Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 211: Nguy kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Alice

Beta: Alice

Lễ vật định thân? Còn là do lão Tĩnh An Hầu quyết định!

Một câu nói của Tâm Vũ, chưa nói đến Cát Lợi kinh ngạc đến rớt hàm, ngay cả Đế Tử Nguyên cũng sững sờ.

Thiên hạ này có ai không biết năm hai tuổi Đế Tử Nguyên đã được Thái tổ lập làm chính phi của Hàn Diệp trong di chỉ, là thái tử phi khâm định.

Làm sao Tĩnh An Hầu có thể bất chấp ngự lệnh của Thái tổ mà định hôn sự cho Đế Tử Nguyên? Nếu Tĩnh An Hầu thực sự làm vậy, đừng nói là Đế gia, ngay cả Lạc gia cũng có thể bị kết tội khi quân phạm thượng!

Chuyện này vốn không thể nói rõ. Cát Lợi hiểu ra nguyên do trong đó thì thu cằm lại, hoài nghi nhìn Tâm Vũ quỳ dưới đất, đáy mắt tràn đầy nghi ngờ.

Đế Tử Nguyên liếc nhìn Cát Lợi, Cát Lợi vội vàng giải tán hạ nhân Lạc phủ bên ngoài thư phòng, đích thân đứng canh ở lối vào tiểu viện, tai hắn lại vểnh lên rất cao, nghe cuộc đối thoại bên trong.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì?" Đế Tử Nguyên chắp tay ra sau, nhìn Tâm Vũ: "Đứng dậy đáp."

Thấy có liên quan đến hai nhà Đế Lạc, giọng nói của Đế Tử Nguyên mang theo một tia nghiêm túc và uy nghi, đáy lòng Tâm Vũ run lên, đứng dậy.

"Tiểu thư, ta bằng tuổi công tử, trước khi theo Đế Thừa Ân vào Thái Sơn thì ta đã là nha hoàn thân cận của công tử rồi. Nô tỳ còn nhớ ngày tiểu thư ra đời, công tử cầm miếng ngọc bội này hồi phủ, tình cờ gặp lão gia và phu nhân, lão gia hỏi về nguồn gốc của miếng ngọc bội này. Công tử nói đây là do Tĩnh An Hầu gia tặng người, nói rằng hầu gia muốn gả nữ nhi cho người, đây là tín vật định thân. Lão gia và phu nhân nghe vậy thì rất vui mừng, nhưng lại cảm thấy hầu gia chỉ tiện miệng nói, không thể coi là thật, muốn đợi tiểu thư lớn hơn một chút rồi lại nhắc đến hôn sự này."

"Mặc dù công tử còn nhỏ nhưng lại coi lời nói của hầu gia là thật, ngày ngày đều ở trong phủ mong người mau lớn để cưới người về làm thê. Nhưng không ngờ, năm tiểu thư hai tuổi thì thái tổ băng hà, lập tiểu thư làm thái tử phi, thậm chí còn viết cả việc ban hôn vào di chiếu. Sau khi di chiếu của thái tổ truyền đến Tấn Nam, ta không còn nghe thấy lão gia và phu nhân nhắc đến hôn sự này nữa, ngay cả công tử cũng bị lão gia nghiêm cấm nhắc đến chuyện này. Ý chỉ truyền đến chưa được vài ngày thì hầu gia đích thân vào phủ gặp lão gia, có lẽ mặc dù năm đó chỉ nhất thời nói đùa, nhưng hầu gia lại rất nhớ lời hứa đó."

"Ta và thiếu gia trốn ngoài thư phòng nghe hầu gia và lão gia nói chuyện, hầu gia còn chưa nhắc đến hôn sự thì lão gia đã nói chuyện hầu gia tặng ngọc bội năm đó chỉ là yêu quý vãn bối, chuyện định thân giữa hai nhà càng là nhất thời nói đùa, vừa không có tam môi lục sính vừa không có lời bà mai thì không thể coi là quyết định được. Một câu nói của lão gia đã phủ nhận luôn hôn sự này, hầu gia thở dài, nói Đế gia ở trong triều cũng bất đắc dĩ, chỉ oan ức cho Lạc gia và công tử."

"Đêm đó lão gia định lặng lẽ trả miếng ngọc bội long phượng này cho Đế gia, nếu không phải công tử sống chết giữ lấy thì ngay cả tín vật duy nhất này cũng mất rồi. Công tử vẫn luôn giữ miếng ngọc bội này bên người, cho đến, cho đến một năm trước Huyên Vương điện hạ về triều, công tử mới cất miếng ngọc bội này đi."

Tâm Vũ chậm rãi nói, đáy mắt lộ vẻ hoài niệm chua xót. Những chuyện cũ này bị chôn vùi trong quá khứ ở thành Đế Bắc, ngoại trừ thị nữ từng lớn lên cùng Lạc Minh Tây, không còn một ai biết nữa.

Đế Tử Nguyên lẳng lặng nghe, thở dài một hơi, nàng không hề nghi ngờ lời Tâm Vũ nói. Ngoại trừ miếng ngọc bội long phượng này làm chứng, nàng vẫn luôn biết phụ thân thực ra không muốn nàng gả vào hoàng thất. Thâm cung xảo quyệt, hoàng đế lạnh nhạt, nếu không phải năm đó thái tổ ban hôn lúc lâm chung, e rằng cả đời này phụ thân sẽ không cho phép nàng bước vào đế đô, có lẽ nàng sớm đã nghe theo hôn ước hai nhà, gả cho Lạc Minh Tây rồi. Khó trách hồi nhỏ mỗi khi gặp nàng thì Lạc bá mẫu đều có chút tiếc nuối, thì ra là vậy.

Đáng tiếc chuyện thế gian trước giờ khó đoán, cơ ngơi Đế gia sụp đổ chỉ trong một đêm, đến giờ đã hơn mười năm qua đi, nàng không gả cho Lạc Minh Tây làm thê, cũng không gả cho Hàn Diệp làm hậu.

Thấy Đế Tử Nguyên trầm mặc không nói, Tâm Vũ run rẩy nói: "Tiểu thư, hôm nay nô tỳ nhắc đến chuyện này không phải là muốn làm khó tiểu thư, chỉ là công tử chưa từng cho tiểu thư biết chuyện này, thực ra một năm trước sức khoẻ của công tử đã không ổn rồi, một năm nay người vẫn luôn nhờ Lưu viện chính âm thầm kê thuốc, muốn kéo dài thêm chút thời gian để chia sẻ vất vả cùng tiểu thư trên triều. Bây giờ Huyên Vương điện hạ đã quay về, công tử không còn điều bận tâm nữa..." Nàng ta nghẹn ngào: "Nếu lần này công tử thực sự, thực sự đi..." Nước mắt Tâm Vũ tuôn ra, dập đầu xuống đất: "Tiểu thư, công tử vẫn luôn âm thầm bảo vệ bên người, chưa từng yêu cầu điều gì, ngay cả tâm ý cũng không muốn để người biết. Nô tỳ thực sự không nỡ, chỉ xin tiểu thư có thể ở bên công tử khoảng thời gian cuối cùng này, đừng để công tử ra đi quá cô độc."

Tâm Vũ dập đầu trên thềm đá xanh, mới hai ba cái trán đã đỏ lên, vô cùng doạ người.

Một đôi tay đỡ lấy vai nàng ta, nàng ta khóc lóc bi thương ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đen láy thâm trầm của Đế Tử Nguyên.

"Đừng khóc nữa, những chuyện này Minh Tây không nói, ngươi cũng nên nói cho ta." Đế Tử Nguyên đỡ nàng ta dậy, giọng nói ôn hoà: "Bản vương biết nên làm thế nào rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi, bảo Bình thúc chọn ra hai thị nữ được việc giúp ngươi, bây giờ bên cạnh Minh Tây không được thiếu người."

Tâm Vũ sững sờ ngẩng đầu, không dám nói nữa, ba bước quay đầu một lần đi vào thư phòng.

Đế Tử Nguyên ra khỏi tiểu viện, Cát Lợi rũ mắt canh ngoài cửa viện, thấy nàng đi ra thì không dám thở mạnh, khoác áo choàng lên cho nàng.

Đế Tử Nguyên liếc nhìn sắc trời: "Đến giờ rồi, đến đại điện tảo triều trước."

"Vâng, điện hạ." Cát Lợi đáp rồi theo sau Đế Tử Nguyên.

Lạc Minh Tây là thừa tướng một nước, hắn vắng mặt trong buổi tảo triều tất nhiên sẽ khiến triều thần nghi hoặc. Đế Tử Nguyên đã sớm dặn dò Thái Y viện im lặng, chỉ bảo Lạc phủ dâng tấu cáo bệnh nghỉ ngơi ở phủ vào cung.

Triều thần thấy vẻ mặt của Huyên Vương và Nhiếp Chính Vương đều lãnh đạm thì tất nhiên không đoán được bệnh tình nguy cấp của Lạc Minh Tây. Tảo triều bình yên kết thúc, sau khi bãi triều Đế Tử Nguyên đến thẳng thượng thư phòng, Hàn Diệp quả nhiên đang đợi nàng.

Hai người im lặng nhìn nhau, một lúc lâu sau vẫn là Hàn Diệp lên tiếng trước: "Đêm qua đã trông một đêm, sức khoẻ nàng cũng không tốt, ta đã bảo ngự trù đun canh nhân sâm và cháo, nàng ăn chút đồ để ấm bụng trước đi."

Đế Tử Nguyên cũng cảm thấy mệt mỏi, gật đầu.

Hàn Diệp còn chưa nói dứt lời, Cát Lợi đã nhanh nhẹn sai người dâng thức ăn lên.

Ăn xong sắc mặt Đế Tử Nguyên mới hồng hào hơn, Hàn Diệp thở phào nhẹ nhõm, đáy lòng yên tâm hơn chút.

"Đêm qua ta đã triệu Lưu viện chính vào cung, ông ta nói Minh Tây..."

"Bệnh của huynh ấy có từ trong bụng mẹ, năm đó cô tổ mẫu cũng hết cách, chỉ nói không được hao tâm tổn sức, nghỉ ngơi nhiều chút, bằng không sẽ có dấu hiệu chết sớm." Đế Tử Nguyên đặt thìa xuống, xua tay, Cát Lợi nhanh nhẹn dọn thức ăn xuống.

Đế Tử Nguyên nghiêm mặt, Hàn Diệp cũng nghiêm túc nhìn nàng. Hắn biết sau khi bãi triều, nàng đi thẳng đến thượng thư phòng chứ không về Lạc phủ chăm sóc Lạc Minh Tây nhất định là vì có lời muốn nói, hoặc là... nàng đã quyết định.

"Ta vẫn luôn biết sức khoẻ huynh ấy không tốt, nhưng mấy năm nay Đế gia chỉ còn lại một mình ta, Đế gia không thể thiếu huynh ấy, ta cũng không thể thiếu huynh ấy. Huynh ấy giống như huynh trưởng của ta, ta có huynh ấy, giống như có tâm phúc vậy."

"Năm đó là huynh ấy mạo hiểm bị chém đầu mà đổi Đế Thừa Ân vào Thái Sơn thay ta, mười năm nay cũng là huynh ấy giúp ta triệu tập lực lượng cũ, tuyển chọn nhân tài cho Đế gia. Huynh ấy làm tất cả những chuyện ta không thể làm sau lưng ta, khiến ta quay về đế đô mà không chút lo lắng. Trong ba năm chàng mất tích, ta nhiếp chính triều đình, loạn trong giặc ngoài, nếu không phải huynh ấy dốc sức giúp ta, triều đình chưa chắc đã yên ổn, nói gì đến uy hiếp hai nước."

"Nếu không có Lạc Minh Tây thì cũng không có Nhậm An Lạc năm đó, không có huynh ấy cũng không có Nhiếp Chính Vương Đế Tử Nguyên hiện tại. Lạc gia và Minh Tây đối với Đế gia và ta, đều có ơn nặng như Thái Sơn." Đế Tử Nguyên chậm rãi hồi tưởng, ngồi thẳng lưng, bàn tay trong tay áo dần siết chặt.

Cho đến hôm nay khi nhìn thấy miếng ngọc bội long phượng đó nàng mới biết, đời này của nàng, người yêu nhất là Hàn Diệp, nhưng người phụ bạc nhất, lại là Lạc Minh Tây bảo vệ cạnh nàng cả đời, ngay cả khi sắp chết cũng không mở miệng nói một lời.

"Ba năm đó ta cho rằng chàng đã chết ở Bắc Tần, ngày đêm lao vào chính sự để làm tê liệt bản thân, nhưng lại không hề nhận ra sức khoẻ của huynh ấy đã hao tổn đến mức dầu cạn đèn tắt." Giọng nói của Đế Tử Nguyên vừa nặng nề vừa hối hận: "Nếu không phải lần này huynh ấy đột nhiên hôn mê, ngay cả..." Tâm tư của huynh ấy cũng chưa từng biết.

Đế Tử Nguyên không nói nữa, thở dài một hơi, đáy mắt lộ vẻ yếu ớt. Cũng chỉ có trước mặt Hàn Diệp nàng mới thể hiện cảm xúc thật của mình, Lạc Minh Tây là huynh trưởng thân thiết và quan trọng nhất của nàng, nếu hắn chết sớm vì nàng, vậy cả đời này nàng làm sao có thể thản nhiên gả cho Hàn Diệp, làm sao có thể không chút tội lỗi giẫm lên sự hi sinh của Lạc gia để thống trị thiên hạ.

"Tử Nguyên, tính tình Minh Tây trước giờ ẩn nhẫn, hắn không muốn cho nàng biết tình trạng sức khoẻ là vì sợ nàng lo lắng."

"Ta biết, từ nhỏ đến lớn, tất cả những chuyện huynh ấy làm đều là vì ta. Hàn Diệp." Đế Tử Nguyên đột nhiên gọi Hàn Diệp.

Đáy lòng Hàn Diệp chợt thắt lại, nhìn về phía Đế Tử Nguyên.

"Tháng sau..." Đế Tử Nguyên ngừng lại, cuối cùng vẫn mở miệng: "Đại hôn của chúng ta, không thể cử hành như đã định."

Bởi vì câu nói của Đế Tử Nguyên, thượng thư phòng lặng ngắt như tờ. Cát Lợi canh ngoài thư phòng nhất thời rùng mình, không dám nhìn sắc mặt Hàn Diệp trong thượng thư phòng.

Cho dù Hàn Diệp biết quyết định của Đế Tử Nguyên là vì Lạc Minh Tây bệnh nặng, nhưng đáy lòng hắn vẫn sinh ra sự thất vọng và tiếc nuối khó tả.

Không phải vì ghen tị với Lạc Minh Tây, mà là vì... Mười bảy năm, hắn đã đợi mười bảy năm, tháng sau hắn cuối cùng cũng có thể phong Tử Nguyên làm hoàng hậu của mình, vẽ nên nét bút viên mãn nhất cho khúc mắc mấy chục năm giữa hai nhà, nhưng tất cả chuyện này lại đột nhiên ngừng lại ngay khi tâm nguyện cả đời sắp được thực hiện.

Nhưng đó là Lạc Minh Tây, người còn hết lòng vì Tử Nguyên và Đế gia hơn hắn.

Hắn không xoá bỏ được, cũng không thể xoá bỏ tất cả những chuyện người đó làm vì Tử Nguyên.

Hàn Diệp thở dài, chậm rãi mở miệng: "Nàng và Minh Tây cùng lớn lên từ nhỏ, tình cảm sâu đậm, trì hoãn hôn sự cũng là nên làm. Tử Nguyên, ta tôn trọng quyết định của nàng. Nhân sâm ngàn năm trong cung chỉ có thể bảo vệ tính mạng hắn trong một tháng, nàng định làm thế nào?"

Nếu Đế Tử Nguyên đã nhắc đến chuyện trì hoãn hôn sự, vậy tất nhiên sẽ không ở lại kinh thành tiêu tốn thời gian và hy vọng một tháng cuối cùng của Lạc Minh Tây.

"Trước khi vào cung ta đã phái người truyền tin cho Đế phủ, bảo ám vệ Đế gia truyền tin Minh Tây bệnh tình nguy kịch cho cô tổ mẫu, ngày mai xử lý xong chuyện Đế phủ thì ta sẽ đưa Minh Tây đến Thái Sơn gặp sư phụ, hy vọng cô tổ mẫu và sư phụ có cách cứu huynh ấy."

Đại tông sư trên Vân Hạ chỉ còn lại Tịnh Huyền đại sư ở Quốc tự Thái Sơn và Đế Thịnh Thiên, nếu Tịnh Thiện quốc sư của Bắc Tần còn sống thì cơ hội sống tiếp của Lạc Minh Tây có lẽ sẽ càng lớn, đáng tiếc ban đầu Tịnh Thiện đã vì Bắc Tần mà đổi mạng mình lấy mạng của Hàn Diệp, nhân tài ba nước cũng sụp đổ từ đó.

"Tịnh Thiện quốc sư có một đệ tử tên Linh Triệu, mặc dù y thuật không bằng thầy nhưng hắn đã được thừa hưởng mật pháp cứu người của Tịnh Thiện. Hắn từng chăm sóc ta ba năm ở Bắc Tần, bản tính lương thiện, sẽ không để tâm thân phận tướng gia Đại Tĩnh của Minh Tây. Nhưng sau khi Bắc Tần quy thuận, hắn đã ngao du thiên hạ, ta sẽ lập tức phái người đi tìm hắn, bảo hắn vào Thái Sơn chữa trị cho Minh Tây."

"Ừm." Đế Tử Nguyên gật đầu: "Tẫn Ngôn rất nhanh sẽ quay về từ Tây Bắc, có nó ở đây, chàng có thể yên tâm về chuyện sắp xếp quân đội và hoàng thất Bắc Tần."

"Nàng không cần lo chuyện trên triều nữa, có Hữu tướng và Ngũ hoàng đệ giúp ta thì sẽ không xảy ra chuyện. Ngày mai ta sẽ ban thánh chỉ, nói rằng Bắc Tần vừa quy thuận, thời buổi hỗn loạn, nàng nhận lệnh trời tuần tra Tây Bắc, hôn sự theo lý sẽ hoãn lại."

"Được."

Đế Tử Nguyên gật đầu, nàng là chủ nhân Đông Cung mà Hàn Diệp chiếu cáo thiên hạ, Minh Tây là thừa tướng Đại Tĩnh, cho dù hai người không có tình riêng, thì cũng không thể để triều thần và bách tính biết nàng trì hoãn quốc hôn rời khỏi kinh thành là để chữa bệnh cho Minh Tây.

Mặc dù nàng rất trong sạch, nhưng cũng phải tính đến thể diện của hoàng tộc và Hàn Diệp.

"Ta về Đế phủ chuẩn bị, ngày mai sẽ khởi hành đến Thái Sơn." Đế Tử Nguyên đứng dậy, bước ra ngoài thượng thư phòng.

"Tử Nguyên!"

Khi nàng bước đến bên cửa, giọng nói của Hàn Diệp chợt vang lên, Đế Tử Nguyên dừng bước, nhưng không quay đầu.

"Khi nào nàng sẽ quay về?"

Từ đầu đến cuối, Đế Tử Nguyên không hề hứa sẽ quay về với Hàn Diệp, bởi vì cho dù bọn họ sắp xếp và cố gắng hết sức, thì hai người vẫn biết có một chuyện mà bọn họ không biết có thể làm được không, đó là bảo vệ tính mạng của Lạc Minh Tây.

Cát Lợi đã sớm truyền lời của thị nữ Lạc phủ đó vào cung, Hàn Diệp vẫn luôn biết tình cảm của Lạc Minh Tây với Tử Nguyên không phải như huynh trưởng, nhưng Lạc Minh Tây thanh tao nho nhã, chưa từng quá phận, ngay cả Hàn Diệp cũng kính phục và cảm kích về tất cả những gì hắn làm, huống hồ là Đế Tử Nguyên lớn lên cùng hắn.

Mười năm nương tựa lẫn nhau ở Tấn Nam của bọn họ, cũng là chuyện mà Hàn Diệp vĩnh viễn không thể xoá bỏ.

Nếu Lạc Minh Tây sống tiếp, Đế Tử Nguyên có lẽ sẽ quay về, nhưng nếu Lạc Minh Tây chết, sau khi biết tất cả tâm ý và những chuyện Lạc Minh Tây làm vì mình, liệu Đế Tử Nguyên có còn quay về đế đô, gả làm hoàng hậu Hàn gia của hắn nữa không?

Nàng sẽ không. Vì thế Hàn Diệp cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng.

Đời này của bọn họ đã gian nan như vậy rồi, đến cuối cùng, vẫn không thắng được ý trời sao?

"Hàn Diệp, ta chưa từng tin thiên mệnh." Đế Tử Nguyên trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng.

Nàng nhìn bầu trời đế đô, mưa xuân dần ngừng, sắc trời quang đãng, cầu vồng hiện lên.

"Trước đây không tin, tương lai cũng không tin."

Nàng nói rồi bước ra khỏi thượng thư phòng, nhưng từ đầu đến cuối đều không quay đầu.

Bóng dáng Đế Tử Nguyên xa dần trong mắt Hàn Diệp, sau đó từ từ biến mất trong tiếng chuông vừa cổ kính vừa trống vắng vang lên trong hoàng cung, đến khi không nhìn thấy nữa.

• Hết chương 211 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top