Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống của người trưởng thành, càng lớn càng phải đối mặt với nhiều vấn đề mà lúc nhỏ, bản thân chưa bao giờ ngờ đến. Và cũng có thể, mình của tương lai chính là hình tượng mà trong quá khứ ta không bao giờ mong muốn lớn lên sẽ trở nên như vậy. Bản thân chưa bao giờ muốn nhưng bởi vì cuộc sống không giống cuộc đời, nó không trải đầy hoa hồng và không phủ một màu hường tuyệt đích.

Tuổi trẻ của mỗi người, đi qua như một vệt sáng và mãi mãi nằm gọn trong kí ức. Liệu rằng, có thể nhìn thấy nụ cười ấy một lần nữa. Cái cười tươi tắn, rạng ngời như ánh ban mai rực rỡ của mùa hạ cuối cùng tuổi học trò.

Mưa mùa hạ vội vàng rơi, những tầng mây xuất hiện không lâu, hạt mưa to lộp bộp rơi trên cửa sổ. Những cơn mưa đầu mùa rơi, hoa phượng nở đỏ rực. Và những khoảnh khắc không bao giờ trở lại...

Song, lọt thỏm giữa tiết trời cuối hạ, chớm thu đầy ngập ngừng và bỏ ngỏ, tháng tám về trong sự ngóng trông vội vàng như thế. Tháng tám, mang chút nắng hạ gửi lại vào thu. Cơn gió lãng bãng thổi màu kí ức làm lòng mình hoang hoải tìm ngày đã cũ. Tháng tám luôn vậy, làm cho lòng người khó rạch ròi trong từng suy nghĩ. Chút đan xen mộng mơ rồi lại về với nỗi lo toan phiền muộn. Nắng tháng tám vẫn dịu dàng, hiền hoà như bản chất vốn có. Đến khi những tia nắng cuối cùng trong ngày cũng không còn lưu luyến, bịn rịn đổ dài trên những cành cây. Cũng là lúc gió lạnh lùa qua làn áo chạy vào da thịt thấm chút khí trời, tẩm chút hương vị mùa thu.

Đó chính là cái mùa mà tôi yêu thích nhất, yêu đến độ da diết mong ngóng chờ đợi. Đặc biệt, nó cũng là cái mùa tôi được sinh ra trên cõi đời này. Đúng vậy, tôi được chào đời trong một mùa thu ảm đạm yên bình như vậy, thật đẹp phải không?

Không, chắc chắn là không rồi. Nếu nó đẹp như vậy, thì đã không có câu chuyện để tôi kể cho các bạn. Một sinh linh bé nhỏ, một sinh mạng đáng yêu, được chào đời đến với một gia đình nhỏ bé. Liệu rằng, nó có hạnh phúc không, có ấm êm không, hay nó phải lang thang thất thểu cả cuộc đời, chỉ để hiểu "hạnh phúc" là gì, "sống" là gì. Có lẽ, câu trả lời là không. Tất cả các sinh mạng nhỏ bé, vô vàn các em bé khác trên thế giới này, đều xứng đáng có người bố, người mẹ ở bên chăm sóc, che chở. Bởi lẽ, chúng là những mầm sống, những ngọn lửa bé bỏng ngây thơ, chúng không có tội tình gì khi phải chịu đựng sự bỏ rơi, mất mát. Nhưng, bên cạnh đó, có những người cha, người mẹ, lại không hề xứng đáng có được những đứa trẻ ấy. Chao ôi, thật oan nghiệt làm sao!

-Bố ơi! Đừng đánh con! Con xin bố!

Lời van xin của đứa trẻ như khiến tất cả những ai nghe thấy đều phải nghẹn lòng. Và dĩ nhiên, đây không phải là lần đầu tiên họ nghe thấy tiếng van xin ấy, chuyện xảy ra như cơm bữa, nhưng họ không thể làm được gì. Ngay cả mẹ nó, ôm nó vào lòng, cũng phải hứng chịu những đòn roi cùng nó. Không chỉ vậy, đã vô số lần, người mẹ ấy còn phải hứng chịu những trận đòn thừa sống thiếu chết từ người chồng vũ phu. Con đau một, mẹ đau mười, nỗi đau xâu xé chồng chất lên nhau, tiếng kêu ai oán thấu tận trời xanh. Nhưng, vì đó là mẹ, có đau đến mấy, khổ cực đến mấy, vẫn dang rộng vòng tay ôm con vào lòng. Không thể giúp được gì, lại còn phải nghe mấy lời chửi rủa cay nghiệt:

-Hai mẹ con mày chết đi cho tao khuất mắt. Mày là con đàn bà vô dụng, bất tài. Sao ô tô không đâm chúng mày chết ngay ngoài đường đi.

Thử hỏi, có ai mà không nhói lòng.

Đứa trẻ ấy tên Duy, hồi ấy chừng năm tuổi. Một đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu và lễ phép. Thế nhưng, cậu lại có một tuổi thơ đầy bất hạnh.

"Không ai được chọn nơi mình sinh ra". Có những người được sinh ra trong một gia đình giàu có, được sung sướng từ trong trứng nước nhưng lại có những mảnh đời khốn khổ, làm việc vất vả không đủ ăn, cuộc đời cứ đói khổ mãi. "Ba không", không tiền, không nhà và không người thân.

Rất nhiều lần, cậu ước rằng mình chưa từng được sinh ra, ước rằng mẹ hãy loại bỏ cậu ngay từ khi còn là bào thai trong bụng. "Cất tiếng khóc chào đời", chào đời bằng tiếng khóc chứ không phải tiếng cười. Thật trớ trêu làm sao. Thế nhưng có ai chú ý tới ý nghĩa của tiếng khóc ấy không? Đó là sự báo hiệu "Cuộc đời là một bể khổ". Đứa bé cất tiếng khóc chào đời là cái khổ đầu tiên. Và nó đang báo hiệu cho những cái khổ của cuộc sống sau này:
"Vừa sinh ra thì đà khóc chóe
Trần có vui sao chẳng cười khì?".

Cậu sinh ra trong một gia đình không khá giả. Mẹ Duy đi làm quần quật mỗi ngày, còn người cha chỉ ở nhà chơi, không đi làm gì hết. Gã cứ trông chờ vào dãy nhà trọ cho thuê của mình, tiền bạc thu về cất hết làm của riêng, coi hai mẹ con cậu như chưa từng tồn tại, không đoái hoài, quan tâm đến sự tồn tại của Duy và mẹ. Sự khổ cực, đắng cay cứ thế nhân lên gấp bội theo tháng năm, kêu không ai thấu, kể không ai hay.   Thật đắng cay và tủi nhục biết nhường nào!

"Gái có chồng như rồng có vây".

Đằng này lại như đeo gông vào cổ, mang tiếng có chồng nhưng có cũng như không. Quả thật là "Một cổ hai tròng". Một tròng phải nuôi người chồng bất tài vô dụng, một thắt  đèo bồng nuôi nấng đứa con thơ. Dường như ngay từ lúc sinh ra, Duy cũng cảm nhận được cảnh ngộ đắng cay ấy. Cậu không khóc to, không quấy phá mẹ bao giờ. Hơn hết, cậu chính là niềm hy vọng sống duy nhất của mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top