Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 122: Phản quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Alice

Beta: Alice

Khi lá thư này xuất hiện, lòng Quân Huyền như chết lặng.

Cho dù Quân Huyền không làm gì sai, nàng vẫn im lặng chịu mọi lời chỉ trích của cả thành thay cho Tần Cảnh đã chết trong tay tướng sĩ Đại Tĩnh. Bất luận nàng đã gả vào Tần gia hay chưa, quê hương của bách tính cả thành bị huỷ, người thân bị tàn sát đều là vì Tần Cảnh, đây là một sự thật tàn nhẫn.

Khi thành bị phá, sau khi Quân Huyền vốn đã tê dại bảo vệ nhóm người cuối cùng rời đi, dặn dò Như Ý đưa thư cáo biệt và giao lại Quân gia cho Đế Tử Nguyên, nàng đã một mình ngồi trong đại sảnh lầu Quân Tử, lẳng lặng chờ đợi cái chết cùng thành Quân Hiến.

Những việc có thể làm nàng đều đã làm rồi, nàng chỉ muốn hỏi Tần Cảnh đã chết đó, sao hắn có thể máu lạnh đến mức phản bội quốc gia, ân sư và bách tính, mở cổng thành, đưa mười vạn kỵ binh Bắc Tần vào thành, đẩy phụ nữ và trẻ em cả thành vào tay một đám đồ tể?

Đây là quê hương mà hắn đã sinh sống mười năm, bách tính mà hắn bảo vệ mười năm, sao hắn có thể... sao có thể làm ra loại chuyện táng tận lương tâm như vậy!

Gió lạnh ngoài cửa sổ phả vào mặt, cảm giác lạnh lẽo kéo Quân Huyền từ hồi ức trở về. Nàng ổn định lại bàn tay run rẩy, khe khẽ thở phào.

Tại sao nàng ta lại sống tiếp được? Sự yếu ớt và đau khổ trên mặt Quân Huyền hoá thành từng tầng băng cứng, cho đến khi tay nàng không run nữa, nỗi đau vô tận trong lòng bị chôn vào nơi sâu nhất.

Nếu không phải quân lệnh không được động vào lầu Quân Tử của Liên Lan Thanh, nàng đã sớm chết để tạ tội rồi. Tần Cảnh phạm sai lầm lớn, Thi lão tướng quân bị liên luỵ cũng tử trận, có thể bảo vệ thêm một bách tính chính là có thể chuộc được một phần tội lỗi.

Ban đầu, Quân Huyền chỉ nghĩ như vậy. Nhưng suy cho cùng nàng ta cũng không phải một nữ tử khuê các, Liên Lan Thanh luôn nói rằng ngưỡng mộ trà đạo ở lầu Quân Tử, nhưng sau khi vào thành ba tháng hắn lại chưa từng bước chân vào lầu Quân Tử, Quân Huyền liền nhận ra sự kỳ lạ của quân lệnh đó. Ai cũng biết Quân gia có tài lực hùng hậu, nếu như có thể chiếm được, tiếp tế của quân đội Bắc Tần ít nhất cũng có thể kéo dài thêm nửa năm nữa. Một vị tướng quân tàn nhẫn, tại sao sau khi huỷ đi một toà thành lại có thể bỏ qua lợi ích lớn chỉ vì lý do nhỏ bé như vậy?

Khi đó, thám tử của phủ tướng quân truyền tin, trong vòng ba tháng vào thành, Liên Lan Thanh đã gạt bỏ ít nhất mấy chục đề nghị sung công sản nghiệp Quân gia của các phó tướng dưới trướng.

Hành động của Liên Lan Thanh quá trái lẽ thường, sau khi biết được chuyện này, Quân Huyền đã dùng thám tử của Quân gia để điều tra toàn bộ quá khứ của Liên Lan Thanh.

Một tháng sau, một mật thư mỏng từ Bắc Tần được gửi đến bàn Quân Huyền.

Liên Lan Thanh, đích tử của Liên gia ở Bắc Tần, mười một năm trước phụ thân tử trận, tộc nhân chết hết ở Vô Danh cốc, mười năm sau biến mất không một dấu vết, nghe nói đã bái một cao nhân ẩn sĩ, chuyên tâm tu luyện võ công binh pháp. Ba tháng trước khi Bắc Tần tấn công, hắn nắm giữ ấn của hoàng đế Bắc Tần, xuất hiện trong quân đội Bắc Tần, tiếp quản đội quân tiên phong, dẫn đại quân Bắc Tần xuống Nam, mười lăm trận đánh chưa từng thất bại.

Cuộc đời của vị đại tướng Bắc Tần này chỉ vỏn vẹn vài câu như vậy, Quân Huyền lại im lặng nhìn chằm chằm mật thư.

Thời điểm Liên Lan Thanh biến mất ở hoàng thành Bắc Tần, trùng với thời điểm nàng cứu Tần Cảnh.

Ba ngày sau khi nhận được mật thư, Quân Huyền đã giả làm một nha hoàn giặt giũ trà trộn vào phủ tướng quân. Băng qua hành lang gỗ quen thuộc của Thi phủ, nàng ta ôm một chậu nước bẩn quỳ dưới đất cùng một đám hạ nhân, đón Liên Lan Thanh vừa dẫn quân quay về.

Khuôn mặt của tướng quân Bắc Tần trẻ tuổi rất lạnh lùng, bước đi vội vàng, áo choàng bằng nhung cao quý lướt thành một đường vòng cung rồi biến mất ở góc hành lang. Chỉ nhìn thoáng qua, bóng người in sâu vào mắt Quân Huyền có một dung mạo và phong thái hoàn toàn xa lạ.

Nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua, nàng đã biết, Liên Lan Thanh chính là Tần Cảnh.

Sao nàng ta có thể không nhận ra? Cho dù khuôn mặt người đó vừa mơ hồ vừa già nua, mười năm sớm chiều bên nhau, ái mộ cảm mến, chỉ cần một bóng lưng, một bước chân, thậm chí là ánh mắt chăm chú khi cúi đầu đắm chìm vào binh thư cũng đủ để khiến nàng nhận ra.

Nàng đã tìm được Tần Cảnh, nhưng tất cả sự không cam lòng, phẫn nộ, chất vấn, thậm chí là tuyệt vọng trong mấy tháng qua, nàng không hỏi được nữa, cũng không muốn hỏi nữa.

Hà tất phải hỏi? Hắn là Liên Lan Thanh, sinh ra ở Bắc Tần, chính là đáp án.

"A Huyền, tỷ sao thế?"

Giọng nói có chút lo lắng vang lên, cảm giác giữa những ngón tay ấm áp mềm mại, kéo Quân Huyền từ những ký ức lạnh lẽo trở về. Nàng ta rũ mắt, nhìn Đế Tử Nguyên đang cẩn thận gỡ từng ngón tay siết chặt chén trà của nàng ta ra.

Không biết là từ khi nào, hai tay nàng ta không ngừng run rẩy, nước trà nóng sánh ra mu bàn tay, xuất hiện một mảng đỏ ửng.

"Không có gì, chỉ là nhớ lại vài chuyện cũ, hơi mất tập trung." Quân Huyền mỉm cười, thờ ơ như không: "Khi nãy chúng ta nói đến đâu rồi?"

"Muội hỏi tỷ có phải trong quân đội Bắc Tần có người biết triều thần và chuyện của Đại Tĩnh ta không?"

Đế Tử Nguyên đã biết hôn sự của Tần Cảnh và Quân Huyền từ lâu, mấy năm trước mỗi khi nhắc đến Tần Cảnh trong thư, Quân Huyền luôn có một sự ngưỡng mộ và vui vẻ của tiểu nữ tử. Đế Tử Nguyên vốn tưởng rằng Quân Huyền đã tìm được một người đáng để gửi gắm, hôn sự thuận lợi, không giống như nàng, nào ngờ... vòng vo luân chuyển, đến kết cục này.

Hiện giờ Quân Huyền... không biết đã có thể buông xuống chưa? Nhìn dáng vẻ này của nàng, e rằng vẫn chưa...

Đế Tử Nguyên thầm thở dài, nhớ đến lá thư cáo biệt một năm trước, lời đến bên môi lại nuốt xuống.

"Không có." Quân Huyền lắc đầu, đáp lại ánh mắt đen láy của Đế Tử Nguyên, vẫn là câu trả lời cũ.

Quân Huyền chưa từng giấu Đế Tử Nguyên chuyện gì, ngoại trừ chuyện này, nàng giấu thân phận của Tần Cảnh không phải để bảo vệ người đó.

Mười năm trước, là nàng đưa Tần Cảnh vào thành Quân Hiến.

Mười năm sau, cũng chỉ nàng có thể đích thân trục xuất Liên Lan Thanh ra khỏi toà thành đầy máu và nước mắt này -- Bất luận hắn sống hay chết.

"Được rồi, không nói đến chuyện này nữa." Quân Huyền né tránh ánh mắt thăm dò của Đế Tử Nguyên, cao giọng: "Mấy ngày trước Thái tử đã vào thành, muội đến giúp hắn?"

Mấy ngày trước Đế Tử Nguyên đã gửi bồ câu nhờ nàng ta tìm Hàn Diệp. Mạng lưới tình báo ngầm của Quân gia ở thành Quân Hiến vượt xa ám vệ Bắc Tần, Hàn Diệp mới vào thành một ngày, Quân Huyền đã biết nơi hắn ở. Có điều chưa đợi nàng ta truyền tin về Hàn Diệp đến tay Đế Tử Nguyên, Đế Tử Nguyên đã đích thân xuất hiện ở thành Quân Hiến.

"Cũng không hẳn vậy." Đế Tử Nguyên trầm ngâm liếc nhìn Quân Huyền, bỏ qua chủ đề này, nói: "Binh pháp của An Ninh là do Thi Nguyên Lãng dạy, cũng coi như là sư phụ của nàng ấy, ta cũng phải đi một chuyến vì nàng ấy. Hơn nữa bây giờ Thi Tranh Ngôn đang ngăn địch ở biên cương, chúng ta không thể bỏ mặc thi cốt của Thi lão tướng quân, khiến hắn phân tâm."

Nói đến chuyện lấy lại thi cốt của Thi Nguyên Lãng, Quân Huyền háo hức hơn bất kỳ ai, nàng ta lập tức gật đầu nói: "Theo lý phải vậy. Có điều muội cải trang thành Tây Vân Hoán để đi gặp Mạc Thiên là muốn lợi dụng chuyện của Liên gia?"

Sau khi mật báo hàng ngày của Quân gia được đưa đến tay Quân Huyền, nàng ta đều gửi những tin tức có ích cho Đế Tử Nguyên. Quân Huyền mất vài tháng dùng toàn bộ mật thám của Quân gia mới từ từ tìm ra bí mật về vụ thảm sát tộc nhân Liên gia, còn tình cờ biết được tiểu thư Tây gia Tây Vân Hoán là nhân chứng duy nhất của câu chuyện cũ này. Nàng ta giấu thân phận của Liên Lan Thanh, nhưng đã gửi toàn bộ nguyên nhân cái chết của tộc nhân Liên thị cho Đế Tử Nguyên. Hai nước chiến tranh, nhi nữ tình trường hoàn toàn không đáng kể so với nước mất nhà tan, tộc nhân bị giết. Với bản lĩnh hiện tại của Đế Tử Nguyên, nàng có thể dùng tình báo này để làm nhiều chuyện hơn Quân Huyền nhiều.

Giống như Quân Huyền nghĩ, sau khi biết tin Hàn Diệp ra khỏi Đồng Quan, Tây gia và vương thất Bắc Tần có quan hệ thông gia, Đế Tử Nguyên đã dặn nàng ta kéo Tây Vân Hoán ra khỏi Lãng thành để giữ bí mật.

"Tiên Vu Hoán bị Uyển Thư và Ôn Sóc giữ chân ở thành Huệ An, các lực lượng kỵ binh khác cũng đã bị đẩy về biên giới hai nước. Hiện giờ chỉ còn thành Quân Hiến dưới Đồng Quan do Liên Lan Thanh dẫn quân là chưa thất bại, Đức vương còn đang chèn ép Mạc Thiên trong triều đình Bắc Tần, Mạc Thiên sao có thể mất đi trợ thủ đắc lực vào lúc này? Tây Vân Hoán là quân cờ để Mạc Thiên thu phục Tây gia ở Lãng thành, hắn không động được, muội chỉ dùng thân phận của Tây Vân Hoán để cản trở hắn."

Đế Tử Nguyên nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ: "E rằng Tang Nham đang tìm bóng dáng của Tây Vân Hoán khắp thành." Đêm nay trong thành Quân Hiến pháo hoa rợp trời, đông như mắc cửi, Như Ý đã bảo nàng cải trang rồi tìm một con đường nhỏ để quay về lầu Quân Tử. Cho dù Tang Nham giỏi công phu thì cũng khó mà tìm được tung tích nàng dưới sự phá rối của Quân gia.

"Mạc Thiên sẽ tin muội là Tây Vân Hoán sao?" Quân Huyền vẫn hơi lo lắng.

"Không cần hắn tin." Đế Tử Nguyên nở một nụ cười khó lường: "Hiện giờ Liên Lan Thanh rất quan trọng với hắn, chỉ cần Mạc Thiên nảy sinh nghi ngờ thì chúng ta có thể hành động."

Hoàng đế là người đa nghi nhất, cho dù Mạc Thiên không hoàn toàn tin, hắn cũng sẽ dốc toàn lực để ngăn nàng gặp Liên Lan Thanh.

"Liên Lan Thanh tốn nhiều công sức như vậy mới dụ được Thái tử vào thành, cho dù muội khống chế được quốc vương Bắc Tần thì muốn lấy lại thi cốt của Thi lão tướng quân cũng không phải chuyện dễ. Phủ tướng quân nhất định sẽ có trọng binh canh giữ, nếu Thái tử rơi vào tay quân Bắc Tần, đây sẽ là tai hoạ với Đại Tĩnh ta." Quân Huyền nhíu mày phân tích tình hình hiện tại, trầm giọng nói.

Thái tử luôn được bách tính kính trọng, uy danh trong quân đội cũng rất cao, nếu hắn bị bắt thì đất nước ắt sẽ loạn, triều đình và bách tính không ngồi yên. Hơn nữa vua Gia Ninh rất xem trọng Thái tử, nếu quốc vương Bắc Tần bắt Thái tử làm con tin để các thành Đại Tĩnh bồi thường, trận chiến này sẽ rơi vào tình cảnh không lường trước được.

Nói cho cùng, với thân phận liên quan mật thiết đến một quốc gia của Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên hiện nay, một mình xông vào nơi nguy hiểm như thành Quân Hiến không phải là một nước đi khôn ngoan.

Hồi lâu không nghe thấy Đế Tử Nguyên trả lời, Quân Huyền ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy nàng đã đứng dậy tới bên cửa sổ.

Bóng lưng nhìn về Nghiệp thành ở xa của Đế Tử Nguyên lẫm liệt trang nghiêm, mang theo hào khí thẳng tiến không lùi.

"A Huyền, người sống trên đời, có vài chuyện suy cho cùng vẫn phải làm." Giọng nói của Đế Tử Nguyên khẽ ngừng, sau đó nặng nề nói tiếp: "Cho dù muôn vàn khó khăn cũng không sao, ta ở bên hắn, bảo vệ hắn là được rồi."

Nàng nhìn lên bầu trời đêm, pháo hoa rực rỡ, không trung bàng bạc, xuyên qua bóng tối, tựa như bình minh.

Đế Tử Nguyên đột nhiên nhớ đến Hàn Diệp dưới bầu trời rực rỡ pháo hoa bên bờ sông Lâm Tây một năm trước.

Khi đó, Hàn Diệp từng nói một câu với nàng dưới thân phận Nhậm An Lạc.

Ta từng rung động với một nữ tử tên Nhậm An Lạc, nhưng cả đời này ta sẽ bảo vệ Đế Tử Nguyên. Nhậm An Lạc, câu nói này, ngươi vĩnh viễn phải nhớ lấy.

Nàng nghe thấy rồi, cũng nhớ kỹ rồi.

Có lẽ, cả đời này nàng và Hàn Diệp đã định là tử cục, không thể hoá giải, nhưng chỉ vì một câu bảo vệ đó của hắn, đời này, Đế Tử Nguyên không thể nhìn Hàn Diệp chết đi.

Không liên quan đến thù oán mười năm của hai nhà Hàn Đế, không liên quan đến tranh giành quyền lực trên triều, không liên quan đến bách tính thiên hạ, đây chỉ là chuyện giữa Đế Tử Nguyên và Hàn Diệp.

Quân Huyền từng nghĩ, người có thể bảo vệ Hàn Diệp trên đời này có rất nhiều, hoàng đế, triều thần, tướng sĩ, thậm chí là bách tính tay không tấc sắt của Đại Tĩnh... đều có thể, nhưng người duy nhất không nên là Đế Tử Nguyên.

Mấy năm nay muội đã trở thành người như thế nào để sống tiếp? Sao muội có thể để Thái tử Hàn gia trở thành vật cản trên con đường của muội? Nhưng khi Quân Huyền nhìn thấy sự kiên định và nghiêm túc trong đáy mắt của Đế Tử Nguyên đã trưởng thành, nàng ta cuối cùng cũng không nói ra câu này.

"Tử Nguyên, Thái tử ẩn nấp trong biệt viện Mộc Hợp ở thành Tây."

Giọng nói dịu dàng của Quân Huyền vang lên dưới bầu trời rực rỡ pháo hoa, phảng phất sự ấm áp và nhẹ nhõm.

Cuộc đời của nàng ta đã bị người yêu nhất đặt xuống một tử cục, có lẽ, nếu Tử Nguyên chịu buông xuống, muội ấy sẽ có vận mệnh khác nàng ta.

Thành Tây, biệt viện Mộc Hợp.

Trời dần sáng, ánh bình minh nhàn nhạt chiếu vào đình viện, hoa mai nở rộ, cánh hoa rơi xuống mặt đất, toả hương thơm ngát.

Đế Tử Nguyên khoác một chiếc áo choàng trắng muốt lặng lẽ đứng giữa những cành mai, dưới lớp lông trắng lộ ra một góc y phục màu đỏ thẫm, càng làm nổi bật làn da trắng ngần của nàng, sang trọng cao quý.

Gió thổi qua, hoa mai từ trên cây rơi xuống, Đế Tử Nguyên đưa tay đón...

Lúc này, một thanh niên mặc áo trong đẩy cửa phòng ra, nhìn bóng người trong đình viện, dừng bước.

• Hết chương 122 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top