Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57: The End


Mẹ Tần vừa vào nhà  thì điện thoại vang lên, bà vừa nhấn nút thâu âm, vừa bỏ đồ đạc xuống.  Tiếng cười trong trẻo của dì Ba vang lên từ trong điện thoại.

"Chị,  con rể tương lai của chị có nhà không? Tối nay bảo nó chở chị qua ăn  cơm, em sẽ không đi đón chị nữa. Mẹ muốn nhìn mặt nó đấy."

Mẹ Tần  sửng sốt một chút. Tần Vũ Tinh và Hạ Thiên đi sau vào cửa, không biết  chuyện gì xảy ra. Mặt mày cha Tần đỏ bừng, có chút tức giận nói: "Em gái  nói năng bừa bãi cái gì thế?"

Mẹ Tần nhấc điện thoại lên, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Hả?" Dì Ba bất ngờ, nói: "Cũng là chị chồng Cả chị gọi điện thoại tới cho em đấy chứ."

"Chị chồng Cả?" Hôm nay mẹ Tần mà nghe được ba chữ này thì cảm thấy phiền muốn chết.

"Đúng  rồi. Chị chồng  Cả nói nửa năm trước Từ Trường Sinh có người bên ngoài,  chị ta liền giới thiệu cho Tiểu Tinh một đứa con trai để sống chung với  nhau. Người đó chính là Hạ Thiên. Chỗ ở của hai người không tệ, chị ta  đã thấy qua. Hạ Thiên là ngôi sao lớn, có xe có nhà, cha mẹ đều mất sớm,  điều kiện rất tốt. Sau năm mới còn có thể mời mọi người tới. Tối nay  chị dẫn nó tới đi. Gia Văn là fan của cậu ấy, chị nhất định phải dẫn nó  tới đó."

... Mẹ Tần quay đầu lại liếc nhìn chồng mình, hỏi: "Chị của ông lại giở trò điên khùng gì đây?"

Cha  Tần vừa mới nghe con gái nhà mình lỡ thì  là vì chị của mình, trong lúc  nhất thời, khí thế yếu đi vài phần. Vì thế bốn người ngồi xuống ghế sa  lon, cha Tần nhìn Tần Vũ Tinh và Hạ Thiên, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì  đã xảy ra?"

Tần Vũ Tinh do dự một chút. Hạ Thiên nắm chặt tay cô, mở miệng nói: "Chính là... giống như cô Cả đã nói."

......

Mẹ  Tần nhìn chằm chằm con gái: "Không ngờ có phần nhân quả này. Khó trách  cô Cả con bới móc lung tung. Có phải vì Hạ Thiên mà tụi con chia tay  không?"

... Tần Vũ Tinh quyết định im lặng không nói. Chuyện tới mức này rồi cô không dám nói năng lộn xộn.

"Cậu  và cô Cả của Vũ Tinh có quan hệ gì?" Cha Tần nghĩ tới đối phương không  có người lớn trong nhà, ông cũng chưa từng cầu mong con gái gả vào gia  đình giàu sang, nhưng cũng nên hiểu rõ ngọn nguồn.

Hạ Thiên do dự một hồi, quyết định nói thật chuyện xảy ra trước kia.

Sau  khi cô Cả nhà họ Tần bỏ lại chồng con ở Nội Mông, cha của anh cưới  người con gái đáng lẽ là gả cho anh của mình. Nhưng bởi vì anh của ông  qua đời, đối phương lại không chịu trả lại sinh lễ, vì thế ép gả con gái  đi. Anh chính là họ Điền, con trai của chồng trước của cô Cả và cô gái  này sinh ra. Sau này mất mùa, mẹ anh mất, cha anh cảm thấy cuộc sống vô  vọng không có lối thoát, muốn mang hai đứa bé đến Bắc Kinh nương nhờ vợ  trước. Dầu gì thì Điền Phương cũng là con ruột của cô Cả, đã đến tuổi đi  học, không nên bị chậm trễ ở vùng đất hoang vu.

Nhưng Bắc Kinh  lại quá lớn, một người đàn ông mang theo hai đứa trẻ không biết bắt đầu  tìm người từ đâu. Cho nên ông đã thuê nhà trọ ở Nam Thành, sống qua  ngày. Cha anh làm việc ở một công trường, ngoài ý muốn bị đè chết, quản  đốc bồi thường một ít tiền, nhưng đều bị của anh giữ. Lúc đó Điền Phương  mười mấy tuổi, đúng vào thời kỳ phản nghịch. Thời niên thiếu bị mẹ vứt  bỏ, cha mất đi, trong lòng cực đoan, vì thế cầm tiền bồi thường trốn đi,  không trở về. Anh bị chủ nhà đuổi đi, khi đó anh mới năm tuổi, bảy tuổi  thì gặp được Thẩm Huy.

Hai người giả dạng làm ăn xin, đi xin ăn,  bị kéo vào một tổ chức ăn xin lừa tiền. Có chú cảnh sát trong lúc phá  án, giải quyết luôn tổ chức này, đưa bọn họ vào viện phúc lợi, hưởng thụ  chín năm giáo dục bắt buộc ở vùng lân cận. Cấp một và cấp hai anh đều  học chung trường với Tiểu Tinh. Tần Vũ Tinh đã từng giúp đỡ anh, chỉ là  Tần Vũ Tinh không hề nhớ mình đã giúp gì.

Tần Vũ Tinh truy hỏi rốt cuộc mình đã giúp anh chuyện gì, hai má Hạ Thiên đỏ bừng, chết sống nhất định không nói.

Lúc  này cha Tần đã sớm rơi nước mắt, khóc không thành tiếng, nói: "Đứa bé  ngoan! Thật khó để cậu không trở thành lưu manh. Về sau nếu cậu và Vũ  Tinh không thành chuyện, tôi nguyện ý giúp cậu một tay."

"Cha,  hiện tại người ta không cần cha giúp đỡ." Tần Vũ Tinh chen miệng nói.  Tim cô đau, ngực cô nhói vì Hạ Thiên, siết chặt tay anh.

"Không  liên quan, ngộ nhỡ cần thì sao, đúng không? Tính ra như vậy, tuy rằng  không có quan hệ huyết thống, nhưng theo quan hệ với chị của tôi thì còn  phải gọi tôi là cậu ấy."

"Cháu chỉ theo quan hệ với Vũ Tinh thôi ạ." Hạ Thiên tiếp lời.

"Hả?  Vậy là..." Cha Tần nói: "Tối nay mang theo Tiểu Hạ đi. Nó chỉ một thân  một mình, em không dẫn nó đi theo thì để nó ở chỗ nào?"

Mẹ Tần  liếc nhìn ông một cái, nói: "Tôi có nói qua không mang theo cậu ấy à?"  Ánh mắt bà phức tạp liếc mắt Hạ Thiên một cái: "Cậu thật sự bởi vì một  chuyện năm đó mà yêu thích Vũ Tinh nhà chúng tôi hả?"

Gò má Tần Vũ Tinh đỏ bừng, mẹ cô cứ nói trắng ra như vậy, xem cô như người tàn hình thì phải!

Hạ  Thiên trịnh trọng gật đầu: "Dì, cháu biết dì cảm thấy cháu không thật  lòng. Quả thật cháu không phải là người tốt gì, nhưng cháu khẳng định  cháu đối xử với Tiểu Tinh rất tốt. Bạn thân nhất của cháu là Thẩm Huy  đang ở Bắc Kinh, lát nữa chúng cháu sẽ đi công chứng."

"Công chứng? Công chứng làm gì? Chuyện kết hôn của hai đứa còn chưa tới. Chẳng lẽ muốn sống chung một hai năm, hả?"

... Tần Vũ Tinh xấu hổ.

"Không  việc gì ạ, chúng cháu nói trước chuẩn bị thôi." Hạ Thiên lúng túng nói:  "Cháu công chứng tài sản cho Vũ Tinh, nếu như cháu đối với em ấy không  tốt."

"Không cần thiết. Đợi lúc kết hôn rồi nói."

... Dĩ nhiên Tần Vũ Tinh không biết nói tiếp như thế nào.

"Được  rồi, cậu không cần phải chứng tỏ cho chúng tôi biết. Ai cũng có thể nói  lời ngon tiếng ngọt, quan trọng là hành động." Mẹ Tần dặn dò: "Các con  thay đồ chuẩn bị một chút. Tối nay đi ăn với bộ dạng này thì không được.  Bà con thân thích nhà mẹ rất nhiều."

"Dạ vâng." Hạ Thiên vội vàng trả lời.

"Mẹ, ăn cơm đi. Canh gà đen này đã được hầm lửa nhỏ cả đêm đấy."

Mẹ Tần thử một ngụm, nói: "Không tệ, tay nghề khá đấy."

"Nè, là Hạ Thiên làm đấy."

......

"Hả! Tối hôm qua cậu ở lại đây?" Đột nhiên cha Tần nhận thức ra.

"Khụ khụ..." Tần Vũ Tinh hối hận mình nói quá nhiều.

"Không ở đây thì ở đâu? Nói từ nãy giờ ông nghe được cái gì? Cậu ấy không nhà không người thân đấy." Mẹ Tần ngăn chồng lại.

Tần  Vũ Tinh nhìn mẹ với ánh mắt khác xưa, khó trách người ta thường nói mẹ  vợ thương con rể. Hạ Thiên còn chưa vào cửa mà mẹ đã có chút thiên vị  với anh rồi.

Cha Tần cau mày nói: "Lâu dài như vậy không tốt. Vũ  Tinh, bên cạnh phòng con còn trống không? Nếu không thì dọn dẹp một căn  phòng khách, lỡ người tới thì còn có chỗ ở."

Tần Vũ Tinh vội vàng  gật đầu: "Dạ. Cha mẹ đối với Hạ Thiên thật tốt." Cô đạp một cái lên  chân Hạ Thiên một cái, Hạ Thiên vội vàng 'lanh lợi' lên tiếng trả lời.  Xem như mẹ Tần đã công nhận quan hệ của bọn họ.

Tối hôm qua ở  bệnh viện, mẹ Tần ngủ không ngon, suy nghĩ đến chuyện ăn cơm tối khách  sạn với nhà bên Ngoại, Tần Vũ Tinh dặn dò mẹ ngủ thêm. Cô và Hạ Thiên ra  ngoài gặp Thẩm Huy, đi tới nơi công chứng.

Nơi công chứng nhìn tài liệu của bọn họ, nói: "Hai người muốn công chứng tài sản sau khi kết hôn? Bởi vì đã lĩnh chứng kết hôn?"

"Vâng. Tất cả đều không quan trọng, tôi chỉ muốn công chứng tất cả tài sản dưới danh nghĩa của vợ tôi."

......

Vẻ  mặt của người công chứng có vẻ cổ quái, nói: "Ông Hạ, chuyện công chứng  tài sản hôn nhân là chúng tôi công chức tài sản thuộc về ông, mà không  phải công chứng tài sản thuộc về người khác."

......

"Nếu như ông không ngại tài sản thuộc về ai lúc ly hôn, như vậy không cần làm công chứng đâu."

"Nhưng tôi muốn tất cả những thứ này biến thành của cô ấy." Hạ Thiên do dự nói.

"Sau  khi hai người kết hôn, nếu ông không làm công chứng tài sản này thuộc  về bản thân mình, như vậy về sau thì cả hai vợ chồng đều sở hữu. Chúng  tôi chưa hề làm qua loại công chứng tài sản cho đối phương."

......

"Tôi sẽ viết giấy cam kết, có thể làm công chức chính thức không?" Hạ Thiên hỏi.

Người  công chứng gật đầu, nói: "Ok, chuyện này không thành vấn đề. Tài liệu  cần thiết đều có ở đây, còn có người ký tên chứng minh, nếu như tài liệu  của hai người đầy đủ, bây giờ có thể tiến hành. Ông Thẩm đây cũng là  bạn bè của lãnh đạo chúng tôi đấy."

Thẩm Huy ừ một tiếng, nói:  "Giấy cam đoan chỉ cần vài chữ là được, cậu làm ơn đừng viết giống như  thư tình, tớ viết không nổi đâu."

Hạ Thiên đỏ mặt nói: "Được rồi."

Tần  Vũ Tinh nhìn chằm chằm Hạ Thiên đang chăm chú viết giấy cam đoan, nhìn  về phía Thẩm Huy, hỏi: "Vì sao anh ấy lại muốn đưa hết tài sản cho tôi?"

Thẩm  Huy liếc cô một cái, nói: "Chị hai à, cô thật không biết hay giả đò  không biết? Bất quá Hạ Thiên chỉ là muốn buộc chặt cô với cậu ấy hơn một  tí thôi. Cô đã thu hết tiền, không lẽ còn muốn đổi ý à?"

... Tần Vũ Tinh không biết nói gì.

Ba  người ra khỏi nơi công chứng thì đã bốn giờ chiều, Hạ Thiên nói với  Thẩm Huy: "Cậu trở lại Thâm Quyến mau đi, buổi tối chúng tôi còn phải ăn  cơm."

Thẩm Huy đáng thương tội nghiệp nhìn bọn họ nói: "Cậu thật sự có mới nới cũ. Hết dùng được tớ rồi thì đuổi đi..."

"Ngày khác tôi tự mình xuống bếp mới cậu ăn cơm! Coi như là bày tỏ thành ý." Hạ Thiên hứa hẹn nói.

"Quyết  định vậy đi, anh em tốt!" Thẩm Huy đưa tay ra vỗ tay với anh hoan  nghênh. Anh nhìn về phía Tần Vũ Tinh nói: "Nhất định phải đối xử tốt với  cậu ấy, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho cô."

"Này, cậu nói chuyện với chị dâu như thế đó hả?" Hạ Thiên đấm anh ta.

"Có sắc quên bạn!" Thẩm Huy cười nói: "Tớ đi đây, năm mới vui vẻ."

"Bái bai..."

Buổi  tối, bốn người đi tới khách sạn ăn cơm tối với nhà Ngoại của Tần Vũ  Tinh. Dì Hai, dì Ba, còn có cậu Út của Tần Vũ Tinh cũng đều có mặt. Con  gái của dì Ba, Hứa Gia Văn, vô cùng lanh lợi, đứng lên tiếp đón bọn họ,  ngượng ngùng nói với Hạ Thiên: "Chúng ta chụp hình nhé."

Hạ Thiên nhìn lướt qua Tần Vũ Tinh nói: "Được."

"Thật không?"

"Nếu như em có thể thuyết phục chị của em... cùng nhau chụp."

Vì thế Hứa Gia Văn cầu khẩn Tần Vũ Tinh, ba người chụp vài tấm ảnh.

Hạ Thiên kề sát Tần Vũ Tinh nói: "Anh thật sự rất được thưởng thức, hả?"

"Cắt..." Tần Vũ Tinh hừ lạnh, nói: "Coi trọng em vợ à? Em nhường đó."

"Em  dám! Giấy cam đoan đã cất giữ rồi, em không thấy một điều cuối cùng à?  Hạ Thiên cam kết Tần Vũ Tinh cam đoan không được ly hôn với Hạ Thiên!"

Đây là ngữ pháp khỉ gió gì thế...

"Mọi  người đến chụp ảnh chung! Bây giờ còn có minh tinh nữa nha." Vẻ mặt của  cậu Út Tần Vũ Tinh cười xấu xa, nhìn Hạ Thiên, ánh mắt sáng lên, giống  như nhìn thấy vô số tiền tài, vẫy vẫy tay với anh.

"Cậu Út của em  không đáng tin, về sau anh đừng quan tâm tới cậu ấy. Tuy nhiên, dù sao  cũng là em ruột của mẹ em, cũng không thể quá vô lý." Tần Vũ Tinh len  lén dặn dò Hạ Thiên.

Hạ Thiên hôn lên tóc cô, nói: "Yên tâm đi. Học vấn của anh không bằng cậu Út, nhưng giở trò lưu manh thì anh nhất định hơn."

Điều  này cũng đúng... Tần Vũ Tinh nhịn không được mỉm cười. Nếu cậu Út của cô  giở trò lưu manh đối phó với Hạ Thiên thì tuyệt đối sẽ gặp xui xẻo.

Mùng  ba năm mới, tin tức Hạ Thiên kết hôn làn tràn khắp nơi. Đối với chuyện  này, dường như Thẩm Huy đã đoán biết được, quan trọng là Hạ Thiên ước gì  chia sẻ tin tức này với mọi người.

Mẹ Tần nhìn hình chụp, bùi ngùi nói: "Làm diễn viên thật không dễ dàng. Con xem này, ảnh của cục dân chính trông rất thật."

"Dạ, mẹ nên bỏ qua ngay lập tức loại tin tức này! Không chừng ngày mai lại có tin tức con gái mẹ mang thai đấy."

Tần  Vũ Tinh đúng là quạ đen, quả nhiên ngày hôm sau liền có một tin mới  nóng hổi, phân tích khá kỹ lưỡng nguyên nhân Hạ Thiên cưới chui. Nhà gái  dùng đứa bé bức vua thoái vị...

Mẹ nó ! Cũng may là cha mẹ cô đoán được.

"Trời  ạ, Vũ Tinh, con xem, ngay cả ảnh chụp con tới bệnh viện khám phụ khoa  cũng có nữa kìa. Làm mẹ nhìn không ra rốt cuộc đây có phải là con không  nữa..."

Tần Vũ Tinh trấn an, nói: "Trước kia con làm việc ở bệnh  viện, có qua lại với một người làm trong khoa phụ khoa. Đừng lo lắng,  đừng lo lắng..."

"Ôi... Nhà họ Tần chúng ta thật sự nổi danh rồi. Chỉ  là bây giờ mẹ đã nghĩ thông suốt, mặt mũi cái gì không mặt mũi, con  sống tốt mới là quan trọng nhất."

"Cám ơn mẹ. Yêu mẹ quá!" Tần Vũ Tinh cúi đầu hôn chút bà một cái.

"Bất  quá chuyện để như thế này cũng không phải là cách. Đời này con tính  chấp nhận nó hay không? Quả thật nếu như thế thì ăn sáng xong rồi đi  lĩnh chứng đi. Mẹ thật sự sợ ngày nào đó bụng con lớn lên..."

......

Vì thế, toàn bộ tin tức đầu năm đều bị Hạ Thiên chiếm hết.

Năm  sau, Tần Vũ Tinh xin học bổng mấy trường đại học, sau đó chờ đợi trả  lời. Hạ Thiên quyết định giao toàn bộ công ty cho Thẩm Huy, cũng may  Điền Phương chủ động nguyện ý giúp anh. Đối với Điền Phương, thái độ của  anh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng cũng không từ chối mỗi lần gặp mặt. Dù  sao đối phương vẫn là người thân cùng chung huyết thống duy nhất ở trên  đời với anh.

Hạ Thiên và Thẩm Huy thành lập một công ty mới, tên  là Công Ty Truyền Thông Hữu Hạn Thiên Huy Tinh Vũ. Tiết mục giải trí đầu  tiên được công ty phát triển chính là mua được bản quyền Hàn Quốc, 'Đàn  Ông Chuyên Tâm', bởi vì kịch bản này nồng đậm phong cách trữ tình, cộng  thêm tình tiết gây cấn xảy ra bất cứ lúc nào. Bạch Nhược Đồng là nữ  chính duy nhất nổi tiếng qua đêm. Mặc dù Hạ Thiên chỉ xuất hiện một lần,  nhưng trong lần này, anh để lộ nửa người tinh tráng, sau khi hoàn thành  các giai đoạn ghép nối chỉnh sửa bộ phim, đã thu hút rất nhiều fan phụ  nữ trung niên, ào ạt không ngừng.

Giống như mẹ Tần, cũng không nhịn được than thở: "Vóc người Tiểu Hạ quả thật không tệ..."

Cha Tần thừa dịp quảng cáo, lặng lẽ đổi đài.

Tháng Năm, xuân về hoa nở, Hạ Thiên kéo Tần Vũ Tinh ra ngoài đạp thanh. Hai người quyết định mặc màu xanh đi ra ngoài.

Không biết Hạ Thiên kiếm đâu ra một chiếc xe đạp GIANT cũ kỹ.

Tần Vũ Tinh ngây người trong chốc lát, lộ vẻ xúc động, nói: "Chiếc xe đạp này giống y như chiếc xe đạp của em năm đó."

"Ừ." Hạ Thiên vòng qua eo cô, nhỏ giọng nói: "Em có biết vì sao năm đó van xe em bị hư không?"

"Hả?" Tần Vũ Tinh ngước đầu nhìn anh.

"Là anh làm." Hạ Thiên nhẹ giọng cười.

"Thì  ra khi đó chính là tên khốn kiếp này..." Tần Vũ Tinh cũng cười, chủ động  hôn môi anh: "Cám ơn sự kiên trì của anh, đã mang lại ánh mặt trời cho  em."

"Khờ quá." Đối với anh mà nói, Tần Vũ Tinh không chỉ là ánh lửa sáng ngời nhất, mà còn sưởi ấm hai bàn tay trắng của anh.

Cô  rất cám ơn ông trời đã ban Hạ Thiên cho cô. Anh dẫn cô thoát khỏi nơi  sương mù, dũng cảm đối diện toàn bộ với cuộc sống mới. Có lẽ sau này sẽ  có rất nhiều tranh cãi và vô số khó khăn phải trải qua, nhưng có người  yêu bên cạnh, cô không sợ hãi chút nào.

Là thật, các bạn gái à, các bạn có tin không?

Trên thế giới này, bạn không lắm giỏi giang cũng sẽ tìm thấy một người thiên mạng của mình.

Có  lẽ giống nhau, không đủ xuất sắc, nên anh trốn ở góc phòng nào đó, lén  lút trông chừng tất cả những gì thuộc về bạn. Anh không phải sợ hãi  không tiến lên, chỉ là chờ đợi thời cơ chín mùi mà hành động, trang bị  bản thân trở thành tốt nhất để đến bên cạnh bạn, chiếm lấy tim bạn, lớn  tiếng nói ra, anh yêu em ^_^

--- ------oOo---- ----- HOÀN --- ------oOo---- -----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top