Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 164: Trường tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Alice

Beta: Alice

Cẩn quý phi quả thực là người khéo léo, lời nói ra còn khiến cả một lão giang hồ như Triệu Phúc cũng không khỏi xúc động, huống hồ là vua Gia Ninh sắp rời xa nhân thế, con nối dõi duy nhất cũng chỉ mới ba tuổi.

Vua Gia Ninh liếc nhìn Hàn Vân đang ngơ ngơ ngác ngác bên cạnh Cẩn quý phi, hốc mắt ươn ướt. Ông ta tốn hai mươi năm để chuyên tâm rèn giũa đích tử, không ngờ vào tuổi xế chiều lại liên tiếp mất con, cuối cùng đứa con duy nhất còn sống bên cạnh chỉ có đứa bé ba tuổi này.

Ông ta làm hoàng đế cả đời, nhưng không bảo vệ được con cái của mình.

"Yên tâm, Hàn Vân là con nối dõi duy nhất của trẫm, thiên hạ của trẫm còn đang đợi nó ngồi vào, giang sơn Hàn gia còn phải nhờ nó tiếp tục. Cho dù trẫm không còn, thiên hạ này cũng không có ai dám ức hiếp và nhục mạ nó." Ông ta nắm chặt tay Cẩn quý phi, tháo chiếc nhẫn trên tay ra rồi đặt vào tay nàng ta, trong mắt đột nhiên loé lên một tia sáng: "Thiên hạ của trẫm chỉ có thể do nhi tử trẫm ngồi."

Cẩn phi sững sờ nhìn vua Gia Ninh, chiếc nhẫn ngọc bích vừa ấm áp vừa lạnh lẽo, nhưng trong phút chốc lại như đốt cháy bàn tay nàng ta.

Vua Gia Ninh xoa đầu Hàn Vân, hơi ấm nhàn nhạt thoáng qua đáy mắt. Ông ta liếc nhìn Hàn Vân thêm mấy lần, xua tay với Cẩn quý phi: "Hồi cung đi, trẫm không triệu kiến thì không cần tới biệt viện nữa. Hữu tướng là thần tử đắc lực, có hắn dạy dỗ nâng đỡ Thái tử, nàng có thể yên tâm."

Cả triều đều biết Hữu tướng có giao hảo với Nhiếp Chính Vương, Hữu tướng cũng chưa từng kiêng kỵ. Chính vì điều này, mặc dù vua Gia Ninh phong Hữu tướng làm Thái phó của Thái tử, nhưng một tháng nay Cẩn quý phi đều lấy lý do Thái tử còn nhỏ, chưa cần khai sáng để từ chối Hữu tướng vào cung dạy dỗ. Hiện giờ vua Gia Ninh nói như vậy, rõ ràng là muốn nàng ta yên tâm.

Cẩn quý phi gật đầu: "Vâng, thần thiếp nghe theo bệ hạ."

Vua Gia Ninh lộ vẻ mệt mỏi, nhắm mắt xua tay với nàng ta, không nói thêm nữa. Cẩn quý phi dẫn Hàn Vân cúi người hành lễ, sau đó cẩn thận lui ra.

Khi hai người rời đi, Triệu Phúc không đi theo tiễn. Ra khỏi Hoa Ninh các, Cẩn quý phi không còn vẻ bi thương đau buồn như khi trong các nữa. Nàng ta nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, vẻ mặt kiên nghị, đứng thẳng người dắt Hàn Vân bước ra ngoài.

Làm mẹ phải mạnh mẽ, từ hôm nay trở đi, cuộc đời nàng ta chỉ còn lại một chuyện -- Bảo vệ nhi tử duy nhất của nàng ta, dìu dắt nó làm hoàng đế.

Sau khi vào biệt viện dưỡng bệnh, vua Gia Ninh chưa từng tiếp kiến thần tử, hoàn toàn giao lại hoàng quyền. Trước khi được triệu kiến vào biệt viện, Cẩn quý phi còn khiến một đám đại thần dốc toàn lực xem náo nhiệt, nào ngờ thân là mẫu thân của Thái tử, sau khi nàng ta hồi cung thì vẫn ngồi yên, không có chút động tĩnh nào.

Tĩnh An Hầu Quân còn trực tiếp hơn, từ ngày nhiếp chính đã ở trong thượng thư các xử lý chính sự, khi bận rộn thì nghỉ ngơi ở điện Hoa Vũ mà vua Gia Ninh chuẩn bị cho Thái tử năm đó, không bái kiến cũng không gây áp lực cho Quý phi hai cung của vua Gia Ninh, dứt khoát lựa chọn không đếm xỉa, quang minh chính đại biến phía Nam cấm cung thành nơi ở riêng của mình.

Trong lịch sử Vân Hạ hiếm có Nhiếp Chính Vương là nữ, tính cách của nàng còn rất mạnh mẽ, thản nhiên bá chiếm hoàng cung. Đế gia đang ở thời kỳ đỉnh cao, nàng ta còn là nữ tử, rõ ràng là một chuyện rất phản nghịch, nhưng văn võ bá quan cả triều lại không hề khuyên nửa câu, vì thế Đế Tử Nguyên ở lâu trong hoàng cung đã trở thành thông lệ.

Từ khi nàng vào ở điện Hoa Vũ, trong hoàng thành cũng không còn ai gọi nàng là Tĩnh An Hầu Quân nữa, kể từ đó, đế đô Đại Tĩnh chỉ còn Nhiếp Chính Vương Đế Tử Nguyên.

Mùa mưa tháng bốn và năm chớp mắt đã trôi qua, hôm nay khi lên triều Đế Tử Nguyên có chút lơ đễnh, thất thần mấy lần trên ghế Nhiếp Chính Vương. Hữu tướng đã bảy mươi tuổi rất không hài lòng mà ho khan nhắc nhở nàng vài lần, nhưng nàng chỉ xua xua tay, ngáp một cái rồi trực tiếp bãi triều.

Chuyện này có chút hiếm thấy, cả hoàng thành đều biết tính cách lười nhác của Đế Tử Nguyên khi còn là Nhậm An Lạc, nhưng từ khi nàng nhiếp chính, mặc dù không nghiêm túc dứt khoát khi xử lý chính sự như vua Gia Ninh, nhưng nàng đều lắng nghe ý kiến của mỗi thần tử, còn rất giỏi tiếp thu, vì thế buổi tảo triều qua loa này quả thực là thấy lần đầu tiên.

Kỳ lạ nữa là hôm nay, Thế tử Tĩnh An Hầu Đế Tẫn Ngôn chưa từng vắng mặt trong buổi tảo triều cũng không thấy đâu.

Nhìn Nhiếp Chính Vương phất tay rời đi, mấy đại thần nhớ lại thâm ý của ngày hôm nay, khi hoàn hồn thì hiểu ra vài phần, lẳng lặng thở dài rồi rời khỏi đại điện.

Vua Gia Ninh xem trọng đích tử, ngày này của mấy năm trước, Đông cung nhất định sẽ giăng đèn kết hoa, quần thần chúc mừng.

Sau khi rời khỏi đại điện, Đế Tử Nguyên vật vờ trong cung nửa canh giờ, dừng rồi lại đi. Cát Lợi theo sau nàng, không dám tiến lên khuyên, chỉ đành nghĩ cách giải sầu cho nàng.

"Điện hạ, hôm nay là mười lăm, trong hoàng thành tổ chức lễ hội hoa đăng. Dù sao cũng không còn chuyện, hay là người và Uyển Cầm cô nương ra ngoài đi dạo, coi như giải sầu."

Đế Tử Nguyên đang rất chán, vì thế vừa nghe thấy Cát Lợi đề nghị liền lập tức gật đầu: "Cũng được, chuẩn bị xe ngựa, về hầu phủ đón nàng ấy, đến hoàng thành thăm thú chút."

Nàng nói rồi đi về phía cổng Trùng Dương, Cát Lợi xoay người dặn tiểu thái giám theo sau chuẩn bị xe ngựa, chính trong lúc thở phào nhẹ nhõm này, Đế Tử Nguyên đi quá vội, vì thế lơ đễnh đụng phải vài tiểu thái giám đang bê đồ.

Mặc dù Đế Tử Nguyên đã mắc bệnh nặng còn bị hao tổn không ít công lực, nhưng suy cho cùng vẫn là bước ra từ chiến trường, bước chân rất vững, mấy tiểu thái giám bị đụng phải thì nghiêng ngả xiêu vẹo, thứ cầm trên tay rơi hết xuống đất, nhưng nàng vẫn đứng thẳng tắp.

Mấy tiểu thái giám nhìn người đụng phải thì bị doạ cho sắc mặt trắng bệch, quỳ rạp xuống đất.

Cát Lợi thấy vậy thì vội vàng chạy tới, đầu tiên là lo lắng quan sát Đế Tử Nguyên ba lần, thấy nàng không bị thương thì mới nghiêm mặt quát mấy tiểu thái giám đang quỳ dưới đất: "Vội vội vàng vàng còn ra thể thống gì, người của cung nào?"

Mấy tiểu thái giám run cầm cập, nói không thành tiếng, nhưng Đế Tử Nguyên đột nhiên mở miệng: "Các ngươi là người của Đông cung?"

Tiểu thái giám ngơ ngác gật đầu, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc và thụ sủng nhược kinh (*).

(*) Được sủng ái mà kinh hãi.

Cát Lợi ngẩn ra, đến hắn còn không nhận ra hết hạ nhân trong Đông cung, tại sao Nhiếp Chính Vương lại nhận ra?

"Hơn mười năm trước huynh ấy từng theo cô tổ mẫu đến Tấn Nam một lần, nói rằng hoa trường tư ở Tấn Nam chúng ta đẹp đẽ thanh tao, khi hoa nở thì rực rỡ như sao, hương hoa bay khắp mười dặm. Khi đó huynh ấy còn có chút trẻ con, tìm mẫu thân ta muốn xin một ít mang về. Sau này huynh ấy viết thư nói với mẫu thân là đã trồng cả một vườn hoa trong Đông cung, khi đó ta còn chưa vào kinh, mới được mấy tuổi, ngay cả kiên nhẫn nghe mẫu thân đọc thư cũng không có. Có điều sau này nghe nói, mấy năm nay hoa trường tư mà huynh ấy trồng trong Đông cung chưa từng nở."

Đế Tử Nguyên cầm một nhánh trường tư trong sọt hoa dưới đất lên, lẩm bẩm: "Không ngờ, năm nay hoa lại nở rồi."

Cát Lợi nhớ lại chuyện cũ này, hốc mắt phiếm hồng, quên cả an ủi Đế Tử Nguyên.

Hồi nhỏ Thái tử điện hạ theo Đế gia chủ ra ngoài ngao du, có một lần mang hạt giống trường tư từ Tấn Nam về, ban đầu chỉ là thích loài hoa này, cảm thấy chơi vui. Sau khi Đế gia xảy ra chuyện, mỗi năm điện hạ đều đích thân trồng, nhưng đất Bắc quá lạnh, trường tư không chịu được khí hậu ở kinh thành, chưa từng nở hoa, ngay cả Cát Lợi cũng không biết những nhánh hoa rực rỡ nở rộ dưới đất này là hoa trường tư có tiếng ở Tấn Nam.

Trường tư trường tư, trường tư không dễ trường tương tư.

Năm đó khi điện hạ đưa trường tư từ Tấn Nam về, e rằng chưa từng nghĩ đời này sẽ có ràng buộc và quan hệ như vậy với Nhiếp Chính Vương.

"Huynh ấy trồng trường tư ở đâu trong Đông cung?"

Cát Lợi khom người, hồi lâu mới nói: "Năm đó tiên đế ban hôn cho điện hạ và người, ngài ấy đã bảo Thái tử điện hạ tự chọn một nơi trong Đông cung để dựng tẩm cung cho người. Điện hạ sợ người ở Tấn Nam lâu nên sẽ nhớ nhà, vì thế đã dựng Bắc Khuyết các làm nơi trồng hoa trường tư."

Đế Tử Nguyên ngẩn ra, lẩm bẩm: "Bắc Khuyết các?"

"Khi điện hạ người vào Đông cung hai năm trước, trường tư còn chưa nở hoa."

"Cát Lợi, chuẩn bị ngựa, đến Đông cung."

Cát Lợi còn chưa hoàn hồn, Đế Tử Nguyên đã ôm theo một gốc trường tư to đi về phía cổng cung. Hắn nhìn bóng lưng càng đi càng xa của Đế Tử Nguyên, thở dài.

Cuối cùng hắn vẫn không thể hoàn thành giao phó của Uyển Cầm cô nương. Uyển Cầm cô nương từng nói, vết thương ở Tây Bắc của Nhiếp Chính Vương quá nặng, tổn thương tâm mạch, chỉ khi ít nhớ lại chuyện cũ thì mới khoẻ lên được, nếu không cứ tích tụ trong tim, tâm mạch hao tổn, sớm muộn cũng sẽ có dấu hiệu chết sớm.

Hắn vẫn không ngăn được Nhiếp Chính Vương, hôm nay là sinh thần của Thái tử điện hạ, nàng ấy cuối cùng vẫn đến Đông cung.

Vua Gia Ninh xem trọng đích tử, ngoại trừ cấm cung nguy nga tráng lệ thì nơi cổ kính thứ hai trong đế đô chính là Đông cung của Thái tử. Cho dù cả năm nay Thái tử chinh chiến ở phương Bắc, Đông cung vẫn hoa lệ như cũ. Nhưng cung điện dù được chăm sóc tốt đến đâu, mất đi chủ nhân vẫn khó tránh khỏi không còn sức sống.

Mặc dù hôm nay là sinh thần của Thái tử, nhưng bệ hạ bị bệnh nặng, triều chính lại do Nhiếp Chính Vương nắm quyền. Tổng quản Đông cung nghĩ cho dù có người nhớ thì cũng sẽ không vào Đông cung tế bái Thái tử, rước xui vẻ trong hôm nay. Mới sáng sớm ông đã gọi cung nữ đến dọn dẹp, vốn muốn lặng lẽ giỗ Thái tử, nào ngờ sáng sớm cổng Đông cung còn chưa mở, Thế tử của phủ Tĩnh An Hầu đã đứng ngoài cổng, thái độ kiên quyết muốn giỗ Thái tử rất rõ ràng.

Thế tử Tĩnh An Hầu lớn lên trong Đông cung, niệm tình cũ này cũng khiến tổng quản Đông cung xót xa không thôi, vì thế liền cung kính mời Thế tử vào cung. Nào ngờ Thế tử Tĩnh An Hầu vừa vào cung đã múc một xô nước trong hồ lên rồi đi thẳng ra hậu viện Đông cung quét dọn thư phòng, tổng quản sợ đến mức tái mét mặt, run rẩy đi theo giúp đỡ, sợ một ngày nào đó Nhiếp Chính Vương biết Thế tử làm mấy chuyện của hạ nhân này thì sẽ gây hoạ cho cả Đông cung.

Nhưng hôm nay đã định là không được yên bình, khi tổng quản đang đau khổ hầu Đế Tẫn Ngôn ngoài thư phòng, tin tức Nhiếp Chính Vương đích thân đến Đông cung rồi đi thẳng đến Bắc Khuyết các đã lắp cánh bay đến trước mặt ông. Sau khi nhìn Thế tử Tĩnh An Hầu trong thư phòng, tổng quản Đông cung đành đau khổ chạy về phía Bắc Khuyết các.

Còn chưa đến Bắc Khuyết các, ông ta đã bị tổng quản nội thị bên cạnh Nhiếp Chính Vương là Cát Lợi ngăn lại.

"Lão tổng quản." Cát Lợi hành lễ với ông, liếc nhìn Đế Tử Nguyên đang tiến vào Bắc Khuyết các: "Hôm nay Nhiếp Chính Vương vào cung chỉ là để tưởng niệm Thái tử điện hạ, không muốn kinh động người khác, tổng quản không cần nghênh đón. Vẫn mong tổng quản phân phó xuống dưới, hôm nay trong và ngoài Bắc Khuyết các không được làm phiền."

Cát Lợi xuất thân từ Đông cung, có chút giao hảo với tổng quản Đông cung, vì thế trực tiếp nói rõ ý định.

Tổng quản Đông cung chỉ nhìn thấy bộ triều phục vàng đen lướt qua bên ngoài Bắc Khuyết các, bóng lưng mạnh mẽ đó đã sớm không còn vẻ lười nhác như hai năm trước nữa, vội vàng gật đầu, lặng lẽ dẫn theo một đám tuỳ tùng lui xuống.

Đông cung của Thái tử được xây thành hình vuông, ban đầu vốn là tám toà cung điện bao quanh điện Kỳ Lân của Thái tử. Năm đó khi xây dựng Bắc Khuyết các, Thái tử đã quyết định dỡ bỏ hai toà cung điện ở phía Nam Bắc Khuyết các, đến giờ vẫn không ai biết ý định của Thái tử khi làm vậy. Bắc Khuyết các được xây dựng theo hình bát giác, cổ kính hùng vĩ, đứng đầu sáu điện nguy nga còn lại, không hề thua kém điện Kỳ Lân của Thái tử. Đế Tử Nguyên đứng ngoài Bắc Khuyết các, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn toà cung điện được xây cho nàng, lúc này mới biết năm đó Hàn Diệp đã xây cho nàng một toà cung điện.

Hít sâu một hơi, ổn định lại bàn tay hơi run rẩy, nàng đột nhiên đẩy cánh cửa lớn của Bắc Khuyết các ra, nhìn vào bên trong.

Cánh cửa sổ phía sau Bắc Khuyết các không đóng, một mảng hoa trường tư lớn thổi vào qua bệ cửa sổ, trong các là một rừng hoa xanh biếc bay dập dờn. Ở hướng ngược sáng trong các, bức điêu khắc phượng hoàng trên gỗ lim Nam Hải sống động như thật, tấm thảm do Tây Vực tiến công trải dài trên đất, đèn lưu ly xoay tròn trên bậc thang gỗ phản chiếu ánh sáng yếu ớt, hàng chục viên ngọc trai dưới biển sâu được thắp sáng.

Đây chỉ là một toà cung điện cho Thái tử phi, kể từ ngày xây dựng xong, Thái tử đã nghiêm cấm người ngoài bước vào Bắc Khuyết các, ngay cả vua Gia Ninh cũng không biết năm đó đích tử mới mười hai tuổi của mình đã dựng lên một toà cung điện còn hoa lệ hơn tẩm cung của Hoàng hậu trong Đông cung.

Đế Tử Nguyên bước vào các, cửa lớn của Bắc Khuyết các chậm rãi đóng lại sau lưng nàng. Nàng tiến lên vài bước, đứng trước bệ cửa sổ nhìn ra ngoài.

Mười dặm trường tư, nở rộ sau Bắc Khuyết các.

Hai toà cung điện bị Thái tử dỡ bỏ năm đó, đều trở thành nơi trồng trường tư.

Trong rừng hoa xanh biếc, thoáng qua không thấy điểm cuối.

Tận cùng của biển hoa là phương Nam, hướng của thành Đế Bắc.

Bắc Khuyết các, hoá ra lại trông như thế này.

Nàng không biết, hôn ước năm đó nàng vứt bỏ như một tờ giấy rách, Hàn Diệp lại nỗ lực nửa đời.

Sau này nàng gả cho ta làm thê tử, tất cả những gì nàng tâm niệm trên thế gian, cho dù phải dốc sức cả đời ta cũng sẽ làm cho nàng.

Mười sáu năm sau, Đế Tử Nguyên đứng trong Bắc Khuyết các mà Hàn Diệp xây dựng cho nàng, cuối cùng cũng nghe được những lời thiếu niên năm đó muốn nói với nàng.

Hàn Diệp, mấy năm nay, rốt cuộc huynh đã làm cho ta bao nhiêu?

Đế Tử Nguyên ta không sợ trời, không sợ đất, không kính quỷ thần. Nhưng suốt quãng đời còn lại, ta lại sợ nghe thấy có người trên thế gian này nhắc đến tên của huynh.

Từ ngày huynh nhảy từ trên núi Vân Cảnh xuống, thâm tình cả đời của huynh, ta không thể trả được nữa.

Đế Tử Nguyên chớp mắt, một giọt nước mắt lướt qua khoé mắt, rơi xuống đất, hoà vào cát bụi.

Mười mấy năm sau, nàng đột nhiên quay đầu lại, nhìn biển hoa xanh biếc rợp trời, trong mười dặm trường tư, Hàn Diệp chầm chậm bước về phía nàng.

Giống như năm đó trong thành Tấn Nam, dưới ánh mặt trời ấm áp ngày đông, thiếu niên tao nhã mặc bạch y, ôm đầy hoa trường tư đang nở rộ đứng trước mặt nàng, nhướng mày, nụ cười trong trẻo ấm áp.

Cảnh tượng như vậy, tựa một giấc mộng, khó mà quay lại.

Cùng lúc đó, trong phường trúc ngoài Hoài thành ở Bắc Tần, người đã hôn mê nửa năm cuối cùng cũng mở mắt, nhìn thế gian này.

• Hết chương 164 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top