Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Mười năm, Tự Do.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một nơi khác.

Hiện tại nhà họ Đinh đều bị bao phủ bởi không khí u ám. Cả bốn vị thiếu gia đều không đi làm đi học, mới tờ mờ sáng đã ngồi ở phòng khách trừng mắt nhìn nhau khiến đám người làm run đến hít thở không thông.

Đinh Mặc sắc mặt âm trầm, dường như đang tức giận, lại có chút tự trách.

Đinh Cảnh giương ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào anh cả, gân xanh nổi đầy trán cũng đủ nói anh đang tức giận tới cỡ nào.

Đinh Triết thở dài nhìn xa xăm, như có điều gì suy nghĩ lại giống lâm vào bế tắc.

Đinh Duệ cầm bánh quy cắn răng rắc như trút giận, chốc chốc lại trợn mắt nhìn anh cả một cái, sau đó lại tiếp tục ăn bánh quy.

Rốt cuộc là chuyện gì đây? Chiến tranh sao?

Chưa đợi mọi người tìm được câu trả lời thì vị tiểu thư duy nhất trong nhà đã như chú bướm nhỏ bay vào giữa tâm bão. Sự xuất hiện của cô khiến sắc mặt của cả bốn người đều đen hơn than rồi, nhưng cô gái nào đó lại cố tình không hiểu, đôi tay nhỉ bé quơ quơ.

"Mặc Mặc dễ thương, em đã hoàn thành điều kiện của anh, giờ đến lượt anh thực hiện lời hứa."

"Anh..." Đinh Mặc câm nín. Lúc đó anh rốt cuộc đầu anh bị ngập nước hay đập đầu vào đâu mà lại đồng ý trao đổi điều kiện với cô chứ? Giờ thì hay rồi, cô đã làm được, còn anh thì sao? Thực hiện không được, lật giọng lại càng không được.

"Tiêu Tiêu ngoan, em còn nhỏ..." Đinh Triết kéo cô đến trước mặt mình, vỗ vỗ cái đầu nhỏ. Anh thật sự khong nỡ a. Thế giới bên ngoài phức tạp như vậy, làm sao Tiểu công chúa bé bỏng của anh có thể ứng phó được đây? Đều tại Đinh Mặc chết tiệt ăn nói không thèm suy nghĩ mới gây ra chuyện lớn như vậy. Chờ đấy, anh nhất định sẽ kêu Đinh Duệ tính toán đủ.

"Em đã lớn rồi." Cô kiên quyết trả lời. Cô đã không thể chờ nổi nữa mà. Cô muốn được tự do. Chỉ nghĩ tới có thể thoải mái ra ngoài, cô đã thấy rạo rực cả người rồi. Cô nhất định nhất định phải khiến Mặc Mặc thực hiện lời hứa.

"Tiêu Tiêu à, hay là em suy nghĩ lại đi. Ngoài kia hoàn toàn không tốt đẹp như em nghĩ đâu. Em ở lại trong nhà đi, anh đảm bảo từ giờ sẽ không bao giờ trêu chọc em nữa. Anh hứa đó." Đinh Cảnh nói suýt níu cả lưỡi. Cả cuộc đời 23 năm của anh chưa lần nào nói dịu dàng đến như vậy.

"Em mới không tin đâu. Anh một ngày không trêu chọc em vài lần em mới nghi ngờ đầu óc anh không được bình thường đấy." Cô bĩu môi.

"@ - @" Đinh Cảnh thật hết chỗ nói rồi. Anh có đáng ghét đến như vậy sao? Ôi trái tim non nớt yếu đuối của anh.

"Tiêu Tiêu, hay là em đợi tròn 20 tuổi rồi chúng ta lại bàn..."

"Không thể." Cô bỗng mím chặt môi, đôi mắt to tròn rưng rưng như pahir chịu oan ức lớn lắm:"Mặc Mặc, anh xấu xa, anh đã hứa, tại sao có thể lật giọng như vậy? Mặc Mặc hư, Mặc Mặc hư, em... em... không thèm để ý đến anh. Anh lừa gạt em. Hu hu... Triết Triết, Mặc Mặc hư, Mặc Mặc bắt nạt em.... hu hu..." Cô bùm một cáu bay vào trong lòng Đinh Triết, oa oa khóc lớn, cả khuôn mặt xinh đẹp tèm lem nước mắt, trông vô cùng đáng thương.

"Tiêu Tiêu, đừng khóc, đừng khóc. Anh bảo Đinh Duệ xử lý anh cả được không?" Đinh Triết đau lòng vỗ vỗ lưng Tiểu công chúa của anh khi nào từng thương tâm như vậy? Đều tại tên đáng chết kia. Hừ! Dám làm Tiểu công chúa khóc, cho dù là anh trai cũng không tha.

"Tốt, Tiêu Tiêu đừng khóc nữa, anh đem anh cả ra đánh một trận." Đinh Duệ lập tức tiếp lời. Anh cả thì sao, bắt nạt Tiểu công chúa thì chính là tội đồ, mà tội đồ thì không càn phải nương tay.

Đinh Cảnh nhìn nhìn hình ảnh trước mắt, không tiếng động lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn thật là dài, tạch một cái gửi đi. Xong xuôi tất cả mới liếc mắt nhìn Đinh Mặc, khóe môi khẽ nhếch lên:'Anh cả, lần này anh xong rồi. Bố mẹ mà biết anh làm bảo bối của họ khóc đến thương tâm như vậy nhất định sẽ bay về lột da anh ra. Ha ha ha....'

"Không cần đánh Mặc Mặc, sẽ đau." Cô dụi dụi mắt, sụt sùi:"Mặc Mặc bị thương, em sẽ đau lòng a, tuy rằng anh ấy thực đáng giận, nhưng mà... nhưng mà em vẫn thích nhất là Mặc Mặc nha."

"Được rồi." Đinh Mặc rốt cuộc sụp đổ:"Em có thể đi ra ngoài, chỉ là không được đi quá xa. Sáng sớm nhất là 8 giờ mới được ra khỏi cửa, chiều phải trở về trước 5 giờ. Ba bữa đều phải ăn ở nhà, nếu không phải báo cho Đinh Duệ. Đi đâu phải nói cho Đinh Cảnh..."

"Không cần." Cô chu mỏ kháng nghị:"Em không nói cho Cảnh Cảnh đáng ghét, không nói, không nói..."

"..." Đinh Cảnh tổn thương nghiêm trọng. Anh quả là người anh trai thất bại nhất a.

"Được rồi, vậy nói cho anh, được không?" Đinh Triết vuốt mái tóc cô, mỉm cười.

"Được." Cô không hề do dự gật đầu. Triết Triết rất dịu dàng, luôn quan tâm chăm sóc cô, cô rất thích Triết Triết nha. Có điều, Triết Triết hằng ngày đi làm về rất muộn, cho nên cô vẫn là hay gần gũi với Mặc Mặc hơn.

"Còn có một chuyện." Đinh Duệ bỗng nhiên nở nụ cười gian:"Tiêu Tiêu bé bỏng à, nếu như em đã lớn rồi, như vậy hẳn nên tự mình kiếm tiền nha.

"Kiếm tiền?" Hai mắt cô sáng rực. Cái này mới nha, cô thích:"Được."

"ĐINH DUỆ." Trái ngược với cô, ba người còn lại dường như phát điên. Cái tên này lại lên cơn gì vậy? Tiểu công chúa làm sao có thể tự mình kiếm tiền. Đừng nói cô không quen thuộc với thế giới bên ngoài, cô năm nay mới có 17 tuổi mà thôi, sẽ làm được cái gì chứ.

"Các anh tức giận cái gì chứ? Tiêu Tiêu không phải muốn đi ra ngoài sao? Ra ngoài tức là phải cần đến tiền, mà tiền thì ở đâu ra? Tất nhiên là phải kiếm rồi."

"Đúng đúng, em có thể, em có thể." Tiêu Tiêu đã sớm bị từ ngữ mới mẻ này thu hút, vui vẻ cười tít mắt.

"Đinh gia có tên quản gia keo kiệt như em, sớm muộn gì cũng bị người ta phỉ nhổ." Đinh Cảnh hung hăng trừng mắt.

"Ha ha... quá khen." Đinh Duệ hoàn toàn không biết xấu hổ, ngược lại còn cười rất tươi. Đúng, công việc của anh của anh chính là làm quản gia, ngày ngày quản lý sự vụ trong nhà, nhân tiện quản luôn cả tiền bạc trong quỹ chung.

"Tiêu Tiêu, không cần để ý Đinh Duệ nói nhảm. Em cứ làm những gì em thích, kiếm được tiền thì tốt, không kiếm được cũng không sao, anh đủ sức nuôi em." Đinh Mặc quả thật không muốn thấy cô chịu một chút vất vả nào. Chưa nói đến việc bố sẽ cầm chổi ném anh, mẹ sẽ chạy theo anh ta khóc, ngay đến chính anh ta cũng đau lòng muốn chết.

"Đúng vậy, em không cần áp lực quá, cần tiền thì nói với anh là được, anh có rất nhiều." Đinh Triết vỗ đầu cô dặn dò:"Muốn mua gì thì mua, không cần quá mức tiết kiệm, biết không?"

"Em biết rồi." Cô gật gật đầu. Chỉ cần cho cô ra ngoài, cái gì cô cũng đáp ứng. Kiếm tiền cũng được, tiêu tiền cũng tốt, cô nhất định phải thử hết.

Thế là, Đinh Tiêu Tiêu đã chính thức được tự do. Mặc dù quyền lợi vẫn còn bị hạn chế, nhưng đối với một người quanh năm sống trong 'tòa lâu đài' như cô thì như thế là quá mĩ mãn rồi.

Còn về cái người đã từng hứa là sẽ trở về đón cô kia, cô cũng từng nghĩ sẽ đợi anh trở về, nhưng quả thật là quá lâu nha. Cô đã học xong hết tất cả rồi còn chưa thấy bóng dáng của anh đâu. Quả nhiên con người cần phải dựa vào chính mình mới mong thực hiện được mục tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top