau này lớn lên dù có ra sao mẹ cũng ko để gđ đó đến nhận con của mẹ ( tôi ôm đứa bé )
Vài hôm sau tôi xuất viện và hoạt động lại bình thường, có thể nói cuộc sống bà mẹ đơn thân như tôi khá viên mãn khi sở hữu một hệ thống nổi tiếng, cuộc sống dư giả mà ko lo toan hay phải làm vừa lòng ai. Nhưng mọi việc chưa dừng lại ở đây, đúng là tình thân thì có xa cách nthe nào khi gặp lại nhau vẫn có một cảm giác quen thuộc khiến cho người ta nghi ngờ
----3 năm sau-----
- Nhân à con xong chưa mẹ đang chờ con đấy? Con mau vào xe đi nào
- Mẹ ơi... mình đi đâu vậy mẹ?
- Hôm nay con sẽ đi học đấy, đến trường sẽ có rất nhiều bạn bè, vui lắm đấy Nhân của mẹ có thích ko?
- Dạ con thích ạ, nhưng con thích ở nhà chơi với bà hơn
- Ko được đâu con mẹ bận công việc, ông bà lớn tuổi rồi nên con phải ngoan đến trường nhé, ko đc cải lời mẹ đâu
- Dạ mẹ
- Con ngoan, chúng ta đi học thôi
Thế Nhân đã được 3 tuổi, trong suốt 3 năm qua cũng đã có rất nhiều người đàn ông đến muốn chở che cho tôi và Nhân, tôi luôn miệng bảo ko tin vào tình yêu nhưng cũng vì còn nhớ đến bố Thế Nhân, bao nhiêu năm qua tôi chưa baoh quên đi được hình bóng của a ta, vẫn luôn chôn giấu trong lòng, hôm nay Duy về nước, nếu đúng a ấy phải đi 4 năm nhưng đây là do định mệnh đã khiến bố con a ta phải gặp lại nhau, vì trục trặc gì đó nên Duy phải quay về Vn sớm hơn dự định và ngay đúng vào ngày Nhân đi học
- Cưng đi đón bé Nhân giúp chị nhé, chị định đi nhưng do bên cửa hàng trang sức có đối tác đến nên chị ko đi được
- Vâng chị, bé Nhân học trường nào vậy ạ?
- Là trường mẫu giá B, chị sẽ gọi cho cô giáo đưa Nhân ra cổng chờ e
- Vâng, e đi luôn đi
- E đi đi giờ này chắc Nhân ra rồi đấy
Duy xuống sân bay nhưng ko muốn quay về nhà, a có một căn nhà ở gần trường mà Nhân đang học, Duy về ngôi nhà đó vì ở đây rất yên tĩnh, a ấy ko muốn nhìn thấy những hình ảnh đã qua nên mới lui đến đây, ko may nhân viên của tôi đến đón Nhân thì giữa đường xe bị thủng lốp phải chờ vá, điện thoại của em ấy lại quên mang theo, cứ nghĩ đến trễ một tí cũng ko sao, cô giáo của Nhân vẫn sẽ ở đó nhưng...
- Nhân con đứng ở đây chờ cô một tí nhé, bên trong có việc, chắc mẹ sắp đến đón con rồi đấy, con ở yên đây đừng đi lung tung nhé
- Dạ
Vừa lúc đó Duy đeo tai phone vừa nghe nhạc vừa đi dạo quanh nơi a ấy ở thì nhìn thấy Nhân, sợi dây tình thân đang cố níu họ lại với nhau, Duy là người nếu ko quan tâm ai thì sẽ chẳng baoh nói đến họ như mẹ của a ta và Hân, nhưng khi gặp Nhân lại nthe, còn Nhân tôi luôn dạy ko đc nói chuyện với người lạ, mấy đứa nhân viên lâu lâu gặp nó cũng ko chịu nói chuyền
- Sao con lại ở đây? Con dễ thương quá
- Con đang chờ mẹ đến rước
- Con tên gì nhỉ?
- Con tên Thế Nhân
- Chúng ta có duyên nhỉ, chú tên Thế Duy. Con muốn ăn kem ko? Chú đưa con đi mua nhé
- Dạ thích chú đưa con mua ạ
Duy đưa Nhân đến quầy bán kem cuộn
- Ôi 2 bố con đẹp trai quá ( người bán kem vui vẻ )
- A lầm rồi ko phải bố bé đâu tôi giữ hộ thôi
- Ồ tôi xl nhé vì thằng bé nhìn rất giống a, như 2 giọt nước vậy. Tôi xl nếu nói sai nhé
- Ko sao đâu ( Duy cũng suy nghĩ mông lung ) con về nhé ko bố mẹ sẽ lo lắm đấy
- Con đau chân
- Để chú bế con ( Duy cười ), nhìn kĩ con giống chú thật đấy, tên lại khá giống chú, chắc do chúng ta có duyên nhỉ. Bố mẹ con ở đâu?
- Con ko có bố, con chỉ có mẹ thôi
- À... vậy sao? Chú xl nhé ( Duy bế Nhân đi quanh công viên thì có 1 gian hàng bán hạt gạo khắc tên )
- Đó là gì vậy ạ?
- Là hạt gạo người ta sẽ viết tên mình lên đó, con có thích ko?
- Dạ thích
- A mua tặng bé đi ạ
- Thế cũng được, a lấy tôi 1 hạt nhé
- Vâng, anh muốn tên gì?
- Con là Thế Nhân ( Duy trầm tư suy nghĩ ), a khắc cho tôi TD - TN nhé ( là Thế Duy - Thế Nhân )
- Vâng ạ chờ tôi một chút
Lấy hạt gạo xong Duy tặng Nhân và để vào balo thằng bé
- Con giữ cẩn thận nhé chú tặng con đấy
- Con cám ơn chú ạ
- Con ngoan lắm, chúng ta về thôi
Vừa lúc về thì nhân viên cũng đến đón Nhân
- Nhân, mẹ bận nên nhờ cô đến rước con, anh là...?
- À tôi đi ngang qua thấy thằng bé đứng 1 mình nên đưa thằng bé đi quanh đây
- Vâng, cám ơn a nhé. Nhân về thôi con kẻo mẹ mong, chào chú đi con
- ( Nhân khoanh tay cúi đầu ) con chào chú
- Chào con nhé, chú sẽ nhớ con lắm đấy
Nhân về nhà, tôi hôm đó tôi cho thằng bé ngủ, trên tay Nhân cứ cầm chặt hạt gạo
- Gì đấy con?
- Có 1 chú tặng con, chú ý đẹp trai lắm còn đưa con đi ăn kem
- Con ko nghe lời mẹ sao? Mẹ đã dặn con ko đc nói chuyện với người lạ, con hư lắm đó Nhân
- Chú đó là người tốt, chú rất thương con
- ( Tôi lấy hạt gạo xem nhưng cũng ko nghi ngờ gì vì ko nghĩ TD là Thế Duy và ko nghĩ trùng hợp như vậy khi 2 người gặp lại nhau ) Con vứt đi lỡ họ hại con thì sao
- Ko được mẹ ko được vứt ( Nhân khóc tay cầm chặt hạt gạo )
- Thằng bé này hôm nay lạ nhỉ? Ở nhà đồ chơi đầy cả ra mà bâyh chỉ vì 1 hạt gạo mà cải lời mẹ. Thôi đc rồi, con ngoan ngủ đi mẹ sẽ ko lấy vứt đâu
- Ko đc, con phải giữ nó ( Nhân để hạt gạo vào túi áo lấy chăn trùm kín lại mới chịu ngủ )
Duy quay lại VN nhưng ko ai hay biết, hằng ngày sau giờ học Duy đều đến trường đưa Nhân đi dạo quanh đó nhưng ko để cô giáo hay tôi bắt gặp, đúng là tình thân, 2 người họ dường như đã cấu kết ko đc nói cho ai biết về những việc này đến một ngày tôi đến đón Nhân, vì hôm đó tôi đến đón sớm hơn mọi ngày
- Con sao cứ trông mong ai vậy?
- Dạ kcg đâu mẹ
- Mình về thôi con
- Mẹ đứng đây một lát nữa nhé
- Sao vậy con đang giấu mẹ chuyên gì à? ( tôi chiều thằng bé đứng đó khoảng 30p nhưng vẫn ko thấy gì, vừa lúc đó nhân viên gọi cửa hàng có việc ) về thôi con ở nhà có việc mẹ phải về gấp
- Vâng ( Nhân buồn thấy rõ )
Tôi đưa thẳng bé lên xe nó cứ đứng lên hàng ghế sau nhìn ra phía sau xe
- Con đang chờ ai đúng ko?
- Là chú ấy
Tôi nhìn ra thì thấy 1 chiếc xe màu đen bóng loáng có 1 người đàn ông trạng 30 tuổi đang lái xe đeo kính râm đang định dừng xe trước cổng trường Nhân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top