Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 18: Chuyển Biến

Cô ăn hết tô cháo cậu mới chịu buông tha, sau đó thì uống thuốc.

"Đắng lắm!" - Solar nhăn mặt nhìn mấy viên thuốc trong tay cậu.

"Đắng thì mới hết bệnh, em ngoan ngoãn mau uống đi!" - Moonbyul dỗ dành cô.

Bây giờ không uống thì chắc chắn cậu sẽ không cho cô đi, nên cô đành cắn răng mà uống. Khó khăn lắm mới nuốt trôi mấy viên thuốc vào họng, cô liền dứng dậy thì phát hiện trên người mình là bộ đầm ngủ màu trắng không phải bộ đồng phục ngày hôm qua. Cô ngay lập tức trừng mắt nhìn Moonbyul.

Cậu khóe miệng dâng cao - "Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không phải loại người thừa nước đục thả câu đâu, vì hôm qua cả người em ướt sũng lại lên cơn sốt nên tôi mới sai người hầu thay cho em bộ quần áo khác. Chờ một chút bộ đồng phục khô lại người hầu sẽ mang lên"

Cô nghe vậy mới yên tâm không tra hỏi cậu.

"Vì sao hôm qua em lại đứng dưới mưa vậy?" - Moonbyul chậm rãi hỏi.

Solar vội xoay người tránh ánh mắt dò xét của cậu, đôi mắt xinh đẹp nhìn ra cửa sổ lúc sau mới nhàn nhạt lên tiếng.

"Anh không cần quan tâm!"

Nhìn thấy bóng lưng yếu ớt của cô, cậu không kiềm lòng được đứng dậy tiến lại gần, hai cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô từ phía sau.

Solar bị làm cho giật mình - "Anh làm gì vậy?"

Gương mặt anh tuấn gác lên vai cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.

"Đồ ngốc! Nếu em không nói thì tôi cũng biết, ngày hôm qua chẳng phải là ngày 24 tháng 3 sao?"

Solar ngước mắt qua nhìn cậu, ánh mắt có hơi biến động.

"Nhưng tại sao em lại vì một chuyện của quá khứ mà hành hạ bản thân mình như vậy?" - Moonbyul thấp giọng hỏi.

Cô không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng của buổi sớm bắt đầu chiếu rọi vào phòng, bóng dáng người con trai to lớn in xuống sàn nhà che luôn cả bóng dáng bé nhỏ của cô, giống như đang bảo che chắn cho cô. Một lúc sau cậu hơi ngập ngừng một chút nhưng vẫn lên tiếng hỏi - "Rốt cuộc đêm đó em đã thấy những gì?"

Solar lại giương mắt nhìn cậu đầy ngạc nhiên, cô không nghĩ cậu sẽ đề cập đến vấn đề này, đôi mắt xinh đẹp trở nên lạnh lẽo phủ tầng tầng lớp lớp sương dày, môi cô hơi mấp máy nhưng lại không nói. Moonbyul thấy được sự thay đổi trong mắt cô, liền ôm chặt thân thể mềm mại hơn, chóp mũi xuyên qua mái tóc suôn mượt màu hạt dẻ của cô, hít lấy hương thơm dịu nhẹ trên người Solar, chất giọng khàn khàn vang lên.

"Nếu như em không muốn nói tôi cũng không ép em, nhưng Solar chẳng phải trước giờ em luôn là người lấy đại sự làm cuộc, chỉ quan tâm đến việc lớn chứ không muốn để ý đến việc nhỏ hay sao? Vậy tại sao bây giờ không bỏ qua quá khứ mà hướng đến tương lai?"

Cô vẫn duy trì sự im lặng chỉ lắng tai nghe cậu nói, cậu thấy cô không nói gì liền mở miệng tiếp tục - "Em dằn vặt bản thân cũng chẳng thay đổi được quá khứ, chi bằng hãy để tảng đá trong lòng mình xuống, bước qua nó mà sống thanh thản"

Giọng nói của cậu, vòng tay của cậu thật ra ấm áp, ấm áp đến mức có thể làm tan chảy trái tim đang lạnh giá của cô.

Một lúc sau, Solar mới chậm chạp lên tiếng - "Đêm hôm đó khi bị bắt cóc đến nhà kho tôi đã rất sợ hãi, chị tôi cũng sợ hãi mà ôm chặt lấy tôi, tôi khóc sướt mướt làm mấy tên bắt cóc tức giận nên hắn đã đánh tôi, Daisy thấy vậy liền bay vào cắn hắn làm cho hắn nổi điên, tên bắt cóc ngay lập tức quăng tôi sang một bên rồi đẩy ngã chị tôi nằm trên sàn lạnh, hắn..."

Kể đến đây giọng cô run lên, giọng cô tái nhợt. Moonbyul càng ôm chặt cô hơn như muốn an ủi.

"Hắn đã nổi thú tính và cưỡng bức chị ấy, Daisy lúc ấy chỉ mới mười bảy tuổi còn chưa trưởng thành, đã bị một tên đàn ông cường bạo hành hạ, chị ấy đã sợ hãi mà hét lên vừa khóc vừa gọi tên tôi, tôi lúc đó chỉ nới mười hai tuổi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó tôi chỉ biết chui vào một góc run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu, ngay cả khóc cũng không thể, tên cần thú đó đã dùng cách tàn bạo nhất để cưỡng bức Daisy, chị ấy đau đớn không chịu được mất máu quá nhiều mà chết...... Thân thể chị ấy tái nhợt nằm trên sàn lạnh, máu chảy rất nhiều..."

Solar khó nhọc kể đến phần cuối, cả người lạnh run lên, chỉ có thể dựa vào lòng ngực người phía sau, tùy ý để cậu ôm chặt lấy mình. Cô không biết vì sao mình có thể kể ra chuyện này cho cậu nghe, cô luôn luôn dấu kín tâm tư mình, ngay lúc này lại muốn giải bày cho cậu nghe biết. Chẳng lẽ chỉ vì một cái ôm của cậu thôi sao?

Moonbyul lẳng lặng nghe cô kể, giọng nói trầm thấp lại vang lên - "Không phải là lỗi của em! Tất cả chỉ là một tai nạn mà thôi!"

"Từ nay về sau đừng tự dằn vặt bản thân mình nữa, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ cũng đừng sợ hãi nữa, bởi vì em...có tôi nữa...!" - Cậu cất giọng trầm ấm.

Ánh mắt của cô lại chấn động, đối diện với cậu, trái tim của cô đột nhiên bị một thứ ngọt ngào nắm giữ, lời nói cậu vừa thốt ra giống như một lời hứa chắc nịch. Solar cụp mi xuống định xoay mặt đi, nhưng tay cậu đã vươn lên giữ chặt cằm cô, gương mặt anh tuấn nghiêng qua chạm vào môi cô, trong một phút giây cậu triền miên hôn cô, ngậm lấy cánh môi mềm mại khẽ cắn mút, lúc nào cũng vậy, sự ngọt ngào của cô luôn khiến cậu không có cách nào dừng lại, khiến cho trái tim cậu rung động, làm cho cậu trong lòng vấy lên sự khát khao mãnh liệt. Solar không hề phản kháng, chỉ đứng im để cậu hôn, cảm nhận hai cậu tay rắn chắc bao bọc lấy vòng eo nhỏ nhắn, trái tim không tự chủ được mà đập loạn lên. Cặp môi mỏng ranh mãnh sít sao áp lên cánh môi anh đào không chút khe hở, cậu nhấm nháp môi cô từ chạm rãi cho đến khi trở nên cuồng dã, nếu có thể cậu muốn mãi mãi có được đôi môi này. Bắt đầu từ lúc nào mà người con gái này đã nắm giữ toàn bộ tâm tư của cậu? Từ khi nào mà sự chán ghét đã hóa thành triền miên không dứt? Rốt cuộc là từ khi nào vậy?....

Sau khi thay đồ xong, cậu trực tiếp lái xe đưa cô về. Solar muốn chào chủ tịch một tiếng, nhưng ông ấy đã bay ra nước ngoài công tác nên không thể gặp được. Đưa cô về trước cổng biệt thự, Moonbyul đi vòng qua mở cửa xe cho cô.

"Em ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút!"
Cậu từ tốn căn dặn.

Cô gật đầu một cái - "Tôi biết rồi, anh mau về đi"

Bất thình lình Moonbyul bước lên hai tay ôm chặt lấy cô, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, Solar muốn đẩy cậu ra nhưng không được nên đành mặc cậu.

Hồi lâu cậu mới chịu bỏ ra, đưa tay xoa đầu cô - "Được rồi, tôi về đây!"

Nói xong cậu xoay người bước vào xe, chiếc xe từ từ lăn bánh di chuyển. Cô đứng đó nhìn thật lâu, một thứ cảm xúc khó hiểu đan xen trong lòng cô.

************************************

...Một tuần sau...Biệt thự Moon gia...

Moon Ki Hyun đang ngồi trong phòng làm việc đọc báo, thì tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi!" - Ông lớn tiếng nói.

Cánh cửa được mở ra, Moonbyul bước vào.

"Appa gọi con lên?" - Cậu cúi đầu nói.

Moon Ki Hyun đặt tờ báo xuống, ánh mắt nghiêm túc ngước lên nhìn cậu - "Tuần sau có cuộc họp cổ đông, con hãy đến công ty với ta để giới thiệu con với mọi người, để con bắt đầu làm quen với công việc ở đó!"

"Appa thừa biết con sẽ không đi? Chuyện này hai người chúng ta đã nói  với nhau biết bao nhiêu lần rồi!" - Moonbyul chau mày đáp.

Ông trước mặt nheo mắt nhìn cậu, giọng nói rắn rỏi nhìn cậu - "Lần này không đi cũng phải đi, con không đi ta cũng sẽ dùng biện pháp mạnh để lôi con đến tập đoàn làm việc! Sau này mọi thứ của ta đều do con thừa kế, con phải học cách chấp nhận và quản lý nó!"

"Con không thích kinh doanh, chuyện này không phải appa không biết.  Chuyện con không thích thì sẽ không thể làm, nếu như ép thì con cũng  không quản lý tốt cho appa, vì vậy xin appa đừng ép con. Con nhất định không vào công ty làm việc!" - Cậu kiên quyết nói.

"Không quản lý tập đoàn thì anh làm gì? Làm xã hội đen à? Anh tưởng tôi không biết cái hội gì đó của anh?! Tôi để yên bởi vì tôi chưa muốn nói tới, không nói nhiều nữa, tuần sau anh phải có mặt ở công ty cho tôi! Nếu không ngay cả mẹ mình cũng không được gặp!" - Giọng nói lạnh lùng của Moon Ki Hyun vang lên.

Hai tay cậu siết chặt thành quyền, ánh mắt trở nên tức giận - "Appa dùng umma để uy hiếp con?"

"Không phải ta muốn làm như vậy, mà chính con đã ép ta! - Ông từ tốn đáp.

"Appa! Con không còn là một đứa trẻ để appa dắt mũi, đặt đâu thì ngồi đó. Con sẽ không để appa uy hiếp con nữa, con cũng sẽ không để umma chịu ủy khúc nữa!"

"Anh sẽ làm được gì? Tôi đã từng nói với anh, anh còn có nợ với MB suốt mười bảy năm sống trên đời, bây giờ anh phải có trách nhiệm báo đáp ân huệ đó!"

"Con không...!" - Moonbyul tức giận lớn tiếng, nhưng đã bị appa cậu chặn họng.

"Im miệng!"

Ông điều chỉnh lại tâm trạng, mở miệng một cách uy nghiêm - "Chuyện này con không thể tay không phủi bỏ trách nhiệm được đâu, con hãy tự về phòng mà suy xét đi. Còn nữa, con lo chuẩn bị tâm trạng tốt đi, cuối tuần này ta sẽ tổ chức sinh nhật cho con, tất cả mọi người trong giới thượng lưu và báo chí đều đến, ta sẽ giới thiệu con cùng Solar. Lo mà chuẩn bị cho tốt đi!"

Hai tay Moonbyul càng siết chặt, cậu không trả lời cuối đầu một cái rồi bỏ đi ra ngoài. Lúc nào cũng vậy, mọi thứ đều do appa cậu tự ý quyết định, cho dù thế nào đi chăng nữa cậu sẽ không tham gia vào việc kinh doanh. Lần này cậu sẽ không để cho appa uy hiếp.

************************************

....Cuối tuần....

Solar đứng trong phòng ngủ vừa thay một chiếc đầm dạ hội màu tím, ngắm nhìn mình trong gương, bộ đầm ôm sát lấy người cô, lộ ra những đường cong còn chưa trưởng thành của tuổi mười bảy, gương mặt xinh đẹp diễm lệ được trang điểm nhẹ nhàng, khí chất thanh nhã cao quý, kết hợp với vẻ xinh đẹp rạng ngời của cô tạo nên một tác phẩm tuyệt hảo, cô như một nữ thần trong tranh bước ra. Tối nay là bữa tiệc sinh nhật thứ mười tám của Moonbyul, Moon Ki Hyun đã tổ chức một bữa tiệc rất lớn cho cậu, mời cả báo chí đến để chính thức giới thiệu người thừa kế của MB cùng hôn ước của cô và cậu. Đột nhiên tiếng điện thoại di động vang lên làm cô giật mình, Solar lục lọi trong túi sách tìm điện thoại, mau chóng bắt máy.

"Alo, là bác đây! Cháu đang chuẩn bị đi dự tiệc sinh nhật của Moonbyul phải không?" - Giọng Lee Hye Jin vang lên từ trong điện thoại.

"Vâng, cháu đang chuẩn bị đi!" - Cô nhẹ giọng đáp.

Con trai mình tổ chức tiệc sinh nhật nhưng Lee Hye Jin lại không được phép tới, điều này quả thật rất đau lòng, bà không thể tận mắt nhìn thấy con trai mình trưởng thành.

"Bác hình như không được khỏe phải không ạ?" - Cô nghe thấy giọng nói yếu ớt của Lee Hye Jin liền nảy sinh lo lắng.

"Không có gì đâu! Bác chỉ là hơi mệt trong người một chút, cháu giúp bác một chuyện được không?"

"Bác cứ nói! Không cần khách khí đâu ạ!"

"Trước khi cháu đến dự tiệc có thể ghé qua nhà bác lấy một thứ được không? Bác có món quà muốn tặng cho Byul!"

"Vâng, được ạ! Cháu lập tức đến ngay"

"Cám ơn cháu!"

Cúp máy, Solar cầm lấy túi đi xuống lầu, người hầu và quản gia đều đang đứng đợi cô ở trước cửa, ngoài cổng còn có chiếc Maybach màu trắng sang trọng đợi sẵn.

"Tiểu thư, người thật xinh đẹp!" - Bà quản gia không kiềm được mà thốt lên lời khen ngợi.

Cô chỉ cười nhẹ - "Cảm ơn quản gia Han!"

Nói xong cô bước ra khỏi biệt thự ngồi vào xe, chiếc Maybach khởi động máy rời đi.

************************************

"Bác gái, bác làm sao vậy? Bác có nghe cháu nói không?"

Vừa bước vào nhà, cô đã phát hiện ra cơ thể người phụ nữ nằm ngất xỉu trên sàn nhà, Solar liền hốt hoảng chạy đến lay bà dậy nhưng bà không tỉnh, lại nhìn thấy một ít máu trên tay bà trên khóe miệng cũng còn dính một ít. Quá sợ hãi, Solar ngay lập tức đỡ bà ra xe, chạy nhanh đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, Lee Hye Jin được đưa vào phòng cấp cứu, cô ngồi bên ngoài chờ đợi mà sốt ruột không thôi. Một lúc sau bác sĩ mới bước ra, Solar lập tức chạy đến hỏi thăm.

"Bệnh nhân là bị xuất huyết dạ dày, là do viêm loét dạ dày mà ra. Cũng may là phát hiện kịp thời, nếu không sẽ bị biến chứng thành ung thư dạ dày"

Cô liên khẩn trương lo lắng - "Vậy bác ấy có bị làm sao không?"

"Hiện tại thì không sao, nhưng vẫn phải điều trị và theo dõi. Tôi sẽ kê đơn thuốc, thời gian tới phải để bệnh nhân dùng thuốc điều trị kết hợp với việc ăn uống khoa học và tránh bị stress"

"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ!"

–————————————————–—

Hello các cậu! Tớ là Ken đây

Đầu tiên là cho tớ xin lỗi các cậu nhiều nha. Do dạo này tớ có rất ít thời gian để up chap, mong các cậu thông cảm bỏ qua cho tớ. Tớ sẽ cố gắng up chap sớm nhất có thể. Tớ vẫn mong các cậu đọc và ủng hộ cho tớ nhiều hơn nữa ạ!

Và lời cuối cùng tớ mún nói CHÚC CÁC CẬU ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top