Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29



Hạ  Thiên khó chịu hất cằm lên, nhét hai tay vào túi, dựa tường, nhàn nhạt  nói: "Tóm lại bây giờ em có hai lựa chọn, một là đi với tôi, hai là đi  gặp Từ Trường Sinh."

"Nếu tôi lựa chọn cái sau thì sao?" Tần Vũ Tinh nhíu mày nhìn anh.

Sắc mặt Hạ Thiên tối sầm lại, nghiến răng từng chữ từng chữ nói rõ ràng: "Vậy được! Tôi đi với em!"

"Anh có bị bệnh không?!" Tần Vũ Tinh hét anh.

"Đúng  vậy! Như vậy thì sao chứ?" Hạ Thiên nhíu mày, ánh mắt quấn chặt gương  mặt cô, đanh giọng nói: "Em cho rằng mình là xử nữ thì tôi không thiệt  thòi. Không lẽ em cho rằng tôi đã từng lên giường với đàn bà khác sao?"  Anh cười lạnh một tiếng, nói: "Em cho rằng xử nữ là Hạ Thiên tôi muốn à,  Tần Vũ Tinh!"

Tần Vũ Tinh khựng người lại, bĩu môi nghĩ thầm: 'Đúng vậy. Anh không có đàn bà, nhưng có đàn ông mà.'

Lo lắng vẫn còn có người chờ trong quán cà phê, rốt cuộc cô cũng không nói ra những lời này.

Cô  không muốn gây gổ với Hạ Thiên trên đường, lỡ bị ký giả thấy được, vẽ  chuyện lung tung đăng lên trang đầu, không phải là hại cả nhà bọn họ tơi  bời hay sao...

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đứng trên đường phố  nhìn nhau. Cuối cùng Hạ Thiên không muốn Tần Vũ Tinh chán ghét anh, chủ  động mở miệng nói: "Bạn của em đang nhìn em kìa."

Tần Vũ Tinh ừ  một tiếng, trong lòng uất ức, vành mắt không khỏi ửng hồng. Thật sự Hạ  Thiên đang khi dễ người... Khỉ gió khi không cô lại đụng phải một người  mặt người dạ thú, ngoài mặt thật tốt, trong xương thì đã thối rữa.

Hạ  Thiên ngẩn người ra, vươn tay xoa đầu cô, nói: "Tôi không muốn tranh  cãi với em, nhưng Từ Trường Sinh cặn bạ như vậy mà em vẫn muốn đặt cả  cuộc đời của mình trên người anh ta, đáng giá lắm sao?"

Tần Vũ  Tinh gạt tay anh xuống, lạnh lùng nói: "Có đáng giá hay không, không  phải là anh quyết định. Cho cho rằng anh không phải cặn bả trong mắt  người khác hay sao? Ai mà không xem người trong làng giải trí là cặn bã?  Chuyện của chúng tôi không liên quan tới anh."

Lồng ngực Hạ Thiên đau nhói, hít một hơi vào thật sâu, anh ăn nói không lại Tần Vũ Tinh.

Anh  rũ mắt, nói: "Vậy bây giờ em thật muốn đi gặp Từ Trường Sinh à? Nếu quả  thật muốn gặp anh ta, không phải nên tới thẳng phi trường sao?  diễɳðàɳl€quɣđϕn Từ đầu tới cuối, em không để ý anh ta nhiều như trong  tưởng tượng của em. Tần Vũ Tinh, em rất có thể là đang tự lừa dối mình  dối người rồi..."

Tần Vũ Tinh nghiêng đầu sang chỗ khác: "Tôi ghét anh nhất chính là vì anh luôn phân tích nội tâm của tôi."

"Được  rồi, lỗi của tôi!" Hạ Thiên sảng khoái thừa nhận: "Hình quảng cáo là do  một người bạn chụp. Hiện giờ nữ chính đã bỏ đi rồi, em và tôi vào núi  chụp phần cổ trang không phải là tốt lắm sao? Còn có thể né tránh Từ  Trường Sinh."

Trong lòng Tần Vũ Tinh có chút lung lây, nhưng vừa  rồi cô còn cãi lộn ầm ĩ với Hạ Thiên! Nhanh như vậy đã công nhận đối  phương là đúng, chẳng phải là mất mặt lắm sao! Có đôi khi con người rất  cố chấp, đã biết rõ rành rành đó là đường đúng để đi, nhưng bởi vì nuốt  không trôi mà thà chọn đường sai để đi.

Hạ Thiên thấy cô không  còn xù lông nữa, vội vàng dịu dàng nói: "Vừa rồi tôi tức giận là vì rõ  ràng tối hôm qua là em ép buộc tôi, nhưng bây giờ lại trở mặt. Em không  thử đứng ở góc độ của tôi mà suy nghĩ, nếu em chân thành trao tất cả  những gì tốt đẹp nhất cho đối phương, chỉ trong một buổi tối, đối phương  phát tiết xong, xơi em sạch sẽ, sau đó quay đít tìm người yêu cũ, em  nhịn được à?"

Tần Vũ Tinh nhớ lại chuyện bùn nhão tối hôm qua, không khỏi ngẩn người, mặt thoáng ửng hồng.

Hạ Thiên si mê, nhéo má cô, nói: "Đi giải quyết chuyện bạn bè của em trước đi. Nếu không lại càng mất mặt hơn."

Tần Vũ Tinh lập tức nhớ tới Lạc An và Tô Tiểu Mộc, quay đầu chạy nhanh vào quán cà phê. Hạ Thiên theo sát phía sau.

Tần Vũ Tinh quay đầu liếc nhìn anh, cắn răng không nói cái gì.

Lạc An thấy người đàn ông tuấn tú đi tới, chủ động đứng lên nói chuyện: "Vũ Tinh, vị này là?"

"Bạn... Hạ Thiên."

Hình  như Lạc An chợt nhớ ra điều gì, nói: "Tôi nhớ rồi! Có phải anh là Hạ  Thiên, từng đoạt giải ảnh đế mùa hè không? Khó trách nhìn có vẻ quen  mặt."

Hạ Thiên cười nói tự nhiên: "Chỉ là năm chụp quay một bộ phim, cùng lúc chụp hình truyền bá mà thôi."

Kinh  nghiệm cuộc sống của Hạ Thiên là tên côn đồ phản nghịch, từ hai bàn tay  trắng đến 'sao quanh trăng sáng'* (*ý nói anh Thiên trở thành thần  tượng, được mọi người vây chung quanh), nhắc tới không cũng tràn đầy  năng lượng. Hơn nữa, anh giỏi về kinh doanh, sau lưng còn có Thẩm Huy  làm hậu thuẫn, lại không có xì căng đan và sở thích bất lương, thật dễ  lấy được lòng những cô thiếu nữ trẻ tuổi. Dĩ nhiên, điều quan trọng là  tướng mạo anh sáng sủa, thích hợp diễn những vai chính diện hết lòng.  Lúc đầu, anh nhận những vai gian nan khổ tình. Kỳ lạ là khán giả nữ rất  thích những vai diễn khổ tình này, vì thế anh bắt đầu nổi tiếng. Từ khổ  tình biến thành tổng giám đốc bá đạo phúc hắc, con đường minh tinh thuận  lợi suông sẽ.

"Tới ngồi chung đi. Tôi tên là Lạc An, mẹ tôi là  Thường Hồng, cũng xem như là trong cùng một vòng lẩn quẫn." Lạc An vươn  tay ra, nửa thân thiện nửa khách sáo bắt tay anh.

Hạ Thiên ngạc  nhiên. Nữ sĩ Thường Hồng là tiền bối, rất nổi tiếng, sau này trước sau  trải qua ba cuộc hôn nhân, từ nhà đại tư bản đến tổng giám đốc công ty  truyền thông, không có người nào là không phải nhân vật nổi tiếng ở Kinh  Thành. Ngày nay, Thường Hồng cũng có công ty truyền thông riêng của  mình, còn nghe nói bà đã sanh được một đứa con trai với người chồng đầu  tiên, ông chủ Hành. Thì ra người đó chính là vị trước mặt đây.

"Xin chào, ông Lạc."

"Chào. Vị này là Tô Tiểu Mộc." Lạc An giới thiệu.

Rõ ràng Hạ Thiên giật mình một chút, không hiểu sao cúi đầu, chìa tay ra nói: "Chào cô."

Tô  Tiểu Mộc do dự, nhìn chòng chọc anh một hồi, cảm thấy cặp mắt đen như  mực của Hạ Thiên có chút quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra đã gặp ở  đâu.

Tần Vũ Tinh phát hiện không ai nhìn mình, im lặng nhìn Lạc  An và Hạ Thiên nói chuyện rất hợp ý. Cô xấu hổ uống cà phê, đợi Tô Tiểu  Mộc ngẩng đầu lên, nở nụ cười vô cùng thân thiện. Từ đâu tới cuối, Tô  Tiểu Mộc đối với cô lạnh nhạt, không thể nói là ghét, chính là tràn ngập  xa cách. Trong lòng Tần Vũ Tinh có thể lý giải, đối phương không chửi  ầm lên là kết quả tốt lắm rồi.

Nhớ tới năm đó, cô cũng cảm thấy có chút quá đáng.

Cho  nên cô vẫn luôn cảnh cáo bản thân mình, không được kích động, hành động  theo cảm tình, quyết tâm không thể để mẹ đau lòng nữa.

"Reng reng reng."

Điện  thoại di động vang lên, là Từ Trường Sinh. Theo bản năng, Tần Vũ Tinh  giương mắt nhìn Hạ Thiên. Quả nhiên anh cũng đang nhìn chằm chằm qua  đây, nói: "Nhận đi."

Tần Vũ Tinh ngẩn ra, thầm nghĩ, cô cần anh dạy bảo à!!!! Cô có chút giận dỗi, nhận điện thoại, nói: "Alô?"

"Tiểu Vương nói em lên núi quay phim? Sao lại thành thế này?"

Tần  Vũ Tinh sửng sốt, tức giận nhìn lướt qua Hạ Thiên, đứng lên muốn đi ra  ngoài nghe điện thoại. Hạ Thiên đưa tay kéo cô lại, hướng về phía Lạc An  nói một cách khách sáo: "Tôi đi nghe điện thoại với cô ấy."

. . . . . .

Lạc An mập mờ nhìn Tần Vũ Tinh, nói: "Bộ dạng này, khó trách Tần Vũ Tinh nói không có hôn lễ..."

Ánh  mắt Hạ Thiên sáng lên, không hiểu sao tâm tình thật tốt, khóe môi cong  lên, chủ động nói: "Nếu như công ty của Lạc tổng có cần, có thể tự nhiên  liên lạc tôi." Anh đưa danh thiếp ra: "Phía trên có số di động, có thể  liên lạc trực tiếp với tôi."

Lạc An nhận thoải mái. Mới vừa rồi  hai người nhắc tới chuyện hợp tác, Hạ Thiên còn ra sức từ chối, tỏ vẻ  sau khi hết hợp đồng với ông chủ, có thể rút ra khỏi làng giải trí một  cách triệt để. Bây giờ mới nghe anh nói Tần Vũ Tinh không làm đám cưới  thì liền chủ động lấy lòng, thật là người thông minh.

Mặt mày Tần Vũ Tinh nóng lên, hất tay anh ra, chạy ra góc nghe điện thoại.

Hạ  Thiên theo gót đi qua. Anh mới thuyết phục Tần Vũ Tinh, dù sao cũng  không thể để chân trước vừa mới giải quyết chưa được mấy phút, chân sau  đã bị Từ Trường Sinh gạt đi.

"Vũ Tinh? Em có nghe anh nói không hả?"

Tần Vũ Tinh nhìn lướt qua Hạ Thiên, trả lời: "Dạ, em nghe được."

"Thế nào, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với em, em đang ở đâu?"

Tần Vũ Tinh cắn môi, nói: "Em... Em không trở lại Lệ Giang."

"Bây giờ đang ở đâu?"

Tần Vũ Tinh sợ run, nói dối: "Ở chung với tổ diễn kịch."

"Tại sao lại đi chung với tổ diễn kịch?" Từ Trường Sinh không hiểu vì sao.

Tần  Vũ Tinh không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói dối: "Ở cổ trấn Lệ  Giang gặp được tổ diễn kịch, bởi vì diễn viên nữ bị thương, coi như là  tuyển chọn phòng bị. Tâm tình em không được vui, đi đăng ký cho vui. Kết  quả thành ra như bây giờ!"

... Từ Trường Sinh im lặng một lát rồi nói: "Em là vì Bạch Nhược Đồng mới tạo quan hệ với tổ diễn kịch hay sao?"

"Anh suy nghĩ quá nhiều rồi." Tần Vũ Tinh nhàn nhạt giải thích. Tất cả chỉ là lời nói dối, được chứ!

"Anh  đã nói rồi, anh và Bạch Nhược Đồng đã chấm dứt quan hệ. Dạ vũ ngày hôm  đó em cũng có mặt, là cô ta chủ động trêu chọc anh, bởi vì bất mãn anh  đưa ra đề nghị chia tay. Nếu cô ta có tìm em, nói cái gì em cũng đừng  nên tin. Cô ta không cam lòng anh chấm dứt mối quan hệ này thôi. Em hiểu  không? Em đừng bị người khác lợi dụng!" Từ Trường Sinh nhẫn nại giải  thích.

Tần Vũ Tinh ôm ngực, lời nói sâu xa: "Trường Sinh, chúng ta cần cho mình một khoảng thời gian để bình tĩnh trở lại đi."

Bên  kia điện thoại im lặng một lát rồi lên tiếng: "Anh không muốn thời gian  để bình tĩnh trở lại. Hiện tại sự lựa chọn của anh rất rõ ràng."

Tim của Tần Vũ Tinh đau nhói: "Cho nên em phải chấp nhận hay sao?"

"Em muốn bình tĩnh bao lâu nữa?" Từ Trường Sinh đột nhiên hỏi.

Tần Vũ Tinh nhắm mắt lại, thật lâu sau mới nói: "Trước Tết âm lịch em sẽ về Bắc Kinh."

Trong lòng Hạ Thiên căng thẳng, cẩn thận lắng nghe.

"Được.  Anh sẽ chuẩn bị năm mới thật tốt. Chờ em trở về sẽ cùng nhau đi thăm  người thân." Giọng nói của Từ Trường Sinh rất dịu dàng, nhưng sức lực  lại vô cùng cứng rắn.

. . . . . .

Tần Vũ Tinh liếc mắt  nhìn Hạ Thiên, nói: "Liên lạc sau." Cô nhanh chóng tắt máy, không muốn  tiếp tục lắng nghe giọng nói của Từ Trường Sinh nữa. Anh càng ra vẻ bình  thường, cô càng lo lắng mình sẽ trầm luân một lần nữa. Thời gian là  liều thuốc tốt chữa lành các vết thương. Nó có thể xóa bỏ yêu và hận  trong lòng của một người, ngay cả dấu vết cũng không còn. Thói quen tồn  tại của một người càng đáng sợ hơn, nó khiến cho bạn trở nên dễ chấp  nhận.

"Giải quyết rồi hả?" Hạ Thiên nhẹ giọng, nghe không ra ý nghĩ trong lòng.

"Ừ." Tần Vũ Tinh cụp mắt xuống, tim nặng nề.

"Tối nay dọn dẹp ít đồ, ngài mai mới đi." Hạ Thiên không từ chối.

"Đi đâu?" Tần Vũ Tinh nhíu mày.

"Một nơi rất đẹp." Hạ Thiên thần bí khó lường, nhếch khóe môi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top