Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 154: Xứng đáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Alice

Beta: Alice

Canh một, ba ngàn thân binh của Nỗ Hạo lợi dụng màn đêm rời khỏi thành, lặng lẽ tiến đến Tây sơn Vân Cảnh. Nửa khắc sau, cổng Đông của thành Vân Cảnh lặng lẽ mở ra, Đạt Xích dẫn theo ba vạn kỵ binh theo sau, tuyết lớn rợp trời đã trở thành vật che chắn tốt nhất cho đội quân này. Cùng lúc đó, những tử sĩ ẩn nấp trong thành Vân Cảnh đã nhân lúc quân đội điều động để lén lút lẻn vào từ đường và tường thành bốn phía được chôn đầy thuốc nổ, đại chiến sắp bắt đầu!

Sau khi Nỗ Hạo và Đạt Xích rời thành, Tiên Vu Hoán đã khẩn cấp triệu tập các tướng đến phủ thành chủ để bàn chuyện trước trận đại chiến.

Chỉ còn nửa khắc là đến canh hai, Uyển Thư điểm lại quân dưới tướng thành, người vốn nên thay cô chỉ huy ở tường thành là Hàn Diệp lại mãi không thấy xuất hiện. Thấy thời gian giao chiến sắp đến gần, Uyển Thư phái người đến phủ thành chủ mời Hàn Diệp, nhưng binh sĩ còn chưa nhận lệnh đi, thị vệ Đông cung bên cạnh Hàn Diệp đã phi ngựa đến từ cuối đường lớn.

Thị vệ đó phi nước đại đến trước mặt Uyển Thư, hắn nhảy từ trên ngựa xuống, đưa một bức mật thư đến trước mặt Uyển Thư: "Tướng quân, đây là mật tin của điện hạ."

Đại chiến sắp đến, lẽ nào còn có thay đổi? Uyển Thư nhíu mày mở thư, lướt qua nội dung trong thư, lập tức biến sắc, nhấc cổ áo tên thị vệ lên, tức giận nói: "Hỗn trướng, điện hạ đã đến núi Vân Cảnh, tại sao bây giờ mới nói với bổn tướng!"

Sức lực của Uyển Thư rất lớn, thị vệ này bị nghẹt thở đến tái xanh mặt, nhưng dù sao cũng là người bên cạnh Hàn Diệp, hắn vẫn trầm giọng nói: "Tướng quân, điện hạ nói cứ bắt đầu theo kế hoạch, có ngài ấy giữ chân mấy vạn đại quân của Tiên Vu Hoán ở núi Vân Cảnh, tướng quân nhất định có thể bảo vệ Nghiệp thành. Vẫn mong tướng quân lấy đại cục làm trọng, trước khi Tiên Vu Hoán thua trận rút quân khỏi thành Vân Cảnh, tướng quân nhất định không được dẫn binh vào núi Vân Cảnh."

Trong chốc lát Uyển Thư đã bình tĩnh lại, cô thả thị vệ ra, chỉnh lại nhịp thở. Đại chiến đến gần, sau lưng cô vẫn còn năm vạn tướng sĩ đang đợi, cô nhất định không được nôn nóng.

Nhưng Thái tử chỉ có ba trăm thân binh bên cạnh, làm sao có thể chống lại mấy vạn đại quân của Tiên Vu Hoán? Đây không phải là lấy trứng chọi đá, không còn đường sống sao?

Một bên là Thái tử, một bên là ba vạn bách tính Nghiệp thành. Uyển Thư hít sâu một hơi, nhất thời không biết có nên nghe theo mệnh lệnh hoang đường này không... Thái tử ở lại Nghiệp thành vì tiểu thư, nếu xảy ra chuyện, sau này cô phải giải thích với tiểu thư thế nào?

"Tướng quân." Thị vệ đó thấy Uyển Thư im lặng, trầm giọng nói: "Điện hạ có nói, nếu ngài ấy đã có thể dụ đại quân của Tiên Vu Hoán vào núi thì sẽ có cách giữ bọn họ trên núi Vân Cảnh, mong tướng quân yên tâm xuất trận."

Nghe vậy, vẻ mặt Uyển Thư thả lỏng, nếu điện hạ không nắm chắc thì quả thực sẽ không dụ mấy vạn quân vào núi. Cô thở dài một hơi, gật đầu, trầm giọng nói với phó tướng đằng sau: "Chu Hoan, cùng bổn tướng lên tường thành."

Uyển Thư vừa lên đến tường thành, toà thành đối diện đột nhiên vang lên vài tiếng động lớn, khí thế huỷ thiên diệt địa lan ra khắp nơi. Cùng lúc đó, tường thành phía Đông thành Vân Cảnh đột nhiên lung lay theo Đông sơn Vân Cảnh, toàn bộ toà thành nghiêng ngả sụp đổ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Toàn bộ binh sĩ Bắc Tần trong thành Vân Cảnh đều vì cảnh tượng huỷ thiên diệt địa này doạ cho không nói nên lời.

Trong phủ thành chủ, Tiên Vu Hoán và các tướng vừa chốt thời gian công thành liền cảm nhận được những vụ nổ và rung lắc không ngừng trong thành!

Sự chấn động của toàn bộ toà thành không phải là điều mà sức người có thể làm được, ông ta đột nhiên biến sắc, dẫn theo một đám tướng lĩnh xông ra ngoài phủ.

Tường thành Nghiệp thành, Uyển Thư nheo mắt, thở dài trong lòng, giây phút này cuối cùng cũng tới rồi.

Ngoại trừ số ít tướng lĩnh biết chuyện, binh sĩ sau lưng cô cũng bị chấn động bởi tình hình trong thành Quân Hiến.

Không hề báo trước, trong màn đêm, kèm theo những tiếng nổ và ánh lửa không dứt trên bầu trời, ngọn núi nơi thành Vân Cảnh dựa vào sụp đổ, nhà cửa trong thành sụp đổ, đường lớn nứt ra, những dòng suối đá đục ngầu tuôn ra từ trong lòng đất, gào thét như muốn nhấn chìm toàn bộ toà thành. Toà thành danh chấn Tây Bắc mấy trăm năm dường như lao vào đất với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường! Vô số tảng đá vỡ vụn lao xuống từ trên núi và nhà cửa đổ nát đè vào người các binh sĩ Bắc Tần đang hoang mang, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp thành. Chỉ trong chốc lát, thành Vân Cảnh liền giống như địa ngục trần gian.

Tiên Vu Hoán dẫn theo một đám tướng lĩnh chạy ra từ trong phủ thống soái, đập vào mắt chính là cảnh tượng này.

"Nguyên soái, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Tướng lĩnh dưới trướng Tiên Vu Hoán bảo vệ Tiên Vu Hoán, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền hoảng sợ hét lên.

"Thành Vân Cảnh được Hàn gia xây dựng từ trăm năm trước, dưới toà thành này là lòng sông! Hàn Diệp chắc chắn đã cho nổ cột đá đỡ thành và núi, hắn muốn huỷ toà thành này!" Tiên Vu Hoán trải qua thăng trầm cả đời, thấy nhiều biết rộng, vừa nhìn thấy tình hình trong thành đã hiểu xảy ra chuyện gì. Nhìn binh sĩ không ngừng chết thảm, giọng nói của ông ta khàn khàn, hai mắt đỏ ngầu: "Tiểu tử Hàn gia, dám chống lại tự nhiên như vậy, Tiên Vu Hoán ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"

"Đồ Ưng, truyền lệnh bổn soái, cho tất cả binh sĩ rời khỏi thành Vân Cảnh!"

Ngoại trừ ba vạn quân lên núi cùng Đạt Xích và hai vạn quân trấn thủ sau thành, trong vòng nửa khắc, tám vạn đại quân trong thành đã tổn thất mất mấy vạn, cho binh sĩ còn sống rời khỏi thành Vân Cảnh mới là nhiệm vụ cấp bách của Tiên Vu Hoán.

Cùng lúc đó, đến canh hai. Tường thành Nghiệp thành, Uyển Thư nhìn thành Vân Cảnh như địa ngục, đột nhiên nâng tay, tiếng hô rung trời vang vọng khắp mấy dặm xung quanh.

"Nghe lệnh bổn tướng, đánh trống!"

Theo mệnh lệnh của Uyển Thư, đầu thành Nghiệp thành vang lên tiếng trống ra quân, vọng khắp không trung.

Cô xoay người, nhìn tướng lĩnh và binh sĩ toàn thành phía sau, cất cao giọng nói: "Sau trận chiến hôm nay, thành Vân Cảnh sẽ không còn nữa, từ nay trở đi, Nghiệp thành chính là thành trì bảo vệ biên cương Đại Tĩnh ở phía Đông. Đừng quên, nếu các ngươi thua, quê hương sụp đổ, Nghiệp thành sẽ trở thành thành Vân Cảnh thứ hai!" Uyển Thư đột nhiên chỉ về phía Tây sơn Vân Cảnh: "Thái tử một mình giữ chân ba vạn đại quân của Tiên Vu Hoán ở núi Vân Cảnh cho các ngươi, trận chiến này, chỉ có thể thắng, không thể thua! Các ngươi thua chính là nỗi sỉ nhục của bổn tướng và Thái tử! Đã nghe rõ chưa!"

"Trận này không thắng, thề không làm người! Mạt tướng nhất định không phụ đại nghĩa của Thái tử, không phụ hy vọng của tướng quân, không phụ nạn huỷ thành của Vân Cảnh!"

Sau lưng Uyển Thư, tướng lĩnh và binh sĩ toàn thành đột nhiên quỳ về phía Tây núi Vân Cảnh, tiếng hô rung trời vang lên trên tường thành, lao thẳng lên mây.

"Tốt, Chu Phóng, đánh trống trận, mở cổng thành, nghênh chiến Tiên Vu Hoán cùng bổn tướng!"

Uyển Thư dấy lên khói lửa trận giao chiến giữa Đại Tĩnh và Bắc Tần. Những binh sĩ thoát khỏi thành Vân Cảnh dưới sự chỉ huy của tướng lĩnh Bắc Tần còn chưa kịp sắp xếp đội hình thì đã gặp đội quân của Uyển Thư, hai quân bắt đầu chém giết ác liệt. Trận chiến này của Tiên Vu Hoán, mất đi cơ hội đầu và nước cờ sau, nhất định không như ý ông ta.

Phía Tây núi Vân Cảnh, đỉnh núi, ba vạn thân binh của Đông cung lấy một địch mười, ngăn cản ba ngàn binh sĩ của Nỗ Hạo cách trăm mét ngoài lều lớn trên đỉnh núi.

Huyết chiến một canh giờ, trước khi khói lửa thành Vân Cảnh dấy lên vào canh hai, toàn bộ ba ngàn binh sĩ Bắc Tần đều bị tiêu diệt, còn thân binh bên cạnh Hàn Diệp, cũng chưa đến năm mươi người.

Đỉnh núi trắng tinh trên núi Vân Cảnh, máu tươi bao phủ.

Đêm nay núi Vân Cảnh đã định là không thể ngủ yên, vệ sĩ Đông cung canh giữ doanh trại còn chưa kịp thở, kèm theo tiếng kêu thảm và lửa thiêu dưới núi, binh sĩ Bắc Tần đột nhiên ùn ùn kéo đến bao vây tứ phía, nhìn qua trải dài khoảng lưng chừng núi, ít nhất cũng phải có ba vạn người.

Binh sĩ Bắc Tần nhường ra một con đường, Đạt Xích mặc quân phục đứng cách lều lớn năm mươi mét, lớn tiếng nói: "Thái tử Đại Tĩnh, có ở trong lều này không?"

Thảm trạng của thành Vân Cảnh dưới núi rõ ràng khiến Đạt Xích áp lực hơn rất nhiều, vì thế khi đối diện với năm mươi người này hắn cũng không dám thả lỏng, ngược lại phải nhanh bắt được Hàn Diệp.

Trong lều không chút động tĩnh, ngay cả năm mươi thân binh Đông cung cũng không hề hoảng loạn trước sức ép của đại quân. Ánh mắt Nỗ Hạo u ám, tức giận nói: "Tiểu tử Hàn gia, mau ra đầu hàng, bổn tướng sẽ giữ lại một mạng cho ngươi, nếu không đợi khi đại quân của bổn tướng tấn công, cho dù ngươi có năng lực chọc trời thì cũng không thể chống lại ba vạn đại quân của ta!"

Tiếng gầm của Nỗ Hạo vang vọng trên núi Vân Cảnh, tướng sĩ sau lưng hắn rút đao khỏi vỏ, vang lên những tiếng kêu sắc bén khi chạm vào áo giáp lạnh cứng.

Giữa động tĩnh trong núi tuyết, một giọng nói lạnh lùng vọng ra từ trong lều, quý không thể tả.

"Đại quân Bắc Tần tấn công, tính mạng của ta ngàn cân treo sợi tóc, hôm nay e rằng không thể đảm bảo. Cho dù bảy vị muốn xuống núi, e rằng cũng phải bảo vệ ta trước."

Lời nói trong lều vừa dứt, cửa lều lớn bị mở ra. Hàn Diệp mặc một bộ giáp bạc ngồi trong lều, hắn nhìn cảnh vật hoang vu khắp núi Vân Cảnh, mang theo ý cười, vững như Thái sơn.

Hiển nhiên những lời hắn nói, không phải cho Đạt Xích và binh sĩ Bắc Tần.

Khi Đạt Xích đang sững sờ, vài tiếng thở dài già nua đột nhiên vang lên. Bảy bóng người đáp xuống từ trên không, lặng lẽ dừng giữa lều lớn và đại quân Bắc Tần trên đỉnh núi.

Dùng khí để bay, đạp tuyết nhẹ bẫng, lẽ nào là chuẩn tông sư? Chỉ với võ lực của bảy người này cũng đủ khiến Đạt Xích coi là kẻ thù lớn. Lẽ nào Thái tử Đại Tĩnh đơn độc ở trên núi Vân Cảnh là vì có bảy người này làm chỗ dựa!

Nhưng chuyện này sao có thể, tại sao trên đất Tây Bắc lại có nhiều chuẩn tông sư của Đại Tĩnh như vậy?

"Mật thư dẫn chúng ta đến đây, là của điện hạ?" Người mặc đồ xám dẫn đầu nhìn Hàn Diệp, ánh mắt sáng rực, hỏi.

Mặc dù võ lực của mười người bọn họ cao, nhưng hoàn toàn không quen với tình hình chiến sự rộng lớn ở Tây Bắc, từ khi bọn họ vào Tây Bắc, vua Gia Ninh đã sắp xếp một mật thám để chăm sóc và nghe ngóng tin tức cho bọn họ. Hai ngày trước tin tức Đế Tử Nguyên trấn thủ ở Nghiệp thành, Hàn Diệp tấn công thành Quân Hiến mới đến tay bọn họ, bọn họ đuổi tới nơi liền biết thống soái ở một mình trên đỉnh núi Vân Cảnh, nào ngờ vừa lên đến đỉnh núi thì thấy ba vạn kỵ binh Bắc Tần đang vây bắt Hàn Diệp.

Tất cả những chuyện này quá trùng hợp, thời cơ không lệch chút nào, nếu không phải Hàn Diệp ở trên đỉnh núi Vân Cảnh có ý cho biết, còn ai có thể làm được nữa?

Hàn Diệp gật đầu: "Long lão hiểu biết rộng, ta không giấu được ngươi."

Người mặc đồ xám lắc đầu, đáy mắt có ý tán thưởng, nói: "Điện hạ thật có bản lĩnh, còn có thể sử dụng mật thám do bệ hạ sắp xếp cho chúng ta, từ khi vào Tây Bắc, e rằng chúng ta đã bị điện hạ trêu đùa rồi. Du lão thiệt mạng ở núi Hổ Tiếu, chắc cũng là thủ đoạn của điện hạ đúng không?"

"Chuyện đã trôi qua, hà tất nhắc lại. Ta đã đồng ý với Du lão, chuyện ở Tây Bắc nhất định sẽ không gây hoạ đến cả nhà họ." Hàn Diệp nhàn nhạt mở miệng, dáng vẻ bình tĩnh.

"Nếu điện hạ đã thẳng thắn như vậy, ta cũng không nhiều lời nữa. Chúng ta vào Tây Bắc vì mệnh lệnh, không hề chịu sự khống chế của điện hạ, điện hạ nên biết chúng ta chỉ cần mất một ngày để rời khỏi nơi này đến thành Quân Hiến. Chỉ cần Tĩnh An Hầu Quân còn ở Tây Bắc, nàng ta đã định khó mà trở về Trung Nguyên. Vẫn mong điện hạ bảo trọng!" Người mặc đồ xám mở miệng, âm trầm lạnh lẽo, dường như không hề chịu sự khống chế của Hàn Diệp.

Người mặc đồ xám định xoay người rời đi, nhưng Đạt Xích còn chưa kịp vui mừng thì người mặc đồ xám dẫn đầu đó đột nhiên lao về phía Hàn Diệp trong lều lớn.

Nhưng có người còn nhanh hơn ông ta, người mặc đồ xám lao vào lều, bàn tay bắt lấy Hàn Diệp lại dừng cách nửa mét, không thể tiến gần thêm nữa.

Trước mặt người mặc đồ xám, Hàn Diệp đặt kiếm bên cổ, một dòng máu nhạt chảy ra, trầm giọng nói rõ từng câu từng chữ: "Đối với các vị mà nói, mạng của ta vĩnh viễn nặng hơn Tĩnh An Hầu Quân. Nếu ta chết trên núi Vân Cảnh, cho dù các vị giết được Đế Tử Nguyên thì cũng vô ích với phụ hoàng."

Ban đầu khi bị kẹt trong thành Quân Hiến, Hàn Diệp đã biết đối với mười người vào Tây Bắc mà nói, mặc dù giết Đế Tử Nguyên là tử lệnh, nhưng có một mệnh lệnh chắc chắn cao hơn giết Đế Tử Nguyên -- Chính là bảo toàn tính mạng của Thái tử Đại Tĩnh hắn!

Nếu Hàn Diệp chết ở Tây Bắc, trong vòng hai mươi năm Đại Tĩnh sẽ không còn người nối dõi, đến lúc đó còn ai có thể chống lại Đế gia ngày càng lớn mạnh nữa.

Nếu trên thế gian này có người hiểu rõ vua Gia Ninh, vậy thì chỉ có đích tử do một tay ông ta nuôi lớn.

Bảy người này nhất định sẽ không để Hàn Diệp ở lại đỉnh núi để bị người Bắc Tần bắt sống, vừa rồi bọn họ nói vậy chỉ để thả lỏng tinh thần của Hàn Diệp, còn bắt hắn đưa xuống núi mới là mục đích của bảy người này.

Nhưng Hàn Diệp thà tự vẫn trên đỉnh núi Vân Cảnh, cũng không muốn sống sờ sờ theo bọn họ xuống núi.

Sắc mặt của người mặc đồ xám lạnh lẽo, đáy mắt tràn đầy lửa giận: "Điện hạ, người hà tất phải đe doạ như vậy! Chúng ta cũng chỉ đang trung thành với vua!"

"Ta biết chư vị tới vì quân lệnh, nhưng thứ ta muốn là thắng lợi tuyệt đối của trận chiến này. Các vị giết chết thống soái ba quân trước trận, lẽ nào chưa từng nghĩ đến hậu quả?" Hàn Diệp đứng dậy, vẻ mặt sáng suốt: "Chỉ cần Nghiệp thành an toàn, các vị ngăn lại ba vạn người này, ta hứa với chư vị, nhất định sẽ nhận lời chư vị về chuyện đồng ý với Du lão ban đầu!"

Người mặc đồ xám biến sắc, thấy trường kiếm trong tay Hàn Diệp không chịu nhích thêm nửa tấc, ông ta liếc nhìn đại quân Bắc Tần ngoài lều, quay người, thở dài nói.

"Điện hạ, ngài tính đi tính lại, ba vạn quân Bắc Tần này vốn là ngài chuẩn bị cho chúng ta, nếu không cho dù hôm nay ngài có khuyên can, chúng ta vẫn sẽ đến thành Sơn Nam giết Tĩnh An Hầu Quân. Vì Đế Tử Nguyên, ngài không tiếc chống lại lệnh của phụ hoàng, dùng mạng để giữ chúng ta trên đỉnh núi Vân Cảnh, hi sinh như vậy, rốt cuộc vì gì? Sau này Đế gia nổi dậy, hai nhà huyết hải thâm thù, người thực sự cho rằng Đế gia sẽ giữ lại một con đường sống cho dòng tộc Hàn gia? Vậy lúc đó chỗ đứng của người ở đâu?"

Người mặc đồ xám buông tư thế bắt Hàn Diệp xuống, lui về phía sau, lui thẳng ra ngoài lều. Ông ta cúi thấp đầu với Hàn Diệp, trầm giọng mở miệng.

"Điện hạ, người là Thái tử Đại Tĩnh, mười mạng người chúng ta không đáng nhắc đến, nhưng sau này người làm sao bảo vệ được giang sơn Hàn thị dưới sự nổi dậy của Đế gia? Tính mạng của Đế Tử Nguyên, đáng để người làm vậy?"

Liên tiếp bị chất vấn, trong lều lớn im lặng hồi lâu. Hàn Diệp buông thanh kiếm trong tay xuống, nhìn bảy người họ.

"Chư vị nói không sai, trước tiên ta là Thái tử của Hàn gia Đại Tĩnh, vì thế lỗi của Hàn gia là lỗi của ta, tội của Hàn gia là tội của ta, phạm tội phải nhận, có tội phải chuộc. Làm thế nào để bảo vệ giang sơn Đại Tĩnh, đó là chuyện của ta, làm thế nào để bảo vệ dòng tộc Hàn thị, đó cũng là chuyện của ta. Nếu ta đã dám bảo vệ Đế Tử Nguyên, vậy thì nhất định cũng có thể bảo vệ Hàn gia trăm năm thái bình. Còn về việc Đế Tử Nguyên có đáng để ta cứu nàng ấy một mạng hay không, các vị nói không tính, ta nói cũng không tính. Nàng ấy có xứng hay không, sau này bách tính thiên hạ tự có kết luận!"

Đỉnh núi Vân Cảnh, giọng nói vang vọng của Hàn Diệp xuyên thẳng lên tầng mây.

Nói như vậy, quả nhiên không hổ là trữ quân Đại Tĩnh, Thái tử một nước!

• Hết chương 154 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top