Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 135: Thất vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Rùa

Beta: Alice

"Trước khi rời khỏi Đồng Quan ta đã biết tro cốt của lão sư được chôn trong nghĩa trang Thi gia ở ngoại thành, đồng thời cùng nhận được tin hoàng đế Bắc Tần bí mật đến thành Quân Hiến. Mục đích ta vào thành ngay từ đầu đã không phải là tro cốt của lão sư, bọn họ lấy tro cốt của người chết để vây giết ta, sao ta không thể tương kế tựu kế quay lại thành Quân Hiến?" Hàn Diệp chậm rãi mở miệng, coi như là trả lời cho nghi ngờ của Đế Tử Nguyên: "Việc ăn uống của hoàng đế Bắc Tần đều có thị vệ thử độc, nhưng trà Nhất phẩm mà hắn uống mỗi ngày là do Liên Lan Thanh đích thân mang về từ lầu Quân Tử, vì thế chưa từng cảnh giác."

"Huynh đã động tay động chân vào lá trà? Không thể nào." Đế Tử Nguyên nhíu mày. Từ khi dựng lầu, lá trà Nhất phẩm của lầu Quân Tử đã được chia thành nhiều loại và đặt ở đại sảnh để khách tự lựa chọn, mỗi ngày khách tới mua trà rất nhiều, làm sao Hàn Diệp có thể đoán được Liên Lan Thanh sẽ chọn hộp trà kia? Hắn cũng không thể hạ độc vào toàn bộ lá trà đâu nhỉ?

"Trà không có độc, nhưng trà Nhất phẩm thuộc tính nóng, chỉ cần mỗi ngày ăn cùng tuyết liên và cá tầm, mười lăm ngày sau các huyệt lớn vận công quanh thân sẽ bị phong bế, chỉ cần vận nội lực thì độc trong cơ thể sẽ lập tức phát tác, trong vòng ba ngày sau khi phát tác cũng sẽ không thể vận công."

Mạc Thiên nghĩ đến việc nửa tháng nay phòng bếp ngày nào cũng dâng cá tầm và tuyết liên, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn. Vốn cho rằng Thi phủ đã bị vây như cái thùng sắt, không ngờ vẫn còn nhiều sơ hở như vậy. Xem ra hắn không chỉ xem nhẹ Đế Tử Nguyên, mà còn coi thường bản lĩnh của Thái tử Đại Tĩnh rồi.

"Tại sao không nói thật với ta?"

"Nàng sẽ không đồng ý." Đôi mắt đen láy của Hàn Diệp vụt qua một tia cảm xúc nhàn nhạt, hắn né tránh ánh mắt chất vấn của Đế Tử Nguyên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mạc Thiên: "Tử Nguyên, ta quá hiểu nàng, nếu biết mục đích của ta, nàng nhất định sẽ ngăn ta tới thành Quân Hiến."

Đế Tử Nguyên nhìn Mạc Thiên theo ánh mắt của Hàn Diệp: "Huynh đến vì hoàng đế Bắc Tần?"

Mục đích thực sự của Hàn Diệp không chỉ nằm ngoài dự liệu của Đế Tử Nguyên, ngay cả Mạc Thiên cũng có chút kinh ngạc.

Hoàng đế Bắc Tần có liên quan đến trận chiến giữa ba nước, với tình hình hiện tại, hắn thà tự vẫn trong thành Quân Hiến, cũng sẽ không chịu bị bắt về Đại Tĩnh làm tù binh.

Một vị hoàng đế bị bắt làm tù binh, sau này sẽ không còn tư cách quay về Bắc Tần lên ngôi nữa. Hơn nữa với thế lực triều đình phức tạp và phong cách dũng mãnh của Bắc Tần, e rằng Mạc Thiên còn chưa về tới Bắc Tần, giang sơn đã đổi chủ rồi.

"Bên ngoài Thi phủ có mấy vạn quân canh giữ, huynh đưa hắn ra ngoài như thế nào? Cho dù có thể đưa hắn quay về, Bắc Tần cũng chưa chắc sẽ lui binh đầu hàng?"

"Ai nói ta muốn đưa hắn về Đại Tĩnh, một người chết, sao đáng để ta hao tâm tổn trí."

Lời vừa nói ra, vẻ mặt của Đế Tử Nguyên đột nhiên trầm xuống: "Hàn Diệp, huynh đang nói bậy gì thế, huynh có biết nếu Mạc Thiên chết ở thành Quân Hiến thì hậu quả sẽ thế nào không!"

"Tử Nguyên, thời gian không chờ đợi ta, nếu không mau chóng đoạt lại thành Quân Hiến và thành Vân Cảnh, ba tháng sau trận chiến này chỉ có thể kết thúc bằng nghị hoà. Chúng ta tắm máu ở Tây Bắc một năm, bao nhiêu tướng sĩ tử trận..." Hàn Diệp nói rồi rút con dao găm bên eo ra nhìn Mạc Thiên, vẻ mặt lạnh lẽo.

Đế Tử Nguyên ngăn hắn lại, tóm lấy góc tay áo hắn: "Như vậy cũng không được, huynh đừng quên trong thành Quân Hiến, ngoại trừ kỵ binh Bắc Tần còn có mấy vạn bách tính Đại Tĩnh tay không tấc sắt, nếu hoàng đế Bắc Tần chết ở thành Quân Hiến..." Đồng nghĩa với việc những bách tính vô tội này cũng sẽ chết chung!

"Tử Nguyên, ta không thể để An Ninh chết không nhắm mắt!" Hàn Diệp đột ngột ngắt lời Đế Tử Nguyên, lạnh lùng lặp lại: "Ta không thể để trận chiến khiến An Ninh bỏ cả tính mạng lại kết thúc bằng nghị hoà!"

Đế Tử Nguyên sững sờ, đáy mắt thoáng qua một tia bi thương, bàn tay đang giữ chặt Hàn Diệp bất giác nới lỏng. Hàn Diệp nắm lấy cơ hội, rút dao găm ra khỏi vỏ, đột nhiên tấn công về phía Mạc Thiên.

Mạc Thiên vô thức trốn về phía sau, trong mắt chỉ còn ánh sáng màu bạc của con dao găm nhanh chóng đâm tới.

"Keng" một tiếng, ngay khi dao găm sắp đâm vào trán, một chiếc chén sứ trắng tinh mang theo nội lực mạnh mẽ chặn lại thế tấn công của dao găm, chỉ để lại một vết thương trên trán Mạc Thiên.

Trong phòng yên tĩnh chết chóc, máu tươi từ trán nhỏ xuống mặt đất, Hàn Diệp nhìn Đế Tử Nguyên đang chắn trước mặt Mạc Thiên, vô cùng tức giận.

"Tướng sĩ của chúng ta tắm máu ở Tây Bắc một năm, là vì bách tính trên mảnh đất này, An Ninh tử trận ở thành Thanh Nam, cũng là vì con dân của nàng ấy. Bây giờ huynh lại vì thắng bại của một trận chiến tranh mà bỏ mặc sống chết của bách tính toàn thành, An Ninh ở dưới suối vàng biết được cũng sẽ không được yên nghỉ!"

Đế Tử Nguyên lạnh lùng mở miệng, nhìn vào ánh mắt Hàn Diệp, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh nhạt: "Hàn Diệp, huynh muốn tính mạng của Mạc Thiên không phải vì An Ninh, huynh chỉ muốn một trận chiến có phần thắng thuộc về Hàn gia thôi, đừng lấy An Ninh làm cớ gạt ta. Ngay cả việc ta đến thành Quân Hiến cũng nằm trong dự liệu của huynh, nếu huynh không rơi vào đường cùng, ta làm sao sẽ vào thành, thế lực ngầm mà Đế gia tích lũy mấy chục năm trong thành Quân Hiến làm sao có thể dốc toàn lực đứng ra dọn đường để huynh giết Mạc Thiên rồi rời khỏi thành Quân Hiến? Sau trận chiến này, Đế gia không thể ẩn náu ở Tây Bắc nữa."

Mạc Thiên đứng sau nhìn thấy bàn tay dùng lực ném chén của Đế Tử Nguyên giấu ở sau lưng run lên nhè nhẹ, ánh mắt thâm sâu, vẻ mặt phức tạp nhìn Đế Tử Nguyên.

Một nữ tử thông minh quyết đoán như vậy lại là Tĩnh An Hầu Quân của Đại Tĩnh, quá đáng tiếc rồi.

Đế Tử Nguyên thở dài, nhìn Hàn Diệp đang im lặng không nói: "Hay cho một kế hoạch không chút sơ hở, không hổ là nhi tử của vua Gia Ninh." Nàng thấp giọng ho khan một tiếng, trên mặt hiện vẻ ửng đỏ bất thường: "Hàn Diệp, trận chiến ở Tây Bắc, ta thua rồi."

Bất luận kết quả cuối cùng của trận chiến như thế nào, quan hệ và thực lực của Quân gia và Đế gia cũng không thể che giấu được nữa. Vốn cho rằng là kề vai sát cánh chiến đấu, nàng dốc hết toàn lực vì trận chiến giữa ba nước, nhưng lại thua hoàn toàn trong ván cờ giữa hai nhà Hàn Đế.

Minh Tây nói đúng, kể từ mười một năm trước, nàng và Hàn Diệp đã là tử cục, không thể hoá giải.

Cuối cùng thì tình nghĩa giữa nàng và Hàn Diệp cũng không thể thắng nổi giang sơn thiên hạ và đế vị chí tôn.

Là nàng tự ôm hy vọng, không liên quan đến người khác.

Sự lãnh đạm và bi thương trong mắt Đế Tử Nguyên dường như đã chạm vào Hàn Diệp, hắn mím chặt môi, không có một lời phản bác.

Đối với sự thật, hắn cũng không còn lời nào để nói.

Đúng lúc này, vô số tiếng sấm chói tai ngoài phủ đồng thời vang lên, âm thanh xé rách bầu trời, cả toà thành như bị chấn động.

Ba người đồng thời nhìn ra ngoài qua khe hở nhỏ trên cửa sổ, ánh sét đỏ rực nhuộm đỏ bầu trời trên nửa toà thành, tiếng vó ngựa và tiếng đao kiếm ngoài phủ cũng mơ hồ truyền đến. Ngoài Ngô Đồng các, đám thị vệ vốn nên nghe tin vào báo lại không có chút động tĩnh gì, im lặng kỳ lạ.

"Quân thiết giáp ngoài phủ đang tạm thời bị ngăn lại, bây giờ là cơ hội tốt nhất để chúng ta trốn thoát." Đế Tử Nguyên lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày, nàng hất cằm với Hàn Diệp, nheo mắt: "Ta sẽ không để bách tính toàn thành chết trong tay chúng ta, hoặc là huynh lấy mạng Mạc Thiên, ta sẽ lập tức cho các tử sĩ Đế gia rút ra khỏi thành, không quan tâm đến chuyện trong thành nữa, đợi đến khi quân thiết giáp vây phủ, huynh không còn hoàng đế Bắc Tần làm con tin, chúng ta nhất định sẽ chết. Hoặc là chúng ta lấy hoàng đế Bắc Tần làm con tin để ra khỏi thành, hắn sống, chúng ta sống, bách tính toàn thành cũng sống."

"Hàn Diệp." Đế Tử Nguyên khẽ thở dài: "Đây là lần cuối cùng ta giao tính mạng cho huynh định đoạt."

Từ nay về sau, Đế Tử Nguyên ta sẽ không bao giờ tin huynh nữa.

• Hết chương 135 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top