Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap1. Đau khổ

"Mẹ à, mùi hoa hồng thơm quá mẹ nhỉ?" Tôi nhí nhảnh, nhìn mẹ mà cười
"Thơm quá... Chúng ta có nên mang về một ít để cấm vào bình bông ko con?"
Nụ cười như hoa hồng của mẹ khiến cho tôi đấm đuối nhìn
"Con sao thế...??"
Hể...
Tại sao tôi lại ko thể nhớ lấy tên mình?...
"Dạ!! Mình hái về đi mẹ! Con ko sao đâu mẹ đừng lo!!" Tôi mỉm cười gượng gạo
"Vậy thì về thôi!"
.
.
.
Màu máu thấm vào bông hoa hồng rực rỡ...
Những linh hồn cứ thế mà ăn lẫn nhau...
Ko còn kiểm soát...
"Mẹ...Họ..Họ chết r... Mẹ... Đừng bỏ mà..."
"Ha...ha..."
Ha...? Tên tôi là gì? Ha gì chứ....
"Ha... Mẹ..mẹ..xin lỗi... Hãy như đoá hoa hồng rực......"
Rực... Rực gì chứ...
"M...mẹ..ko...có thể mà...."
Nước mắt cứ thế mà rơi xuống bờ má của mẹ tôi...
"Cảm..cảm ơn..vì những đoá hoa của con...mẹ..mẹ..v...vui lắm.."
Cứ thế mà bàn tay ấm áp trên má tôi rơi xuống...
"Làm ơn... đừng mà.."
.
"Kết thúc r..."
Tên mặt áo đen nhìn tôi...
Nụ cười khinh bỉ...
"Cứu..cứu..mẹ tôi..."
"Kết thúc r... Ngươi thua r...."
Tôi...
Thua và thắng...
"Mau đi thôi"
"Mẹ...mẹ tôi..."
"Sáng mai nơi này sẽ đc phóng hỏa... Dù gì bà ta cũng chết, đem chôn thì mệt lắm!!"
Hắn...
Kẻ đáng chết
"Cái gì..."
Chúng bây...
.
.
LŨ ĐÁNG CHẾT!!!
Tôi nói trong vô thức...
.
.
Từng linh hồn đầy hận thù đứng dậy dù chúng đã chết...
Mamui...
Những cái xúc tu của mamui bắt đầu xuyên từng cơ thể...
Linh hồn bắt đầu đâm chết từng người...
Cả hắn...
Kẻ khinh bỉ...
Đáng chết...
.
.
Tôi nhờ mamui ôm xác mẹ...
Tay bà...
Lạnh thật...
Ko còn ấm áp như lúc bà cầm tay chỉ tôi cấm hoa...
Như những lúc bà cầm hoa hồng lên đưa vào tay tôi...
Ấm áp vô cùng...
Nhưng giờ chỉ còn lại gì....
Đôi tay lạnh lẽo
Nét mặt hiền hậu vốn có từ lâu...
Tôi thấy ngài...
Sợ hãi và nắm lấy tay mẹ như lúc bà bảo vệ tôi...
Ngài nhìn tôi...
Người có đôi mắt hiền hậu...
Mái tóc nâu rối bời cùng với chiếc áo khoác màu nâu nhạt...
Ngài đi cùng chàng trai với mái tóc bạc...
Cái áo trắng cùng cà vạt...
Họ nhìn vào tôi
Chiếc đầm trắng tinh cùng với hoa hồng đỏ nay đã dính đày mùi tanh của máu...
"Làm...làm ơn...t..tôi mệt... rồi"

Nắm chặt tay mẹ và quỳ xuống cầu xin...
Mamui có vẻ rất tức giận...

Ngài nhìn tôi...
Tay chỉ vào hướng mẹ...
Tôi nhìn mà ấy...

"Bà ấy đang cười..."
Ko...
Bà ấy đã cười lúc mà bà trúc hơi thở cuối cùng...
Tôi đứng nhìn...
Nước mắt cứ thế mà rơi...
Ko ngừng nghỉ...
Nhắm mắt mà nằm vật xuống
.
.
Mở mắt ra trong một không gian kì lạ..
Tôi thấy ngài...
Sợ hãi
Tôi vô thức gọi nó lên...
Nhưng...
Chỉ một cú chạm..
Nó biến mất...?
"Có vẻ em đã khỏe r nhỉ? Đi thôi!!"
"Đi đâu? Mẹ tôi đâu? Tôi muốn gặp bà!!"
.
.
Ngài nhìn tôi và nói...
"......"
Tôi nắm lấy tay ngài...
Tay ngài ấm như mẹ tôi vậy...
.
.
.
Tới nơi, tôi thấy mình đứng ở nơi đây hoa hồng. Nhìn vào nơi cao nhất...
Tôi cứ thế mà chạy tơi nơi đấy...
Đôi chân không này đã dính máu chính mình...
Nhìn vào đấy...
Tôi khẽ chạm vào hòm...
Nước mắt cứ thế mà rơi...
Thầm lặng...
.
.
.
"Hamui... Mẹ..mẹ..xin lỗi... Hãy như đoá hoa hồng rực rỡ dưới ánh sáng tuyệt vời......"
.
"M...mẹ à...."
Tôi lau nước mắt r nhìn vào mộ mỉm cười...
"Hamui cảm ơn mẹ vì những bông hoa!"
Mỉm cười với mẹ, điều mà tôi có thể khiến mẹ hạnh phúc
.
Tôi quay về...
Đôi chân này đã cảm giác đc những niềm vui nên tôi chả thấy đau đớn gì cả!!!
Đôi chân vui vẻ nhảy nhót trước những dàn máu thấm vào chân mình

Tôi tới chiếc xe màu trắng
"Ta tên Dazai Osamu kia là Atsushi... Ngươi tên gì?"
Ngài nhì tôi...
Đôi mắt bình thường nhưng chứa đầy sự cô đơn và đau khổ thống trị
"...."
Tôi suy nghĩ r mỉm cười
"Tôi là Hamui!! Hamui Uzumi!!! Hân hạnh được làm quen"
Làn gió nhẹ nhàng lướt qua, mái tóc đỏ bồng bền lướt theo gió
Cô gái mỉm cười hạnh phúc
Đúng như lời nói
"Như đoá hoa hồng rực rỡ dưới ánh nắng tuyệt vời..."
___________________________________________
Ah!!! Mệt bome ra :'<
Mong các bạn vote cho mình có động lực ạ :'<
♥️🌸♥️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top