Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4 - Lý Trọng Hoa


      Các Nhụ Tử là nơi tập hợp các văn sĩ hiền lương, có nhiệm vụ dạy dỗ con cái của các đại thần, xong trên thực tế lại là nơi bồi dưỡng ra người theo phục vụ Trạm Trường Phong. Vậy cho nên mỗi xế chiều nàng sẽ dành một canh giờ đi các Nhụ Tử nghe giảng bài cùng đám con quan đại thần, giao lưu tình cảm.

      Hôm đó các Nhụ Tử tới một người mới, là một đứa bé chín tuổi, ánh mắt trong sáng sạch sẽ, đang ra vẻ trấn tĩnh hành lễ sư truởng, vấn an đồng môn, bầu không khí rất là vui mừng.

      Cũng trong chiều đó Trạm Trường Phong đến, sau khi tất cả mọi người bái lễ, đứa bé ấy vượt qua mọi người, hành lễ nói "Con trai Lý Mạo Lý Trọng Hoa, khấu kiến thái tử".

      Lý Trọng Hoa, đứa con trai út của An quốc công, đồng thời là cháu ngoại trai của Lý Vân Thu.

      Trạm Trường Phong nói vài câu quan tâm thường thường, sau đó ngồi xuống nghe giảng. Tiến độ học tập trong các Nhụ Tử đối với nàng mà nói là quá chậm, nội dung học tập cũng không cùng cấp bậc, khoảng thời gian này coi như là nghỉ ngơi sau khóa học nặng nề bên điện Kinh Luân.

      Mặt trời lặn, ánh chiều tà chiếu lên song cửa sổ, mông lung mờ nhạt.

      Tiên sinh bàn giao chút công việc học tập, sau đó quay sang phía Trạm Trường Phong cúi người hành lễ, Trạm Trường Phong và chúng học sinh đứng lên, khoanh tay cúi đầu cung tiễn tiên sinh.

      "Điện hạ, ngài đừng để bị lạnh."

      Nửa năm trôi qua thì mùa đông lại đến, tổng quản mang áo choàng cáo bạc dệt nổi trùm lên vai nàng, "Phu nhân thỉnh ngài đi cung Vĩnh Tú dùng bữa"

      Từ sớm Trạm Trường Phong đã ở Đông cung, Lý Vân Thu không ở cùng chỗ với nàng, mà lấy thân phận mẹ ruột thái tử để ở cung Vĩnh Tú.

      Đồng thời Lý Trọng Hoa mới bước chân ra cửa đã được người bên cung Vĩnh Tú mời đến.

      Tổng quản khom người hỏi, " Điện hạ có muốn đi chung với công tử Lý không?"

      Lý Trọng Hoa nhìn sang bên này, ánh mắt có chút mong chờ khá tội nghiệp.

      " Cô còn việc, bữa tối đến." Trạm Trường Phong thoáng nhìn dò xét nét mặt tổng quản và Lý Trọng Hoa, sau đó bước lên nhuyễn kiệu.

      Tàng Kinh Các chứa đựng tám trăm năm chiều dài lịch sử triều Ân, bao gồm tất cả những tinh hoa văn hóa của vùng đất Thần Châu, là trọng địa của quốc gia. Trên thế gian này ngoài nàng và lão hoàng đế, lại sẽ chẳng có một ai có thể đọc được những cổ thư điển tịch trong đó.

      Vào trong các, mấy gian giá gỗ được xếp nối tiếp nhau che khuất cửa sổ, thỉnh thoảng để lộ ra vài vệt sáng nhỏ, phản xạ lên những hạt bụi li ti đang bay tứ tung.

      Khắp cả gian phòng đều tràn ngập thứ mùi hương đặc trưng của giấy cũ, mực cổ. Hàng vạn điển tịch xung quanh giống như là mênh mang biển khói bao lấy nàng, trong chốc lát khiến cho con người ta tự thấy bản thân trở nên nhỏ bé vô vàn.

      Giẫm lên bậc thang nhỏ hẹp phía trước, sau đó là đi qua dãy hành lang cheo veo hiểm trở như những cung đường cầu ván[1] bên vách núi, được dựng kề bên mấy chiếc kệ sách gỗ, Trạm Trường Phong dừng lại trước một cái giá để sách, mở cửa ngầm, đi vào mật thất.

      Căn phòng mật thất này chất chứa bí mật của tất cả các triều đại từ xa xưa cho đến tận bây giờ, là nơi mà chỉ thiên tử mới có thể biết.

      Mỗi một câu chuyện ẩn giấu trong đây, nếu lộ ra, đều đủ để phá vỡ lịch sử, làm cho mọi thứ trở nên hỗn loạn không thể cứu vãn.

      Lão hoàng đế lo rằng mình không còn nhiều thời gian nữa, cho nên đã sớm nói về nơi này cho nàng biết.

      Nhưng giờ lại là lần đầu tiên nàng đến nơi này.

      Hình ảnh ngọn núi đó không sao xóa khỏi trí óc được, khiến cho nàng không thể không chú ý đến nó. Loại chuyện kì diệu lại quỷ dị như vậy, hẳn là chỉ có nơi đây mới có thể giải đáp được.

      Trên tường có gắn dạ minh châu khiến cho cả phòng sáng như ban ngày. Nàng ngồi lên đệm hương bồ, xem xét những bí mật không thể để lộ cho ai biết đó, cho đến tận khi bầu trời tối đen mới cất bước rời đi.

      Cái rét bên ngoài ập đến, xóa tan đi những u uất, chán nản trong lòng. Trạm Trường Phong đứng lặng, quay đầu lại nhìn Tàng Kinh các đang ẩn mình trong bóng đêm, sau đó lại rũ mắt, một mảnh tuyết tan ra trên ngón tay giữa.

      Cung Vĩnh Tú

      Mỹ nhân mặc cung trang mang vẻ cao quý thanh nhã, khóe mắt hơi nhếch, cười dịu dàng, giống như gió phất qua đỉnh núi tuyết, như là tia sáng nhẹ nhàng thôi thúc trăm hoa đua nở.

      Trạm Trường Phong rất hiếm thấy được mẹ mình hiền dịu như vậy, kể cả khi nàng ở bên, vẫn luôn luôn là sự nghiêm khắc vượt trên sự quan tâm.

      Nàng nhìn về phía Lý Trọng Hoa. Không thể nghi ngờ gì nữa, chính tên nhóc ấy đã khiến cho mẹ nàng nở nụ cười như vậy.

      Nàng đến làm cho bầu không khí vốn hài hòa ấm áp bị dập tắt. Lý Trọng Hoa câu nệ mà xuống khỏi giường mỹ nhân, hành lễ "Tham kiến thái tử điện hạ."

      Trạm Trường Phong hơi hơi gật đầu, sau đó vấn an Lý Vân Thu.

      " Điện hạ, tới đây ngồi đi."

      Xưa nay Lý Vân Thu chưa bao giờ gọi tên của nàng, kể cả là tên chữ nhỏ do chính nàng đặt.

      Sau khi hỏi thăm việc học như thường lệ, Lý Vân Thu nói, " Ngươi cũng đến lúc cần chọn thư đồng rồi, vậy thì để Lý Trọng Hoa đảm  việc này đi. Dù sao, hai người tuổi tác tương đương, thằng bé lại còn là biểu huynh của ngươi, người trong nhà cũng có thể yên tâm chút."

      " Theo như ta biết, ta và hắn sinh cùng ngày cùng năm, giờ giấc cũng không chênh lệch nhiều lắm, ai lớn ai nhỏ còn chưa biết được."

      Dù sao ít nhiều Trạm Trường Phong cũng có tính tình của bậc đế vương, không thể tùy tiện mà gật bừa với lời nói của người trong nhà, cho nên thuận miệng nói câu bác bỏ.

      Nhưng nàng lại thấy sắc mặt Lý Vân Thu lạnh xuống thấy rõ, nàng cũng cảm thấy khó xử. Có lẽ là do tính cách và thân phận của nàng, khiến cho mối quan hệ giữa hai mẹ con cung kính có thừa mà thân mật lại không đủ.

      Đôi khi Trạm Trường Phong cũng cảm thấy áy náy. Cung đình rộng là vậy, sâu đến thế, mẫu thân bao năm lẻ bóng, không ai bên cạnh chăm sóc, cô đơn biết chừng nào.

      Đáng tiếc nàng không thể hầu hạ dưới gối, cũng không có cách nào làm mẫu thân vui vẻ.

      Cho nên Trạm Trường Phong lựa chọn thỏa hiệp, " Ngày mai ta sẽ tiến cử Lý Trọng Hoa với hoàng tổ phụ."

      Vị trí thư đồng của thái tử không phải việc nhỏ. Nếu không có gì bất ngờ xảy đến, thì kẻ đó sẽ là người cùng lui cùng tiến với nàng, là trọng thần tâm phúc.

      Cung nhân đến thỉnh dùng bữa. Món ăn tuy không nhiều, nhưng mang hơi hướng bữa cơm gia đình, đại nhà hoàn bên phía Lý Vân Thu rất thức thời nói, "Mấy món này đều là do phu nhân tự tay làm dựa theo khẩu vị của ngài đó ạ."

      Trạm Trường Phong hơi hơi kinh ngạc, mềm lòng một phần, " Làm phiền mẫu thân rồi."

      Lý Vân Thu nhìn nhìn hai đứa trẻ. Một đứa thì thong dong tự nhiên, tôn quý phi phàm; một đứa lại như không biết nên để tay chân ở đâu, mở to mắt sợ hãi nhìn nàng.

      Nàng thoáng nhăn mày nhẹ, " Dùng bữa đi."

      Quan đạo[2]

      Mai Nhất Trì hóa thành Dịch Thường rời thành Tức Phong với Lăng Hoài Chi đã mười ngày, đến giờ đã đi được một phần chín cung đường.

      Ban đầu hắn cưỡi ngựa, nhưng về sau Lăng Hoài Chi kiếm được một xe ngựa, cho nên nhất quyết bắt hắn vào trong ngồi.

      " Tiểu thần làm sao dám để cho điện hạ phơi gió phơi nắng cơ chứ." Khi nói câu ấy, trong mắt Lăng Hoài Chi lóe lên sự đắc ý khó hiểu.

      Cho đến tận khi hộ vệ đi theo lên tiếng tán thưởng sự quan tâm của Lăng công tử, hắn mới hiểu ra một phần.

      Bánh xe vẫn tiếp tục lăn, Mai Nhất Trì vén rèm lên, trông thấy dãy thi thể bên đường nửa vùi trong tuyết dài liên miên không thấy điểm cuối.

      " Đế cơ điện hạ, có chuyện gì sao?" Lăng Hoài Chi thúc ngựa đi tới cạnh bên.

      " Người chết nhiều thật."

      " Đúng vậy." Lăng Hoài Chi lên tiếng đáp theo, cũng không cất lời chê trách gì.

      Một đám lưu dân[3] nhảy ra từ trong rừng, hất lên đống vải rách rưới như là quần áo, giơ xẻng và gậy gỗ. Họ lạnh đến phát run, nhưng hai mắt lại phát sáng nhìm chằm chằm vào đám người ăn mặc phú quý Lăng Hoài Chi, khi nhìn thấy mấy con ngựa khỏe mạnh béo tốt còn nuốt nước miếng.

      " Giao tiền, ngựa ra đây, nếu không đừng trách bọn này giết người diệt khẩu!"

      Mai Nhất Trì muốn xuống xe thì bị Lăng Hoài Chi ngăn lại, " Một đám ô hợp[4], không đáng để bệ hạ lo, người cứ yên tâm ngồi đợi trong xe đi thôi."

      Mai Nhất Trì tu đạo đã có ngàn năm, không dính đến nhân quả, mặc kệ mọi chuyện ở nhân gian. Hắn muốn xuống xe giúp đỡ, chẳng qua là việc phải làm khi đang giả dạng Dịch Thường mà thôi.

      Lăng Hoài Chi không cho hắn giải quyết, thì hắn cũng không nhất quyết muốn một hai phải hành động, cho nên ngồi yên trong xe chờ mọi việc chấm dứt.

      Đúng là lưu dân yếu ớt không chịu nổi một cú đánh, xong họ người đông. Vì đồ ăn, tất cả đều quyết tâm, làm cho không ít hộ vệ bị thương.

      Lại thêm bên Dịch Thường chiến sự căng thằng, không thể để tướng sĩ đi theo hộ tống, chỉ sung mười mấy thanh niên trai tráng làm hộ vệ.

      Từ những nguyên nhân trên khiến cho đội hộ vệ tổn thất lớn chút.

      Mai Nhất Trì nhìn Lăng Hoài Chi mặt mày rạng rỡ thắng lợi, cảm thấy rất khó hiểu, " Nếu ta ra tay, chỉ cần một người là có thể xong xuôi mọi chuyện, sao không cho ta ra ngoài?"

      Mặt Lăng Hoài Chi cứng lại, máu nóng cũng đi theo lạnh xuống.

      Phàm nhân đúng là kỳ quái! Mai Nhất Trì buông rèm niệm kinh Vãng Sinh.

       Thời kỳ chiến loạn, người chết phần lớn là chết oan. Khi còn sống, những người đó cũng trải qua đủ loại đau khổ, chấp niệm rất dễ tồn đọng ở nhân gian, sinh ra tà ma quỷ quái, nhiễu loạn cân bằng thiên địa, không thể không diệt.


---------------------------------------------------------------------------------

[1] - cầu ván: 

[2] - Quan đạo: cách gọi đường lớn mà vua chúa xây dựng cho quan viên tiện đi lại

[3] - Lưu dân: Người không có nghề nghiệp ổn định, lang thang đây đó. Trong truyện là chỉ những người lưu lạc do chiến tranh.

[4] ô hợp: hỗn độn, tạp nham đủ thứ người. Trong truyện ý chỉ những người này không làm nên trò trống gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top