Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

04551

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 3 tháng 4, con người đang chết mòn chết dần.

Thời điểm cờ trắng phất cao - 1 chuỗi ngày lịch sử bị áp bức của toàn bộ đất nước pavótblanc*.

*pavótblanc là quốc gia của nam chính.

Tôi sững người khi nghe tiếng nhạc quốc ca của quân địch phát ra ầm ỉ trên chiếc loa - bao ngày là bản tin về chiến trận, rất rõ ràng - mọi chuyện đã chấp dứt, cái thân này, cái nơi này, quê hương của chúng tôi đã CHẾT.Mọi thứ đang dần đình trệ trong đại não, liệu nước mắt còn dám tuôn. Thân thể chẳng nổi động lại đột ngột quỳ xuống, ngũ quan đã hoang dại, run lên cầm cập mất khống chế. Mắt tôi trở nên rát bỏng và nhòa, đôi tai cũng ù òa ngập nước; loáng thoáng đâu đó là tiếng khóc than, la ó, cầu xin và thậm chí là mắng chửi. chẳng để tôi cảm nhận đôi chút trái đắng của cuộc đời, tất cả đã tối đen và mất hút. Liệu cái chết cho bây giờ có ổn hơn?

Chợt khi tôi tỉnh lại, ánh sáng qua khe hầm cũng trở vàng, nhưng tâm trí lại vô cùng kiệt quệ- tất cả là trống rỗng và vô vị. Đâu đó ngay đôi bàn tay vốn đã tê liệt lại nhen nhói ánh hồng - một cô bé nhỏ đang nắm lấy tay tôi lắc nhẹ, món quà này thật quá ấm áp, nó dường như nhẹ nhàng mà lấp lém từng mảng tuyết nhỏ trong tim - nhờ em tôi đã không quên cách cười. Tôi ngồi thấp ngang đầu em, vút mái tóc dính bết vào trán, mái tóc em ngắn củn cởn, chỗ lởm chỗ thưa; những thứ xấu xí ấy lại cho ra 1 cô pé vừa dễ thương vừa ngô nghê, quần áo em đã rách nhiều chỗ, lấm lem bùn đất, nổi bật trên cổ là 1 chiếc vòng cỏ mặt tròn . Tôi nắm ngược lấy tay em và hỏi với tông giọng ngây ngô:

- em có chuyện gì cần anh giúp hả?

Tôi mỉm cười và chờ đợi câu trả lời từ em, nhưng không... em chỉ im lặng và nhìn tôi, cứ nhìn mãi như thế độ đến vài phút. tôi thầm nghĩ liệu trên mặt tôi có dính 1 con ve chó to tổ chảng nào không ??? hoài nghi thật sự nha.. bỗng em trả lời tôi:

- em bị lạc mẹ mất òi, anh ơi anh biết mẹ em ở đâu không ạ?

- Em nhớ mẹ lắm..

- Mẹ nói với em là chỉ đi có chút xíu thui, về lấy đồ ấy ạ mà đã lâu lắm rồi em chẳng thấy mẹ của mình.

- Anh ơi,....

Vừa nói, mắt em vừa rủ xuống, điệu bộ cũng nhỏ dần rồi như hòa tan vào không khí, tôi hơi khựng lại bởi câu hỏi của em nhưng cũng nhanh chóng trả lời:

- Anh nghĩ có lẽ... mẹ em đang bận mua bánh về cho em đó, chờ chút xí hoi là mẹ sẽ mang về cho em thật nhìu bánh kẹo lun nha.

'' anh nghĩ là vậy"

- À, anh có kẹo nè, anh lấy cho em ăn nha..

Tay tôi thoăn thoát trượt vào túi quần tìm kíếm 1 lượt, cúi cùng cũng mò ra. Nhanh nhẹn tháo lớp bọc giấy bên ngoài, tôi hí hửng cúi xuống đưa cho em, chợt nhìn lại viên kẹo đã bể tan nát - có lẽ nó bị tôi đè bẹp trong lúc hôn mê.

- Cái hình thù nó hơi ấy nhưng anh cá chắc với em là nó sẽ rất ngon.

- Là hương trái cây đó nha.

- Ngon cực kì, không ăn là tiếc lắm đó

Em ấy mới đầu còn chần chừ, đợi đến khi tôi sắp thụt tay lại em mới 'A' 1 tiếng và khều khều lấy kẹo trong tay tôi, nhanh nhẩu bỏ vào miệng mút " chem chép "

Khuôn mặt em thay đổi rất nhanh, phút chốc đã vui vẻ lạ thường rồi ánh mắt mở to hơn như tìm thấy vật lạ:

- Là hương quýt ạ

- Chua chua ngọt ngọt

- Anh ăn không ạ?... chỉ được lấy 1 ít thui nha =))

Cô bé nhìn chầm chầm theo từng cử chỉ lấy kẹo của tôi, toát cả mồ hôi chứ lị - thật sự quá gắt gao rồi; con bé này cũng đáo để gớm đấy.

- Nhóc tên gì và bao nhiêu tuổi rồi á?

- Dạ Haru, 7 tuổi ạ. Mẹ dẫn em đi tham quan nhiều nơi lắm á, mẹ nói với em là có một cuộc thi, đứa trẻ nào sống ở nhiều ' nhà ' thì sẽ được một con gấu bựng hơn cả anh luôn. Chỗ này là ngôi nhà thứ 7 em đến rồi.

- Này là nhà... á? Tôi chỉ vào hầm trú ẩn tồi tàn.

- Vâng ạ, mà mới đầu em cũng không nghĩ đó là nhà đâu, nhưng mẹ em nói đây là thử thách mà cuộc thi đưa ra á.

- Em nhất định sẽ dành được chú gấu đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#1573