Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

461-465


  Chương 461: Mẹ, người như thế nào lại tới đây  


Phó Cửu lại một lần nữa thấy may mắn vì hiện tại là mùa đông.Trước ngực cô còn quấn băng vải rồi mặc thêm chiến phục, chỉ cần không quá gần liền không có vấn đề gì.

Tần Mạc cũng cảm thấy mình ôm thiếu niên có chút lâu, nhưng mà tay vẫn không buông ra, mãi đến khi các fan CP (COUPLE) kích động bắt đầu chụp ảnh mới đưa tay đẩy thiếu niên ra.

Nhưng chỉ cần một hình ảnh như vậy, đã có đủ cho các em gái suy nghĩ lung tung rồi.

Các xô nghĩ muốn hỏi một chút, Tần thần, anh xác định ở chỗ này phát đường sao? ngọt aaaaaa......

Mọi người a mọi người, lại có đề tài!!!

Trận đầu tiên đánh xuất sắc như vậy, đương nhiên phải có chúc mừng.Này hoàn toàn phù hợp với phong cách của Tần thần. Cơm chiều chính là tại khách sạn lớn nhất Lâm thành.Tần Mạc trừ bỏ Đế Minh chiến đội, còn phải xử lý một số công tác khác, cho nên đến trễ.

Ngồi bên cạnh Phó Cửu chính là Tiết Dao Dao, toàn bộ người ngồi đây đều là Đế Minh chiến đội, vốn đang rất náo nhiệt, liền thấy cửa phòng bị đẩy ra, đầu tiên là người phục vụ, trông phục vụ kia đối với người chuẩn bị tiến vào vô cùng khách khí, cho người đi phía trước dẫn đường.

Phó Cửu đang chờ xem người đến như thế nào, mày nhướng một cái, này không phải.... Đây không phải vị phu nhân gọi là fan của nàng sao?

Cơ hồ trong nháy mắt.

Phó Cửu liền cảm thấy được không khí xung quanh có chút......Không thể nói đó là cảm giác gì.

Chỉ là tay cầm rượu vang của Lâm Phong đã cứng lại rồi, Vân Hổ cũng trở nên đoan chính ngồi một bên.Có điểm như học sinh trung học gặp được chủ nhiệm lớp....Phó Cửu nghiêng mắt, tình huống là như thế nào?

"Ta liền nói bọn họ tới đây." Ảnh hậu mở miệng, ưu nhã hướng tới Phó Cửu cười:" Đại thần, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Phốc!

Nghe xong hai chữ đại thần kia, Lâm Phong khống chế không được, ho khan!

Hắn theo bản năng bên này đưa mắt ra hiệu cho Phó Cửu ý muốn hỏi em là như thế nào quen biết nữ thần nhà chúng ta?
Vì cái gì mà nữ thần kêu em là đại thần!

Phó Cửu thật sự không lĩnh hội được ý tứ của hắn, tùy ý đứng lên, thái độ lễ phép:" Vị phu nhân này, vô cùng ngại ngùng, tôi không biết người như thế nào tới nơi này tìm tôi, nhưng nơi này là nơi chiến đội của chúng tôi tụ họp, lần này không thể cùng ngươi chơi trò chơi."

Lâm Phong nghe xong lời kia, bay thẳng đến túm ống áo của Phó Cửu, ý tứ em nhanh ngồi xuống, ngồi xuống a!!!

Phó Cửu nhướng mày, chẳng lẽ vừa rồi cô không lễ phép?

"Ảnh hậu, đó là ảnh hậu!"Bên này Lâm Phong còn đang nhắc nhở.

Bên kia Ảnh hậu đã nở nụ cười:" Không hổ là Hắc Đào Z, thật có cá tính, cháu thật sự không muốn nổi tiếng sao. Vòng giải trí của chúng tôi có nhiều người đẹp hơn so với vòng Điện Cạnh, hiện tại cháu không có bạn gái đúng không? Tôi có thể giới thiệu giúp cháu, với khuôn mặt này quả thực hoàn mỹ!"

"Tôi... "Phó Cửu còn chưa nói xong.

Lâm Phong liền đánh gãy lời cậu:" Hắn nói hắn có thể suy xét suy xét!"

Phó Cửu:............Còn có thể bán đồng đội như vậy sao? Ngoài ý muốn, Vân Hổ cư nhiên không có quản Lâm Phong, sao lại thế này?

Trên thực tế, Vân Hổ không quản Lâm Phong vì hắn biết Lâm Phong cũng không biết sự thật. Mơ hồ từ bậc cha chú nghe qua, thân phận của vị ảnh hậu này......

Chỉ là, hắn làm sao nhắc nhở tiểu Hắc Đào?

Hơn nữa, đội trưởng sẽ nói chuyện này sao?

Chủ yếu là tiểu Hắc Đào cùng đối phương quen biết như thế nào?

Hẳn là nghề nghiệp của hai người chẳng có chút liên quan nào mới đúng.

Bên này Vân Hổ xòn đang suy nghĩ, bên kia Ảnh hậu đã nói không ngừng:" Cháu yên tâm, việc đó cũng không ảnh hưởng đến chơi game, thời điểm cháu muốn đánh đều có thể trở về, chỉ....."

Liền ngay tại lúc đó, một giọng nói từ phía cửa bị đẩy ra đánh gãy lời của ảnh hậu, ngữ khí lãnh đạm:" Mẹ, người như thế nào lại ở chỗ này?"


  Chương 462: Này quá xấu hổ  


Là Tần Mạc.

Hắn trên người toát ra khí tráng mạnh mẽ bước đến, ăn mặc tư phục, áo khoác lông tơ màu đen, sấn sườn mặt, càng làm tăng thêm dung nhan tự phụ vô song.

Chỉ là, hắn câu nói kia vừa ra khỏi miệng.

Phó Cửu cả người đều ngốc.

Đại thần gọi vị trước mắt cô là cái gì?

Mẹ?

Mẹ?!

Không chỉ là Phó Cửu, trừ bỏ Vân Hổ, những đội viên khác, cũng đều có một biểu tình bị sét đánh.

Ảnh hậu thế nhưng là mẹ đội trưởng?

Này cũng quá chấn kinh rồi đi.

Nếu nói chị em còn kém không nhiều lắm.

Rốt cuộc ảnh hậu nhìn qua thật sự còn quá trẻ.

Một chút đều không giống như là người có con trai hơn hai mươi tuổi a!

Trên thực tế an ảnh hậu vốn dĩ từ sớm đã thành hôn, có Tần Mạc cũng sớm, hơn nữa bà ngày thường chăm sóc thực tốt, làn da lại rất tốt, quan trọng nhất chính là làn da luôn trong trạng thái rất tốt, cho nên ở trong mắt người bên ngoài nhìn như thế nào cũng là vừa mới 30, không nghĩ đến thế nhưng bà đã là mẹ!

Phó Cửu cười đến khóe miệng đều có điểm cương, nói như thế nào đây...... Mẹ đại thần là fan của cô...... Này cũng quá xấu hổ!

An ảnh hậu tự bản thân mình cảm thấy không có gì, bị con trai giữ tay, ngón tay còn bắt lấy cánh tay Phó Cửu: "Dì lại đây chính là cho con thêm động lực, thuận tiện mang dì đi chơi trò chơi đại thần."

"Mang người đi chơi trò chơi đại thần?" Tần Mạc nhướng mày, hướng tới nhìn đến vẻ mặt xấu hổ của thiếu niên.

Phó Cửu thật là có điểm sống không còn gì luyến tiếc, cặp con ngươi xinh đẹp kia, lẳng lặng truyền đạt một tin tức, anh Mạc, em thật không biết đây là dì.
Tần Mạc nhìn biểu tình kia của thiếu niên, khóe miệng câu một chút.

Phó Cửu tiếp tục nhướng mày, kia ý tứ là, mau tới cứu ta a.

Tần Mạc dù sao cũng là anh trai, mặc dù là thích xem bộ dáng quẫn bách của thiếu niên, cũng sẽ không làm cái trạng thái này diễn ra lâu dài.

"An mỹ nhân, người trong miệng vị đại thần này là sẽ không gia nhập đội của moị người, hắn là đội viên của con. "

Ảnh hậu thiệt tình cảm thấy con trai nhà bà quá đạm mạc, còn không bằng thiếu niên thoạt nhìn rất tốt, vì thế nắm Phó Cửu không buông tay: "Đại thần, con suy nghĩ kĩ đi, lúc sau tùy thời đều có thể liên hệ với dì."

Một bên giám đốc Lý cũng là quá xấu hổ, rốt cuộc phu nhân loại này giống như đang đào người của thiếu gia, đào quang minh chính đại như thế, đây là...... nói không được tốt lắm.

Các đội viên còn lại của chiến đội Đế Minh là tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, lựa chọn tiếp tục yên lặng làm vách tường hoa.

Phó Cửu cười khẽ, cảm thấy việc này rốt cuộc cần thiết cự tuyệt: "Dì, thực xin lỗi, con đối với giới giải trí thật sự không có hứng thú."

Lời nói đều nói đến phân thượng, an ảnh hậu đương nhiên cũng sẽ không làm khó người khác, không một chút tiếc hận: "Vậy được rồi, về sau có cơ hội, bất quá cái này cũng đều không trọng yếu, làm fan có thể cùng con tiếp xúc gần gũi như vậy, dì đã thực vui vẻ, thuận tiện nói một câu, con thật sự rất tuấn tú, ra ngoài nhất định phải nói cho dì, dì cho người làm 999 bộ. "

Phó Cửu:...... Có cảm giác người nhag đại thần làm việc đều tốt mà lại rất hào phóng.

"Đến đây, mọi người đều không cần câu nệ, tất cả đều ngồi đi. "An ảnh hậu tiếp tục nói, khóe miệng cười lên liền có hai cái má lúm đồng tiền, phi thường ưu nhã:" Dì ở lại sẽ ảnh hưởng tới các con nên dì sẽ đi trong chốc lát, không quấy rầy các con liên hoan. "

Lâm Phong lập tức nói: "Dì ở lại ăn cũng không sao! "

An ảnh hậu thực thong dong: "Dì đây liền ở lại."

Phó Cửu:......

Bất quá, như vậy, cô cuối cùng cũng biết lễ nghi của đại thần là từ đâu tới.

Mặc dù là nói nói như vậy, cũng đẹp không gì sánh được, ưu nhã kia như là từ trong xương phát ra.

Xem ra mỹ mạo đại thần phần lớn là di truyền từ ảnh hậu.

Ảnh hậu là kiểu người thực dễ ở chung.

Chính là có một chút......


  Chương 463: Đem người mang về nhà  


Thích tặng quà người khác!

"Dì vừa nhìn thấy con liền cảm thấy dì ở Paris tham gia cuộc thi thời trang mang về bộ quần áo nam thực thích hợp với con, sau này dì cho người đưa đến Phó gia, con nhất định phải mặc."

Phó Cửu tay còn bị an ảnh hậu lôi kéo, chỉ có thể nghiêng thân mình đi, tiếp tục hướng đại thần cầu cứu.

Nhưng lúc này đây, đại thần không những không có giúp cô, ngược lại tiếng nói đều mang theo ý cười: "Hai ngày này đều không có thi đấu, mẹ có thể cho cậu ấy hôm nay ngủ ở nhà ta, tùy ý trang điểm. "

Phó Cửu:...... Cô lại không phải búp bê Tây Dương, tùy ý trang điểm gì đó, đại thần, anh không thể hố đồng đội như vậy.

Tần Mạc bất động thần sắc tùy ý mặc thiếu niên đánh giá chính mình, một chút thẹn ý đều không có, nếu thiếu người này, liền ngủ không ngon, không bằng đem người mang về nhà.

"Cái này tốt! "

Phó Cửu có thể rõ ràng nhìn ra, cặp con ngươi an ảnh hậu đều phát sáng.

Chính là tùy ý trang điểm, điểm này tuyệt đối không được.

Bởi vì như thế tức là muốn cởi quần áo...... Cô một người con gái như thế nào ở nhà đại thần cởi quần áo?

Phó Cửu còn đang suy nghĩ xem nên lấy cớ gì để cự tuyệt.

Bên kia Tiết Dao Dao thấy thế, cũng rất lo lắng, mở miệng nói: "Cửu điện đã cùng cháu giao ước, đáp ứng giúp cháu một chút việc, hai ngày này hẳn là không có thời gian."

Tần Mạc nghe vậy, tay cầm chén trà dừng một chút.

Liền nghe thanh âm thiếu niên truyền tới, mang theo ý cười nhẹ nhàng: "Đúng vậy, đã sớm có giao ước, dì, chờ lần sau đi."

Lâm Phong hứng thú nói: "Tiểu Hắc Đào, cậu thành thật khai báo cậu muốn ở riêng với em gái Dao làm gì đi, thần thần bí bí."

Phó Cửu cũng không biết, nhưng cô cũng không có biểu hiện ra ngoài, ngược lại nhíu mi một chút, chỉ cho Lâm Phong bốn chữ: "Không nói cho anh."

Nghe xong kia bốn chữ, mi đẹp Tần Mạc nhăn lại, thực hiển nhiên đối phương cũng không nghĩ nói hắn muốn cùng Tiết Dao Dao đi nơi nào.
Lâm Phong nhe cái răng trắng, ngón tay gõ gõ cái bàn: "Các cậu đây là hẹn hò! Tôi cũng phải tìm một em gái hẹn hò! "

"Tùy anh, nếu có người chịu nói." Thời điểm Phó Cửu nói những lời này, hướng tới Vân Hổ bên kia nhìn lướt qua, lại phát hiện người nọ thế nhưng không có hành động gì, nếu không phải mắt hắn hạ thấp thâm trầm, Phó Cửu còn tưởng rằng hắn không có cảm giác gì.

Bất quá Lâm Phong nói tìm em gái, tuyệt đối không phải là nói tùy tiện.

Ngày mai là chủ nhật, thật vất vả nghỉ ngơi một ngày.

Hắn xác thật là muốn tìm người đi hẹn hò, xem phim ảnh gì đó, không chỉ là hắn nghĩ như vậy, phỏng chừng chiến đội này các hòa thượng đều nghĩ thế.

Điểm này Lâm Phong xác thật không có nghĩ sai.

Tần Mạc cũng thực hiểu biết những người thủ hạ này, chỉ là hắn không có nghĩ tới, thiếu niên cũng sẽ cùng ai đi hẹn hò riêng.

Đương nhiên, cũng không có người chú ý tới.

Tần Mạc lần này vào thời điểm gắp đồ ăn, bởi vì dùng lực quá lớn làm đứt một cọng rau xanh.

Rõ ràng biết trong lòng có một loại ý tưởng thực không đúng.

Cũng khuyên bảo quá chính mình, em trai cũng không phải là vật sở hữu riêng của mình.

Nhưng Tần Mạc vẫn là nhịn không được suy nghĩ, có lẽ hắn hẳn là nên làm một bộ còng tay xích chân, chế trụ người nào đó.

"Ai, thật hâm mộ các con." Ảnh hậu một tay chống hàm dưới bộ dáng phi thường đẹp: "Đang còn là học sinh cao trung thực tốt, còn có thể hẹn hò, không giống Mạc nhi, hắn lúc ấy căn bản là không biết hẹn hò là cái gì, bên người một đứa con gái đều không có, liền cứ như vậy lớn lên, đều không thể hưởng thụ tâm tình bí mật khi yêu sớm của tuổi trẻ."

Đối mặt với những lời nói như phun tào này, Tần Mạc chỉ nói hai chữ: "Phiền toái. "

Là cảm thấy con gái phiền toái?

Phó Cửu uống một ngụm trà.

Xem ra, đại thần thật là một người mâu thuẫn con gái khó lòng tiếp cận hắn.

Thế cục này, nan giải......'


  Chương 464: Tần Thần ghen  


Ăn xong một bữa cơm.

Lâm Phong vẫn tò mò, biết hỏi bên Phó Cửu sẽ không ra liền quay sang hỏi Tiết Dao Dao.

Tiết Dao Dao nhìn tay mình, dấu đi cảm xúc trong mắt mới nói: "Cũng không có gì, chỉ là mẹ tôi mới tái hôn với người khác, mà sắp tới lại là sinh nhật của anh trai mới, tôi muốn mời Cửu điện hạ đi cùng tôi."

Sự thật thì lúc đầu Tiết Dao Dao không định nhắc tới chuyện này, vừa rồi nói câu kia cũng vì muốn giải vây giúp Phó Cửu.

Nhưng nếu đã nói ra thì phải cùng nhau làm.

Chỉ là... Cô còn không biết Cửu điện hạ có đồng ý hay không.

Nghĩ đến đây, Tiết Dao Dao lại nhìn về phía Phó Cửu.

Phó Cửu câu môi cười, nâng tay lên xoa nhẹ đầu cô: "Có thể làm hộ hoa sứ giả cho Dao Dao, đương nhiên là vinh hạnh không thể chối từ."

"Tiểu Hắc Đào, cậu đủ rồi đó. Nếu còn tiếp tục trêu chọc em gái Dao, có tin anh trai đây sẽ dùng vũ lực trấn áp cậu không?" Lâm Phong cảm thấy Phó Cửu chính là kẻ địch công kích đàn ông bọn họ. Làm gì có đứa con trai nào hiểu rõ con gái như vậy!

An ảnh hậu nhìn bên này ầm ĩ càng cảm thấy bọn nhỏ không tồi, khóe miệng cũng nở nụ cười, vừa định quay đầu đi hỏi con trai nhà mình một chút chuyện, đến khi nhìn thấy sườn mặt lạnh băng kia, mắt đẹp liền híp lại: "Làm sao vậy?"

Lúc này Tần Mạc mới ý thức được cái gì, thu ánh mắt đang đặt ở trên tay thiếu niên trở về, thản nhiên nói: "Không có gì."

An ảnh hậu lại nhìn thoáng qua phía bên kia, cũng không phát hiện có chỗ nào không đúng, nhưng vẫn hơi nghi ngờ: "Mẹ mới vừa nghe Dao Dao nói rằng ngày mai con bé phải đi tham gia tiệc sinh nhật của anh trai bên gia đình mới. Nếu mẹ nhớ không lầm thì ngày mai nhà họ Giang muốn tổ chức tiệc lớn... Chắc sẽ không trùng hợp như thế đâu nhỉ."

Tần Mạc nghe vậy cũng nhìn về phía Tiết Dao Dao, không nói thêm lời nào. Từ trước đến nay anh đều không có hứng thú với chuyện của người khác. Tuy rằng trên cơ bản anh đã xác định Tiết Dao Dao chính là em gái kế của Giang Tả, anh cũng không dư thời gian đặt lực chú ý của mình vào đề tài này.
An ảnh hậu nhìn thiếu niên, lại nhìn con trai bà, lập tức có chút suy nghĩ hận không thể rèn sắt thành thép: "Sau này con học tập Tiểu Cửu một chút, thằng bé có thật nhiều nữ sinh thích nha."

Giám đốc Lý ở bên cạnh yên lặng nói: Phu nhân, ngài đã quên ư? Thiếu gia cũng không thiếu nữ sinh yêu thích mình.

Nhưng điều khiến giám đốc Lý ngạc nhiên chính là ngay lúc này Tần Mạc lại nói một câu, cả người mang theo chút lệ khí*: "Không bao lâu nữa cậu ta sẽ biết con gái không tốt như vậy."

*Lệ khí: Có thể hiểu là sự u ám, ác độc. Gần giống như âm khí.

An ảnh hậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ là càng nhìn càng thấy thiếu niên thuận mắt: "Tiểu Cửu như vậy sẽ không có nữ sinh nào đối với thằng bé không tốt. Nhưng mà Tiểu Cửu và Dao Dao thực sự rất xứng đôi, mẹ thấy thằng bé đối với Tiết Dao Dao rất tốt. Con thân là đội trưởng cũng không cần hà khắc như thế. Ngày mai là đêm Giáng Sinh, đừng để thằng bé luyện tập nữa, lâu lâu cho cậu ấy thời gian ra ngoài hẹn hò đi."

Xứng đôi?

Sau khi Tần Mạc nghe được câu này, ánh mắt cũng trầm theo vài phần.

Lúc này anh mới chú ý tới thiếu niên đang mỉm cười đối mặt với thiếu nữ kia, tựa như lần đầu gặp mặt vậy.

Tuy rằng hiện tại cũng không quá gầy, nhưng so với trước kia, dường như thể trọng của cô giảm đi không ít.

Khuôn mặt mượt mà, thiếu niên luôn thích sờ đầu cô.

Hai mắt Tần Mạc hơi híp lại. Cho đến khi An ảnh hậu rời khỏi, lạnh lẽo trên người anh cũng không tiêu tán đi.

Nhưng trước khi đi, An ảnh hậu lại cố ý nói với Phó Cửu một câu: "Sau này nhất định phải tới nhà họ Tần làm khách đấy."

Phó Cửu rất muốn nói cô đã tới rồi, nhưng mà vì tránh thêm nhiều phiền toái, cô chỉ gật gật đầu, cười khẽ đáp một tiếng: "Vâng."

An ảnh hậu càng nhìn gương mặt tuấn mỹ kia càng cảm thấy đáng tiếc. Này rõ ràng là người nên lăn lộn trong giới nghệ sĩ. Thôi, nhường cho con trai bà vậy...


  Chương 465: Nghĩ muốn nuôi Đại thần  


Khó hiểu, Phó Cửu cứ luôn cảm thấy từ sau khi cơm nước xong, hàn ý trên người đại thần lại trở lại.

Có điều, khi cô cẩn thận nhìn lại, đại thần nhưng lại mà cong môi mỏng cười với cô, bộ dáng lười biếng cười cười, nhìn vô cùng anh tuấn đẹp trai. Hẳn là cũng không có việc gì?!

Phó Cửu xác định đại thần không có việc gì, là ở ngày thứ hai khi trở lại Giang Thành sau cuộc điện thoại của đại thần.

"Ra đi." Rất đơn giản hai chữ, vô cùng phù hợp với tác phong của đại thần.

Phó Cửu nhướng mày: " Anh Mạc, anh không phải là......"

Như thể biết được thiếu niên muốn hỏi điều gì, Tần Mạc nhàn nhạt ừ một tiếng: "Ở bên ngoài nhà em."

Nghe vậy, Phó Cửu cũng không có lãng phí thời gian, cúp điện thoại, liền ra ngoài, trên mặt cũng không mang khẩu trang, dù cho tiết trời lúc này đặc biệt lạnh.

Bởi vì từ rạng sáng tuyết đã bắt đầu rơi, nên lúc này bên ngoài đã phủ kín một màu trắng bạc.

Cảnh tượng như vậy dường như là chỉ có thể xuất hiện trong manga, tuyết phủ đầy trên những cây tùng bách.

Mà Tần Mạc đứng đó, một thân áo gió đen tuyền, đôi chân thon dài, nửa dựa vào chiếc xe thể thao, trên ngón tay thon dài còn đang kẹp điếu thuốc, sau khi nhìn thấy Phó Cửu, nhăn mày một chút, tiếng nói từ tính dễ nghe: "Nhìn cái gì, còn không lại đây nhanh lên."

" Em.là đang thưởng thức sắc đẹp của anh Mạc nha!" Phó Cửu bỏ tay vào túi huýt sáo một tiếng: "Mới vừa rồi tư thế kia đặc biệt đẹp trai."

Tần Mạc nhìn thiếu niên trước mắt, khuôn mặt vẫn rất tuấn mỹ, chỉ là ăn mặc so với ngày thường nhìn qua có dụng tâm một chút, ngay cả cái đầu màu bạc lộn xộn kia, đều đã sửa sang lại, rất hiển nhiên hôm nay đối với thiếu niên mà nói, cũng không giống với bình thường.

Càng như vậy, Tần Mạc lại càng cảm thấy hắn phải làm chút gì đó mới được.

Chỉ là, Tần Mạc trước giờ vẫn là người vui buồn không nói với ai.

Cho dù là có chút tính toán, ánh mắt cũng sẽ không có thay đổi gì.

Ngược lại thì Phó Cửu không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, ngón tay ở trước mắt hắn quơ quơ.

Tần Mạc duỗi tay, sau khi đem mấy móng vuốt kia kéo xuống, lại lần nữa nhìn về phía gương mặt thiếu niên, quả thật đang rất thích thú với việc trêu chọc người, chính là bởi vì sợ lạnh, chóp mũi mang theo điểm hồng nhạt, nhìn bộ dáng mới nhỏ bé làm sao!

"Như thế nào lại không mang khẩu trang?"

"Vừa nghe anh Mạc ở dưới, em liền chạy tới nên không có kịp."

Không thể không nói, thời điểm Tần Mạc nghe được lý do này, quả thật cảm thấy cao hứng, nghiêng người lấy ra một cái khẩu trang trong xe: "Mang lên."

"Là của anh Mạc?" Phó Cửu nhận lấy, nhìn nhìn.Tần Mạc ừ một tiếng, dập tắt đầu mẩu thuốc lá: "Làm sao? Ghét bỏ???"

"Không có." Phó Cửu đem khẩu trang đeo lên, thanh âm đều nhẹ đi một chút: "Liền hỏi một chút."

Tần Mạc duỗi tay, thay thiếu niên điều chỉnh vị trí của khẩu trang một chút.

Phó Cửu thực tâm cảm thấy một gương mặt quá mức đẹp trai, đang cách mình rất rất gần, thật vô cùng có sức dụ dỗ!

Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, thì cô thật sự nghĩ muốn nuôi một đại thần nha!

"Lên xe."

"Đi đâu?"

"Mua kẹo cho em, không phải đã ăn hết rồi sao."

Phó Cửu không nghĩ tới ngay cả loại chuyện này mà đại thần cũng đều nhớ rõ, lúc lên xe ánh mắt cũng cười.

Có điều......

" En cùng Dao Dao đã hẹn buổi trưa gặp mặt."

Tần Mạc nghe vậy, tay đặt ở tay lái cứng lại, hai tròng mắt thâm thúy: " Anh biết."

Đại thần biết?

Vậy là tốt rồi.

Như vậy đại thần mang cô đi mua kẹo xong, là cô có thể từ bên này rời đi, sau đó cùng Dao Dao tụ tập.

Nhìn bộ dạng tâm sự nặng nề của nha đầu kia.

Sinh nhật lần này hẳn là sẽ không phải đơn giản như vậy.

Chẳng qua, sự thật chứng minh cũng không phải chuyện như vậy.

Lúc ban đầu khi đi mua kẹo, khẩu vị của đại thần cùng vấn đề không có sâu răng, tư vấn vô cùng chuyên nghiệp, ắt phải tốn một chút thời gian.

Càng về sau nữa, đại thần lại muốn cùng cô ăn cơm.

Kết quả...







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top