Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 1: Dời non lấp bể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Alice

Beta: Alice

Sau quốc hôn, thiên tử tâm tâm niệm niệm lời hứa năm đó với hoàng hậu, vừa vào đông, hành dinh của thiên tử đã vào Bắc Cung nghỉ dưỡng.

Vốn chỉ có cả nhà Tĩnh An Hầu đi cùng, nhưng Uyển Thư hồi kinh báo cáo tình cờ gặp được, vì thế cô không thèm quay về phủ tướng quân của mình, mặt dày lượn quanh Uyển Cầm, rất yêu thích Tiểu An Lạc của nhà Tĩnh An Hầu, mới hai ngày mà một lớn một nhỏ đã hợp nhau, làm loạn đến mức trên dưới Bắc Cung không được yên bình, chỉ thiếu điều xuống hồ bắt cá nữa thôi.

Tĩnh An Hầu không nỡ phạt khuê nữ bảo bối của mình, chỉ đành tìm Quy Tây ra mặt. Vị kiếm khách đệ nhất Đại Tĩnh này cũng không vòng vo, nửa đêm vào thẳng hành cung, không nói một lời đưa Uyển Thư đang ngủ say không biết trời đất về phủ tướng quân trong đế đô.

Uyển Thư đi rồi, An Lạc cũng không nghịch nữa, lúc này Hàn Diệp mới có thể đưa Đế Tử Nguyên đi dạo xung quanh.

Tuyết rơi dày đặc, các thị vệ trước xe canh giữ xung quanh, một mình cưỡi ngựa trong tuyết.

Hàn Diệp nắm dây cương, Đế Tử Nguyên hiếm khi dậy sớm, mơ mơ màng màng ngáp một cái rồi dựa vào lòng hắn.

"Mấy ngày trước trẫm đến Sùng Văn các, tình cờ gặp được hai thiếu niên đứng đầu hội săn mùa thu mấy tháng trước. Đến giờ hai người bọn họ vẫn tâm tâm niệm niệm chuyện rượu trẫm ban bị nàng uống, nhìn thấy trẫm liền bày ra bộ dạng ấm ức."

"Bọn họ vẫn còn nhớ à, không phải ta đã sai người đưa mấy vò rượu đến phủ bọn họ rồi sao? Thế nào, thiên tử ban thì là rượu, còn ta ban thì không phải? Lẽ nào bọn họ còn chê rượu bổn cung ban không ngon?" Đế Tử Nguyên lập tức lấy lại tinh thần, không buồn ngủ nữa, bày ra vẻ mặt lão tử là hoàng hậu lẽ nào rượu lão tử ban là mất giá sao.

"Hai người bọn họ mới bao nhiêu tuổi, còn nàng đã bao nhiêu tuổi rồi." Hàn Diệp lắc đầu, bật cười: "Nào có hoàng hậu cướp rượu với thần tử?"

Đế Tử Nguyên hừ một tiếng, liếc xéo hắn: "Thế nào, chàng không thích?"

"Thích thích, ai nói không thích chứ." Hoàng hậu mới hơi nhướng mày, thiên tử đã hận không thể dỗ dành cho nàng thoải mái, vội vàng bày tỏ lòng trung thành: "Chỉ cần nàng muốn uống, sau này rượu của trẫm sẽ chỉ cho nàng uống, không ban cho ai nữa."

Lời này sến đến mức Đế Tử Nguyên cũng không nghe nổi, rùng mình một cái.

"Được rồi được rồi, có mất mặt không, đừng để người khác nghe thấy. Chàng muốn ban bao nhiêu thì ban, ta không quan tâm." Đế Tử Nguyên xua tay, đổi tư thế trong lòng Hàn Diệp.

Tuyết trắng như bạc, trời đất yên bình, mọi thứ đột nhiên có chút không chân thực.

Hàn Diệp ôm chặt Đế Tử Nguyên, xác nhận người trong lòng là thật, khẽ thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nói: "Vẫn may nàng đã tìm được Linh Triệu."

Động tác nhất thời này của hắn không giấu được Đế Tử Nguyên, nàng có chút đau lòng, chạm vào bàn tay trên eo mình: "Đúng vậy, may là tìm được rồi. Chàng biết ta tìm thấy Linh Triệu ở đâu không?"

"Ở đâu?" Giọng nói của Hàn Diệp lộ ra một tia hiếu kỳ. Ban đầu ám vệ trong cung và phủ nha phía Bắc dốc hết sức cũng không tìm được tiểu đạo sĩ đang vân du thiên hạ đó, Tử Nguyên rốt cuộc đã tìm thấy hắn ở đâu?

Sau khi Đế Tử Nguyên quay về, hắn chỉ biết Lạc Minh Tây vẫn ổn, hai người đều ngầm hiểu mà không nhắc đến trong vòng một năm biến mất Đế Tử Nguyên rốt cuộc đã sống như thế nào.

"Ta tìm thấy hắn, trong biển hoa trường tư mà mẫu thân ta trồng ở Đế phủ Tấn Nam." Giọng nói của Đế Tử Nguyên nhàn nhạt vang lên, trong lời nói còn có điều kỳ diệu mà đến nàng cũng không tin được.

"Trong biển hoa trường tư ở Đế phủ Tấn Nam?" Hàn Diệp lộ vẻ kinh ngạc.

"Khi đó Minh Tây đã không chống đỡ được nữa, ta và huynh ấy quay về Tấn Nam, để huynh ấy đoàn tụ cùng Lạc bá phụ, Lạc bá mẫu và Ngân Huy. Huynh ấy chống đỡ đến giây phút cuối cùng, không muốn ở trước mặt phụ mẫu..." Giọng nói của Đế Tử Nguyên khựng lại: "Nên ta đưa huynh ấy đến biển hoa trường tư mà chúng ta cùng lớn lên khi còn nhỏ để tiễn huynh ấy..." Đế Tử Nguyên có chút than thở: "Không ngờ chúng ta lại gặp được Linh Triệu đang lén lút hái hoa trường tư trong biển hoa trường tư ở hoa viên sau Đế phủ."

"Tại sao hắn lại đến đó?"

Đế Tử Nguyên quay đầu, nhìn vào ánh mắt có chút nghi hoặc của Hàn Diệp.

"Linh Triệu nói với ta, chàng dưỡng thương ba năm ở Hoài thành, chưa từng đòi hỏi Mạc Sương bất cứ thứ gì, thứ duy nhất nói muốn có là hoa trường tư ở Tấn Nam. Mạc Sương tốn không ít công sức mới tìm được ba hạt giống hoa trường tư cho chàng, chàng đích thân trồng ở trong phường trúc bên ngoài Lâm thành, mất ba năm mới nở hoa."

Hàn Diệp gật đầu, đáy mắt lộ vẻ tiếc nuối: "Đáng tiếc khi đó ta bị mù, không thể tận mắt nhìn thấy ba nhánh trường tư đó nở hoa."

"Linh Triệu theo Tịnh Thiện học y thuật từ nhỏ, hắn phát hiện hoa trường tư không chỉ đẹp mà còn có thể có dược tính đặc biệt. Đáng tiếc khi đó trong phường trúc chỉ có ba nhánh, chàng còn thương tiếc như mạng nên hắn không thể lấy ra nghiên cứu. Sau này Bắc Tần quy thuận Đại Tĩnh, Tịnh Thiện quốc sư từ trần, hắn không còn điều lo lắng nên đã đến Tấn Nam tìm hoa trường tư nghiên cứu."

"Thì ra là vậy. Không hổ là đệ tử của Tịnh Thiện quốc sư, chấp niệm với y thuật như vậy." Hàn Diệp cảm thán: "Ban đầu đúng là hắn từng hỏi ta rằng hoa trường tư có nhiều ở đâu nhất, ta đã nói với hắn là ở hoa viên sau Đế phủ Tấn Nam có một biển hoa trường tư."

"Hắn nghiên cứu hoa trường tư, không chỉ là vì chấp niệm với y thuật. Có lẽ chàng biết, tuổi thọ của người Bắc Tần không dài, đặc biệt là con cháu hoàng thất hầu hết đều có tuổi thọ rất ngắn."

"Phải, ta từng nghe sư phụ nhắc đến. Người Bắc Tần đến từ rừng tuyết ở Mạc Bắc, bẩm sinh trong huyết mạch đã có khí lạnh, cơ thể yếu ớt, tuổi thọ không dài." Hàn Diệp nói đến đây thì đột nhiên ngừng lại, nhìn Đế Tử Nguyên: "Ý của nàng là hoa trường tư đó..."

Đế Tử Nguyên gật đầu: "Hoa trường tư mọc ở nơi rất nóng là Tấn Nam, khó mà tồn tại, trời sinh đã là khắc tinh với chứng sợ lạnh. Linh Triệu phát hiện ra đặc tính này của hoa trường tư khi chăm sóc chàng ở Hoài thành, hắn muốn tìm cách chữa khỏi căn bệnh bẩm sinh của người Bắc Tần nên mới lặn lội ngàn dặm đến Tấn Nam nghiên cứu hoa trường tư. Nhưng trước giờ chưa có ai dùng hoa trường tư làm thuốc, nếu không phải tính mạng Minh Tây đang nguy kịch thì Linh Triệu cũng không dám tự tiện để huynh ấy thử thuốc. Bệnh của Minh Tây quá nặng, được Linh Triệu điều trị thì mơ màng hôn mê nửa năm mới dần dần tỉnh lại, ta không dám rời khỏi nên vẫn luôn ở lại."

"Vậy nửa năm đó, các nàng chữa bệnh cho Minh Tây ở đâu?"

Nửa năm biến mất Đế Tử Nguyên không ở thành Đế Bắc, chuyện này Hàn Diệp biết.

"Chàng đoán xem?" Đế Tử Nguyên ngẩng đầu, cười híp mắt nói.

"Có lẽ là An Lạc trại." Hàn Diệp mở miệng, không hề do dự.

Đế Tử Nguyên nhướng mày, thầm nghĩ quả nhiên Hàn Diệp biết rồi.

"Thành Đế Bắc bị thám tử của chàng tìm hết một lượt, nếu chàng đã đoán ra chúng ta đến An Lạc trại thì sao không phái người đến?"

"Trong lãnh thổ của trẫm, chỉ có nơi này vĩnh viễn không bị quấy rầy." Hàn Diệp khẽ chống cằm lên trán Đế Tử Nguyên, nhẹ giọng mở miệng: "Đó là nơi An Lạc của trẫm lớn lên."

Cả đời Đế Tử Nguyên vượt mọi khó khăn, tâm tính cứng rắn, nhưng trong giây phút nghe thấy câu nói này của Hàn Diệp thì lập tức tan chảy.

Nàng nhìn Hàn Diệp, bật cười: "Đôi khi ta nghĩ, có lẽ thực sự trong bóng tối tự có ý trời, nếu không phải năm đó ở Hoài thành chàng cho Linh Triệu nhìn hoa trường tư, có lẽ hắn vĩnh viễn sẽ không đến Tấn Nam, ta và Minh Tây cũng sẽ không tình cờ gặp hắn, ta cũng không còn cơ hội quay về bên chàng nữa rồi."

"Trẫm là thiên tử, nhận lệnh của trời, ông trời tất nhiên sẽ giúp trẫm." Hàn Diệp gõ trán Đế Tử Nguyên, kéo nàng vào lòng: "Vẫn may những chuyện này đều qua rồi, hôm qua Tẫn Ngôn nói rằng trong hành cung xuất hiện cáo tuyết, ngày nào An Lạc cũng quấn lấy hắn đòi đi xem. Đi thôi, chúng ta đi đón An Lạc, đưa nó đi tìm cáo tuyết!"

Hàn Diệp nói rồi kéo dây cương, vung roi ngựa phi về phía hoàng cung, định đi đón An Lạc.

Mấy ngày nay Đế Tử Nguyên bị tiểu tổ tông đó hành hạ, vẻ mặt nhất thời suy sụp: "An Lạc muốn xem thì chàng đưa nó đi xem là được, kéo theo ta làm gì!"

"Trẫm cảm thấy nàng nên nhìn An Lạc nhiều hơn."

"Bổn cung không phải là cha hay mẹ nó, tại sao phải lượn quanh nó cả ngày đến đêm chứ." Giọng nói lười nhác của Đế Tử Nguyên trên ngựa truyền từ xa tới.

"Nhìn nhiều rồi, nàng sẽ có giác ngộ."

"Giác ngộ gì?"

"Tử Nguyên."

"Ừm?"

"Nàng không cảm thấy, trong cung chúng ta nên có thêm một đứa nhỏ giống An Lạc sao?"

"Giống Đế An Lạc?" Đế Tử Nguyên hừ một tiếng: "Chàng không sợ mệt xỉu sao?"

"Không sợ không sợ, hồi nhỏ An Lạc được trẫm một tay dìu dắt, trẫm có kinh nghiệm."

Gió thổi qua, giọng nói của hai người theo tuyết bay đến, biến mất giữa trời đất này.

Chuyện trên thế gian, chẳng qua chỉ là sinh tử phú quý yêu hận sân si, trong đó, sinh nặng nhất, yêu là cố chấp nhất.

Trời đất rộng lớn, đời người đằng đẵng, Đế Tử Nguyên cuối cùng cũng hiểu, cho dù yêu bị ngăn cách bởi núi sông, núi sông cũng có thể bị lấp dời.

• Hết phiên ngoại 1 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top