Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 4 - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với cặp vợ chồng chuẩn bị đón đứa con đầu lòng, điều mà họ quan tâm nhất sẽ là đứa trẻ của mình là trai hay gái.

Chiharu tựa ra ghế sô pha mềm mại, trên chân đắp tấm chăn mỏng, thời tiết mùa đông vẫn lạnh thấy xương như vậy, cho nên lò sưởi trong nhà luôn được hoạt động 24/24.

"Anh mong rằng đứa trẻ sẽ là trai hay gái?"

Bàn tay xoa bóp trên chân cô vợ nhỏ hơi ngừng lại, Rei ngẫm nghĩ một chút rồi cười nhẹ "Nếu là gái thì anh bảo vệ hai mẹ con, nếu là trai thì anh và con bảo vệ em."

"Em mong đứa trẻ là con trai hơn." Chiharu chống cằm nghiêng đầu nói "Con gái nhà em rất khó nuôi, anh cũng biết rồi đấy, từ khi em sinh ra ba mẹ luôn lo được lo mất trong ba năm đầu đời của em. Rất nhiều đứa bé gái không thể sống qua nổi ba tuổi, gia chủ tiền nhiệm vì nỗi đau mất con mà giờ đau ốm triền miên."

"Đứa trẻ của chúng ta nhất định sẽ thật khỏe mạnh." Màu tím xám kiên định nhìn Chiharu, như đang an ủi cho nỗi lo của người mẹ trẻ.

"Các gia đời trước từng có trường hợp sống đến năm mười tám thì liền qua đời, cho nên có thể hiểu từ sau mười tám tuổi, mỗi ngày em sống được đều là trời cho." Ngón tay búp măng xuyên qua mái tóc vàng "Hơn cả là sự xuất hiện của đứa bé gái đối với gia tộc có dấu ấn rất lớn, năm đó bọn họ từng tính toán rất nhiều để cướp em lại mà."

Hai vết sẹo trên cơ thể của Chiharu vẫn luôn là cái gai trong mắt Rei, anh nhu hòa nhìn cô vợ nhỏ "Em sợ không thể bảo vệ cho đứa trẻ được sao?"

"Đúng vậy, Cherry được sinh ra để bảo vệ Kudo Chiharu, trong mười năm ở nước Mĩ xa xôi, em may mắn được vương bài của FBI bảo hộ, cho nên gia tộc không thể động đến em." Nói đến đây, Chiharu thở dài "Nhưng khi Cherry biến mất, em hoàn toàn lộ diện với gia tộc, ngay cả gia chủ hiện tại cũng không thể giúp em tránh được việc phải về lại nhà chính. Cửu gia gì chứ... Chỉ là một danh hiệu mĩ miều cho đứa con gái tồn tại chóng vánh mà thôi."

"Tốn hai mươi năm để tránh tai mắt gia tộc, cuối cùng vẫn phải về lại nơi đó." Quả thực đến hiện tại Chiharu vẫn luôn ghét cay ghét đắng nơi tràn đầy tính toán đó.

Rei im lặng một hồi, thân hình cao lớn bỗng chốc đứng dậy ôm lấy thân thể nhỏ xinh. Đặt cô vợ nhỏ nằm trong lòng, bàn tay dịu dàng xoa cái bụng hơi nhô lên.

Thời gian Chiharu mang thai khiến Rei căng thẳng đến phát điên. 

Anh không để cô bé tự tiện ra khỏi nhà như trước, nếu như cô bé quá buồn chán, nhà Kudo hay bạn bè sẽ luôn sẵn sàng được mời đến. Đối với điều này, Chiharu không quá phàn nàn, dù sao đối diện nhà chính là Hayate, cùng cậu bạn thuở nhỏ trò chuyện trong thời gian Rei ra ngoài giúp tinh thần cô bé vui vẻ rất nhiều.

"Được rồi, em hãy ngủ chút đi." Hôn nhẹ lên mái tóc dài, Rei lặng lẽ siết chặt hai cánh tay, vỗ về cô vợ nhỏ thoát khỏi những lo lắng.

Ánh đèn từ tháp Tokyo vẫn chói lóa như vậy, đêm tối buông xuống lòng thành phố xa hoa, dòng người đông đúc vẫn chưa lúc nào ngừng lại.

Hayate nhấp một ngụm cacao nóng, nheo mắt nhìn cô bạn ăn ngon lành trước mặt "Theo tớ biết được, thông thường cơn ốm nghén sẽ xuất hiện ở tuần thứ 4 - 6 của thai kỳ và diễn ra trong suốt 3 tháng đầu kỳ. Một số khác sẽ bắt đầu ốm nghén muộn hơn từ tuần 8 - 12 và có xu hướng nặng hơn trong tháng tiếp theo. Thời gian của mỗi sản phụ là khác nhau, có mẹ bầu bị ốm nghén trong kỳ mang thai sẽ cảm thấy thoải mái hơn sau tuần thứ 14. Tuy vậy, cũng có mẹ bầu phải mất thêm một tháng nữa mới có thể trở lại bình thường."

Đặt cốc xuống bàn, cậu trai tóc đen khoang tay lại tự hỏi "Tớ đã quan sát cậu từ đầu thai kỳ đến giờ. Tại sao chưa từng thấy cậu ốm nghén, ngược lại còn ăn rất ngon lành?"

Cô bạn của cậu ăn được thì tốt, đỡ khiến vị thanh tra kia lo lắng không thôi mà bỏ công việc chạy về nhà, nhưng nhìn gương mặt ngày càng tròn ra của Chiharu, cậu vẫn cảm thấy khó hiểu.

Chiharu chống cằm, bàn tay lại xúc thêm thìa thức ăn cho vào miệng, đáp lại "Tớ cũng không rõ lắm, anh Shijin nói đây không phải vấn đề gì nghiêm trọng nên không sao." Ngừng lại một chút, cô bé lại nói "Nhưng Rei thì thay đổi rất nhiều, anh ấy cứ nhìn thấy đồ ăn là buồn nôn, ăn còn ít hơn cả tớ bây giờ."

Đôi mắt hổ phách hơi sáng lên, Hayate đập tay lên bàn nói to "Hội chứng ốm nghén thay vợ." Cuối cùng cũng tìm ra, tâm trạng của cậu thoải mái hơn rồi.

"Ốm nghén thay? Việc này cũng làm thay được sao?" Chiharu nghĩ lại những biểu hiện của Rei mấy tháng nay, không khỏi thắc mắc.

Hayate nhấc chiếc cốc ấm lên, giảng giải "Khi vợ mang thai và nghén nặng, nhiều người chồng cũng có biểu hiện tương tự như ốm nghén, chẳng hạn như lo lắng, thay đổi tâm trạng, buồn nôn, tăng cân, đau nhức cơ thể. Triệu chứng này ở đàn ông được gọi là hội chứng chồng nghén thay vợ." Để chất lỏng ấm nóng trôi qua cổ họng, Hayate thở ra một hơi, nhướn mày "Anh ấy quá để tâm đến cậu."

Chiharu cười nhẹ, cầm lấy cốc cacao nóng mà người kia đã để lại trước khi ra khỏi nhà, màu xanh ngọc nhu hòa nhìn vào vị ngọt ngào đang toả ra hơi ấm "Anh ấy vẫn luôn thương tớ như vậy."

Thời tiết cuối xuân vẫn còn hơi lạnh, Chiharu ngồi gần cửa sổ sát đất, lặng lẽ ngắm cơn mưa phùn đổ xuống lòng thành phố. Bàn tay xoa cái bụng to tròn, theo ngày sự sinh thì đứa trẻ sẽ đến với nhà Furuya vào một ngày hè oi ả.

Đồ mà bọn họ chuẩn bị cho đứa trẻ có thể xếp đầy cả căn nhà, từ nhà Kudo, bạn bè, FBI, thậm chí cả bên phía gia tộc cũng có phần. Chiharu hoài nghi, có phải mọi người tính mở luôn cửa hàng cho trẻ nhỏ hay không?

Bụng bỗng có cảm giác hơi nhói lên, Chiharu hoang mang nhìn xuống, dạo gần đây trong người luôn cảm thấy không khỏe. Có lẽ là do sắp đến ngày lâm bồn nên vậy đi.

Tiếng động từ đằng sau vang lên, khiến Chiharu dời đi sự chú ý, trước khi bản thân kịp đứng dậy, cả cơ thể đã được bao phủ trong hơi ấm quen thuộc. Cười nhẹ một tiếng, Chiharu vỗ nhẹ lên tấm lưng của đối phương "Mừng anh về nhà."

Cái đầu vàng vẫn dụi trên hõm vai cô vợ nhỏ, lại nghe được giọng nói mềm dịu, anh đáp "Anh về rồi đây." Sau khi cảm thấy đã đủ, anh mới vươn tay lên vuốt mái tóc rũ trước trán người thương, dịu dàng hỏi "Em có thấy khó chịu chỗ nào không? Cảm thấy không khỏe thì nên nói ngay cho anh biết."

Chiharu mỉm cười đáp lại câu hỏi "Em không sao."

Nhìn chăm chú cô vợ nhỏ một hồi, Rei hơi yên tâm cười nhẹ cầm lấy đống túi quà đằng sau đặt lên bàn "Kazami có gửi vài món đồ đến, là vài quyển sách và quần áo cho trẻ nhỏ... Haba thì đưa một đống đồ chơi, còn chưa biết là trai hay gái mà đã có nhiều như vậy, đứa trẻ của chúng ta sau này sẽ được yêu thương nhiều như em vậy... Ngay cả sếp Kuroda cũng góp phần, anh ngạc nhiên là sếp cũng đưa quà đấy, bình thường có thấy sếp biểu hiện gì đâu..."

Nhìn Rei lấy ra những món đồ đặt lên bàn, Chiharu định bước chân tiến tới gần thì chợt cảm thấy cơn đau nhói lại xuất hiện, bàn tay siết chặt lấy vạt áo, chân run rẩy không khuỵu xuống, khó khăn thốt lên "Rei..."

Nghe thấy tiếng hốt hoảng của Chiharu, Rei quay đầu chạy đến đỡ lấy cô bé, thấy sắc mặt đối phương nháy mắt trắng bệch, hơi thở dần trở nên đứt quãng, màu đỏ từ giữa hai chân nhanh chóng chảy ra. Màu sắc gai mắt như đâm vào lòng khiến anh hơi run lên, lo sợ nói "Sao lại thế này? Chẳng phải ngày dự sinh vẫn còn hai tuần nữa sao?" Thấy Chiharu khó nhọc thở ra, anh vội trấn an "Không sao đâu, có anh ở đây, Haru... Sẽ không sao..."

"Em sợ, anh ơi..." Tầm nhìn dần mờ đi bởi nước mắt, Chiharu níu chặt lấy ống tay của Rei, run rẩy nói ra những câu từ đứt quãng.

Cởi áo khoác ngoài ôm lấy Chiharu, cánh tay nâng lên cô vợ nhỏ chạy ra ngoài, sau đó bên ngoài có tiếng hét vọng khắp hàng lang "Hayate, gọi cho bệnh viện Beika, báo cho Shijin biết Haru sắp sinh rồi, mau tập hợp bác sĩ đợi sẵn..."

"Cái quái gì? Haru sinh sớm sao? Nhanh lên, lấy xe của tôi đưa cô ấy đến bệnh viện..."

Cảnh tượng trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, bầu trời xám xịt trút cơn mưa phùn ở ngoài kia vẫn tiếp tục rửa trôi thành phố.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top