Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Thêu vui lắm à



 Đến tận khi hoa mai nở rộ, bệnh nặng của Trạm Trường Phong cuối cùng cũng bắt đầu trở nên tốt hơn. Lão hoàng đế sợ thân mình nàng không chịu được, tạm thời cắt công khóa của nàng, để nàng nghỉ ngơi cho khỏe.

 Ngày xưa, mỗi ngày có mười hai canh giờ, có đến tám canh là nàng phải làm việc, nếu như không phải đi theo lão hoàng đế vào triều phê tấu chương thì cũng là làm bài tập, thỉnh giáo các vị tiên sinh.

 Nay tự dưng rảnh rỗi, nàng lại không biết nên làm gì.

 Tổng quản mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ước cho tiểu tổ tông an phận ở bên trong tẩm điện. Bệnh này nếu ra ngoài, gặp tý gió thổi là lại tái phát, sợ rằng có cho ông mười cái đầu cũng không đủ chặt.

 Vừa đúng lúc ấy thị nữ đi vào, bàn tay trắng nõn mềm mại bưng một chiếc bình sứ men xanh cổ dài, cắm một cành mai đỏ nghiêng nghiêng, nụ hoa nở rộ đẹp đẽ.

 Trạm Trường Phong nói, " Vườn mai đã nở rộ rồi"

 Đáng thương tổng quản cuối cùng vẫn phải phân phó cung nhân chuẩn bị kiệu mềm, nhấn mạnh phải kín không kẽ hở.

 Trạm Trường Phong trùm bên ngoài một cái áo choàng cáo bạc lộng lẫy, nhận lò sưởi tay, chậm rãi đi ra ngoài, bước lên kiệu mềm. Trong kiệu khắp nơi đều là đàn hương khiến nàng hơi khó chịu, khẽ vén rèm lên một chút, chọc cho tổng quản sợ đến hô to gọi nhỏ.

 Aizz

 Rèm bông vừa dày vừa che đến cực kỳ kín mít.

 Trong lúc nàng bị bệnh, lão hoàng đế triệu hòa thượng đạo sĩ đến, lại là niệm kinh, làm pháp, nghe nói là để làm thanh tỉnh đầu óc. Đàn hương cũng có từ lúc ấy, để trừ tà phòng quỷ.

 Có điều Trạm Trường Phong lại mắc bệnh sạch sẽ, chưa nói đến mặt ăn uống yêu cầu về vệ sinh nghiêm khắc đến mức nào, ngay cả trong không khí có mùi gì đó khác thường đều khiến cho nàng không thoải mái. Nhưng bệnh này cũng không phải nặng đến mức không gì có thể chữa, nhịn một chút vẫn được, chỉ có là tâm tình sẽ không vui vẻ.

 Đến vườn mai, gió đông lạnh lẽo thổi qua, khiến tâm tình nàng trở nên thư sướng hơn nhiều.

 Phóng mắt, trong vòng mười dặm chỉ thấy trắng xóa là tuyết và sắc đỏ rực của hoa mai, nhìn thoáng qua như là băng với hỏa, cao quý đẹp đẽ khiến người ngẩn ngơ.

 "Điện hạ, ngài xem, cành mai hồng này ngạo nghễ nở giữa tuyết trắng, cũng coi như là có một phen phong vị." Tổng quản cầm một chạc cây mai mọc nghiêng sát đường mòn đá trắng, nụ hoa run nhẹ hai cái, sau đó nở rộ.

 Cảnh mới mẻ này khiến tâm tình Trạm Trường Phong trở nên tốt hơn nhiều, "Ngươi ở lại bồi cô đi dạo chút, những người khác thì chờ bên ngoài."

 " Vâng". Thị vệ, tỳ nữ hành lễ cáo lui.

 Tổng quản lại cho là mình được lòng thái tử điện hạ, cho nên càng moi hết ruột gan ra sắp xếp câu chữ cho thật trau chuốt, làm sao để mà cảnh trí từ miệng mình biến thành văn chương cẩm tú mới thôi.

 Mấy lời của tổng quản may mà xem như là hợp với khung cảnh, Trạm Trường Phong cũng mặc cho ông nói.

 Trạm Trường Phong nhặt trên mặt đất một đóa hoa mai, hơi thưởng thức nó, vừa nhìn vừa ngửi, mắt nhìn qua sắc đỏ rực rỡ bao phủ cả một phương, ánh vào mắt màu trắng mà mọi người vốn không thấy, nơi đó có núi.

 Nó vẫn ở đấy.

 Tâm trạng Trạm Trường Phong lại bắt đầu trầm xuống, cảnh sắc nơi đây đều không có cái nào có thể lọt vào mắt xanh của nàng.

 " Điện hạ, bên kia có tòa đình, hay là chúng ta qua đó nghỉ ngơi chút đi?" Tổng quản nhìn mặt mà nói, kịp thời ra một đề nghị.

 Đình nằm sâu trong vườn mai, bị tuyết trắng, mai hồng che phủ.

 Lúc ấy, bên đình có treo rèm, khói từ lò sưởi bay ra ngoài, bên trong một vài thiếu nữ đang ngồi thêu hoa mai.

 Tổng quản lưỡng lự, thầm cảm thấy chán nản, bây giờ vào là phá tràng đây.

 Trạm Trường Phong lại không quá để ý điều này, đi vào.

 Thiếu nữ hẳn là đã ở đây lâu rồi, lô Bác Sơn đã hong khô không khí, khiến nơi đây ấm áp thoải mái như xuân.

 Nàng khuôn mặt trứng ngỗng, mày liễu, giữa có một cái chu sa, rực sáng như lửa. Nàng hồn nhiên ngây thơ hỏi, " Tiểu hài tử, ngươi là người nhà ai, bên ngoài lạnh lắm, mau vào ngồi chút đi."

 Mắt tổng quản trừng lớn như ốc nhồi, suýt nữa là rống to câu lớn mật rồi.

 Trạm Trường Phong cũng cảm thấy ngạc nhiên, yên lặng không nói gì, nhưng thấy nàng vẻ mặt hồn nhiên, ánh mắt thanh tịnh, không như là giả bộ thì không để trong lòng. Nàng khoát khoát tay với tổng quản, ngồi lên băng ghế đá.

 " Thêu hoa?"

 " Ừ, hôm nay tuyết phủ Hồng Mai, bầu trời tinh khiết thanh tân, rất đẹp."

 Thiếu nữ nhẹ nhàng gật đầu, mắt nhìn về phía vườn mai bên ngoài, trong mắt ý cười tràn đầy, "Đẹp thật, từ trước đến giờ chưa bao giờ ta thấy cảnh đẹp đến vậy."

 Nàng vừa đáng yêu, vừa xinh đẹp, làm cho Trạm Trường Phong thấy cảnh sắc xung quanh lại trở nên đẹp đẽ sáng rỡ vài phần.

 Cung nhân lấy ra trà, đồ ăn nhẹ, bày từng thứ lên bàn. Thiếu nữ tò mò nhìn mấy lần, xong lại cúi đầu yên lặng thêu hoa, đẹp như mưa bụi Giang Nam, một cô nương trong sáng nhã nhặn xinh đẹp duyên dáng.

 Trạm Trường Phong nhìn kim thêu đi lên đi xuống thoăn thoắt.

 Khiến nàng ấn tượng hơn cả bông hoa mai nở trên cành cây khi nãy, thật thần kỳ.

 Nữ công, nàng chưa từng học, chỉ nghe thấy phi tử trong hậu cung nói, đây là kỹ năng mà một nữ tử nhất định phải học. Không học nữ công, không phải nữ nhân.

 Phi tử trong hậu cung phần lớn đều lớn tuổi rồi, tâm tư ganh đua sắc đẹp nửa đời trước sớm đã tắt, thường chọn một chỗ yên tĩnh, thoải mái dễ chịu để tụ tập. Lúc ở chung, các nàng bàn tán sắc trời, thêu hoa, nhàn tản sung sướng.

 Lúc nàng vội vàng chạy từ thư phòng vào triều, thoáng nhìn thấy những phi tử này bên bờ liễu. Họ ngồi trong thủy tạ, bên dưới hiên, chuyên chú mà an bình, như thể đem cả đời mình thêu lên mảnh tơ lụa trên tay vậy.

 "Không tồi, ta thử chút được chứ?"

 Âm cuối hơi nâng nhẹ, đúng là ngữ khí hỏi thăm khó gặp, đến mức mí mắt tổng quản còn nhảy nhảy vài cái.

 Thiếu nữ che miệng cười, " Việc này rất khó, với lại ngươi là một nam hài, học cái này làm gì."

 Nàng hơi phẩy nhẹ hoa mai trong tay Trạm Trường Phong, " Đúng là không cẩn thận gì cả, nhìn xem hoa trong tay người đã thiếu mất mấy cánh rồi."

 " Vốn nó đã tàn rồi."

 Thiếu nữ, " Vậy ngươi hái nó làm gì?"

 " Nhặt thôi", trong mắt Trạm Trường Phong ánh lên một loại tàn nhẫn cực kỳ rõ ràng, " Suy tàn thì thành bùn, vốn nên vậy."

 Nàng lại lặp lại lần nữa, " Cho ta thử một chút."

 Uy nghiêm hoàng gia không dung cự tuyệt.

 Thiếu nữ ấp úng, lúc ấy nàng lại trở nên rụt rè, như thể đối diện không phải một đứa bé mới ít tuổi vậy.

 Đưa vải thêu dở lẫn kim thêu đưa cho nàng, đồng thời còn dạy nàng hai loại pháp châm đơn giản.

 Thiếu nữ còn muốn lặp lại lần nữa, nhưng kim đã động rồi. Vẻ mặt đứa trẻ ấy bình thản mà trịnh trọng, mỗi động tác lại tinh chuẩn không sai một ly, rất ra dáng.

 Vốn năng lực học tập của Trạm Trường Phong đã tốt đến mức kinh người, sau khi xem thiếu nữ thêu hoa thì cũng sờ rõ thấy thủ pháp.

 Một đóa mai rơi trên đầu cành, gió thổi mang theo cánh hoa bay xa.

 Sinh động như thật.

 Thiếu nữ tán thưởng, "Đẹp quá, có thật là ngươi thêu lần đầu không đó?"

 " Đương nhiên là cô ưu tú nhất rồi." Trạm Trường Phong buông khung thêu, hớp một ngụm trà.

 Thiếu nữ lại không để ý đến cách nàng tự xưng, hưng phấn nói, "Ta sẽ dạy ngươi kiểu thêu khác, nhất định ngươi có thể luyện lên đến tay nghề đại sư."

 Trạm Trường Phong như thể ngạc nhiên, cũng như thể là không muốn nói, lắc đầu, rời đi, vẫn là phê tấu chương càng có tính khiêu chiến.

 Đến lúc đã đi xa đình, tổng quản khom người nói, " Cô nương kia là Triệu thị mới tiến cung."

 " Triệu Thủy của quận Lâm Thủy?"

 " Vâng."

 " Đúng là làm khó hoàng tổ phụ, tuổi đã cao còn muốn dựa vào thông gia lôi kéo Triệu gia."

 Nàng nắm chặt áo choàng, mấy sợi lông chỗ cổ mềm mại ấp áp cọ vào mặt, hơi ngứa.

 Tổng quản đi theo sau hơi hơi lắc đầu, không dám nói đó là vợ mà hoàng thượng chuẩn bị cho ngài.

 Trạm Trường Phong lo lắng chiến sự tam châu ở phương nam, càng không có tâm tình thưởng vườn, vòng đến điện Kinh Luân.

 Căn cơ triều Ân vốn đã bị đục hỏng rồi, bách tính oán giận cực nhiều, thêm nữa trời lại lạnh, khắp nơi chìm trong nhiệt độ lạnh lẽo, người chết đói, chết cóng ngày một nhiều.

 Trời bức ta phản, không thể không phản!

 Khắp nơi quân khởi nghĩa kéo cờ hiệu, cướp bóc đốt giết, chiếm thành công địa, mấy chư hầu vốn phục bên ngoài kia, cũng có ý tưởng tiến đánh hoàng đô. Thiên hạ Dịch gia, nguy.

 Buồn cười là, thần văn tướng võ trên triều nhiều không đi, người đi bình loạn lại là đương kim đế cơ [1] - Dịch Thường.

 Đến cùng là nàng tuổi nhỏ, kiến thức không đủ, chỉ lẳng lặng ngồi nghe lão hoàng đế và đại thần thảo luận.

 Hữu Thừa nói, "Chiến loạn phương nam diễn ra đã đủ lâu, giờ lại có bên Triệu gia trấn thủ, cũng nên để đế cơ điện hạ trở về."

 Những người còn lại phụ họa.

 Lão hoàng đế hơi trầm ngâm, sau đó hạ chiếu triệu Dịch Thường đang đóng tại tam châu ở phương nam trở về.

 Chờ cho đến khi trên điện Kinh Luân chỉ còn lại nàng và lão hoàng đế, nàng nói luôn, "Tam châu phía nam có thể yên ổn đều nhờ có uy danh của hoàng cô giết nhiều năm ra tới, nàng nếu đi, sợ là sẽ xảy ra chuyện."

 Lão hoàng đế lắc đầu, "Con a, còn non nớt lắm, không hiểu đạo lý ẩn dưới chuyện này."

 " Xin tổ phụ dạy bảo." Trạm Trường Phong khiêm tốn hỏi.

 Lão hoàng đế vuốt râu nói, "Cháu cũng nói rồi đấy, phương nam tam châu có thể yên ổn đều nhờ có hoàng cô của con, ta chỉ sợ mấy người đó chỉ nhận hoàng cô con."

 " Công lao của nó quá lớn, không tốt."

 Giờ nàng mới biết, không phải Hữu Thừa muốn hoàng cô về, mà là hoàng tổ phụ muốn nàng trở về.

 Thái tử cụp mắt, lại hỏi, "Chẳng lẽ tổ phụ còn sợ hoàng cô công cao chấn chủ?"

 Từ xưa giờ vì sao đế vương lại sợ thần tử công cao chấn chủ, đương nhiên là sợ bị tạo phản rồi.

 Trước lão hoàng đế biến nữ nhi của ông trở thành một lưỡi dao, một nửa bởi vì nàng có khả năng tốt, một nửa còn lại là vì nàng thân là nữ.

 Thân là nữ thì đã định là không thể trở thành đế, cho nên lão hoàng đế yên lòng giao cho nàng đại quân chinh nam.

 Nhưng đứa con gái này lại làm quá tốt, bách tính chỉ nghe thấy tướng quân chinh nam Dịch Thường, không biết Thiên tử trên triều đình, lão hoàng đế sợ nàng đột nhiên khoác hoàng bào, muốn tạo phản tiến đánh hoàng cung.

 Trạm Trường Phong xem hiểu ánh mắt ông, nói thẳng, " Nếu hoàng cô có thể cứu tế thiên hạ, tại sao lại không truyền hoàng vị cho cô."

 Vẫn luôn ôn hòa với nàng nay lão hoàng đế lại hung tợn trách mắng, " Hồ đồ, thân là nữ sao có thể làm đế, làm thế thì đem gia pháp tổ tông để ở đâu!"

------------------------------------------------------------------------

[1] đế cơ : Bắc tống, dưới thời vua Huy Tông, Thái Kinh kiến nghị phỏng theo "Vương cơ", gọi công chúa là "đế cơ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top