Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chùa Mẫu Sơn không nổi tiếng. Đường núi loằng ngoằng khó đi, tới lưng chừng muốn lên chùa còn phải xuống xe, cuốc bộ. Những bậc thang chạm vào đá gồ ghề không biết được làm từ bao giờ, bị thiên nhiên mài đến nhẵn hết các cạnh, rất trơn trượt. Cây cối rậm rạp, nguyên sơ. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên có thể thấy ngôi chùa mái cong ở tít trên cao phía xa xa, minh minh một cõi.

Đoàn người hì hục leo, ai cũng mồ hôi mồ kê đầm đìa. Dẫn đầu là một chàng trai trẻ, tóc nhuộm màu hồng như kẹo bông, mặc áo cộc màu đen, quần da bó, áo da vắt trên tay, đeo kính râm, tai xỏ bốn khuyên bạc. Anh liên tục phải uống nước và lau mồ hôi, nhưng từ đầu tới cuối không hề kêu ca một lời. Người quản lý bên cạnh đành bỏ nhỏ:

- Jimin-ah, nghỉ một lát được không? Đạo diễn Min cũng không còn trẻ trung gì.

Jimin áy náy:

- Thế ạ? Vâng, em cũng có vội gì đâu.

Đoàn người dừng chân, xôn xao bàn tán xem đã leo được bao nhiêu bậc, còn bao nhiêu bậc, thời tiết lại nóng bức như thế nào.

Jimin chưa mệt, anh đưa chuyện với staff vài câu, chợt tinh mắt thấy cách đó không xa có một kiến trúc gì trông như lán nghỉ chân, mau mắn đi trước.

Anh tới đây vừa để chụp ảnh vừa để quay một vài phân cảnh cuối trong MV âm nhạc sắp tới. Chùa đẹp thì dễ kiếm, nhưng thường chen chúc và đã bị trưng dụng quá nhiều lần. Bộ phận sản xuất bỏ lắm công phu mới tìm ra được nơi này, nghe nói cũng rất lâu đời, chưa bị du lịch hóa.

Jimin thả cho đầu óc bay lượn theo những suy nghĩ vẩn vơ, nhẩn nha giai điệu ca khúc mới. Chẳng mấy chốc, lán nghỉ chân đã ở trước mặt. Nó chỉ được xây dựng đơn giản bằng bê tông với bốn cái cột và một mái che, nhìn toàn cảnh rừng núi trùng điệp vừa hùng vĩ vừa khoáng đạt.

Jimin chẳng ngờ, trong "lán" đã có người. Đó là một chàng trai, tuổi trẻ, tóc đen như mun, hơi loăn xoăn, buông rơi tận gò má. Cậu ấy mặc một bộ hanbok cách tân rộng rãi, màu cỏ úa, khoanh chân thiền. Nắng ánh trên gương mặt cậu, như có hào quang. 

Chàng trai nhận ra có người tới, thong thả đứng dậy. Jimin cũng thả chậm bước chân. Chàng trai dường như không quá thân thiện. Mày cậu hơi chau lại. Jimin rùng mình, không hiểu sao muốn lấy lòng cậu. Anh bày ra nụ cười đẹp nhất của mình:

- Xin chào. Tôi là Jimin. Cậu là dân ở vùng này sao?

Chàng trai lịch sự từ chối bắt tay, chắp tay hình hoa sen, không mặn không nhạt giới thiệu:

- A di đà Phật, chào anh, tôi là Jungkook. Anh có phải đến từ đoàn quay phim ở Seoul không?

Jungkook nói chất giọng Seoul đậm đặc, thanh êm và dịu dàng. Jimin tiến lại gần, xác nhận:

- Đúng vậy. Mọi người đi sau một chút, tôi lên trước.

Anh chỉ cho cậu đoàn người lố nhố.

- Tôi là người của chùa Mẫu Sơn, tới đây đón đoàn.

Jimin mải ngước nhìn Jungkook, phản ứng chậm mất mấy giây. Anh hỏi:

- Đường còn xa không? Chỉ có một con đường đá này phải không?

- Ừm. Còn một đường tắt trong rừng nữa nhưng rất khó đi.

- Thế thì có gì phải lo đâu, bọn họ cứ đi theo đường đá là đến nơi mà.

Anh ngắm Jungkook không chán mắt, nảy ý xấu:  

- Tôi thấy người không khỏe lắm, muốn nghỉ sớm. Cậu dẫn tôi đi trước một đoạn được không? 

Jungkook chần chừ. Jimin rút điện thoại, thậm thụt gọi điện. Đoàn người trông thấy họ, anh quản lý vẫy vẫy tay, lại giơ ngón cái. Jimin hớn hở:

- Đó, ảnh bảo cứ đi trước. Bên đó còn di chuyển thiết bị, không nhanh được.

- Tôi tới để giúp...

Jimin làm bộ xoa đầu, than:

- Hôm nay nắng quá à.

Anh quản lý rất biết phối hợp, gào trong điện thoại:

- Jimin em đi nhanh đi còn nghỉ, đừng cố quá! Em ốm ra đấy thì tất cả mọi người đi chuyến này công cốc!

Jimin tội nghiệp nhìn sang. Jungkook miễn cưỡng nghe theo, xách túi vải, đưa nước cho Jimin, lại đưa cả cái mũ lá của mình cho anh.

- Nước tôi chưa bóc đâu.

Jimin xách chai nước lon ton đi theo. Anh đi giày thể thao mà vẫn không lại sải chân dài của người ta. Jungkook mang giày vải sờn mép, Jimin tự hỏi cơ thể cao lớn nom thật mạnh mẽ của cậu có phải là nhờ ngày ngày leo núi không nhỉ.

Jungkook lầm lũi chẳng nói năng gì, Jimin vô tư ngắm nghía người ta. 

- Cậu tu ở chùa này sao?

Jungkook liếc nhìn anh, khẽ "ừm" trong họng.

- Cậu là người vùng này hay người Seoul thế?

- Tôi là người Busan.

Jimin định reo: "Tôi cũng là người Busan này!" nhưng anh nín lại, chỉ ra:

- Không phải các thầy tu hay xưng là bần tăng sao?

- Tôi... chưa quen.

- À há, cho nên cậu cũng chưa xuống tóc nhỉ?

Jungkook chưa kịp trả lời, Jimin nhảy hai bước đứng trên bậc cao hơn, chỉ chỉ tóc cậu, thật lòng khen ngợi:

- Tóc đẹp quá, cắt đi tiếc lắm.

Jungkook như định nói gì đó, lại thôi.

Người ta đã không muốn nói chuyện, Jimin không quấy nữa, để tâm ngắm cảnh.

Đi bộ gần một tiếng đồng hồ. Đường nhiều đoạn hơi dốc, nhiều đoạn bậc thang hẹp, khó đi. 

Chùa Mẫu Sơn không lớn lắm nhưng cũng có vài tòa riêng biệt. Mái cong chạm trổ tinh xảo, những xà cột bằng gỗ lim đen bóng, sàn và thềm đục từ đá tảng, rêu phong cổ kính. Mấy cây anh đào nở muộn rủ hoa bay lượn khắp trời, như bảng lảng từng rặng mây hồng, mây tía.

Người nọ đứng trên bậc thềm cao, trước tam môn cổng chùa chờ anh, người đang tắm mình trong ánh nắng chiều.

Jimin muốn nói gì đó, anh hé miệng, cuối cùng chỉ thì thầm:

- A di đà Phật.

Rồi vội vàng đuổi theo.

Jungkook dẫn Jimin đi gặp sư cụ trụ trì. Sư cụ trông già lắm, không biết đã bao nhiêu tuổi, lông mày và râu đều bạc phơ. Trước mặt ông, Jimin bỗng thấy từ mái tóc đến cặp kính râm trên mặt mình đều có vẻ ồn ã quá, anh vội bỏ mũ kính, rón rén nhón chân qua bậu cửa, kính cẩn chắp tay chào. Sư cụ ôn tồn đáp lại, mời anh ngồi.

Jungkook bưng khay trà và bánh kẹo. Thấy bóng cậu, Jimin đỡ căng thẳng. Anh cứng còng người quỳ trên tấm đệm, tiếp lời sư cụ:

- Dạ, cháu là Jimin ạ, cháu họ Park. Chúng cháu xin phép làm phiền quý tự vài hôm để quay chụp cho video âm nhạc của cháu ạ.

- Vâng, cháu là ca sĩ ạ.

- Dạ, cháu năm nay 22 tuổi.

- Dạ? Cháu hơn Jungkook-shi hai tuổi ạ?

Jimin quay sang nháy mắt với Jungkook, kín đáo giơ ngón cái, ý nịnh đầm người ta ít tuổi thế mà có vẻ lại là đệ tử đắc ý của sư cụ. Chẳng biết Jungkook có hiểu không, chỉ thấy cậu quay mặt đi.

Jimin dần thả lỏng. Sư cụ không đáng sợ như anh nghĩ, càng giống một ông lão hiền từ. Trong lúc Jimin đang hào hứng bày tỏ sự ngỡ ngàng của anh trước vẻ đẹp của ngôi chùa thì mọi người trong đoàn lục tục lên đến nơi. Đạo diễn Min và anh quản lý cùng vào thưa chuyện, nhân viên trong đoàn thì được dẫn tới nơi nghỉ.

Nhà chùa chuẩn bị tiếp đón rất chu đáo. Điều kiện tất nhiên không tốt như ở khách sạn, ba hoặc bốn người chung một phòng, chỉ có Jimin và đạo diễn Min có phòng riêng, giường tủ đầy đủ, sạch sẽ.

Đoàn làm phim ở khu nhà khách, còn Jimin được chia hẳn một phòng cùng nơi sinh hoạt của tăng chúng. Nội thất giản dị, chỉ có giường đơn, tủ quần áo và một bộ bàn trà nhỏ. Cửa sổ bên hông nhìn ra vườn rau, còn hành lang phía trước nhìn ra sân trồng rất nhiều cây thông. 

Jimin nhác thấy bóng người lúi húi trong vườn.

Jungkook xắn tay áo, cắp một chiếc thúng to bên hông. Dưới cửa sổ phòng Jimin là mấy cây ớt xanh, lúc Jungkook đến gần, anh bắt chuyện:

- Cậu đến hái rau cho bữa tối à?

Jungkook "ừm" một tiếng đáp lại.

- Ớt này có cay không? – Jimin tự lảm nhảm – Tôi thích ăn cay lắm mà giờ đang bị cấm á, anh Sejin cứ kêu ăn lắm vào nổi mụn. Anh Sejin là anh quản lý của tôi, cái anh cao cao á.

Jungkook chẳng tiếp lời. Jimin chống cằm nhìn cậu, không nhịn được hỏi:

- Ớt xanh chọn quả thế nào thì ngon?

Jungkook vừa lúi húi hái quả vừa đáp:

- Quả trơn bóng, sáng màu, bấm vào chắc tay.

- Ồ... Còn cần hái những loại rau gì nữa?

- Dưa chuột với đậu que.

- Tôi cũng giúp nhé!

Jungkook sửng sốt ngẩng đầu, lần đầu tiên từ lúc tới vườn rau mới nhìn Jimin một cái, phản đối:

- Không phiền anh đâu...

- Hai người làm nhanh hơn một mà. – Jimin cười tít mắt. – Tôi thay áo cái rồi xuống liền.

Nói đoạn, anh cởi phăng áo, tròng đại một cái áo cộc ở nhà vào, thay quần thể thao, bỏ hết trang sức lên bàn. Jungkook đi ủng, Jimin xỏ dép lê, xắn quần. Từ lúc tuyên bố xong anh chỉ mất hơn một phút để thay đồ, Jungkook chẳng kịp từ chối.

Jimin xuống vườn rau chơi, chạy lăng xăng bên này bên kia. Jungkook hái đầy thúng xong, chỉ chỗ rửa tay chân cho anh liền đi mất. Anh vẫy tay tạm biệt, lòng thầm oán người gì lạnh lùng quá.

Đến giờ, cả đoàn tập trung ở sảnh ăn tối. Bữa cơm chay thanh đạm. Mấy món ăn đặt ở chỗ Jimin hoàn toàn không cay chút nào, hơi buồn. Anh Sejin đã làm việc là sẽ khắt khe như vậy.

Khi anh ỉ ôi kêu ca với Sejin, Jimin được biết một chuyện rất thú vị:

- Không cay? Bữa nay cay mà, anh quên mất chưa báo với nhà chùa, định bảo em từ ngày mai phải tiếp tục ăn đồ không cay đây.

Jimin chớp chớp mắt. Còn ai biết Jimin không được ăn cay chứ? Còn ai nữa?

Sejin liếc mắt một cái là nhìn ra ca sĩ nhà mình tự dưng hớn hở lắm. Anh hạ giọng thì thầm:

- Này, cậu tóc đen là thế nào đấy?

- Đẹp trai hén. – Jimin đáp liền. – Anh cho mấy điểm?

- Hạng A. – Sejin quả quyết.

- Được không? – Jimin.

- Người ta đi tu rồi còn đâu? – Sejin.

- Còn chưa xuống tóc mà? – Jimin.

- Nhỡ cậu ta đồng ý thật thì sư cụ có cấm cửa mình luôn không? – Sejin suy tính.

Jimin liếc xéo Sejin:

- Biết ngay mà, thôi anh để yên cho người tu hành.

Sejin theo quán tính nghề nghiệp đánh giá Jungkook chứ cũng không thực sự định chiêu mộ về làm nghệ sĩ. Một nhan sắc nhường ấy lại chôn vùi ở chốn khỉ ho cò gáy, tiêng tiếc.

- Sao nhà chùa lại biết em không được ăn cay nhỉ? – Sejin không hề quên chủ đề chính.

Jimin thần thần bí bí mỉm cười, vẻ đắc ý.

Sejin chỉa trán cậu, cười mắng:

- Em lại chạy xuống tận bếp người ta buôn chuyện rồi chứ gì. Chẳng biết làm giá một tí đi chứ.

Bị mắng, không đau không ngứa, cái bụng vẫn đang vui. Lúc cậu nào đó tới chỗ anh dọn dẹp, Jimin thân thiết gọi một tiếng: "Jungkook-ah!" rồi bắt tay bắt chân người ta bày tỏ lòng thân ái:

- Cảm ơn em nha. Bữa nay anh kiêng được ớt là nhờ em hết. Anh biết mà vừa nhìn em là biết người tốt bụng.

Jungkook lộ rõ vẻ lúng túng, chóp tai đỏ lên. Jimin bắt trúng, thích thú. Đúng là thầy chùa? Người trên núi? Sao chưa gì đã ngại ngùng rồi!

Ăn uống xong, trời cũng sập tối. Trên núi không có wifi, 3G chập chờn, Jimin ôm điện thoại một lát liền thấm mệt. Càng tối càng lạnh, côn trùng rả rích, bầu không khí thanh vắng mà căn hộ cách âm điều hòa bốn mùa ở Seoul chẳng thể nào có được. Giấc ngủ kéo đến êm đềm.

+++

Fic này mình viết năm 2019, cảm hứng từ fanart của đại thần jjkwifeplz trên twitter xD

P1: https://twitter.com/babyguk0901/status/1166028410507931648?s=20

P2: https://twitter.com/babyguk0901/status/1166067053742235648?s=20

P3: https://twitter.com/babyguk0901/status/1166282525687320576?s=20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top