Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 170: Buông bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Alice

Beta: Alice

Giọng nói huyên thuyên đột nhiên ngừng lại, Đế Tẫn Ngôn cẩn thận lùi về phía sau hai bước, ánh mắt dao động.

"Con đàn cháu đống? Tâm nguyện của cha mẹ?" Đế Tử Nguyên nhàn nhã nhìn đệ đệ, chậm rãi mở miệng: "Đệ cũng đã nhắc nhở ta, qua năm mới là đệ cũng mười chín tuổi rồi."

"Trong các thế gia ở đế đô này, đệ cũng là người đầu tiên mười chín tuổi mà vẫn chưa rước thê tử đấy nhỉ." Đế Tử Nguyên thả ống tay áo được vén lên xuống, thản nhiên nói: "Ta cũng nghe nói thiên kim của phủ Triệu tướng quân hiền lương thục đức, nhi nữ của Chu học sĩ thanh tao thông minh, cháu gái của Ninh Nam Hầu dung mạo xuất chúng, đệ nhìn trúng ai rồi? Nếu có người thích thì tỷ tỷ sẽ đích thân đến hỏi cưới cho đệ, cũng sớm giúp Đế gia ta con đàn cháu đống, hương khói hưng thịnh."

Khi nói những lời này, sự trêu chọc trong đáy mắt Đế Tử Nguyên quá rõ ràng, Đế Tẫn Ngôn rùng mình, khó khăn quay đầu lại, phát hiện Uyển Cẩm đang bê một chén thuốc lẳng lặng đứng sau lưng Lạc Minh Tây, vẻ mặt bình tĩnh.

"Tiểu thư, trời lạnh rồi, người nhớ uống thuốc." Uyển Cầm đặt chén thuốc lên chiếc bàn đá ở một bên, khoác áo choàng cho Đế Tử Nguyên.

Đế Tẫn Ngôn bối rối đứng ở một bên, đôi mắt nhỏ nhìn thẳng Uyển Cầm, vô cùng đáng thương.

"Tiểu thư, sáng mai em sẽ đến núi Bồi Lăng đưa ít đồ cho gia chủ, không cùng người vào cung nữa."

Đế Tử Nguyên gật đầu: "Ừ, em đi nghỉ ngơi trước đi."

Uyển Cầm đáp vâng rồi lui xuống, từ đầu đến cuối không hề nhìn Đế Tẫn Ngôn.

Đế Tẫn Ngôn giương mắt nhìn hướng Uyển Cầm rời đi, đứng ngồi không yên.

"Đi đi, đừng đứng đây chướng mắt nữa. Nhìn chút tiền đồ của đệ đi, lúc nào mới rước được thê tử." Đế Tử Nguyên vỗ vai đệ đệ, hất cằm về phía bóng lưng của Uyển Cầm.

Đế Tẫn Ngôn gãi đầu, lập tức đuổi lên trước.

"Có trưởng tỷ nào như muội không? Không sợ em dâu chạy mất sao, nha đầu này rất thông minh, e rằng Tẫn Ngôn không giữ được muội ấy đâu." Lạc Minh Tây liếc nhìn hai người đã đi xa, cười nói.

"Có gì mà không giữ được chứ, đều thích lẫn nhau nên muốn trêu chọc thôi. Uyển Cầm là một tay ta nuôi lớn, nếu muội ấy đã không thích thì Tẫn Ngôn muốn lại gần cũng không được." Đế Tử Nguyên bưng chén thuốc trên bàn lên uống cạn: "Sao hôm nay huynh lại qua đây? Vì chuyện của Hàn Vân?"

Lạc Minh Tây lắc đầu: "Ta vẫn chưa đến mức làm khó một đứa bé sáu tuổi, Hàn Diệp có thể nuôi Tẫn Ngôn trưởng thành cho chúng ta, nên chuyện của Hàn Vân do muội quyết định là được."

Công trạng của Đế Tử Nguyên với Đại Tĩnh không phải thứ mà chút thông minh của Hàn Vân có thể lay chuyển. Mặc dù bên ngoài có nhiều lời đồn, nhưng nó chưa từng để ý. Nếu gây áp lực cho một Hàn Vân mới sáu tuổi, vậy thì hai nhà Lạc Đế có khác gì vua Gia Ninh năm xưa?

Đế Tử Nguyên thấp giọng đáp lại, đáy mắt lạnh lẽo tràn ngập sự ấm áp.

Lạc Minh Tây lấy một cái lồng hấp từ sau lưng ra rồi đặt trước mặt Đế Tử Nguyên: "Bánh hoa lan ở phố Ngũ Liễu, chưởng quầy là một người chính cống, tay nghề gia truyền, việc buôn bán hàng ngày rất tốt, ta phải đợi nửa canh giờ mới giật được hai lồng về, vừa mới ra lò. Thuốc đắng, nhân lúc còn nóng ăn để ngọt miệng."

Đế Tử Nguyên ngẩn ra, ôm lồng hấp, cong mắt cười rất xán lạn: "Lão huynh, huynh còn nhớ ta không thích uống thuốc cơ à."

Hồi nhỏ Đế Tử Nguyên lớn lên ở thành Đế Bắc, tính cách vô pháp vô thiên, thích gây sự đánh nhau, mười ngày nửa tháng lại phải mời đại phu. Lão đại phu ở thành Đế Bắc rất thành thật, kê thuốc có thể đắng đến mức liệt nửa lưỡi. Đế Tử Nguyên rất bướng bỉnh, thà chịu đau cũng không muốn uống thuốc, Tĩnh An Hầu thực sự hết cách. Vẫn là Lạc Minh Tây không màng mưa gió, mỗi ngày đều mang đồ ngọt mà Lạc phu nhân làm để giải quyết vấn đề uống thuốc của tiểu tổ tông này.

Nói ra thì không ai tin, Nhiếp Chính Vương cứng rắn đến mức nắm giữ được nửa Đại Tĩnh lại là người sợ uống thuốc đắng. Mấy năm nay nàng chưa từng nói trước mặt người khác không phải là vì nàng thích vị thuốc đắng, chỉ là con người dần dần trưởng thành, dần quen với chút cay đắng này, mà những người quen nàng để nàng náo loạn năm đó cũng đã không còn nữa rồi.

"Vẫn không so được với bánh Chiết Vân của Lạc bá mẫu, nếu không phải Tấn Nam ở xa, đường đi vất vả gập ghềnh thì ta thực sự muốn đón Lạc bá mẫu vào kinh." Đế Tử Nguyên một lần nuốt hết ba cái bánh hoa lan, chép miệng vô cùng nuối tiếc.

Đã rất nhiều năm Đế Tử Nguyên không gọi một tiếng "lão huynh" này rồi. Hốc mắt Lạc Minh Tây cay cay, khẽ vỗ đầu nàng: "Sau này có cơ hội thì để mẫu thân ta làm cho muội. Giao thừa năm nay muội vẫn lên núi Bồi Lăng đón cùng Đế gia chủ?"

Đế Tử Nguyên gật đầu: "Hiếm khi cô tổ mẫu chịu đợi ở núi Bồi Lăng hai năm nay, Đế gia chỉ còn lại ba người chúng ta, năm nay lên núi sớm hơn vài ngày để ở cùng bà."

"Đế gia chủ cũng lo lắng cho sức khoẻ của muội, tâm mạch muội bị hao tổn, hai năm nay may mà có bà ấy giúp muội điều dưỡng, bằng không mùa đông hàng năm nội lực hỗn loạn, kinh mạch đau đớn, muội khó mà chịu được. Mấy ngày nữa Ngân Huy sẽ tới kinh thành, lần này chúng ta sẽ lên núi Bồi Lăng đón giao thừa cùng muội và Tẫn Ngôn."

Đế Tử Nguyên nhướng mày, cười nói: "Lạc tiểu muội sắp vào kinh rồi? Vậy thì quá tốt rồi, năm nay trên núi Bồi Lăng nhất định sẽ rất náo nhiệt. Lạc bá phụ đưa muội ấy vào kinh có lẽ là muốn huynh tìm cho muội ấy một phu quân tốt trong kinh thành nhỉ. Cũng phải, muội ấy cũng sắp đến tuổi gả đi rồi." Đế Tử Nguyên cảm thán.

"Muội ấy rất nghịch ngợm, chuyện chọn phu quân có lẽ sẽ phải tuỳ theo tính cách của muội ấy. Ta chỉ có một muội muội là muội ấy, chỉ cần muội ấy thích thì vương hầu tướng lĩnh hay bách tính áo vải gì cũng đều tuỳ muội ấy chọn." Lạc Minh Tây nói rồi ngừng lại, hiểu ý của Đế Tẫn Ngôn.

Đế Tẫn Ngôn chỉ có một tỷ tỷ là Đế Tử Nguyên, suy cho cùng vẫn không muốn quãng đời còn lại của nàng sẽ trôi qua trong nuối tiếc và hối hận. Hàn Diệp đã chết, người sống còn một quãng đời dài, dù sao cũng phải tiếp tục sống tốt.

"Tính cách Ngân Huy đơn thuần, người lấy được muội ấy là có phúc lớn đó. Đêm lạnh, quay về thư phòng thôi. Lão huynh, cầm bánh hoa lan cho ta đi, hôm nay ta có hứng, huynh đấu vài ván cờ với ta rồi hãy đi." Đế Tử Nguyên duỗi eo, chớp mắt với Lạc Minh Tây rồi đi về phía thư phòng.

Lạc Minh Tây mỉm cười bất lực, cầm lấy bánh hoa lan rồi đi theo nàng.

Trong thư phòng nhỏ ở sảnh trước của phủ Tĩnh An Hầu, Uyển Cầm đang ngồi vẽ trước bàn, ánh nến ấm áp phác hoạ một bên mặt yên tĩnh của thiếu nữ. Đế Tẫn Ngôn ngồi ở bên cạnh chống cằm nhìn nàng, ánh mắt vô cùng ôn nhu.

Tắm máu sa trường ở biên cương một năm, có một ngày điện hạ và cậu uống rượu tâm tình, hỏi cậu có hối hận chuyện gì trong đời không, khi đó cậu nói.

Không nhận ra người thân nhất, không cưới được cô nương nhớ nhung nhất, đời này cậu nhất định sẽ hối hận!

Tiếng đặt bút vang lên, suy nghĩ bị kéo về, thấy Uyển Cầm đã vẽ xong, Ôn Sóc lúng túng bưng nước ấm lên cho nàng rửa tay, mặt dày cười: "Uyển Cầm, muội nói chuyện với ta đi. Tỷ tỷ nói linh tinh đó, ta thực sự không nhớ nhung cô nương nhà nào cả."

Uyển Cầm liếc cậu: "Thiên kim của phủ Triệu tướng quân hiền lương thục đức, nhi nữ của Chu học sĩ thanh tao thông minh, cháu gái của Ninh Nam Hầu dung mạo xuất chúng... Uyển Cầm không so được với người nào cả, sao xứng để Thế tử gia nhớ nhung."

Quả nhiên là thê tử nhà mình! Nhìn xem, thông minh biết bao! Lão tỷ mới nói một lần mà đã nhớ rõ không sai một chữ như vậy. Đế Tẫn Ngôn cảm thấy bản thân thực sự đã nhặt được một bảo vật, vội vàng xua tay: "Cái gì mà thiên kim Triệu gia nhi nữ Chu gia chứ, ta không quen ai cả, ta còn đang tâm tâm niệm niệm cưới muội về làm thê tử đây! Nếu muội không tin, ngày mai ta sẽ phát thiệp đến các phủ trong kinh thành, nói với bọn họ rằng ta đã có cô nương trong lòng, bảo bọn họ đừng cầu thân với Đế gia ta nữa!"

Đế Tẫn Ngôn vừa huyên thuyên vừa xắn tay áo định mài mực viết thiệp. Uyển Cầm thấy cậu vươn tay lấy bút thì lập tức nắm tay áo cậu, sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng cũng không giấu được ý cười trong đáy mắt: "Nói linh tinh gì vậy, huynh mà làm chuyện hoang đường này thì không phải ta sẽ trở thành trò cười trong kinh thành, người khác đều sẽ cho rằng phủ Tĩnh An Hầu chúng ta giấu cọp mẹ sao! Không cho viết! Còn nữa, ai là thê tử của huynh!"

Đế Tẫn Ngôn thấy nàng thả lỏng thì trong lòng vô cùng thoải mái, lập tức nắm lấy tay nàng, cười nói: "Được, được, muội nói không viết thì không viết. Muội không phải thê tử của ta thì ai là thê tử của ta, đời này Đế Tẫn Ngôn ta sẽ không cưới ai ngoại trừ muội!"

Khi nói lời này, Đế Tẫn Ngôn thu lại vẻ mặt cười nói trêu đùa, nghiêm túc nhìn Uyển Cầm.

Hai tai Uyển Cẩm đỏ bừng, xinh đẹp kinh diễm, thử rút tay ra hai lần mà vẫn không được, quả thực hết cách với Đế Tẫn Ngôn, quở trách: "Còn không mau buông tay ra, không có điện hạ quản huynh, bây giờ huynh càng ngày càng to gan rồi..."

Uyển Cầm chưa nói hết câu đã ý thức được mình không đúng, đột nhiên im lặng lo lắng nhìn Đế Tẫn Ngôn. Không ngoài dự liệu, vẻ mặt vừa rồi vẫn còn ý cười của Đế Tẫn Ngôn bỗng buồn bã, buông tay Uyển Cầm ra.

"Tẫn Ngôn, ta..."

"Không sao, Uyển Cầm, điện hạ đã đi lâu như vậy rồi, không sao." Đế Tẫn Ngôn bước đến bên cửa sổ, nhìn về phía Đông cung: "Muội nói đúng, trước kia ta quá dựa dẫm vào điện hạ, luôn cảm thấy chỉ cần có người thì không cần phải nghĩ gì hết. Bây giờ người không còn, ta phải thay người chăm sóc tốt cho tỷ tỷ, Đế gia, Đông cung."

"Thế nên huynh mới muốn làm mai cho tiểu thư?" Uyển Cầm trầm ngâm.

Đế Tẫn Ngôn gật đầu: "Tỷ tỷ đã chịu khổ vì Đế gia mười mấy năm, ta không muốn để tỷ ấy sống vì Đế gia và Đại Tĩnh cả đời này. Bây giờ điện hạ không còn nữa, tỷ tỷ vẫn còn trẻ, tỷ ấy còn một quãng đời rất dài, tỷ ấy nên có một người xót thương chăm sóc cho mình, có một đám tiểu tử béo gọi tỷ ấy là mẫu thân. Những chuyện này dù sao cũng đã qua, ta hy vọng tỷ ấy có buông bỏ để bắt đầu lại từ đầu."

Đèn đuốc Đông cung sáng rực, vẫn nguy nga cao quý đứng vững ở kinh thành như cũ. Đế Tẫn Ngôn nhìn gian các cao nhất của Đông cung, chậm rãi nói: "Nếu điện hạ còn sống, người nhất định cũng sẽ hy vọng tỷ ấy có thể sống tiếp."

Một lúc lâu sau, Uyển Cầm mở miệng: "Chúng ta đều hy vọng tiểu thư có thể buông bỏ điện hạ để bắt đầu lại từ đầu, nhưng chỉ cần một người không muốn, chúng ta cũng không còn cách nào khác."

Đế Tẫn Ngôn nhìn Uyển Cầm.

"Bản thân tiểu thư." Uyển Cầm thở dài: "Tẫn Ngôn, cho tiểu thư thêm chút thời gian đi."

Đế Tẫn Ngôn nhìn về hướng thư phòng, không nói gì nữa.

Trên núi Vân Cảnh hai năm trước, nếu không phải cậu liều mạng cầu xin, có lẽ ngày hôm đó tỷ tỷ đã nhảy xuống núi Vân Cảnh, trong một đêm mái tóc bạc trắng một nửa, từ đó về sau không hề nhắc đến điện hạ. Tình cảm của tỷ tỷ với điện hạ rốt cuộc như thế nào, vốn không cần nói thêm nữa.

Thực ra cậu biết, tỷ tỷ không có cách nào buông bỏ. Sau khi được điện hạ đối xử vừa chân thành vừa dốc toàn lực như vậy, làm sao có thể buông bỏ?

Đêm đông giá lạnh, trong phủ Tĩnh An Hầu vang lên tiếng thở dài trầm thấp.

Chớp mắt đã được nửa tháng từ khi Hàn Vân vào Sùng Văn các học, cảnh tượng Đế Tẫn Ngôn đặt câu hỏi trong ngày học đầu tiên ở Sùng Văn các đã được lan truyền với tốc độ chóng mặt trong đế đô. Cùng với việc tán thưởng trí thông minh của Hàn Vân, các thế gia trong kinh thành càng cảm thán hơn về sự hào phóng khi tặng kiếm của Đế Tẫn Ngôn.

Hai nhà Hàn Đế đấu đá trên triều đình, Đế Tẫn Ngôn vẫn tận tâm dạy dỗ Thái tử Hàn gia, người thường khó mà có được tấm lòng này.

Khi những ca từ khen ngợi Đế Tẫn Ngôn được truyền vào điện Khởi Vân, Cẩn quý phi vẫn có thể nhẫn nhịn, nhưng sau khi nhìn thấy thái độ âm thầm sùng kính Đế Tẫn Ngôn và quyến luyến không rời kiếm Thượng Long của Hàn Vân, cuối cùng nàng ta phải đưa Hàn Vân đến từ đường của hoàng thất.

Trong từ đường hoàng thất thờ cúng chân dung Thái tổ và liệt tổ liệt tông Hàn gia.

"Quỳ xuống." Cẩn quý phi phớt lờ cung nô, lạnh giọng ra lệnh cho Hàn Vân.

Hàn Vân mím môi, không nói lời nào mà quỳ trước bài vị của liệt tổ Hàn thị.

"Vân nhi, con có biết tại sao mẫu phi lại đưa con tới từ đường không?"

"Vân nhi biết."

"Mẫu phi từng nói với con điều gì?"

"Đế gia là kẻ thù truyền kiếp của Hàn thị ta, không thể tôn Đế Tử Nguyên, không thể tin Đế Tẫn Ngôn." Hàn Vân trả lời rõ ràng từ câu từng chữ.

"Nếu vẫn còn nhớ, vậy con đã làm những gì! Đế Tử Nguyên đã nói với con những gì ở Sùng Dương các, con không hề nói lại một chữ với mẫu phi, Đế Tẫn Ngôn tặng con một thanh kiếm cùn mà con cũng coi là bảo bối! Phụ hoàng con đường đường là vua một nước, nhưng vì Đế Tử Nguyên mà chỉ có thể ở Tây Giao, ngay cả ngai vàng cũng bị bức phải nhường. Vân nhi, con là Thái tử của Đại Tĩnh, trữ quân của Hàn gia, sao có thể sinh ra ý muốn thân thiết với hai loạn thần tặc tử này! Con có biết sai không?"

Cẩn quý phi lạnh giọng quát, nhưng Hàn Vân chỉ cúi đầu.

Thấy Hàn Vân không đáp lại, cây thước trong tay Cẩn quý phi tàn nhẫn đập lên vai nó, nghiêm giọng quát: "Hàn Vân, rốt cuộc con có biết sai không! Có biết sai không!"

Hàn Vân đau đớn rên lên một tiếng, nghiến răng, bàn tay nhỏ bấu chặt vào đệm hương bồ, mặc cho Cẩn quý phi đập vào lưng nó, từ đầu đến cuối không kêu một tiếng.

Cẩn quý phi không ngờ Hàn Vân lại cứng đầu như vậy, vừa thương xót nhi tử vừa tức giận. Nàng ta ném cây thước xuống đất, nghiêm giọng nói: "Được! Được! Bây giờ con giỏi rồi, nếu còn không nhận sai thì đêm nay cứ quỳ ở từ đường này cho bổn cung!"

Cẩn quý phi nói rồi mở cửa rời đi, trong từ đường lạnh lẽo chỉ còn lại bóng lưng vừa yếu ớt vừa cô độc của Hàn Vân.

Ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ trên nóc phòng, từng tấm bài vị uy nghiêm đặt trước mặt Hàn Vân. Nó ngẩng đầu, trên mặt toàn nước mắt, nhưng từ đầu đến cuối vẫn cắn môi không khóc thành tiếng.

Nó không biết bản thân có sai hay không, nhưng nó không thể hận Đế Tẫn Ngôn, nó vốn không ngờ thiếu niên mà nó một lòng muốn tìm chính là Thế tử Đế gia, Ôn Sóc của ba năm trước.

• Hết chương 170 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top