Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 28: Lee Hye Jin Đến Thăm

Ngày thứ hai, khi màn đêm buông xuống, Solar đứng trong phòng ngủ, lẳng lặng vén tấm màn lên ánh mắt yêu kiều nhìn qua cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm không cảm xúc. Khung cảnh phía dưới là cả một sân vườn rộng lớn của ngôi biệt thự. Có đến chín, mười tên mặc đồ đen đi lòng vòng để canh gác trong khu vườn. Chưa kể mấy chục tên còn đang canh gác trước cổng, đúng như Moonbyul đã nói, cô thực sự không thể thoát ra khỏi đây. Cậu đã bố trí người toàn bộ xung quanh ngôi biệt thự canh chừng cả ngày lẫn đêm nhằm mục đích không cho cô có thể tìm cách bỏ trốn. Trong đầu đang suy nghĩ miên man thì bất chợt có một cánh tay ôm lấy eo cô, lưng của cô dán vào lồng ngực rắn chắc của ai đó.

"Suy nghĩ cái gì mà ngẩn người như vậy?" - Moonbyul cất giọng trầm ổn.

Cậu vừa bước vào phòng đã thấy bộ dạng đứng trước cửa sổ của cô ngẩn người nhìn ra ngoài., ánh mắt sâu thẳm phẳng lặng như mặt hồ mùa thu. Bộ dạng cô độc cùng lãnh đạm của cô làm cậu trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Solar nghe câu hỏi của cậu chỉ im lặng. Cô biết cái gì đây? Chửi cậu? Mắng cậu? Nói với cậu cô không muốn bị hắn giam cầm? Nói cậu thả cô ra, buông tha cho cô? Có tác dụng sao? Moonbyul so với mười năm về trước đúng là lạnh lùng hơn lại càng ngang ngược hơn, nhưng cậu bây giờ đối với cô cũng có phần nóng nảy hơn. Chỉ cần một chút là trở nên giận dữ, trước sự im lặng của cô, cậu chỉ có thể thở dài. Gương mặt anh tuấn vùi đầu vào mái tóc suông mềm của cô, hít lấy hương thơm ngọt ngào mà hắn khát khao. Thực tâm cậu không muốn cưỡng ép cô càng không muốn giam cầm cô. Nhưng cô kiêu ngạo như vậy, cường ngạnh như vậy, cậu phải làm sao mới có thể để cô cam tâm tình nguyện. Bất lực vẫn là bất lực, Solar vẫn không có biểu hiện gì trước hành động của cậu, cô đứng yên như một con búp bê.

"Tôi chỉ là muốn em ở bên cạnh tôi." - Cậu bất lực lên tiếng một lần nữa, như một lời giải thích.

Cô không thể không thừa nhận, chỉ cần một cái ôm của cậu, một lời nói dịu dàng của cậu thì lòng cô lại mềm ra như kẹo cao su. Ở gần cậu, tim cô đập dồn dập. Hơi thở hỗn loạn vì sự nóng bỏng của cậu, nhưng cô không thể nào chấp nhận cậu vì muốn trả thù cô mà giam cầm cô ở bên mình, cô cảm thấy hắn rất khó hiểu. Trước kia, cậu rất dễ đoán cũng rất dễ hiểu, hiện tại cô thực sự không biết tâm tư cậu là như thế nào. Có lúc cưỡng ép cô, muốn trả thù bằng cách chiếm đoạt thân thể cô, dùng dục vọng khiêu khích cô nhưng có lúc hắn lại rất ân cần, dịu dàng với cô. Cô phải nên suy nghĩ theo chiều hướng nào đây?

Moonbyul đứng phía sau cô khẽ thở dài, sau đó nắm lấy đôi vai nhỏ nhắn xoay người cô lại. Cậu đột nhiên nét mặt thoáng lên vẻ ý cười - " Đi theo tôi, tôi muốn cho em xem nơi này."

Cậu cầm tay cô kéo đi ra khỏi phòng. Lên lầu ba, bước tới một căn phòng có cánh cửa màu đen. Moonbyul đẩy cửa đưa cô vào vừa bước vào trong, Solar bị không gian nơi đây làm cho kinh ngạc. Đây là phòng đọc sách, nhưng nó cũng phải lớn bằng thư viện trường đại học, những kệ sách khổng lồ cao khỏang chừng bốn đến năm mét, có một cầu thang rời chuyên dịch chuyển để có thể lấy sách ở kệ cao. Cô đoán nơi đây cũng cả mấy trăm ngàn cuốn sách, đối với một tín đồ đọc sách như cô thì quả thật nơi đây là một thiên đường. Không nghĩ tại nơi biệt thự u ám này, lại có phòng đọc sách! Càng không nghĩ Moonbyul lại đọc sách! Cậu không đọc sách lại xây một cái phòng đọc sách lớn như vậy làm gì?

Từ đằng sau, cậu lại vòng tay ôm eo cô giọng thích thú khi vừa được thấy biểu hiện của cô - "Thích không?"

"Theo tôi nhớ thì Moon Byul Yi anh không thích đọc sách?!" - Cô chậm rãi nói

Cậu cuối xuống bất chợt hôn nhẹ lên cổ cô, mở miệng nghe có vẻ đang vui - "Em còn nhớ?"

Solar lại giữ im lặng, Moonbyul thấy vậy tiếp tục lên tiếng - "Căn phòng này là tôi chuẩn bị cho em! Em thích đọc sách như vậy, tôi nghĩ em sẽ rất thích nơi này!"

Cô ánh mắt chuyển động mông lung ngước mặt nhìn cậu, Moonbyul liền cuối xuống hôn cô không phải một sự áp đặt mà chỉ là sự dịu dàng cậu dành cho cô, triền miên mút lấy cánh hoa anh đào cái lưỡi đinh hương của cô, rất lâu sau cậu mới dây dưa rời bỏ môi cô. Solar lại nhìn cậu chăm chú, nhìn vào ánh mắt chứa đầy nhu tình của cậu, tim cô lại nhảy nhót trong lòng ngực, cô không hiểu thật sự không thể hiểu.

"Solar, thôi không thể buông em ra!" - Cậu giọng khàn khàn nói

Trong một khắc thì Moonbyul liền ôm lấy cô, bế cô lên ngang người trở về phòng ngủ. Trong căn phong ngủ dưới ánh trăng mờ ảo qua khe cửa sổ, chiếu vào hai thân thể đang dính sát vào nhau, ôm siết lấy nhau tạo nên màn hoan ái kịch liệt trên chiếc giường lớn hoàng gia. Nhiệt độ trong phòng mỗi lúc một tăng cao nóng bỏng đến nghẹt thở, quần áo từng cái từng cái một bị ném xuống tấm lông trải thảm. Thân hình dũng mãnh như báo của người đàn ông đang chiếm lấy thân thể nhỏ nhắn của người con gái, thân thể phía trước lúc đầu kháng cự cùng bài xích, nhưng về sau thì lại bị dụ dỗ đến mức mê muội. Bị thân thể rắn chắc như thép chiếm lấy từng tất da tất thịt trên người chỉ có thể bị động mà chấp nhận. Những nụ hôn mạnh mẽ gieo lên cơ thể trắng nõn mê người, tạo nên những dấu vết màu hòng nhạt, người con gái nằm dưới thân chỉ có thể rên rỉ, nỉ non kêu lên chỉ kiến cho người đàn ông càng điên cuồng luân động, dắt cô đến nơi cao nhất của ngọn núi lửa ái tình.

Trong cơn say người đàn ông giọng đục ngầu tuyên bố bên tai cô -  "Em là của tôi, chỉ duy nhất một mình tôi!"

                 ***********************

Sáng hôm sau Solar thức dậy trên chiếc giường lớn, gra giường màu trắng nhăn nhúm vì màn hoan ái cuồng dã hôm qua, dưới giường quần áo nằm khắp nơi trên thảm trải. Thân thể xinh đẹp ngồi dậy, khẽ lắm lấy chăn che khuất cảnh xuân của bản thân và những dấu hôn chằn chịt trên đó tâm tình miên man bất định. Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên làm cô giật mình, Moonbyul không có ở bên cạnh nhưng bình thường cậu vào phòng có bao giờ gõ cửa?

"Ai vậy?" - Solar lớn tiếng hỏi.

Cánh cửa tự động mở ra một người phụ nữ trung niên mặc tây trang đen trông rất chỉnh tề bước vào, đi bên cạnh còn có một cô gái trẻ khoảng chừng mười tám tuổi mặc đồ như người hầu.

"Chào buổi sáng Kim tiểu thư! Rất vui lòng được phục vụ, bắt đầu từ ngày hôm nay tôi sẽ  là quản gia mới của ngôi biệt thự này. Tên của tôi là Park Soo Ah, tiểu thư có thể gọi tôi là Park quản gia, còn đây cũng là một trong những người hầu mới" - Người quản gia cúi chào cô, lễ phép giới thiệu.

"Quản gia mới? Sao tôi không biết?" - Solar đưa ánh mắt dò xét nhìn hai người.

Park quản gia cung kính đáp - "Thưa, chúng tôi chỉ vừa được cậu chủ thuê, sáng sớm hôm nay mới bắt đầu làm việc. Bắt đầu từ bây giờ cậu chủ là chủ nhân của chúng tôi"

Cô có chút khó hiểu nhưng chỉ ậm ừ như đã hiểu - "Vậy thì Moon Byul Yi đâu?"

"Thưa, cậu chủ mới sáng sớm đã ra khỏi nhà. Dặn dò chúng tôi phải đánh thức tiểu thức dậy, nhắc nhở người phải ăn sáng đầy đủ. Còn đây là quần áo của tiểu thư, người hầu sẽ giúp tiểu thư thay đồ tắm rửa" - Vừa nói bà vừa liếc mắt qua người hầu gái, cô gái vừa cầm quần áo đưa ra cho cô xem.

"Park quản gia cứ để quần áo ở đó, tôi sẽ tự thay! Tôi không thích ai nhìn thấy cơ thể của mình, nên hai người lui ra ngoài đi!" - Solar ngay lập tức cự tuyệt.

Thân thể của cô đầy rẫy những dấu hôn của cậu, làm sao có thể để người khác thấy?

"Vậy thì được rồi, tiểu thư thay đồ xong thì nhớ mau chóng xuống ăn sáng, tôi đã cho đầu bếp chuẩn bị nhiều món ngon theo yêu cầu của cậu chủ cho người. Chúng tôi xin phép ra ngoài" - Bà quản gia chu đáo dặn dò rồi mới đi ra ngoài cùng với người hầu.

Cánh cửa phòng khép lại Solar thở dài bước xuống giường, cầm lấy quần áo đi vào nhà tắm.

                ***********************
Cô bước xuống lầu với ánh mắt ngạc nhiên trước cảnh tượng lạ lẫm xung quanh, ngôi biệt thự vốn dĩ thường ngày u ám, lạnh lẽo cô tịch, nhưng nay vừa có nhiều người trong nhà liền có không khí hoàn toàn khác. Trong căn biệt thự rộng lớn, người người ra vào quét dọn lau chùi, ngoài sân cũng có người làm vườn đang chăm tỉa tót hoa lá tưới nước cho cây, trong căn bếp cũng có mấy người đầu bếp đang thái thịt thái rau một cách điêu nghệ, không khí vô cùng bận rộn khẩn trương nhưng lại có vẻ rất nhộn nhịp vui vẻ. Cô không hiểu, chẳng phải chính miệng Moonbyul đã nói cậu không thích có nhiều người trong nhà sao?

Vừa thấy cô xuất hiện ngay cầu thang, mọi người ngay lập tức dừng tay cuối đầu đồn thanh chào cô - "Chào buổi sáng, tiểu thư!"

"Mọi người cứ làm việc của mình đi, đừng quan tâm tới tôi!" - Solar nuốt nuốt nước bọt đáp, đám người này còn làm quá hơn người hầu ở nhà cô.

"Tiểu thư, mời người ăn sáng" - Park quản gia kính cẩn mời cô, kéo ghế cho cô ngồi.

Solar vừa bước vào bàn ăn đã thấy một bàn đầy cao lương mỹ vị được bưng ra, cô gật đầu một cái rồi ngồi xuống bàn từ từ ăn, đang ăn giữa chừng thì quản gia bước vào báo cáo với cô - "Tiểu thư, có khách đến. Nói là muốn gặp cô và đang chờ ở phòng khách"

"Là ai vậy?" - Cô buông dao nĩa xuống ngạc nhiên hỏi.

"Thưa, là mẹ của cậu chủ" - Quản gia cung kính đáp.

Ngay lập tức Solar ngạc nhiên bật dậy khỏi ghế - "Thật sao?"

"Vâng đúng như vậy!"

"Để tôi ra đó!" - Cô liền nhanh chân bước ra phòng khách.

                    *******************

"Soalr!" - Lee Hye Jin vừa nhìn thấy cô đã đứng dậy vui mừng.

Cô tiến lên cũng không giấu nổi sự vui mừng.

"Solar!" - Bà vươn tay ôm chầm lấy cô rồi kéo cô ngồi xuống ghế sofa, bà ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô thay đổi sau mười năm không gặp, Lee Hye Jin cũng đã già đi rất nhiều nhưng nét đẹp của bà vẫn cứ mặn mà. Cô liền sai người pha trà rồi ngồi trò chuyện cùng với người bên cạnh.

"Đứa trẻ này, cháu sao lại một lời chào cũng không có đã đi biệt tích mười năm trời! Cháu có biết bác đã lo lắng tới mức nào không?"

"Cháu xin lỗi bác, lúc đó đã nói dối bác!" - Cô thấp giọng nói.

Lee Hye Jin chỉ thở dài một cái nhìn cô - "Bác không trách cháu, đều là do lỗi của bác! Nếu không phải vì bác thì hôn ước của hai đứa đâu phải bị hủy bỏ!"

Solar liền lắc đầu - "Không phải lỗi của bác mà là do cháu! Là cháu tự ý quyết định, là cháu tự ý rời đi!"

"Đứa trẻ ngốc, cháu không cần nhận lỗi về phía mình. Nhưng mà người chịu nhiều đau khổ nhất vẫn chính là Byul, cháu biết không? Khi cháu vừa rời đi, Byul hoàn toàn sụp đổ nó rất đau khổ, như một kẻ điên tìm đến rượu. Chuyện gì nó cũng không màng đến, suốt ngày chỉ đóng cửa ngồi trong phòng uống rượu dằn vặt bản thân mình. Nó uống nhiều đến mức phải đưa đi bệnh viện cấp cứu để rửa ruột" - Bà ánh mắt thoáng buồn kể lại.

Solar khinh ngạc nhìn bà, ánh mắt chấn động trái tim hung hăn bị đấm một phát - "Cấp cứu....rửa ruột sao?"

Lee Hye Jin gật đầu - "Phải, lúc đó bác phải chạy đến bệnh viện khóc lóc cầu xin trách mắng nó, Byul vì vậy mới chịu dừng lại. Soalr cháu đối với nó thực sự rất quan trọng, điều này ai cũng có thể nhận ra!"

Cô nghe bà kể mà trái tim run rẩy đau đớn đến thắt lại, vội vàng cô né sang chuyện khác - "Mấy năm nay bác sống thế nào? Bệnh tình của bác...."

"Bác sống rất tốt, bệnh tình cũng đã thuyên giảm rất nhiều!"

"Sao bác không sống ở đây cùng Moonbyul?"

"Byul cũng kêu bác dọn về ở chung nhưng bác vẫn thích ở nhà cũ hơn, nên nó cũng đành chiều ý bác để bác ở lại nơi cũ. Nhưng nó cũng đã cho người tu sửa lại căn nhà cho khang trang hơn" - Bà cười cười nói.

Cô mỉm cười dịu dàng - "Vậy thì thật tốt!"

"Cháu biết không? Mười năm trước sau khi Byul dọn khỏi Moon gia đã dọn tới nhà bác ở, Moon Ki Hyun đã tước bỏ toàn quyền thừa kế của nó, chỉ để lại duy nhất cho nó là có thể học hết trung học tại trường SS. Sau khi tốt nghiệp, nó cùng đám bạn lăn  lộn trong giới xã hội đen kia, điều này bác cũng biết từ lâu nhưng không cách gì ngăn cản được. Đến bây giờ, dù Byul có trở thành kẻ nắm quyền lực trong tay, nhưng bác chưa bao giờ yên tâm về nó. Nó thực sự rất cần một người ở bên cạnh khuyên răn!" - Lee Hye Jin nắm lấy tay cô ôn tồn nói.

"Solar, người đó chỉ có thể là cháu!" - Bà lại lên tiếng khẳng định.

Cô khó khăn lắc đầu cầm tay bà - "Cháu làm sao có thể? Cháu không biết, thực sự cháu không biết nữa! Moonbyul đối với cháu chỉ là muốn trả thù thôi, vì cháu chọc giận anh ta rồi tự tiện rời đi, vức bỏ Moonbyul, động vào sự tự tôn của anh ta nên anh ta bây giờ chỉ muốn đem cháu ra để trả thù cho bản thân. Chính miệng anh ta đã nói muốn trừng phạt cháu!"

"Đứa trẻ ngốc! Một lí do như vậy mà cháu cũng tin sao? Bác biết cháu thông minh, cháu chỉ là đang muốn giấu diếm bản thân trốn tránh trái tim mình, là cháu không muốn thừa nhận thôi. Moonbyul mà cháu còn không hiểu tính tình nó sao? Kêu ngạo, nóng nảy, cũng giống như cháu không bao giờ chịu nhìn nhận bản thân mình đang muốn gì!" - Bà cười hiền hòa giải thích.

Solar cắn cắn môi không trả lời.

"Đừng suy nghĩ lung tung nữa, thời gian sắp tới cháu hãy tĩnh tâm lại, cảm nhận thử xem trái tim mình đang muốn gì, cảm nhận thử xem Byul đối với cháu như thế nào. Có đúng thật sự tất cả nó đối với cháu đều là trả thù không?" - Lee Hye Jin ôn tồn bảo ban.

Solar vốn dĩ không tin vào những thứ tình cảm phù phiếm đó, cho dù có thể tin cũng không thể tin người như cậu có loại tình cảm đó. Cậu lên giường với bao nhiêu người phụ nữ, đào hoa với biết bao ong bướm, nói rằng cậu thật lòng có tình cảm với cô còn khó tin.

Cô cụp mắt, lúc sau mới lương lự gật đầu - "Vâng cháu biết rồi, cháu sẽ suy nghĩ"

Cô không biết, cái gì cũng không! Bản thân cô thực sự rất bức rức, khó chịu lại khó xử.

"Vậy thì tốt, cháu chịu suy nghĩ thì tốt"

Hai người trò chuyện một lúc lâu sau đó, Lee Hye Jin muốn quay trở về nhà.

"Bác không ở lại đợi Moonbyul về sao?"

"Không, bác phải về! Bác có hẹn với một người bạn cũ!" - Bà cười cười nói.

"Vâng, vậy bác về an toàn! Lần sau cháu sẽ tới nhà thăm bác" - Cô vui vẻ tạm biệt người phụ nữ.

"Được rồi, bác về đây!"

                    _____________________

Xin lỗi vì đã ngâm fic quá lâu, chúc các cậu đọc fic vui vẻ😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top