Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[DC] Hey, meet my family - chapter 2

By: Hikari0506/Griffinous56

Beta: Sukie Kagamine

A/N: dựa trên douj Eruri "Give me a family"

• • •

Clark đóng cửa phòng ngủ một cách nhẹ nhàng nhất có thể, rồi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng anh cũng dỗ được bọn trẻ đi ngủ. Dù trước đó anh có nhận trông trẻ giúp một vài thành viên trong Liên Minh, nhưng đây là lần đầu tiên việc này có thể mệt mỏi đến vậy. Clark xỏ dép và đi bộ vào phòng khách, tay cầm thêm hai ly cacao nóng, lòng thầm nghĩ, dù thế nào đi nữa mình cũng phải được người kia "đền bù".

Thôi, dù sao thì khi thấy người kia mặc áo thun rộng gần gấp đôi người mình, dài phủ qua bắp đùi trắng kia, ngồi duỗi chân thoải mái trên ghế sa-lông là đủ mãn nguyện.

"Anh dỗ bọn nhỏ ngủ rồi." Clark báo cáo như thể đó là một trong những việc trước đây họ vẫn làm. Bruce chỉ ậm ừ vài tiếng rồi nhận lấy cốc cacao từ anh, mặc cho chàng Kryptonian ngồi bạ vai bạ người mình mà bình thản đọc cuốn sổ trên tay.

"Sẽ không phải mệt mỏi đến thế nếu anh đọc truyện cho chúng." Bruce nói, nhăn mặt. "Tôi thường phải đọc truyện cho tụi nhỏ trước khi ngủ. Ban đầu chỉ có Jon đòi, nhưng Damian và Cass cũng chăm chú nghe không sót buổi nào. Thôi quên đi, chính xác là ngày nào tôi cũng phải làm thế."

Clark gật đầu rồi dựa cằm lên hõm vai của người kia, vừa khít, rồi tiếp tục nghe Bruce nói về những thói quen hằng ngày của bọn trẻ và kể chi tiết ra thực đơn hằng ngày cho chúng. Đến giờ Clark vẫn chưa quen được với việc đột nhiên có lại người yêu và những đứa trẻ của họ trong cuộc sống của bản thân.

Và chết tiệt, cuộc sống thường nhật của Clark đã bị đảo lộn ngay khi có mặt Bruce trở lại với cuộc đời anh. Anh phải mua nhiều sách dạy trẻ cùng nhiều đồ dùng sinh hoạt khác. Phải tăng thời gian làm việc ngoài giờ, cả nghề chính và "nghề tay trái" của mình để đảm bảo nhu cầu của toàn bộ gia đình, ít nhất là về mặt vật chất (dù Bruce chẳng bao giờ quan tâm tới chuyện này vì anh vốn quen giàu có từ lúc mới sinh ra). Cũng vì thế mà số lần thành viên trong Liên Minh bắt gặp một Superman vẫn đang đeo gọng kính cận dày cộp kia hay một Clark Kent với lọn tóc xoăn trước trán.

Bruce đang nói gì đó về thói quen buổi sáng hằng ngày của tụi nhỏ rồi đột ngột dừng lại và nhìn thẳng và đôi đồng tử xanh từ đầu đến giờ vẫn cứ dán mắt vào mình. Gân xanh như muốn nổi lên trán khi nhớ lại rằng Clark, Superman, cũng hay mất tập trung như vậy trong những buổi họp của Liên Minh Công Lý. Bất quá kì này chắc hẳn vì lý do khác chứ nếu vẫn là vì chúng-ta-lâu-rồi-chưa-đi-chung-với-nhau thì hẳn cậu sẽ lấy Kryptonite ra mà cắm vào đầu anh mất.

"Này Clark. Có vấn đề gì à?" Giọng trầm thấp đượm chút bực bội của Bruce vang lên khiến Clark giật mình như vừa thoát khỏi giấc mộng. Nơi chỉ có anh và Bruce sống cùng nhau như ngày trước.

Bruce khịt mũi khi thấy gương mặt của tên Kryptionian kia đần thối ra khiến cậu suýt nữa không nhịn được mà phá lên cười. Nhưng Batman không hề cười. Mà dù sao đi nữa, hẳn Clark cũng có rất nhiều câu hỏi đấy chứ, đột nhiên xuất hiện với ba đứa nhỏ như thế kia...

Clark muốn thở một hơi thật dài khi nhìn gương mặt cá chết của người kia nhưng quyết định sáng suốt là không, rồi vòng tay ôm gọn người kia vào lòng. Clark nghĩ đôi lúc da thịt lạnh ngắt của cậu tạo xúc cảm rất tốt khi áp trên thân nhiệt cao của bản thân. "Đúng là anh có rất nhiều câu hỏi: Tại sao em lại biến mất? Mấy năm nay em đã sống như thế nào? Có cảm thấy cô đơn không? Em có nghĩ về anh cũng như mấy đứa nhỏ và Alfred không? Tại sao lại trở về lúc này?". Không sợ anh đã có người khác sao? Và hơn nữa, tại sao lại không về dinh thự mà tới chỗ anh?

Đôi mày của Bruce nhíu lại thêm một chút sau mỗi câu hỏi của Clark. Tất nhiên rồi, tên người ngoài hành tinh này lúc nào cũng phải quan tâm thái quá như vậy. Cậu chán đến tận cổ khi luôn bị tra hỏi như thế, và suýt nữa là đá người kia ra khỏi sa-lông rồi về phòng ngủ nếu không vì cái ôm gọng kiềm kia.

Clark vẫn dùng cặp mắt cún con mà nhìn cậu. Chờ đợi. "Anh biết thật không công bằng chút nào khi hỏi em những điều đó. Nhưng Bruce, ít nhất hãy trả lời anh một câu đi."

Bruce nhăn mặt và tặng anh một cái khụi mạnh vào bụng. "Ba cái chấn vấn cũ rích. Anh biết rằng dù tôi có trả lời sao đi nữa thì anh cũng đã biết trước hết cả rồi."

Bruce thật sự mong rằng Superman không có sức mạnh siêu phàm đến thế để cậu có thể táng bay đi cái nụ cười tỏa nắng của anh ta. "Chết tiệt Clark. Đừng có làm bộ không hiểu nữa, khốn nạn!"

Clark chỉ đơn giản là ôm chặt người đang giận dỗi kháng cự vào khuôn ngực trần của mình và trao cho cậu một cái hôn thật sâu. Vị chua chua ngọt ngọt của món dâu tằm mà họ dùng trong bữa tối tan trên đầu lưỡi và đột nhiên Clark cảm thấy mình là người đàn ông may mắn nhất thế gian.

"Đúng là câu trả lời tuyệt nhất. Nhưng mà..." Clark nói, cái miệng tham lam không ngừng day mút môi dưới rồi nhấm nhá lên cổ trắng ngần kia rồi cắn nhẹ lên vành tai. "...Anh lần này hơi tham lam đấy."

"Nhiêu đó là chưa đủ với anh hả?"

"Không hề", Clark cắn nhẹ lên nốt ruồi nhỏ trên gò má phải, cảm nhận từng đợt run rẩy của người kia qua lớp áo mỏng tanh. Anh có thể nhận thấy nhịp thở của Bruce nhanh dần với nhu cầu cấp thiết sau 5 năm vắng bóng. "Dù sao cũng đã 5 năm dài. Em sẽ phải dùng đêm nay mà trả lời anh từng câu một."

Nhếch môi. "Một đêm là đủ với anh chắc?"

Và Clark chỉ đơn giản là áp môi mình vào cái hôn nồng nàn ấy.

"Khoan đã!" Clark nói, đột ngột dứt người kia ra và không bỏ lỡ cái nhìn bất mãn của người kia. "Khoan đã, thật đấy Bruce! Chỉ một câu nữa thôi!"

"Phun ra đi." Bruce gầm gừ bất mãn trong cổ họng. Con mẹ gì chứ, họ chưa chạm vào hay mần nhau mấy năm nay rồi.

"Bọn trẻ có hay thức dậy nửa đêm không? Hay gặp ác mộng? Đi tè đêm? Dễ bị đánh thức bởi tiếng động?"

Bruce nhìn anh một lúc rồi mặt lạnh tanh đạp anh xuống khỏi ghế và đi thẳng về phía phòng ngủ.

À. Vậy là chuyện này trước đây cũng từng xảy ra.

• • •

Lý do vì sao Batman biến mất vào năm năm trước không rõ nguyên do, thực ra ngoài ba "thủ phạm" còn có J'onn và Diana. Còn ngoài ra, những thành viên còn lại chỉ lờ mờ biết rằng Batman tạm ngừng hoạt động vì lí do cá nhân.

À, còn có Arsenal nữa. Và nếu Arsenal biết thì chắc chắn Red Hood cũng biết. Giả như là họ có biết thì cũng có tài che giấu rất giỏi. Nhất là Red Hood, dù trong lòng có mong đến cháy ruột cháy gan nhưng nhất định giữ thái độ lạnh tanh, không hỏi han một lời. Chỉ cần biết Batman vẫn còn sống là được.

Chính vì vậy mà Arsenal bán tín bán nghi khi đột nhiên trong một ngày đẹp trời, Batman, Dick Grayson, tủm tỉm cười từ sáng đến tối. Họp cũng cười, tập cũng cười, đánh cũng cười và chết tiệt, bị đánh cũng cười nốt.

Khỏi phải nói cũng biết bọn tội phạm bị ám ảnh với hình ảnh một con dơi to bự đen xì cười nguyên ngày nguyên đêm trong khi dần bọn chúng ra bã. Còn ám ảnh gấp nhiều lần nụ cười ghê rợn của Joker.

"Có chuyện gì vậy?" Anh hỏi cậu trong khi đặt khay cơm trưa xuống ngồi dối diện một Batman đang vừa ăn vừa huýt sáo. Mấy thành viên còn lại của Liên Minh, ban đầu đã cố ý ngồi tránh xa một Batman kì quặc như vậy, liền bu lại ngồi ở những bàn gần đấy mà hóng tai nghe.

"Có gì đâu."

"Có gì đâu cái cùi chỏ tôi ấy. Cậu cứ cười như thế hết hai ngày rồi, chắc chắn là có vấn đề."

Lại nữa. Lại là cái điệu cười lộ hàm răng trắng sáng kia nữa – cái thứ đáng lẽ không nên xuất hiện trên gương mặt kia, nhất là khi cậu vẫn còn mang mũ trùm. Vấn đề chính là ở đây! Batman không hề cười mà giả như có cũng không có cười như thế! Cậu biết cậu làm bao nhiêu người trong Liên Minh suýt đã nhập viện vì suy tim chưa hả!? Arsenal muốn hét lên như thế với người đối diện đang thản nhiêm nhấp nháp khẩu phần ăn yêu thích của mình – trong đấy có cả một lượng khổng lồ bánh kếp, vì chúa, Batman đang ngấu nghiến cả một bàn bánh kếp! – và cả Booster Gold cùng Blue Beetle và nhiều thành viên khác của Liên Minh gật đầu lặng lẽ tán thành điều đó.

"Nếu cậu muốn biết sao không đến trang viên Wayne chơi một chuyến nhỉ?" Cậu suýt nữa đánh rơi cốc cà phê đặc khi Batman đột ngột nói như thế. "Tuần sau chúng tôi định mở một buổi tiệc gia đình và sẽ không tệ lắm nếu có thêm một vài người bạn. Vậy nhé!"

"Này! Khoan đã—"

"Suỵt. Tôi đang nhận tin nhắn. À, có việc tôi phải về trang viên rồi, gặp lại cậu sau. Nhớ đến chơi nhá Roy! Nếu được thì rủ Wally đi cùng nữa. Tạm biệt!"

Và Arsenal đã bị bỏ bơ, chết đứng giữa căn tin trong Tháp Canh như thế đấy.

• • •

Clark đã nhận được những thông tin về sinh lý của người Krypton từ Pháo đài Cô Độc. Nội dung như sau:

1/ Hôn nhân đồng giới là một chuyện vô cùng bình thường trên Krypton.

2/ Sinh lý của người Krypton khá khác so với người Trái Đất. Nếu quan hệ với bạn đời cùng giới thì người Krypton sẽ tiết ra rất nhiều hoocmon sinh dục giúp bạn tình dễ thích nghi hơn trong mỗi lần quan hệ, và cho bạn tình có khả năng cũng như phát triển cơ quan cần thiết để sinh con.

Clark không dám nói cho Bruce nghe những thông tin đó vì chắc chắn người kia vẫn còn có viên Kryptonite xanh lè đáng ghét ở đâu đó trong đai lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top