Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 158: Một đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Alice

Beta: Alice

Hai canh giờ sau, ngoài lều lớn của Bắc Tần trên bình nguyên Nghiệp thành, Hồng Hiển nhớ lại cảnh tượng trên núi, vẫn không khỏi run rẩy.

"Sau khi Hàn Diệp trúng tên nhảy vực, hai vị chuẩn tông sư và cận vệ đó điên cuồng lao về phía chúng ta, nếu không phải bọn họ bảo vệ ta, ta cũng đã chết trên núi Vân Cảnh rồi." Vẻ mặt Hồng Hiển hoảng hốt, máu tươi trên đầu chảy vào mắt. Hắn ôm lấy chân Tiên Vu Hoán: "Nguyên soái, chỉ có một mình ta thoát được ra, ngay cả một tướng sĩ còn sống cũng không còn để xuống núi..."

Thảm kịch trên núi Vân Cảnh nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, người đứng ngoài lều lớn đều trầm mặc bất an. Thái tử Đại Tĩnh chết trên núi Vân Cảnh, bất luận trận chiến này bọn họ thắng hay thua, từ giờ Bắc Tần và Đại Tĩnh nhất định sẽ kết tử thù, không diệt quốc không thể giải!

Đúng lúc này, trống trận đình chiến của Đại Tĩnh lại vang lên ở phía Nam, còn mạnh mẽ và hung bạo hơn, nghe kĩ thì hoàn toàn không giống mấy ngày trước.

Phương hướng này... Tiên Vu Hoán nhất thời nghiêm mặt, đứng dậy nhìn về phía Nam, sắc mặt lập tức thay đổi.

Cách đó không xa, một đội quân lao về phía bình nguyên Nghiệp thành, chữ "Đế" trên lá cờ đỏ thẫm tung bay trong gió, lạnh lẽo mà bá đạo!

"Nguyên soái, quân Đế gia gấp rút chi viện rồi!" Phó tướng sau lưng Tiên Vu Hoán kinh hãi, hắn lao tới quỳ trước mặt Tiên Vu Hoán: "Nguyên soái, ngài rút lui đi!"

"Khốn kiếp, ngươi nói cái gì!" Tiên Vu Hoán giận dữ.

"Nguyên soái, quân Đế gia gấp rút chi viện, chúng ta không thể thắng trận ở Nghiệp thành nữa. Chúng ta đã tổn thất mười hai vạn quân ở đây, ngài không thể xảy ra chuyện. Chúng ta và Đại Tĩnh đã kết tử thù, nếu ngài không còn, sau này còn ai có thể chống lại quân đội Đại Tĩnh nữa!"

Phó tướng Bắc Tần ngoài lều quỳ đầy đất, Tiên Vu Hoán liếc mắt nhìn bọn họ, trầm giọng thở dài: "Bản tướng dẫn mười hai vạn đại quân xuất chinh lại bị tổn thất hết dưới thành Vân Cảnh, bản tướng còn mặt mũi nào mà quay về vương thành đối diện với bệ hạ và con dân Bắc Tần nữa!"

Giọng nói của ông ta đột nhiên trầm xuống, nhìn về hướng quân Đế gia lao đến: "Bản tướng chinh chiến cả đời, không thẹn với trời đất, cho dù tử trận trên chiến trường thì cũng tuyệt đối không làm loại người lâm trận bỏ chạy! Truyền lệnh của bổn soái, gõ trống trận, rời doanh trại nghênh địch!"

Trống trận của đại doanh Bắc Tần lại được gõ vang, Tiên Vu Hoán dẫn quân xông ra nghênh địch, quyết chiến với Uyển Thư và quân Đế gia tới chi viện dưới bình nguyên Nghiệp thành.

Dường như không ai để ý, thống soái dẫn quân Đế gia tới chi viện lại không hề dừng dưới Nghiệp thành, mà thúc ngựa chạy thẳng về phía đỉnh núi Vân Cảnh phủ đầy tuyết.

Đế Tử Nguyên phi ngựa không ngừng nghỉ suốt một ngày, thay sang một bộ y phục Tấn Nam màu đen, che đi vết thương đáng sợ vẫn đang chảy máu trên vai nàng. Ôn Sóc và Cát Lợi theo sau nàng, không dám nói nửa lời.

Ba người họ lao nhanh về phía đỉnh núi Vân Cảnh, nhưng đến lưng chừng núi chợt dừng lại.

Thi cốt, thi cốt chất đầy núi đồi.

Máu tươi, máu tươi nhuốm nửa ngọn núi.

Núi Vân Cảnh với cảnh tượng đẹp đẽ lượn lờ khói sương ngày thường, đã biến thành một địa ngục trước mặt bọn họ.

Đế Tử Nguyên mím chặt môi, liếc nhìn đỉnh núi một cái, không màng vết thương mà lao nhanh lên đỉnh núi.

Nửa canh giờ sau, Đế Tử Nguyên cuối cùng cũng lên được đỉnh núi.

Không có tiếng binh khí, không thấy giao chiến ác liệt, núi Vân Cảnh lúc này yên tĩnh đến mức không còn sức sống.

Toàn bộ đỉnh núi Vân Cảnh, thứ đập vào mắt chỉ có một căn lều và một gốc cây khô.

Thi thể của binh sĩ Bắc Tần gần như chất đầy trên đỉnh núi, nhưng mười mét xung quanh lều lớn lại không có bất kỳ binh sĩ Bắc Tần nào chết.

Đế Tử Nguyên đứng cách đó không xa, ánh mắt lướt qua thi thể của sáu vị chuẩn tông sư đã chết trong lều, cuối cùng rơi trên người vị chuẩn tông sư dường như không còn hơi thở đang dựa vào gốc cây khô ngoài lều. Bên cạnh ông ta còn một cận vệ sức cùng lực kiệt cuối cùng của Đông cung, Triệu Trọng.

Không có Hàn Diệp, toàn bộ đỉnh núi Vân Cảnh, không hề có người mà nàng tâm tâm niệm niệm.

Gạt đi sự nôn nóng và nỗi sợ hãi không tên trong lòng, Đế Tử Nguyên không dám nhúc nhích dù chỉ một bước.

Nàng nhìn chằm chằm vị chuẩn tông sư dưới gốc cây, một lúc lâu sau, Đế Tử Nguyên cuối cùng cũng tiến lên trước.

Còn chưa đi được năm bước, chuẩn tông sư đang dựa vào cây đột nhiên mở mắt nhìn Đế Tử Nguyên. Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, ông ta chậm rãi mở miệng: "Tĩnh An Hầu Quân, người cuối cùng cũng tới rồi. Ta họ Long, là người của Long thị ở Tấn Bắc."

Long thị Tấn Bắc, công thần khai quốc của vương triều Đại Tĩnh, một trong mười thế tộc lớn.

Đế Tử Nguyên như không nghe thấy, cuối cùng cũng nói câu đầu tiên sau khi rời khỏi thành Quân Hiến: "Hàn Diệp đâu?"

Giọng nói của nàng khàn khàn, nếu nghe kĩ còn nghe thấy tiếng vỡ vụn của dây thanh quản.

Long lão im lặng không đáp, cho đến khi Đế Tử Nguyên không nhịn được định tiến lên hỏi, ông ta mới nâng tay chỉ về vách núi phía sau: "Hầu quân, điện hạ nhảy xuống vực rồi."

Ôn Sóc và Cát Lợi lập tức biến sắc.

Bởi vì câu nói này của Long lão, Đế Tử Nguyên đột nhiên đứng im tại chỗ. Đáy mắt nàng đỏ như máu, đột nhiên lao tới trước mặt Long lão, thấp giọng quát lên: "Không thể nào, ta không tin? Trên đời này ai có thể lấy được mạng của Hàn Diệp hắn!"

"Đúng vậy! Ai có thể lấy được mạng của Thái tử Đại Tĩnh ta?" Vẻ mặt Long lão đau buồn, đáy mắt nhìn Đế Tử Nguyên lộ ra một tia nặng nề và chua xót: "Tĩnh An Hầu Quân, Thái tử đi đến bước đường ngày hôm nay, người thực sự không biết nguyên do? Trên đời này không ai có thể lấy được mạng ngài ấy, nhưng nếu chính ngài ấy không muốn sống, thiên hạ này còn ai giữ được ngài ấy?"

Đã sống một đời, Long lão thấm thía đến nhường nào. Người giống như Hàn Diệp, e rằng ngay cả chuyện bản thân chết trên núi Vân Cảnh cũng đã tính toán xong rồi.

"Ta có thể!" Đế Tử Nguyên nhìn thẳng vào mắt Long lão, đáy mắt đã đỏ như máu: "Hắn dựa vào cái gì mà chết, Hàn gia hắn nợ Đế gia ta hơn một trăm mạng người, kết tội Đế gia ta phản quốc mười năm, những chuyện này hắn còn chưa trả, hắn dựa vào cái gì mà chết!"

Đế Tử Nguyên đột nhiên đứng dậy đi về phía vách núi: "Ai nói hắn đã chết, không phải chỉ là vực sâu vạn trượng thôi sao? Ta không cho phép, không ai có thể lấy mạng của hắn, hắn cũng không thể! Ta nói hắn có thể sống thì hắn có thể sống!"

Chỉ trong phút chốc, Đế Tử Nguyên đã bước đến bên bờ vực, dường như chỉ cần nàng tiến thêm một bước thì sẽ rơi vào kết cục thịt nát xương tan giống như Hàn Diệp.

"Hầu quân!"

"Tỷ!"

Cát Lợi và Ôn Sóc phát hiện ra sự bất thường của nàng, vội vàng chạy về phía nàng.

"Tĩnh An Hầu Quân!" Dưới sự giúp đỡ của Triệu Trọng, Long lão đột nhiên đứng dậy, gầm lên với Đế Tử Nguyên: "Trước khi nhảy vực, Thái tử đã bị trúng mấy mũi tên, một mũi đâm thẳng tâm mạch, không còn cách cứu chữa nữa!"

Nghe thấy câu này, Đế Tử Nguyên đột nhiên dừng bước, quay đầu lại.

"Thái tử biết bản thân không thể sống được nữa, ngài ấy nhảy vực chỉ là vì không muốn thi cốt rơi vào tay người Bắc Tần. Hầu quân, điện hạ..." Giọng nói của Long lão nghẹn lại, khó khăn lắm mới nói được hai chữ cuối cùng với Đế Tử Nguyên: "Chết rồi."

Hai chữ này không chỉ đánh gục Đế Tử Nguyên mà còn khiến Ôn Sóc và Cát Lợi theo tới đây mất sạch huyết sắc, đáy mắt hai người tràn đầy bi thương và khó tin.

Đế Tử Nguyên ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên mũi tên cắm trên gốc cây khô.

Trúng mấy mũi tên, đâm thẳng tâm mạch, không cách cứu chữa.

Hàn Diệp, huynh có đau không?

Trên thế gian này, sao ta có thể cho phép người khác làm vậy với huynh? Sao ta có thể cho phép người khác ép huynh vào chỗ chết như vậy? Sao ta có thể đến muộn như vậy, không những không cứu được huynh, ngay cả thi cốt của huynh cũng không bảo vệ được.

"Hầu quân, điện hạ nhờ ta chuyển lời cho người."

Giọng nói của Long lão vang lên trong sự im lặng chết chóc, Đế Tử Nguyên nhìn về phía ông ta, vẻ mặt trống rỗng.

"Điện hạ nói tâm nguyện cả đời của ngài ấy là Đại Tĩnh yên bình bách tính vui vẻ, ngài ấy nhờ ta nói với người, vạn dặm giang sơn Đại Tĩnh này, đành nhờ người."

Long lão nói xong, thần thái trong đáy mắt Đế Tử Nguyên dần tụ lại, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, tiếng cười khàn khàn của Đế Tử Nguyên đột nhiên vang lên. Tiếng cười này vang vọng khắp đỉnh núi, mang theo sự điên cuồng không thể kiểm soát.

Đế Tử Nguyên xoay người, nhìn về phía vực sâu vạn trượng: "Giang sơn? Huynh sắp chết còn giao giang sơn Đại Tĩnh lại cho ta, huynh chết rồi, ta còn cần giang sơn đó làm gì? Thù của Đế gia ta, ai tới trả? Giang sơn mà ta sắp đặt, con dân mà ta bảo vệ, ai tới xem?"

Nàng lẩm bẩm: "Hàn Diệp, thứ huynh nợ ta..."

"Hầu quân!" Giọng nói của Cát Lợi đột nhiên vang lên sau lưng Đế Tử Nguyên: "Những chuyện có thể làm, điện hạ đều đã làm hết rồi. Chỉ là người không biết, chỉ là người không biết..."

Không quan tâm đến phản ứng của người khác, Cát Lợi bò lên từ nền tuyết, quỳ sau lưng Đế Tử Nguyên.

"Điện hạ từng nói trên thế gian này người hiểu bệ hạ nhất là ngài ấy. Ngài ấy biết bất luận trận chiến này thắng hay thua, bệ hạ nhất định sẽ không để người sống sót hồi kinh. Mặc dù mấy năm nay Đế gia một tay che trời ở Tấn Nam, nhưng suy cho cùng vẫn không thể vượt qua tình báo và thế lực của hoàng gia và Đông cung ở đế đô. Ngày thứ ba sau khi bệ hạ phái mười vị chuẩn tông sư đến Tây Bắc, điện hạ đã biết tin tức này rồi."

"Thành Quân Hiến bị bao vây, điện hạ không phải vì bắt quốc vương Bắc Tần, mà là vì ép mười vị chuẩn tông sư xuất hiện, nếu không ngài ấy căn bản không thể sắp xếp người bên cạnh họ. Chuyện sau đó người đều biết rồi, điện hạ biết núi Vân Cảnh là chỗ chết cuối cùng bệ hạ chuẩn bị cho người, vì thế ngay từ đầu ngài ấy đã không định giữ người lại. Cho dù người không bị thương hôn mê trên núi Hổ Tiếu, điện hạ cũng sẽ nghĩ cách khác để người rời đi, kết cục hôm nay sẽ không thay đổi chút nào hết."

"Hầu quân." Cát Lợi dập đầu xuống đất, giọng nói nghẹn ngào, nhưng lại vô cùng kiên định: "Thái tử nhà chúng ta dùng mạng của ngài ấy để đổi lại mạng của người, những chuyện ngài ấy có thể làm, thực sự đã làm hết rồi. Ngài ấy chỉ muốn người sống tiếp..."

Đế Tử Nguyên im lặng hồi lâu, khi tất cả mọi người đều cho rằng nàng đã chấp nhận sự thật Hàn Diệp rời đi, giọng nói lạnh lùng lãnh đạm của nàng lại chầm chậm vang lên.

"Nguỵ biện, nếu người chết rồi, tất cả những chuyện đã làm đều thành vô nghĩa. Hắn làm nhiều hơn thì có sao, Đế Tử Nguyên ta không nhận ân tình của hắn, Đế Tử Nguyên ta không cần hắn bảo vệ. Thù oán của Đế gia ta, cũng không cần hắn bố thí."

"Ta phải hỏi hắn, những người đã chết của Đế gia ta, làm sao có thể dùng một cái mạng nhỏ bé của hắn để trả!" Đế Tử Nguyên dường như không nghe thấy lời khuyên của Cát Lợi, vẻ mặt nàng trống rỗng, sự điên cuồng trong mắt không hề giảm bớt, bước về phía vách đá.

"Hầu quân!"

"Tĩnh An Hầu Quân!"

Cát Lợi và Long lão lập tức biến sắc, định vươn tay ra ngăn lại, nhưng một bóng người xanh nhạt đột nhiên xông lên trước, ôm chặt lấy Đế Tử Nguyên sắp rơi xuống vách núi, hai người lăn xuống đất.

Ôn Sóc đỡ lấy Đế Tử Nguyên, hai người cùng quỳ trên nền tuyết.

"Tỷ, đệ là Tẫn Ngôn! Điện hạ đã đi rồi, tỷ đừng làm chuyện ngốc nghếch. Tỷ, đệ là Tẫn Ngôn!" Ôn Sóc vừa ôm Đế Tử Nguyên vừa hét lên, đến khi Đế Tử Nguyên ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu.

"Ôn Sóc..."

"Tỷ, đệ không phải Ôn Sóc. Đệ là Đế Tẫn Ngôn, đệ là đệ đệ của tỷ, Đế Tẫn Ngôn!"

Đế Tử Nguyên nhìn thiếu niên trước mặt với vẻ khó tin, mở miệng nói ra hai chữ: "Tẫn Ngôn?"

Ôn Sóc gật mạnh đầu, hốc mắt phiếm hồng, cố ngăn không cho nước mắt rơi xuống: "Tỷ, đệ là Tẫn Ngôn."

Đế Tử Nguyên nâng tay lướt qua góc mày của Ôn Sóc, cuối cùng tay hơi run lên, khẽ nói: "Là Hàn Diệp cứu đệ, là huynh ấy đã cứu đệ."

Đây dường như không phải câu hỏi, năm đó Đế Tẫn Ngôn mắc bệnh nặng rồi chết trong Đông cung, nếu Ôn Sóc chính là Tẫn Ngôn, vậy người duy nhất có thể làm được những chuyện trộm rồng tráo phượng này, chỉ có Hàn Diệp.

Ôn Sóc gật đầu: "Điện hạ lén lút đưa đệ ra khỏi Đông cung, sau đó sắp xếp Hữu tướng nhận đệ làm đệ tử, một tay nuôi đệ lớn. Tỷ, người làm sai là bệ hạ, điện hạ không sai. Thù oán của Đế gia ta, không nên tính trên người điện hạ."

Đế Tử Nguyên nhìn Ôn Sóc, ánh mắt chua xót khó tả. Nàng gần như nằm mơ cũng muốn nhìn thấy tiểu đệ chết thảm ở kinh thành năm đó, nhưng nàng vĩnh viễn không ngờ, ngày mà nàng mất đi có lại Tẫn Ngôn lại là ngày Hàn Diệp rời đi.

Im lặng hồi lâu, đột nhiên, đỉnh núi Vân Cảnh đột nhiên nổi lên gió lạnh dữ dội, tuyết lớn đã ngừng rơi một ngày lại rơi xuống.

"Ta biết, huynh ấy không sai, từ đầu đến cuối, huynh ấy chưa từng làm sai bất kỳ chuyện gì." Giọng nói mệt mỏi vang lên trong tuyết, Đế Tử Nguyên nhắm mắt, nói: "Tẫn Ngôn, đưa Long lão xuống núi, các đệ đi đi."

"Tỷ, tỷ..." Vẻ mặt Ôn Sóc nhất thời lo lắng.

Đế Tử Nguyên xua tay, nhìn về phía vách đá: "Các đệ đi đi, ta ở cùng huynh ấy."

Lời hứa của Đế Tử Nguyên trước giờ đáng giá ngàn vàng, thấy nàng bình tĩnh trở lại, Ôn Sóc và Cát Lợi không dám nói thêm nửa lời nữa. Bọn họ nhìn nhau, đỡ Long lão dậy rồi chậm rãi đi xuống núi.

Đỉnh núi Vân Cảnh, chớp mắt chỉ còn lại một người sống là Đế Tử Nguyên.

Nàng từ từ đứng dậy, đi về phía vách đá, sau đó dừng lại bên vực.

Nàng rũ mắt, dưới vực sâu không thấy đáy, một mảng tối đen, tựa như có thể nuốt chửng mọi thứ.

"Trên đời này, thực sự có chuyện ta không làm được. Tại sao không đợi ta đến..." Đế Tử Nguyên nhắm mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống, nhỏ trên nền tuyết, bắn thành muôn hình vạn trạng.

"Tại sao không đợi ta đến, ta nghe thấy hết rồi, Hàn Diệp, ta nghe thấy hết những lời huynh nói với ta rồi, tại sao không đợi ta nói với huynh, ta không trách huynh nữa, giữa chúng ta không còn tử cục nữa, tại sao không đợi ta..."

Đời này của Đế Tử Nguyên, vĩnh viễn ghi nhớ hai câu nói.

Bên bờ sông Lâm Tây năm đó, Hàn Diệp từng nói với Nhậm An Lạc...

Ta từng rung động với một nữ tử tên Nhậm An Lạc, nhưng cả đời này ta sẽ bảo vệ Đế Tử Nguyên. Nhậm An Lạc, câu nói này, ngươi vĩnh viễn phải nhớ lấy.

Rất lâu sau đó ở Nghiệp thành Mạc Bắc, Hàn Diệp nói với Đế Tử Nguyên trọng thương hôn mê...

Tử Nguyên, đời này, điều khiến ta biết ơn nhất chính là thánh chỉ ban hôn của hoàng gia gia. Nàng là Thái tử phi Đông cung mà Hàn Diệp ta chiếu cáo thiên hạ, người người đều biết. Đời này, ta không còn gì để nuối tiếc nữa rồi.

Lời mà đời này Hàn Diệp muốn nói, cuối cùng cũng đã nói ra, nhưng hắn vĩnh viễn không biết...

Người mà hắn bảo vệ và chờ đợi cả đời, đã sớm yêu hắn, tha thứ cho hắn.

Đến lúc chết hắn vẫn nghĩ bọn họ là tử cục, nhưng không hề biết, hắn đã sớm đích thân hoá giải tử cục mười năm nay của bọn họ.

Trên thế gian này chỉ có sinh tử mới hoá giải được sinh tử.

Nhưng, cũng chỉ có sinh tử khiến người ta không thể vượt qua một đời.

Đế Tử Nguyên, cuối cùng đã bỏ lỡ người nàng yêu một đời.

Thế gian này, không còn Hàn Diệp nữa.

Năm Gia Ninh thứ mười tám.

Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp chết trên núi Vân Cảnh.

Kể từ hôm nay, lịch sử trăm năm sau của Vân Hạ, bắt đầu thay đổi.

• Hết chương 158 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top