Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: CANH BA NGHE MƯA RƠI TRÊN LÁ, NGHE ĐƯỢC ÂM THANH LÁ RỜI CÀNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mùa xuân ấm áp tới muôn nơi hoa nở, vào ngày lành đã chọn Chuyên Húc và Tiểu Yêu rời thành Hiên Viên cùng với hơn chục thị giả và thị vệ, hướng về núi Thần Nông ở Trung Nguyên.

Khoảnh khắc bước vào Trung Nguyên, Chuyên Húc mím môi thật chặt, nắm chặt đôi tay, từ nay về sau, anh ấy sẽ chống lại nghịch cảnh, chỉ có thể thắng nhất quyết không thể thua. Tiểu Yêu vỗ vai anh an ủi rồi nắm chặt tay anh, nhẹ nhàng nói: "Chuyên Húc, ta tin tưởng huynh. Đừng sợ, dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ ở bên huynh." Bánh xe lịch sử đang từ từ lăn về phía trước.

Thành Chỉ Ấp ở Trung Nguyên là nơi thịnh vượng nhất ở Đại Hoang. Hai người lần lượt bước đi trong thành Chỉ Ấp, Tiểu Yêu hơi tụt lại phía sau, nhìn tấm lưng gầy gò và ảm đạm của Chuyên Húc, bước từng bước đi trên con phố dài ngoằn ngoèo, nhộn nhịp này, trong lòng nàng không ngừng cảm thấy xúc động.

Nàng biết nơi này sẽ là kinh đô tương lai của Đại Hoang, chính từ đây Chuyên Húc sẽ lần lượt giành được sự ủng hộ của những gia tộc có thế lực nhất trong Đại Hoang, huynh ấy vừa lo việc sửa chữa cung điện trên Thần Nông Sơn vừa bí mật nuôi dưỡng và huấn luyện quân đội, tạo thành một luồng năng lượng không thể ngăn cản, tiêu diệt hoàn toàn sức mạnh của hai vị vương thúc khiến Hoàng Đế và Cao Tân Vương nhìn rõ thực lực của huynh ấy, đồng ý thoái vị và giúp huynh ấy bước đến đỉnh cao.

Dưới sự quản lý của Tiểu Chúc Dung, thành Chỉ Ấp đông đúc thương nhân và vô cùng thịnh vượng. Trong khoảng thời gian nàng đến Chỉ Ấp này, có nhiều buổi gặp mặt và tiệc chiêu đãi khác nhau. Tiểu Yêu rất không thích tham gia những chuyện này, thậm chí có thể coi là ghê tởm.

Lần lượt bị Hinh Duyệt ám sát ở kiếp trước, mạng sống của nàng nhiều lần bị treo lơ lửng, nàng không khỏi nghĩ đến mọi chuyện trong quá khứ khi nhìn thấy cô ấy. Nhưng nàng cũng biết, hai đại gia tộc đứng sau Hinh Duyệt sẽ là hỗ trợ rất lớn cho việc Chuyên Húc lên ngôi, vì vậy khi họ gặp nhau trong những dịp cần thiết, nàng sẽ kìm nén sự khó chịu của mình và đối mặt với Hinh Duyệt một cách bình tĩnh nhất có thể.

Mối quan hệ giữa Cảnh và Ý Ánh cũng khá phức tạp, một mặt, Tiểu Yêu hy vọng có thể giúp Cảnh giải quyết rắc rối với Đồ Sơn Hầu và Ý Ánh càng sớm càng tốt, nhưng mặt khác, nàng không muốn dính líu quá nhiều đến Cảnh... Nếu mối quan hệ này tiếp tục, nàng sẽ phải chịu đựng sự hỗn loạn.

Chưa kể nhà học Mộc và nhà Thân cũng thường có mặt tham dự những bữa tiệc, bọn họ có mối thù diệt tộc với Xích Thần, Tiểu Yêu luôn trốn tránh bất cứ khi nào có thể, nếu không thể trốn tránh khi đến các bữa tiệc nàng sẽ cố gắng đeo mạng che mặt mỗi khi xuất hiện, vì sợ rằng họ sẽ phát hiện ra danh tính của nàng và vụ ám sát ở Mai Lâm do Mộc Phi dẫn đầu lại xảy ra lần nữa.

Trong mắt người ngoài việc đó không có gì kỳ lạ, họ chỉ biết rằng Đại Vương Cơ Cao Tân này khá xa cách vì nàng đã ở Ngọc Sơn rất lâu, nàng không quan tâm đến thế sự và tập trung vào việc nghiên cứu và biên soạn sách y nên không thích đi ra ngoài nhiều.

Chuyên Húc rất nhạy cảm, nhận thấy Tiểu Yêu có chút né tránh đám người này, nên nói chung là nghe theo ý muốn của nàng, cho phép nàng bình yên ẩn náu ở nhà.

Đối với Tiểu Yêu, ở thành Chỉ Ấp rộng lớn, nàng chỉ có thể nói chuyện với một số ít người, nên nàng không thoải mái như khi còn ở trấn Thanh Thủy nhỏ bé.

Cảnh đã đến thăm nhà họ trong thời gian này Cảnh và Chuyên Húc thường thảo luận về việc sửa chữa cung điện, nhưng Chuyên Húc cũng thấy rằng Cảnh luôn muốn gặp Tiểu Yêu. Sau khi cùng Cảnh thảo luận xong, Chuyên Húc giúp Cảnh tạo cơ hội, gọi Tiểu Yêu đến cùng Cảnh nói chuyện.

Tiểu Yêu cảm thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng và khó chịu, vì thế phá vỡ sự im lặng mà nói: “Chuyện giữa Đồ Sơn Hầu và Ý Ánh thế nào rồi?”

Cảnh cười khổ, từ khi rời khỏi trấn Thanh Thủy, dường như giữa hai người không có quá nhiều điều để nói. Anh ấy cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Gần đây hai người họ đều rất cẩn thận, khó có thể tìm được bằng chứng nào nên chỉ có thể âm thầm đề phòng. Nhưng nhìn chung hai người họ vẫn chưa kiểm soát mọi chuyện ổn định. Nên Tiểu Yêu, nàng không cần phải lo lắng cho ta."

Tiểu Yêu gật đầu. Đồ Sơn Hầu xảo nguyệt và quỷ quyệt, còn Phòng Phong Ý Ánh thông minh và cảnh giác. Hai người họ đã lừa gạt Đồ Sơn lão phu nhân. Ở kiếp trước phải mất một thời gian dài mới có thể giải quyết triệt để vấn đề này nàng buộc miệng nói "quả thực là có vấn đề".

Cảnh nghĩ tới điều gì đó, lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp làm bằng gỗ cẩm lai và nói: "Tiểu Yêu, đây là một viên ngư đan màu tím, giúp người ta có thể thở dưới nước ít nhất mười canh giờ. Nàng luôn yêu thích bơi lội, và ta vô tình tìm thấy nó nên nghĩ đến việc đưa nó cho nàng"

Tiểu Yêu không trả lời, nàng nhìn vào mắt Cảnh và nghiêm túc nói: "Cảnh, ta biết tâm ý của huynh. Việc huynh cống hiến và toàn tâm toàn ý giúp đỡ anh trai của ta, ta đã rất biết ơn tấm lòng của huynh. Ngư đan tím không dễ tìm, món quà này quá quý giá, ta không thể nhận được."

Cảnh dường như đã đoán trước được phản ứng của Tiểu Yêu, anh ấy mỉm cười và nói: "Tiểu Yêu, nàng không cần phải cảm thấy bất kỳ áp lực nào, dù là giúp đỡ Chuyên Húc hay là đối tốt với nàng, ta sẵn sàng làm như vậy. Nàng đã cứu mạng ta, nếu không có nàng, Đồ Sơn Cảnh đã không còn tồn tại. Nàng nên coi tất cả những điều này là lời cảm ơn của ta. Ta có thể làm bất cứ điều gì nàng muốn. Ta đưa nó cho nàng, chỉ mong nàng yên tâm nhận nó."

Tiểu Yêu vẫn muốn từ chối, nhưng Cảnh đã lấy ngư đan ra khỏi hộp gỗ và đặt nó vào tay của nàng. "Tiểu Yêu, ta xin nàng hãy nhận lấy nó. Nếu nàng không muốn, nàng hãy vứt nó đi."

Tiểu Yêu bất lực, nàng cầm lấy ngư đan tím và nói với Cảnh: "Cảnh, ta tạm thời giúp huynh giữ nó. Sau này, nếu huynh tìm được một người xứng đáng sở hữu viên ngư đan tím này, thì nhớ lấy lại từ tay ta nhé?" Thấy Cảnh gật đầu, Tiểu Yêu liền mang ngư đan tím đặt lại vào chiếc hộp gỗ và mang cất đi.

Vào giữa mùa hè, Chuyên Húc nhận được lời mời từ Phong Long và Hinh Duyệt. Còn vài ngày nữa là đến sinh thần của họ, họ mời huynh ấy và Tiểu Yêu đến Chúc Dung phủ, lần này có rất nhiều gia tộc đến rất long trọng, vì mối quan hệ của họ nên Tiểu Yêu buột phải tham dự.

Tiểu Yêu mặc một chiếc váy trắng trơn, có vài họa tiết hoa sen được thêu trên cổ tay áo bằng chỉ bạc, khiến nàng trông thanh lịch và tinh tế.

Tiểu Yêu đi theo Chuyên Húc đến phủ Chúc Dung, Mặc dù Hinh Duyệt rất quen thuộc với Chuyên Húc nhưng cô ấy chưa gặp Tiểu Yêu nhiều. Cô ấy nhiệt tình chào đón nàng, ôm lấy Tiểu Yêu, cẩn thận nhìn nàng rồi thở dài: “Không biết sau này ai có may mắn có thể có được cô.”

Cô ấy kéo Phong Long về phía Tiểu Yêu, nửa đùa nửa thật nói "Ta không phải là khoe khoang nhưng thực sự không ai trong Đại Hoang này có thể sánh bằng anh trai ta trong mọi việc."

Một lúc sau, Chuyên Húc đi tới và đưa Hinh Duyệt đi chơi trong sân. Mấy cô gái thuộc dòng dõi quý tộc không quen biết vây quanh Tiểu Yêu, trò chuyện sôi nổi, Tiểu Yêu đứng đó một lúc, đột nhiên cảm thấy có chút buồn chán. Khi nhìn thấy Ý Ánh từ phòng sau đi ra, nàng liền kiếm cớ rời đi, đi tới chỗ Ý Ánh và hỏi: "Ý Ánh, hôm nay Bội có tới đây không? Y có trong đó không?"

Ý Ánh có vẻ say, nói đùa với Tiểu Yêu "Chúng ta đều biết người cùng nhị ca ta có quan hệ rất tốt, huynh ấy ở ngay bên trong." Sau khi Ý Ánh chỉ đường, cô ấy quay người, loạng choạng đi về phía sân.

Bên trong có rất nhiều những thiếu niên từ các gia tộc khác nhau, trò chuyện, uống rượu và chơi trò chơi rất sôi nổi. Tiểu Yêu nhìn thấy Phòng Phong Bội ngồi dựa vào ghế dài uống rượu nói chuyện với Đồ Sơn Hầu.

Đồ Sơn Hầu thấy Tiểu Yêu có quen biết với Phòng Phong Bội, liền chào hỏi và rời khỏi đó, bước nhanh về phía sân.

Phòng Phong Bội nhìn Tiểu Yêu cười nói: "Nàng cũng tới."

Tiểu Yêu cười nói: "Đúng vậy, huynh dám xuất hiện ở đây, ta đương nhiên cũng có thể tới. Huynh có muốn ra bên ngoài đi dạo với ta không?

Phòng Phong Bội đi theo phía sau nàng, hai người một trước một sau đi vào mê cung, hai người cứ thế đi mãi rồi lạc đến một nơi cỏ cây um tùm, ong bướm dập dờn bay lượn, một chốn lý tưởng để trò chuyện. Tiểu Yêu dừng bước.

Lâu rồi không gặp. Tiểu Yêu lắc lắc ống tay áo của y, trong giọng điệu vô tình mang theo một chút ủy khuất, nàng thấp giọng hỏi: "Hôm nay ngài là Tương Liễu hay Phòng Phong Bội?"

Phòng Phong Bội cười lên tiếng, sờ sờ trán Tiểu Yêu, vuốt vài sợi tóc vươn trên trán nàng qua một bên, trầm giọng nói "Còn xem hôm nay nàng muốn ta là ai."

Tiểu Yêu lùi lại một bước, tựa hồ đang cẩn thận nhìn ngắm y, cảm giác bất an dần dần biến mất, ánh mắt lại vui vẻ quay về khuôn mặt tươi cười.

Phòng Phong Bội hôm nay cũng mặc một bộ y phục gấm màu trắng, thắt lưng có hoa văn đám mây quanh eo. Y nhẹ giọng hỏi: “Nàng lại cười cái gì nữa?”

Tiểu Yêu đỏ mặt, vội vàng đáp: “Không có gì, chỉ là ta chợt nhận ra trang phục của chúng ta hôm nay rất hợp nhau, nhưng chúng ta có hợp nhau hay không?”

Phòng Phong Bội mỉm cười, sau đó nghĩ tới điều gì đó, cụp mắt xuống hỏi: “Ta nghe nói Đồ Sơn Cảnh gần đây tìm được một viên ngư đan tím quý hiếm, ta nghĩ là để đưa cho nàng."

Tiểu Yêu chậm rãi đến gần Phòng Phong Bội, trêu chọc nói: "Đúng vậy, ta còn nhận lấy. Ngài hỏi chuyện này làm gì? ngài ghen tị à?"

Phòng Phong Bội dùng ngón tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng, "Cái đó không tốt. Có rất nhiều ngư yêu trong biển. Hôm khác ta sẽ cho nàng một viên ngư đan đỏ lớn hơn."

Tiểu Yêu nhìn Phòng Phong Bội rồi cười thật tươi "Phòng Phong Bội, huynh thật sự là đang ghen tị!"

Phòng Phong Bội cúi người nói vào tai nàng: "Bên kia có người đang rình mò chúng ta."

Sau đó y đặt một đầu mũi tên làm bằng sương băng vào tay Tiểu Yêu, y cao giọng nói: "Vương Cơ, để ta xem trình độ của nàng chính xác đến mức nào."

Tiểu Yêu đoán người đó là Cảnh, Phòng Phong Bội muốn trêu chọc Cảnh, muốn nàng ném đầu mũi tên về phía Cảnh, chợt cảm thấy không nói nên lời. Nàng cầm đầu mũi tên giả vờ ném về hướng đó, nhưng vào giây phút cuối cùng nàng rút tay lại và nhét đầu mũi tên trở lại vào tay Phòng Phong Bội. "Đủ rồi, Phòng Phong Bội! Ta không muốn bị huynh lừa."

Phòng Phong Bội nghĩ rằng nàng nhận ra đó là Cảnh nên không nỡ làm tổn thương, y cảm thấy rất khó chịu, vẻ mặt trở nên lạnh lùng. Nhưng Tiểu Yêu trực tiếp nắm lấy tay y, cởi mở kéo y về phía bóng người trước mặt.

Cảnh thấy bọn họ đã phát hiện ra mình, liền bước sang một bên, lộ ra hình dáng. Anh ấy nhìn thấy hai người họ động tác rất thân mật từ xa, lúc này anh ấy lại nhìn bàn tay hai người họ đang nắm chặt, ánh mắt lập tức như mờ đi một chút.

“Cảnh, chúng ta lại gặp nhau.” Tiểu Yêu giơ tay còn lại lên chào, nhưng tay kia vẫn nắm lấy tay Bội, không có ý định buông ra.

Phòng Phong Bội vốn là muốn trêu chọc Đồ Sơn Cảnh, nhưng khi cúi đầu nhìn tay Tiểu Yêu đang nắm lấy tay mình, y lại cảm thấy vui vẻ. Vì thế, y tỏ ra tốt bụng đề nghị: "Đồ Sơn Cảnh, nếu ngươi rảnh rỗi như vậy, sao không đi một vòng trong mê cung hoang vắng ở phía tây. Em gái ta vừa rồi hình như say rượu, cũng không biết đi cùng với ai ở bên trong. Nếu ta là ngươi, ta có thể đi theo họ và tham gia cuộc vui. "

Cả Tiểu Yêu và Cảnh đều hiểu gợi ý của y. Có vẻ như Hầu và Ý Ánh không thể cưỡng lại sự cám dỗ mà đã cùng nhau làm chuyện động trời trong mê cung phía tây hoang vắng, đây là cơ hội duy nhất và tốt nhất để phơi bày mối quan hệ thực sự của hai người họ.

Tiểu Yêu hưng phấn ngẩng đầu nhìn Bội, Bội lập tức hiểu ý của nàng, xem ra là nàng muốn nhân cơ hội giúp Cảnh giải quyết vấn đề này. Đáng tiếc thân phận của Phòng Phong Bội không thích hợp trực tiếp xúc phạm Ý Ánh, y cười nói: “Ta còn có việc phải làm, tạm thời không đi cùng hai người, nhưng xem ra việc này cũng thú vị, chúng ta cần tìm thêm người để cùng xem."

Tiệc sinh thần của Phong Long và Hinh Duyệt mọi năm thường được tổ chức ở Chúc Dung phủ, nhưng tiệc năm nay đặc biệt thú vị.

Hôn thê của công tử Thanh Khâu Đồ Sơn Cảnh, Phòng Phong Ý Ánh bất ngờ có cuộc gặp gỡ thân mật với Đồ Sơn Hầu đứa con vợ lẽ của nhà Đồ Sơn trong một mê cung hẻo lánh, tình cờ bị một vài vị khách tham quan trong mê cung bất ngờ phát hiện ra, trong số những vị khách này còn có Đồ Sơn Cảnh và Đại Vương Cơ Cao Tân, thật là một trò hề. Tất cả các thiếu niên thiếu nữ của các gia tộc đều có mặt trong bữa tiệc đó, tin tức nhanh chóng lan truyền khắp Trung Nguyên, khiến mọi người xôn xao.

Tin tức truyền đến Thanh Khâu, rất nhiều bằng chứng về mối quan hệ của hai người đó ngay lập tức được tìm ra, đầu tiên là lời thú nhận đầy nước mắt của vợ Đồ Sơn Hầu, Lan Mai, nói rằng hai người họ đã lâu rất lâu không gần nhau.

Lão phu nhân nhà Đồ Sơn vốn coi trọng và yêu thương Ý Ánh, nhưng bà nhớ ra trước đó Cảnh đã nói với bà mấy lần, nói rằng Cảnh thực sự không muốn cưới Ý Ánh, nhưng bà kiên quyết không đồng ý, bây giờ bà hối hận đến mức không thể chịu đựng được nữa. Ý Ánh ngọt ngào lấy lòng bà để giờ đây khiến cả gia tộc Đồ Sơn phải xấu hổ, lão phu nhân rất tức giận và gần như mất bình tĩnh.

Đồ Sơn Cảnh quay lại Thanh Khâu để giải quyết sự việc này, đồng thời triệu tập tất cả các trưởng lão để cùng nhau thảo luận, một số người bắt đầu mở cuộc thẩm vấn Đồ Sơn Hầu và Phòng Phong Ý Ánh. Dưới áp lực, Hầu đã kể lại mọi chuyện. Hóa ra họ đã ở bên nhau từ năm Cảnh mất tích, họ bắt đầu liên lạc riêng, nhưng anh ta lại đổ hết trách nhiệm cho Ý Ánh, nói rằng Ý Ánh không chịu nổi sự cô đơn nên đã chủ động dụ dỗ anh ta.

Ánh sáng trong mắt Phòng Phong Ý Ánh dường như biến mất, cô ấy chán nản và không đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào. Bởi vì cô ấy im lặng nên các trưởng lão cư nhiên cho rằng Hầu nói thật, triệu tập tộc trưởng Phòng Phong để cùng nhau bàn bạc, tộc trưởng Phòng Phong vừa xấu hổ vừa tức giận, sẵn sàng đề nghị xử tử Phòng Phong Ý Ánh. Chính Đồ Sơn Cảnh đã cầu thay cho cô ấy. Nhưng cuối cùng cô ấy bị nhốt suốt đời ở một trang viên hẻo lánh.

Đồ Sơn Hầu cũng vì sự việc này mà bị mọi người bàn tán sau lưng, Đồ Sơn lão phu nhân tức giận vì anh ta đã làm ô nhục gia tộc Đồ Sơn và cấm túc anh ta trong một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian này, Cảnh nhân cơ hội loại bỏ ảnh hưởng của Hầu trong gia tộc, để sau này anh ta không thể làm điều gì tổn hại đến gia đình hay làm hại tới mình.

Sau khi thành công loại bỏ nguy cơ từ Đồ Sơn Hầu, Cảnh đã bí mật phái thân tín gửi một phần quà hậu hĩnh cho Phòng Phong Bội như một lời cảm ơn, bề ngoài chỉ nói là để bù đắp cho danh dự mà sự việc của Phòng Phong Ý Ánh gây ra cho Phòng Phong gia. Nhưng cả hai đều biết rõ điều đó. Anh ấy có thể nợ Tiểu Yêu một ân tình, nhưng anh ấy chắc chắn không muốn nợ Phòng Phong Bội một ân tình.

Có vẻ như những rắc rối của Cảnh cuối cùng đã được giải quyết, tâm trạng của Tiểu Yêu trở nên càng thoải mái và vui vẻ, cuộc sống của nàng đã trở lại như lúc còn ở thành Hiên Viên. Ban ngày, nàng luyện tập linh lực, củng cố tài bắn cung, điều chế độc dược, biên soạn sách y học, thỉnh thoảng nàng và Phòng Phong Bội vui vẻ cùng nhau vui chơi ăn uống khắp nơi, rồi trở về cung điện trên núi Thần Nông vào ban đêm.

Y phục của Tiểu Yêu quá sang trọng, khi ra ngoài chơi, nàng quá mức nổi bật. Phòng Phong Bội đưa Tiểu Yêu đến một cửa hàng y phục bình thường trong thành và mua một bộ y phục đơn giản gọn gàng thuận tiện cho việc đi lại ở nơi đông đúc.

Phòng Phong Bội chỉ vào một chiếc váy màu xanh nhạt được làm bằng chất liệu mềm mại, cùng màu với bộ y đang mặc. Tiểu Yêu cầm vào mặc thử, sau khi bước ra nàng xoay mấy vòng cho y xem.

Bà chủ tiệm y phục cười khen: “Vợ chồng thiếu gia yêu nhau thật, ta thấy bộ này rất hợp với vợ ngài.”

Tiểu Yêu đỏ mặt, tai Phòng Phong Bội cũng hơi đỏ lên, hai người cũng không biết làm thế nào để giải thích. Bội vội vàng thanh toán tiền và nhanh chóng nắm tay Tiểu Yêu bước ra khỏi cửa tiệm y phục như thể đang chạy trốn.

Tiểu Yêu và Bội mặc quần áo thường dân, sau một thời gian ngắn, không ai nhận ra danh tính của họ. Họ dường như chỉ là một chàng trai và một cô gái bình thường có linh lực thấp và không thu hút bất kỳ sự chú ý nào.

Thường có những khoảnh khắc Tiểu Yêu nghĩ rằng mình lại trở về làm Văn Tiểu Lục

Hai người chơi chán, đi đến một quán quen trên đường nghỉ ngơi, ăn một bát mì nguyên xuân. Chủ quán là một cặp ông bà lão tóc bạc trắng đã buôn bán ở đây gần như cả cuộc đời.

Tiểu Yêu cảm khái nói: "Con người sống ngắn ngủi kỳ thực cũng rất tuyệt. Họ cùng nhìn nhau già đi và ở bên nhau cả đời, thật đáng ghen tị. Giá như..." Tiểu Yêu đang định nói: nếu chúng ta có thể được như vậy thì thật tuyệt biết bao, đột nhiên nàng như bừng tỉnh, nhận ra số phận của hai người có lẽ dù cố gắng cũng sợ rằng vẫn không có kết cục tốt đẹp, lại nuốt xuống lời nói.

Phòng Phong Bội lặng lẽ múc một trong những viên xôi mè yêu thích ở trong bát của Tiểu Yêu vào bát của mình, như thể y không nghe thấy những gì Tiểu Yêu vừa nói.

Những ngày như vậy tưởng chừng như đã kéo dài gần nửa năm trời, hai người dường như đã tận hưởng hết đồ ăn, thức uống và niềm vui ở khu vực xung quanh. Ngày hôm đó họ gặp nhau, Tương Liễu hỏi Tiểu Yêu còn muốn đi đâu nữa.

Tiểu Yêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta đều đã đi chơi ở những nơi mà Bội biết rồi. Sao không để ta dẫn huynh đi một vài nơi!"

Tiểu Yêu dẫn Bội đến Thảo An Lĩnh hẻo lánh trên dãy Thần Nông.

Trên đỉnh núi chỉ có một ngôi nhà nhỏ lẻ loi, Bội đi theo Tiểu Yêu bước vào.

Bên ngoài túp lều đã mọc đầy cỏ dại, hiển nhiên đã lâu không có ai đến nơi này. Linh lực của người chủ trước vẫn chưa tiêu tán, bên trong túp lều tuy cũ kỹ nhưng vẫn tràn đầy sức sống. Trên ghế gỗ trải một tấm da thú, trên tường hai bên cửa sổ treo những chậu đất sét, cắm hai bó hoa, trang trí đơn giản mà ấm áp.

"Nơi này là nơi nào?" Bội hỏi.

Tiểu Yêu đi vòng quanh như rất quen thuộc, cuối cùng ngồi trên ghế dài với giọng buồn bã: “Chủ nhân của túp lều này là đại ác ma nổi tiếng Xích Thần. Trên thế gian ai cũng nói ông ấy, ngông cuồng độc ác nhưng không ai biết rằng nơi ở của ông ấy ở Thần Nông Sơn rất đơn giản."

Bội nhìn Tiểu Yêu và lặng lẽ chờ đợi những lời tiếp theo của nàng với vẻ mặt khó hiểu và có chút bối rối. Nàng không thể bỗng nhiên khi không nhắc đến cố đại tướng quân của Thần Nông mà không có lý do.

Tiểu Yêu ngừng cười, ánh mắt nàng đột nhiên trở nên buồn bã: "Ngài biết không, Xích Thần là cha của ta. Cha ruột của ta là Xích Thần Xi Vưu."

Bội có thể nhìn ra, nàng không hề coi Xích Thần là một kẻ xấu. Ngược lại, nàng dường như có tình cảm khá sâu sắc với Xích Thần.

Y ngồi bên cạnh nàng, mỉm cười đáp lại: “Thì ra cháu gái của Hiên Viên Vương, Đại Vương Cơ Cao Tân thực ra là con gái của Xích Thần tướng quân.”

Tiểu Yêu nhớ lại, nước mắt chảy dài trên má "Ta từng nghĩ rằng ông ấy chỉ là một đại ác nhân giống như những người khác trên thế gian. Ta ghét ông ấy và mẹ ta. Bàn tay ông ấy nhuốm đầy máu, nhưng ông ấy chưa bao giờ phản bội đất nước và ông ấy chưa bao giờ phản bội mẹ ta."

"Ông ấy cân bằng giữa tình yêu và chính nghĩa và rồi từ bỏ cuộc sống của mình. Ngài biết không, ta rất muộn mới phát hiện ra rằng họ chưa bao giờ từ bỏ ta. Chính là ta từ lâu đã hiểu lầm họ."

Bội không hỏi nàng làm sao biết về nguồn gốc của mình cũng không hỏi làm thế nào để giải quyết hiểu lầm. Có nhiều điều y không biết, nhưng nếu nàng muốn nói thì y sẽ lắng nghe, nếu nàng không muốn nói thì y sẽ không hỏi.

Lông mày y dịu đi một chút, dùng ngón tay thon dài lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt nàng, động tác rất tinh tế và nhẹ nhàng giống như đối đãi với một món đồ dễ vỡ, y mỉm cười và an ủi nàng: “Nếu nàng chợt biết tin nàng còn có một người cha khác, chắc chắn rất khó chấp nhận rằng cha của nàng bị cả thế gian biết đến là một ác ma giết người. Nhưng may mắn thay, bây giờ nàng đã chấp nhận và hiểu ông ấy."

Tiểu Yêu dựa vào vai Bội và nói với giọng nghèn nghẹt: "Không biết tại sao hôm nay ta lại đột nhiên rất muốn đến đây, đây là nơi cha ruột ta từng sống, kỳ thật cha ta ở Cao Tân và những người khác đối xử với ta rất tốt, nhưng ta vẫn rất nhớ cha mẹ ta, ta nhớ họ nhiều lắm."

Bội vỗ vỗ lưng nàng an ủi như thế đang đối xử với một đứa trẻ, giọng nói đầy nhẹ nhàng yêu thương "Dù thế nào đi nữa, nàng còn biết cha mẹ mình là ai và biết rằng cha mẹ nàng rất yêu thương nàng. Như vậy còn tốt hơn là ta. Ta nở ra từ trứng, ta là một con yêu quái không biết cha mẹ mình là ai."

Tiểu Yêu nhìn y bằng đôi mắt mơ màng, y nghiêm túc nói tiếp "nàng cũng biết rằng ta có chín cái đầu, có chín cái đầu nên ta phàm ăn hơn người khác. Từ khi còn nhỏ ta phải chật vật kiếm ăn rất khốn khổ, đôi khi thì bị người ta đuổi đánh đuổi giết, đôi khi chín cái đầu của ta gây sự với nhau. Có lần ta đói đến mức cái đầu này suýt ăn mất cái đầu kia..."

Tiểu Yêu biết rằng y chỉ đang cố gắng làm cho nàng vui. Trong mắt nàng vẫn còn nước mắt, nhưng nàng phá lên cười: "Ngài nói dối!"

Sau một lúc Tiểu Yêu im lặng hỏi: "Tương Liễu, tại sao ngài lại chọn theo quân Thần Vinh? Chỉ vì Cộng Công là cha nuôi của ngài?" "

"Cha nuôi của ta đã cứu ta trong thời điểm đen tối nhất. Kể từ giây phút đó, ta quyết định dùng mạng sống này để báo đáp lòng tốt của ông. Sau này, không chỉ vì cha nuôi mà còn là vì những chiến sĩ cùng ta sát cánh chiến đấu. Chúng ta cùng nhau uống rượu, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau thu thập xương cốt của đồng đội..."

Tiểu Yêu có thể hiểu được ý của y, giữa y và Cộng Công không những có ân tình mà y và các chiến sĩ Thần Vinh có tình bạn, tình thân, cho dù có từ bỏ mạng sống, y cũng quyết không từ bỏ họ.

Phòng Phong Bội dùng tay áo lau đi những giọt nước mắt còn chưa khô trên mặt nàng, kéo nàng đứng dậy đi ra ngoài, “Đi thôi, ta dẫn nàng đi ra ngoài.”

Tiểu Yêu đoán rằng y sẽ dẫn nàng đi tới quán thịt lừa của ông lão cụt tay vị tướng dưới trướng của cha ruột nàng, kiếp trước nàng gặp được lão nhân này, nhưng lúc đó nàng cái gì cũng không biết, cũng không có thời gian hỏi cái gì, đến lúc nàng biết được thì lão nhân đã sớm đã qua đời. Nàng rất vui vì cuối cùng mình cũng có cơ hội tìm hiểu thêm về cha nàng Xi Vưu trong cuộc đời lần này.

Hai người đến một con hẻm nhỏ thành Chỉ Ấp, đẩy cánh cửa gỗ xiêu vẹo ra, ông lão cụt một tay đứng trước vạc, tay cầm một chiếc thìa gỗ lớn.

Nhìn Bội và Tiểu Yêu đang ngồi trên chiếu trước. Trời vẫn còn sớm và họ là hai người duy nhất trong quán của ông.

“Ông ấy là người Ly Nhung tộc, rất giỏi hầm thịt lừa, tỉ mỉ trong việc lựa chọn nguyên liệu và canh lửa. Ở Đại Hoang này, nếu món thịt lừa hầm của ông ấy đứng thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất." Bội giải thích với Tiểu Yêu, Tiểu Yêu gật đầu hiểu ý.

Ông lão đang ngồi trên bếp tàu gỗ, vừa đốn củi, vừa uống rượu và nói chuyện với Bội. Bội liếc nhìn Tiểu Yêu, rồi nói gì đó với ông ấy, ông lão đột nhiên nhìn thẳng vào Tiểu Yêu, thở dài một hơi: "Thì ra cô là con gái của họ, nhìn xem, đôi mắt hai người thật giống nhau."

Ông lão đứng lên bước tới đưa mắt nhìn Tiểu Yêu rồi bước ra ngoài khóa cửa gỗ, ông quay lại mỉm cười kiên nhẫn nói: "Bội nhờ ta kể cho cô nghe nhiều hơn về đại tướng quân. Lịch sử do kẻ thắng viết nên, và hầu hết mọi người chỉ nhìn vào bề ngoài của sự việc. Khi những người già như chúng ta ra đi, có lẽ không còn ai biết được họ thật sự từng như thế nào. Nếu cô muốn biết nhiều hơn về Xích Thần, hãy để ta kể chi tiết cho cô nghe."

Ông ấy từng là một vị tướng dưới trướng của Xích Thần, ông ấy nhớ và kể lại những câu chuyện thú vị về Xích Thần trong trại lính, về sự dũng cảm của Xích Thần trên chiến trường, về tộc Cửu Lê mà Xích Thần bảo vệ, và về những câu chuyện mà ông đã nghe về Xích Thần và Vương Cơ Hiên Viên, có nhiều điều ông chứng kiến và có nhiều ông đã suy đoán.

Tiểu Yêu và Bội ngồi khoanh chân trên chiếu trúc, nghe tiếng ông lão kể lại chuyện xưa. Theo lời kể của ông lão, Tiểu Yêu có lúc vui, có lúc tức giận, có lúc buồn.

Bội không nói gì, im lặng nhìn về phía Tiểu Yêu. Ngay khi nghe tin Xích Thần và A Hành đều chết thảm trên chiến trường, vẻ mặt y trở nên phức tạp, hai tay siết chặt thành nắm đấm, môi tái nhợt.

Trời đã khuya, câu chuyện của ông lão cũng đã kết thúc. Bội im lặng suốt chặng đường và đưa Tiểu Yêu tới cửa cung Tử Kim, cả hai cùng lúc dừng lại. Tiểu Yêu ở trong cửa, Bội đứng ở ngoài, hai người đứng nhìn nhau hồi lâu, cũng không nhúc nhích.

Sau ngày hôm đó, Bội hơn mười ngày không đi tìm Tiểu Yêu, khi y tới tìm nàng lần nữa, Tiểu Yêu cũng không có hỏi y khoảng thời gian này y đã làm cái gì.

Giữa hai người họ dường như có một loại thấu hiểu ngầm kỳ lạ nào đó, việc anh thì anh làm, việc tôi thì tôi làm, họ như hai con người độc lập riêng biệt. Dưới tấm mặt nạ Phòng Phong Bội, Tương Liễu thật còn có rất nhiều việc phải làm, đó là một thế giới hoàn toàn không thuộc về Tiểu Yêu, nàng không có tư cách can thiệp cũng không có ý định tra hỏi.

Gặp nhau lần nữa, Tiểu Yêu bí mật đưa Phòng Phong Bội lên đỉnh Tiểu Nguyệt ở núi Thần Nông đến căn phòng điều chế thuốc độc của riêng nàng. Căn phòng rất rộng nhưng lại chất đầy các loại bình ngọc, đĩa thủy tinh, dược liệu, trên kệ bày đầy các loại nguyên vật liệu trong suốt, tròn trịa, chạm khắc tinh xảo, nhiều màu sắc và có độc tính cao.

Tiểu Yêu và ngồi trước bàn điều chế độc, trên bàn là bức tranh vẽ một con cá chép đang chơi đùa với hoa sen đã hoàn thiện được một nửa, cùng với khuôn và nguyên liệu của nàng.

Phòng Phong Bội dùng linh lực biến ra một chiếc ghế, ngồi đối diện với Tiểu Yêu, đưa tay đỡ cằm, nhìn ngắm Tiểu Yêu đang bận làm đồ ăn vặt bằng thuốc độc cho mình, đôi mắt đen vẻ mặt thâm trầm của y không biểu hiện ra biểu cảm nào.

Tiểu Yêu quan sát đóa hoa sen thêu trên áo ngoài của Bội một lúc, sau đó cầm lên một con dao điêu khắc nhỏ bắt đầu chạm khắc, một lúc sau đóa hoa sen màu hồng trong suốt  đã hoàn thành. Nàng cẩn thận đặt bông sen lên khay thủy tinh phủ lá sen, sau đó lấy ra một con cá chép đỏ đã đông lạnh trong thùng đá và đặt lên khay. Bức tranh cá chép chơi đùa với hoa sen về cơ bản đã hoàn thành, sống động đến mức thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa sen.

"Ta là người duy nhất trên thế gian có thể chế ra độc dược đẹp mắt, thơm ngon như vầy!" Tiểu Yêu tự hào vừa nói vừa tiếp tục dùng khuôn làm mấy giọt sương để đặt trên lá sen.

“Ta là người duy nhất có thể thưởng thức tài năng nấu ăn này của nàng!” Bội nhìn Tiểu Yêu bằng ánh mắt dịu dàng và mỉm cười dịu dàng.

Tiểu Yêu dùng một chiếc kẹp để trang trí từng giọt sương lên lá sen, thấy Bội đang trầm tư nhìn đĩa cá chép đang chơi đùa cùng hoa sen, nàng hỏi: "Thế nào? Ngài còn muốn thêm gì nữa không?"

"Con cá chép này trông thật cô đơn, tại sao không làm thêm một con khác." Bội chỉ vào con cá chép giữa những bông hoa và nhẹ nhàng nói.

Tiểu Yêu gật đầu đồng ý, cầm lấy một mảnh vật liệu màu đỏ, cúi đầu bắt đầu chăm chú làm việc.

Bội nhìn thấy mặt Tiểu Dao đỏ bừng trong lúc bận rộn, những giọt mồ hôi nhỏ lấm tấm trên trán, vô thức đưa tay lau đi cho nàng.

Tiểu Yêu một tay cầm dao khắc, tay kia cầm con cá chép, thỉnh thoảng nàng ngẩng đầu lên, mỉm cười với Bội, sau đó nhanh chóng cúi đầu tiếp tục.

Khi món ăn ngon này hoàn thành thì đã vài canh giờ đã trôi qua. Lúc này Tiểu Yêu mới nhận ra mặt trời đã lặn về hướng Tây, Phòng Phong Bội kỳ thực đã ngồi bất động với nàng cả buổi chiều!

“Cuối cùng cũng xong.” Tiểu Yêu thở phào nhẹ nhõm, nhảy lên đánh vào cái lưng đau nhức của mình. Phòng Phong Bội giơ tay lên, một luồng linh lực lạnh lẽo xẹt qua, cơn đau lưng của Tiểu Yêu trong nháy mắt đã vơi đi.

Tiểu Yêu cầm chiếc đĩa thủy tinh lên mang đến cho Phòng Phong Bội với vẻ thích thú, ánh mắt sáng ngời nhìn y: “Thử xem?”

Bội cầm lấy chiếc đĩa thủy tinh, chăm chú thưởng thức. Sau đó y cầm chiếc thìa gỗ lên xắn một miếng lá sen, một miếng cá chép, một miếng hoa sen, chậm rãi ăn hết miếng này đến miếng khác.

Tiểu Yêu ngơ ngác nhìn y: “Ngài, đừng cố.”

Bội không trả lời nàng, chỉ im lặng ăn hết toàn bộ tác phẩm cá chép chơi đùa bên hoa sen

Tiểu Yêu nhìn chiếc đĩa thủy tinh trống rỗng, thoạt đầu cảm thấy vui vẻ, nhưng sau đó nàng liếc nhìn ánh mắt của Bội, trong lòng đột nhiên có cảm giác trống rỗng.

"Ta sắp phải rời đi một thời gian, lần này có lẽ sẽ hơi lâu một chút, nàng bảo trọng chính mình, chờ ta trở về."

Tiểu Yêu không khỏi thở dài một hơi, thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi. Y muốn quay trở lại trấn Thanh Thủy làm quân sư Tương Liễu một lần nữa. Tiểu Yêu vô thức lẩm bẩm: “Nếu ngài vẫn luôn là Phòng Phong Bội thì tốt biết bao!”

Bội giả vờ như không nghe thấy, dứt khoát xoay người rời đi.

Tiểu Yêu lần đầu tiên chạy về phía trước vài bước, ôm y từ phía sau, áp má vào lưng y. Tiểu Yêu cảm thấy những cảm xúc buồn bã cuộn lên trong lồng ngực, như sóng vỗ vào bờ, khiến nàng có phần không rõ những cảm xúc này là của mình hay của Bội.

Một lúc sau, Tiểu Yêu buông Bội ra, lùi lại một bước. Bội đi đến cổng cung điện, triệu hồi thiên mã và biến mất trên bầu trời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top