Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 191: Cự tuyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Alice

Beta: Alice

Đế Tử Nguyên một mình cưỡi ngựa rời khỏi Thi phủ, Cát Lợi vội vàng đi theo thì đã không thấy bóng dáng nàng đâu. Phái người đi tìm nửa ngày mới biết Đế Tử Nguyên không quay về điện Hoa Vũ nghỉ ngơi, cũng không vào thượng thư phòng phê duyệt tấu chương, không thấy bóng người ở cả nội các và sáu bộ. Cát Lợi bắt đầu nôn nóng, chợt nảy ra suy nghĩ đến Lạc phủ. Hai năm nay, bất kể Hầu quân gặp phải chuyện gì, cũng chỉ có Lạc đại nhân có thể giải quyết.

Lạc phủ.

Bây giờ đã là mùa xuân, Lạc Minh Tây vẫn khoác một chiếc áo choàng mỏng. Hắn tựa nửa người trên chiếc ghế gỗ trong thư phòng, tay cầm trà ấm, khi nghe rõ lý do đến của Cát Lợi, hắn hơi nheo mắt, không hoảng không loạn nói qua dáng vẻ gầy gò.

"Thế nào, Thái tử nhà các ngươi sắp đi rồi?"

Cát Lợi sững sờ, đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra một tia cảnh giác.

Vẻ mặt Lạc Minh Tây nhàn nhạt, chế nhạo một tiếng: "Hàn Diệp đánh trống khua chiêng ra vào hoàng cung, còn thường ở Thi phủ, ngươi và Thi Tranh Ngôn giấu mấy ngày còn được, nhưng ở lâu như vậy mà ta còn không tra ra việc hắn hồi kinh, vậy thì quản lý thế lực ngầm của Đế gia ở kinh thành thế nào?"

"Công tử..." Vẻ mặt Cát Lợi ngượng ngùng, có chút xấu hổ. Nhiếp Chính Vương không nhìn ra tình ý của Lạc Minh Tây với mình, nhưng hai năm nay hắn lại thấy rất rõ. Hắn giúp chủ cũ của mình đào tường, quả thực không chống đỡ được người trước mặt ngày ngày đều ở bên bảo vệ Nhiếp Chính Vương.

"Được rồi." Lạc Minh Tây xua tay, có chút trầm mặc rồi mới nói: "Có phải Tử Nguyên không thể giữ hắn lại không?"

Mặc dù sau khi tỉnh lại hành tung của Đế Tử Nguyên rất bí mật, nhưng chuyện mỗi ngày đều đến Thi phủ không thể giấu Lạc Minh Tây, mấy ngày trước hắn đã biết Hàn Diệp sống sót quay về rồi.

Cát Lợi gật đầu: "Ngày kia điện hạ sẽ đi, e rằng Hầu quân không thể chấp nhận nên sau khi ra khỏi phủ tướng soái thì không thấy bóng dáng nữa. Công tử, người cũng biết nếu năm đó không phải Thế tử gia ngăn cản trên núi Vân Cảnh, Hầu quân đã sớm... Nô tài rất lo lắng..."

Vẻ mặt Lạc Minh Tây lạnh đi, nhìn Cát Lợi: "Lo lắng cái gì? Lo lắng muội ấy lại nhảy vực lần nữa? Hoang đường, muội ấy hiểu rõ chủ tử ngươi có gánh nặng gì, không đến lượt ngươi xen vào!"

Trước giờ tính cách của Lạc Minh Tây rất ôn hoà, hiếm khi tức giận, Cát Lợi biết lời vừa rồi của mình đã phạm vào kiêng kỵ của hắn, nhất thời hối hận, vội khom lưng hành lễ: "Công tử bớt giận, nô tài lo lắng quá nên nói sai, công tử đừng để trong lòng, nhưng cả đêm qua Hầu quân không ngủ, nô tài sợ cơ thể người không chịu được..."

Lạc Minh Tây khẽ nhíu mày: "Biết rồi, ngươi hồi cung trước đi, chuyện này ta tự có quyết định."

"Vâng, công tử." Biết trước giờ Lạc Minh Tây vẫn có cách đối phó với Nhiếp Chính Vương, Cát Lợi được hắn hứa thì có chút yên tâm, hành lễ rồi lui ra ngoài.

Đợi Cát Lợi rời đi, Lạc Minh Tây day day thái dương, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi, có chút thẫn thờ.

Mấy ngày nay hắn không rời phủ, vốn dĩ cũng vì Hàn Diệp đã quay về.

Hắn từng nghĩ rất nhiều về tương lai sẽ thế nào, nhưng hoàn toàn không ngờ Hàn Diệp vẫn còn sống.

Cho dù công lực của Hàn Diệp đã mất hết, không thể nhìn thấy, nhưng chỉ cần Hàn Diệp còn sống...

Lạc Minh Tây thở dài một tiếng, khoé môi lộ ra một tia chua xót và tự giễu.

"Công tử." Tiếng gọi trầm thấp vang lên, một nha hoàn mặc thường phục cầm một chiếc lồng tinh xảo bước vào, nàng ta cẩn thận quan sát nét mặt của Lạc Minh Tây rồi mới nói: "Bánh Chiết Vân do Phương Vân Trai đưa tới, đây là đồ nửa tháng trước người đặt."

Nha hoàn này chính là Tâm Vũ, nha đầu do Lạc Minh Tây đưa vào Thái Sơn chăm sóc Đế Thừa Ân năm đó. Tâm Vũ có chút hiểu biết về y thuật, tính cách còn ôn hoà điềm tĩnh, Lạc Minh Tây niệm tình nàng ta ở cạnh Đế Thừa Ân nhiều năm, vì thế sau khi gọi nàng ta về thì giữ bên người.

Lạc Minh Tây nâng mắt nhìn chiếc lồng tinh xảo trong tay Tâm Vũ, trầm mặc hồi lâu. Hắn đột nhiên bật dậy từ ghế gỗ, áo choàng mỏng trên người rơi xuống đất.

"Công tử?" Tâm Vũ ngẩn ra, kinh hô một tiếng.

"Có lẽ..." Lạc Minh Tây lẩm bẩm: "Có lẽ muội ấy không cố chấp nữa? Nhiều năm như vậy trôi qua, có lẽ nàng ấy đã đổi ý... Không thử thì sao ta có thể cam tâm, chuẩn bị ngựa!"

Lạc Minh Tây cao giọng phân phó ra bên ngoài, nhận lấy lồng trong tay Tâm Vũ rồi định bước ra ngoài.

"Công tử, người muốn đi đâu?" Tâm Vũ vội vàng nhặt áo choàng mỏng dưới đất lên, đuổi theo Lạc Minh Tây ra ngoài, vẻ mặt lo lắng.

"Phủ Tĩnh An Hầu!"

Ba năm trước phủ Tĩnh An Hầu đã được tu sửa lại, nhưng những nơi ở hậu viện như thư phòng thì Đế Tử Nguyên chỉ phái người quét dọn, chưa từng đổi mới. Bình thường ngoại trừ Đế Tử Nguyên và Đế Tẫn Ngôn thì rất ít người tới nơi này, vẫn có dáng vẻ hơn mười năm trước, để lại vết tích cũ nát xập xệ.

Khi Lạc Minh Tây cầm bánh Chiết Vân bước vào hậu viện, từ xa hắn đã nhìn thấy Đế Tử Nguyên đang ôm chân ngồi phát ngốc trên thềm đá dưới Quy Nguyên các.

Sắc mặt nàng trắng bệch, lộ vẻ mệt mỏi.

Lạc Minh Tây siết chặt chiếc lồng trong tay, khẽ thở ra một hơi, có chút căng thẳng hiếm thấy.

Hắn tiến lên trước, còn chưa mở miệng, Đế Tử Nguyên đã nhìn về phía hắn.

"Huynh tới rồi?" Đế Tử Nguyên mỉm cười, hiếm khi lộ vẻ ngây thơ như khi còn nhỏ: "Vừa rồi ta còn đang nghĩ đến huynh."

Lạc Minh Tây ngẩn ra.

"Hồi nhỏ mấy người chúng ta thường chơi ở gian viện này, huynh xem, trên thân cây hoè già vẫn còn vết đao năm đó ta khắc xuống." Đế Tử Nguyên chỉ về phía cây hoè già ở một góc viện: "Chớp mắt đã mười mấy năm rồi."

Lạc Minh Tây đến ngồi bên cạnh nàng, lấy ra bánh Chiết Vân cho nàng, liếc nhìn cây hoè già, đáy mắt lộ vẻ hoài niệm: "Đúng vậy, đã mười mấy năm rồi, năm đó muội thích chơi ở Quy Nguyên các nhất, có lần còn bị vấp chân ở đâu, không muốn kêu đau trước mặt người khác nên nửa đêm về phòng tự rơi nước mắt."

Đế Tử Nguyên ngẩn ra, có chút xấu hổ: "Minh Tây, hoá ra huynh biết..."

"Đúng vậy, ta ở ngoài phòng lo lắng..." Canh đến nửa đêm. Lạc Minh Tây xoa đầu Đế Tử Nguyên, bốn chữ phía sau còn chưa nói xong, giọng nói trầm thấp của Đế Tử Nguyên đã truyền đến.

"Không phải ta không đau, ta chỉ không muốn để huynh ấy cảm thấy nữ nhi Đế gia chúng ta yếu đuối ra vẻ, không chịu được khổ."

Lạc Minh Tây sững người, nhìn Đế Tử Nguyên.

Đế Tử Nguyên ôm đầu gối chống cằm, có chút thẫn thờ, giọng nói có chút hoài niệm.

"Năm đó ta vào kinh, không tình không nguyện, cảm thấy bản thân phải chịu ấm ức rất lớn, còn cầu xin phụ thân nửa tháng mới được đưa huynh vào kinh cùng. Sau khi vào kinh, hầu như mấy tiểu thư thế gia coi như có tiếng trong kinh đều đến trước mặt ta, nói mấy lời ghen ghét thì thôi đi, còn đi đi lại lại ngáng chân ta... Lúc này ta mới biết Thái tử điện hạ của chúng ta là miếng bánh thơm ở kinh thành, ai cũng muốn cắn một miếng." Đế Tử Nguyên cong mắt, hất cằm với Lạc Minh Tây: "Những chuyện này có lẽ huynh không biết, nhưng huynh yên tâm, ta là ai chứ, không ai trong bọn họ thu được kết quả tốt, tất cả đều bị ta trừng trị phải quay về."

"Ồ? Nhiều tiểu thư thế gia như vậy, thường sẽ giỏi vài lĩnh vực như đàn cờ thư hoạ thơ từ ca phú, muội trừng trị thế nào?" Lạc Minh Tây nghe nàng nói, cười hỏi.

"Nếu đã đến vì thân phận Thái tử phi Đông Cung của ta, vậy ta cũng không thể để bọn họ uổng công đến." Đế Tử Nguyên duỗi người, chớp mắt với Lạc Minh Tây: "Khi rời khỏi thành Đế Bắc, ta đã lấy trộm di chỉ thờ cúng Thái tổ trong từ đường, ngày nào cũng để Tần ma ma ôm hộp đi theo ta, đến đâu cũng bảo Tần ma ma lấy thánh chỉ ra đọc một lượt..."

"Huynh nghĩ xem, bọn họ gặp ta một lần là phải quỳ một lần, có quỷ mới dám chọc vào ta tiếp."

Năm đó Tử Nguyên vào kinh, không quen nơi ở, vì thế vua Gia Ninh đã phái Tần ma ma trong cung đến hầu hạ nàng. Tần ma ma vào cung sớm, trước giờ còn rất uy nghiêm, mấy tiểu thư hơn mười tuổi bị chọc tức như vậy, nào còn dám động đến nàng nữa.

"Khó trách muội vừa vào kinh đã ngày ngày đến thăm các tiểu thư thế gia, một tháng sau hầu phủ còn không có một con chim, hoá ra là vì vậy."

"Có lần ta đang trừng trị đích nữ của phủ Kiến An Hầu, đúng lúc đụng phải huynh ấy. Đợi tiểu cô nương đó đi rồi, huynh ấy mới chậm rãi bước ra nói với ta một câu..."

Lạc Minh Tây không lên tiếng, nghe Đế Tử Nguyên nói tiếp.

"Huynh ấy nói..." Giọng nói của Đế Tử Nguyên có chút xa xăm: "Tiểu nha đầu của Đế gia, xem ra muội ở Tấn Nam khóc lóc náo loạn không vào Đông Cung của ta chỉ là doạ người, ngày ngày muội đều cầm thánh chỉ ban hôn của Thái tổ rồi rêu rao khắp kinh thành, xem ra rất hài lòng về ta!"

"Khi đó ta vẫn còn nhỏ, da mặt không dày như bây giờ, bị huynh ấy bắt tại trận thì xấu hổ định bỏ chạy, nào ngờ lại bị huynh ấy cầm cổ áo kéo lại."

"Huynh ấy nói..." Đế Tử Nguyên dừng lại: "Nhưng ta lại thích nha đầu vừa bá đạo vừa không ra vẻ như muội."

Đế Tử Nguyên quay đầu nhìn Lạc Minh Tây, ánh mắt có sự thông suốt sau khi đã trưởng thành: "Minh Tây, mấy năm nay ta mới biết, nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối huynh ấy vẫn rất khác."

"Ta quay về nơi này, mới nhớ ra, hoá ra chúng ta cũng từng có lúc vô ưu vô lo như vậy."

Đế Tử Nguyên ngẩng đầu nhìn Quy Nguyên các phía sau, ký ức xa xưa sống lại trong mắt, cuối cùng lại trở về tĩnh lặng.

"Nhưng Thái tử Đại Tĩnh kiêu ngạo năm đó, bây giờ lại không nhìn thấy nữa rồi."

"Huynh nói xem, tại sao chúng ta lại đi đến bước đường ngày hôm nay?"

Đế Tử Nguyên hỏi xong, đứng dậy, bước ra phía ngoài viện.

"Yên tâm, Minh Tây, bây giờ ta sẽ hồi cung, sẽ không làm mọi người lo lắng nữa."

Lạc Minh Tây nhìn nàng bước ra khỏi cửa viện, bóng lưng của Đế Tử Nguyên dần trở nên mơ hồ trong mắt hắn.

Bánh Chiết Vân trên đất lạnh dần, Lạc Minh Tây cầm một miếng bỏ vào miệng, từ từ nuốt xuống.

Bánh ngọt cứng ngắc lạnh lẽo chui xuống cổ họng, khí lạnh vào người, tiếng ho khan nặng nề vang lên, càng ngày càng mạnh. Lạc Minh Tây cuộn mình trên thềm đá, giấu đi tiếng ho khan không dứt.

Tâm Vũ ở một bên rất lo lắng, vội vàng chạy đến đỡ rồi giúp hắn thở đều, nhưng lại bị Lạc Minh Tây xua tay đẩy ra.

Tiếng thở dốc dồn dập dần dịu đi, người đang cúi xuống im lặng hồi lâu, khi ngẩng đầu lên, vẫn là dáng vẻ lãnh đạm ôn nhu.

"Hồi phủ."

Bóng dáng Lạc Minh Tây cũng dần xa Quy Nguyên các, chỉ để lại một tiếng thở dài.

Ban đêm, thư phòng Lạc phủ.

Tâm Vũ bẩm báo những việc xảy ra trong kinh thành mỗi ngày như thường lệ.

"Ngươi nói Đế Thừa Ân đã dùng danh nghĩa của tiền Thái tử để hẹn gặp nữ quyến các phủ?"

"Vâng, công tử. Phần lớn người được mời là các phu nhân ở phủ đệ hoàng thất trong thành và từng ở Đông Cung. Đế Thừa Ân đã dặn dò phó quản sự của Đông cung, ngày mai muốn đến Đông cung lấy một ít đồ."

"Đồ gì?"

"Một vài đồ vật cũ ở Đông Cung, nghe nói là vài bút mực của tiền Thái tử. Nàng ta muốn tặng cho nữ quyến các phủ trong bữa tiệc, có lẽ muốn mấy tông thất và cựu thần lúc nào cũng nhớ đến ân đức của tiên Thái tử, bảo vệ vị ở trong điện Khởi Vân. Công tử, có cần ngăn Đế Thừa Ân vào Đông Cung không?"

Tâm Vũ thấp giọng nói, chưa đợi Lạc Minh Tây trả lời, nàng ta đã ngẩng đầu lên.

Lạc Minh Tây đang nhìn miếng ngọc bội chưa từng rời thân bên eo, một lúc lâu sau, hắn lấy xuống từ bên eo, đưa cho Tâm Vũ, nhàn nhạt mở miệng dưới ánh mắt ngạc nhiên của Tâm Vũ.

"Lấy lại đi, sau này không cần phải đeo miếng ngọc bội này mỗi ngày nữa."

Có đôi lúc, muộn một bước chính là cả đời.

Từ đầu đến cuối nàng đều coi hắn là huynh, đời này đã đủ để ràng buộc hết tình ý của hắn.

• Hết chương 191 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top