Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

466-470

  Chương 466: Tần Thần phúc hắc  


Phó Cửu nhìn một bàn đồ ăn trước mắt cùng với đám người ngồi xung quanh.

Trước đó đại thần cũng không có nói với cô ý tứcủa ăn chút cơm còn bao gồm việc xã giao tốn nhiều thời gian này.

Tần Mạc ngồi ở bên cạnh Phó Cửu, thay vì nói là xã giao, không bằng nói là lại có người muốn hợp tác với Tần thị.

Cho nên không khí cũng không có nghiêm cẩn như vậy.

Ngược lại là thời điểm những người này tiếp đãi Phó Cửu cũng không phải không coi trọng như trước đây.

Có thể không coi trọng sao?

Này là em trai nuôi của Tần tổng đấy.

Có ai có thể trêu chọc người của Tần gia.

So sánh với một đám đàn ông trung niên, Tần Mạc xác thật nhìn vừa mắt hơn nhiều, thân hình cao một mét chín, khí chất tự phụ, áo sơmi kéo mở, lộ ra cánh tay sạch sẽ, lấy đồ ăn tới để vào dĩa của thiếu niên.

Cho dù Phó Cửu có thể ăn tiếp, nhưng vẫn có giới hạn, huống chi cô còn có hẹn. Cô nâng mắt lên, tiếng nói trầm thấp: "Anh Mạc, đủ rồi, nhiều như vậy em ăn không hết."

"Em nhìn lại thân thể của em đi, lúc ở trường em cảm thấy dùng thân thể một mét bảy này leo tường rất tiện sao?" Tần Mạc nhàn nhạt nói một câu, thẳng thừng chọc vào điểm yếu của nam nhân.

Phó Cửu cúi đầu, lại ăn thêm một ngụm, hết thảy đều là vì để cao lên!

Chỉ là ăn xong một ngụm này, vẫn chưa chắc có tác dụng.

Mấy ông chủ bên cạnh tươi cười nhợt nhạt: "Tần tổng đối xử với anh em thật tốt."

"Tuổi của cậu ấy còn nhỏ không nhìn một chút là không được, trưởng thành như vậy thật là không có một chút khí khái nam nhi. "Khuôn mặt Tần Mạc tuấn mỹ thâm thúy, rõ ràng chính mình cũng rất trẻ,nhưng lại rất nội liễm vững vàng.

Làm cho nhóm các lão tổng tài không nhịn được cười, từng người nói lên cách để quản em trai của mình.

Phó Cửu nghiêng đầu nghe, lại một lần nhìn về phía điện thoại của mình.
Thời gian thật sự rất gấp rồi.

Phó Cửu cũng là sợ Tiết Dao Dao chờ sốt ruột, dứt khoát hạ thấp con ngươi, gửi qua một tin nhắn WeChat: "Cậu hiện tại đang ở đâu, tớ trực tiếp đi qua."

Tần Mạc ngồi ở bên cạnh Phó Cửu, đương nhiên có thể nhìn thấy động tác của thiếu niên, nghiêng khuôn mặt qua,trên tay còn bưng một ly rượu vang đỏ, đôi mắt thì lại nhìn về hướng của thiếu niên.

Lúc anh biết được thiếu niên là nhắn tin với ai, trong đôi mắt hẹp dài ngày càng thâm thúy mang theo băng lãnh.

Tần Mạc hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài biến hóa của mình, chỉ là ngón tay dùng sức lực, bộ dáng cầm chén rượu như là một người con lai, lại giống như là ác ma.

Sau khi Phó Cửu nhận được địa chỉ, tính toán một chút thời gian, mở miệng nói: "Anh MẠc, mọi người cứ ăn, nói đó của Dao Dao cách qua xa nơi nay, em qua đấy sớm một chút."

Trên mặt Tần Mạc không có cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt nói một tiếng "Được. "

Chỉ là, thời điểm thiếu niên đang đứng dậy.

Đôi mắt của Tần Mạc đã lạnh tới cực điểm.

Người ở bên cạnh đã nhìn ra được gì đó, vội vàng nói: "Cửu thiếu, cậu vẫn là không nên đi trước, cậu xem hôm nay Tần tổng uống không ít, lại là lái xe tới, cậu đi rồi, Tần tổng trở về như thế nào?"

Phó Cửu dừng lại bước chân, như là đang do dự.

Tần Mạc ngước mắt, mi cung tuấn mỹ: "Không có việc gì, vừa vặn dạ dày không thoải mái, chờ tốt một chút, lại gọi người lại đây đón"

Đại thần không nói như vậy còn tốt.

Khi nói như vậy, Phó Cửu lập tức lại đã gửi một cái tin nhắn: "Cậu trước tiên cứ chọn quần áo của mình, tối nay tớ qua "

Sau khi gửi xong, Phó Cửu đem điện thoại bỏ vào túi, nói với Tần Mạc: "Hiện tại liền trở về, uống thuốc. "

Gặp những người khác khẳng định sẽ không dám đụng vào chuyện của Tần Tổng.

Sau khi mấy ông chủ nghe thiếu niên nói, càng thêm cảm thấy sau lại nhìn thấy vị thiếu gia ăn chơi trác táng này của Phó gia, nhất định phải chú ý một chút lời nói cùng việc làm.

Dù sao đến giờ vẫn chưa thấy Tần tổng có ý tứ tức giận nào, ngược lại nói với bọn họ: "Em trai này của tôi quá bá đạo, mọi người cứ tiếp tục, tôi về trước. "


  Chương 467: Đại thần nói dạ dày đau...  


Mấy cái ông chủ kia đương nhiên sẽ không đồng ý, khách sáo nói Tần Mạc về nhà nghỉ ngơi thật tốt.

Chỉ là trong lòng lại nói thầm, Tần tổng thường ngày uống rượu sau đó cũng không phải là bộ dáng này a. Này mới uống được một ít, phải biết rằng hắn uống một hơi hết một chai nha.

Như thế nào hôm nay lại uống bằng ly liền nói dạ dày không thoải mái?

Đại khái là trong nhà có việc nên mới tìm lấy cớ đi.

Chính là, Tần tổng trước nay đều không có viện cớ.

Dĩ vãng nói có chuyện, nói xong liền đi, vĩnh viễn đều là tuấn mỹ tự phụ mà áp bức.

Tuy rằng tuổi tác bọn họ so với Tần tổng lớn hơn nhưng khí chất như thế nào cũng không thể so với vị này.

Cho nên xem Tần Mạc như vậy, mấy cái ông chủ nhìn thoáng qua nhau, trong mắt xuất hiện vài tia nghi hoặc.

Hai người vẫn cứ không lái xe.

Phó Cửu qua năm mới mới tròn mười tám tuổi cho nên trên tay không có bằng lái.

Cô cỡ nào tưởng có cái lão già bỏ xe đi bộ.

Nếu không, trước quay đầu lại đi mua một cái.

Mùa đông, mấy lão già bỏ xe đi bộ cũng cảm thấy ấm áp.

Hoặc ván trượt cũng có thể, chính là đại thần gặp tình huống như vậy, không quá tiện.

Thời điểm Phó Cửu là hacker, thường xuyên kêu đau dạ dày, cũng hiểu đó là một loại khó chịu.

Tổng không thể về sau lúc Đại Thần đau, bọn còn đi đánh xe.

Hai người tới đại viện quân khu.

Các loại taxi căn bản không có vào được loại địa phương này.

Vào nơi này đều là nhìn biển số xe.

Tài xế rất khó xử.

Tần Mạc liền đem cửa sổ xe hạ thấp, mặt tuấn mỹ lộ ra, quân lính kính lễ một cái, nói: "Cho đi."

Chỗ này có người ăn mặc quân trang cũng không kì quái.
Phỏng chừng ông chú tài xế rất ít thấy cảnh này, nhìn cái gì cũng đều hiếm lạ.

Phó Cửu còn đang nhìn thời gian.

Tần Mạc cũng không có đem cửa sổ xe kéo lên, mà là nhàn nhạt nói một câu: " Nếu em có việc gấp thì đi trước đi, anh trở về sau, chính mình uống một chút nước ấm."

" Chính mình?" Phó Cửu nhướng mày: "Trong nhà không có ai?"

Tần Mạc đương nhiên sẽ không nói hắn vì hôm nay cho hết người hầu về nhà, chỉ bình tình cho thiếu niên hai chữ: "Không có."

Phó Cửu nghiêng mắt, không biết vì sao, bộ dáng đại thần thế này lại dễ dàng khiến cô nhớ tới bản thân khi đó.

Dạ dày đau chỉ nằm ở nhà uống nước.

Phòng lớn như vậy, chỉ có một mình cô, đau quá liền uống rượu, dù sao tỉnh ngủ sẽ hết đau.

"Em ở bên kia có thể tới liền tốt." Phó Cửu vươn tay đem kéo cửa sổ xe lên trên: "Dạ dày đau đừng trúng gió, chốc lát em nấu cháo cho anh."

Tần thần thế nhưng cười: "Có thể ăn?"

Phó Cửu vẻ mặt nghiêm túc: "Nấu cháo vẫn là có thể."

Sự thật chứng minh, Phó Cửu tính nấu cháo, cũng muốn đại thần ở bên cạnh chỉ đạo.

"Em không biết làm." Tần Mạc nhìn thiếu niên cầm nồi liền phải dạy nấu, tiếng nói thực đạm nhắc nhở.

Phòng bếp Tần gia là cách điệu, trang hoàng rất trang nhã.

Phó Cửu cơ hồ vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy nam nhân đang dựa trên vách tường, bộ dáng thon dài, có chút soái đồng thời có chút bất đắc dĩ.

Phó Cửu hiểu đại thần là bất đắc dĩ cái gì, một bên đào bới một bên giải thích: "Em chính xác vừa mới quên."

Tần Mạc nhìn thiếu niên, môi mỏng khẽ mở, thực không chút để ý: "Anh tin tưởng em."

Phó Cửu: ... Cái ngữ khí này, thật sự không có thành ý!

Vì muốn chứng minh mình vẫn có thực lực, Phó Cửu lấy thớt ra, tới tấp luyện thái một chút.

Không thể không nói, thịt chân giò hun khói cùng dưa chuột được thái vô cùng xinh đẹp.

Chỉ là kế tiếp... Phó Cửu đã quên thứ này khi nào thích hợp bỏ vào.

Tần Thần cũng nhìn ra: "Không bằng em nói cho anh, toàn bộ quá trình nấu cháo em còn nhớ được nhiều hay ít."'


  Chương 468: Cùng nhau nấu cháo  


" Anh Mạc, nếu anh nói như vậy liền không đúng." Phó Cửu vừa nói, vừa mở điện thoại tìm kiếm." Nếu không nhớ rõ em còn có thể lên mạng tìm hiểu quá trình, chuyện đơn giản như vậy đúng không?"

Tần Mạc nhìn thiếu niên cúi đầu, lộ ra một bêm mặt trắng nõn, đại khái là vì làn da quá tốt, mới làm cho người ta cảm thấy như có hào quang vây quanh vậy. Tần Mạc đột nhiên với tay ra, nhéo nhéo sau cổ Phó Cửu.

Phó Cửu nghiêng mắt:" Cái gì?"

"Về sau đừng tùy tiện đem lưng hướng về phía người khác." Tần Mạc nói thực đạm.

Phó Cửu cười khẽ:"Yên tâm, lúc đánh nhau khẳng định sẽ không, nhưng bây giờ là đang nấu cháo."

Gia hỏa này, nam nữ không kị? Nếu là sự thật, vì cái gì nghe không hiểu hắn nhắc nhở?

Vẫn nói là quá non! Tần Mạc cười cười, cứ như vậy đứng sau Phó Cửu. Sau khi tìm công thức, động tác của thiếu niên vô cùng linh hoạt, chính là âm thanh va chạm có chút lớn. Cuối cùng cũng là đại thần xem lâu quá, đi lên, tư thế cầm lấy cái muỗng đang cầm:" Nấu cháo quan trọng nhất là phải có kiên nhẫn, nào có ai như em quấy lung tung như vậy?"

"Cái này chính là phong cách của em, anh Mạc, anh không hiểu." Phó Cửu nói đến đường ngang, ngõ tắt vẫn là rất lành nghề.

Tần Mạc câu lấy môi mỏng, ngón tay thủ sẵn trong lòng bàn tay như ngọc của Phó Cửu, cũng không nói lời nào.

Nhìn từ ngoài vào phòng bếp, liền thấy hai người một trước một sau, trên tay cùng nắm một chiếc thìa. Bởi vì cách biệt chiều cao thiếu niên cứ như là bị nam nhân phía sau ôm vào trong ngực. Chính Phó Cửu cũng cảm thấy tư thế này quá mức thân mật. Đại thần lại đi trước cô một bước buông tay ra, ánh mắt thâm thúy:" Gần xong rồi, chờ nấu khoảng hai mươi phút là được."

Nói xong, Tần Mạc đưa ra tay trái, ấn lên dạ dày chính mình. Phó Cửu trực tiếp vươn tay ra, đem tay đại thần đặt trên vai chính mình, cứ như vậy, khoảng cách hai người càng gần.

Thời điểm Tần Mạc cúi đầu, khóe miệng hơi giương lên. Xem ra quản lý em trai, mềm cứng đều phải dùng.

Phó Cửu xác thực ăn mền không ăn cứng, một khuôn mặt soái khí, lại làm việc nhà nấu cháo, cuối cùng rất thống khoái bưng lên cho đại thần một bát cháo rau. Trên thực tế Phó Cửu cũng chú ý vừa rồi trong bữa tiệc đại thần cũng không có ăn cái gì.

Tần Mạc ngồi trên nghế, nhìn cái bát trên bàn ăn, nhớ tới thường ngày thiếu niên ăn cơm, lại muốn cười. Phó Cửu không hiểu đại thần cười cái gì? Chẳng lẽ cô bày biện quá khó coi? Chỉ là một chén cháo có gì mà bày biện?

Phó Cửu nghĩ nghĩ, lại cúi đầu nhìn điện thoại. Tính chờ đại thần uống xong chén này, liền rời đi. Nhưng, cô cũng không biết có phải đại thần ăn cơm quá ưu nhã như vậy khiến cho chén cháo kia vẫn không có dấu hiệu giảm bớt.

Đại thần ăn xác thật là chậm rãi đến lợi hại.

Phó Cửu nói tới đây, xác thật là có thể trực tiếp đi chụp poster. Trên thực tế, Tần Mạc ngay từ đầu cũng không có đói bụng, chỉ là ngoài ý muốn cháo này hương vị không tồi, không khỏi ăn nhiều hơn hai phần. Một chén cháo ăn xong, hẳn là dùng không ít thời gian. Chính là không nghĩ tới thiếu niên cứ như vậy múc một chén lớn.

Bất quá. Chén càng lớn, ăn càng lâu không phải sao!!!???

Nhưng mà ngay lúc này, cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang. Tần Mạc theo bản năng cũng nhíu mày lại....


  Chương 469: Không thắng nổi Tần Mạc  


Đi vào là An mỹ nhân, đương nhiên còn có người đi theo sau là Lý giám đốc nữa. Lúc nhìn thấy người thiếu niên, đầu tiên là dừng lại một chút, lập tức cười lộ ra hai cái răng khểnh kêu: "Phó Cửu? Con tới chơi sao không nói với dì một tiếng?"

Phó Cửu lễ phép đứng lên, cười nói: "Mạc ca uống có hơi nhiều nên con đưa anh về nhà."

" Uống hơi nhiều?" Nghe được lý do này, An mỹ nhân nghi hoặc quay đầu lại nhìn Lý giám đốc liếc mắt một cái, tiểu tử kia là đang nói con trai của nàng uống nhiều quá sao?

Lý giám đốc như là gặp được việc lớn, bình tĩnh kêu Tần Mạc một tiếng: "Thiếu gia, Phó thiếu" rồi liền im lặng đứng bên cạnh, hắn thực sự không nghĩ là sẽ nói, thiếu gia chịu đựng huấn luyện rất đặc thù, đến tam bình ngũ lương đều không đánh gục được Tần Mạc.

An mỹ nhân cũng không quản nhiều, dù sao thì cũng thích người thiếu niên, liền tiếp đón Phó Cửu đưa đi thử bộ quần áo đã nói trước kia. Phó Cửu tất nhiên sẽ không đáp ứng, cười nhạt nói: "Dì... hôm nào con sẽ quay lại thử, vừa vặn dì đã quay về có thể chăm sóc được Mạc ca. Dạ dày Mạc ca đang không thoải mái, con bên này còn có chút chuyện, thời gian cũng đã muộn con xin phép phải đi trước."

An mỹ nhân là người thấu tình đạt lý, cười nói: "Vậy được rồi, hẹn con khi khác."

Ai cũng không chú ý, lúc hai người đang nói chuyện. Tần Mạc ngồi ở một bên ăn cháo, cặp mắt cũng đã thay đổi.

Phó Cửu cũng không có nói thêm cái gì, đem áo khoác đen mặc vào, hướng về phía Tần Mạc ra hiệu chào tạm biệt. Chỉ là không biết có phải đại thần không nhìn thấy nên mới không chú ý đến nàng.

Cứ cho là bởi vì đang ăn cháo đi. Không còn thời gian nghĩ nhiều, có lẽ Dao Dao bên kia đã sốt ruột chờ đợi.Phó Cửu nghĩ đến đây, bước chân cũng nhanh hơn. Nàng cũng không có quay đầu nhìn lại. Nhưng mà chỉ cần nàng quay đầu lại sẽ phát hiện Tần Mạc tay đang cầm thìa gỗ, sau khi nàng vừa đi ra đã thả mạnh thìa xuống...

Tần Mạc lại ăn thêm hai thìa cháo, phát hiện hương vị cũng không giống như trước, một chút cũng không ngon. Cuối cùng cũng dứt khoát bỏ chén cháo xuống, nghiêng người với tay lấy cái áo khoác đen trên nghế.

An mỹ nhân nhìn hắn: "Mạc nhi, con định đi đâu? Không phải nói là đang đau dạ dày sao?"

" Đã khỏe " Tần Mạc nói một tiếng đạm bạc, dáng đi cũng không giống người đang đau dạ dày.

Vừa mới đau mà đã khỏe được. Cái này cũng thật thần kì... An mỹ nhân nhìn con trai biến mất sau cánh cửa rồi lẩm bẩm. Hơn nữa trong nhà sao lại không có một người nào? Người giúp việc đâu hết rồi?

Thông thường vào tầm này không phải vẫn đang ở đây sao? An mỹ nhân bên này lại đang tự hỏi mình.

Tần Mạc sau khi ra ngoài liền đi tìm người. Nhưng nửa ngày cũng không nhìn thấy tung tích của thiếu niên đâu, chắc là đã lên xe đi rồi. Tần Mạc cứ đứng trầm mặt nhìn về phía trước, động tác rất chậm, cũng thật ưu nhã, nhìn qua cũng không giống ngày thường chút nào. Chỉ là đôi tay mang bao tay đã dùng sức nắm chặt vào.

Vẻ mặt vô cảm nhìn về khoảng trống phía trước, lặng im đứng tại chỗ, dần dần, gió lạnh đã nhiễm vào toàn thân hắn...

Không biết như thế nào, lồng ngực lại có chút khó chịu. Cái loại cảm giác giống như một người coi trọng thứ gì đó mà bị mất đi. Chỉ muốn chiếm cho riêng mình mà không tiếc thủ đoạn... Nhưng cuối cùng, trước sau đều không có được đối phương..


  Chương 470: Là anh trai của Tiết Dao Dao  



Bữa tiệc sinh nhật của Giang gia, không có khả năng làm bình thường được.

Trên thực tế, Tiết Dao Dao cũng không muốn lộ diện ở trường hợp như vậy.

Bởi vì cô rất rõ ràng Giang Tả không nghĩ muốn người em gái như cô, càng không nghĩ tiếp thu mẹ cô.

Chỉ cần vừa thấy đến sườn mặt không có biểu tình của nam nhân kia.

Trong lòng Tiết Dao Dao liền sẽ khủng hoảng.

Cô nghĩ nếu mẹ không gả cho chú Giang thì tốt rồi.

Nhưng là làm người không thể ích kỷ như vậy.

Bởi vì cô rất rõ ràng, chú Giang là người tốt.

Thật lòng yêu thương mẹ cô, chú Giang cũng rất tinh tế và ôn nhu.

Mọi người ai cũng đều nói mẹ cô là đời trước tích phúc, cho nên mới có thể có một người chồng có tiền.

Đại khái là mẹ cô tuổi tác đã tới rồi, đã không có nhiều tâm tư như vậy.

Huống chi cha của Giang Tả là một người quân nhân, coi trọng mẹ cô là vì bà là người biết quan tâm người già và ôn nhu với trẻ nhỏ.

Cũng một phần là do hắn cùng con trai vẫn luôn có hiểu lầm.

Trong nhà không có nữ chủ nhân không được.

Cha của Giang Tả không phải không có do dự qua, muốn hay không lại kết hôn lần nữa.

Cuối cùng, hắn vẫn là quyết định đem người cưới về nhà.

Bọn họ là từ nhận thức bình thường đến cho đến có ý tốt, lại đến yêu nhau.

Không thể không cho nữ nhân một cái danh phận.

Vấn đề này hắn cũng cùng Giang Tả đã nói qua.

Giang Tả lúc ấy chỉ cho hắn hai chữ, kêu hắn tùy tiện, tựa hồ cũng không có phản cảm như vậy, nhưng là cũng không tán đồng.

Thẳng đến khi hắn nhìn đến người nhà của Tiết Dao Dao, sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi.

Tựa hồ là nhận định mẹ con Tiết Dao Dao là vì tiền.

Có lẽ ngay cả Giang Tả đều không rõ ràng lắm, vì cái gì không nghĩ muốn cha tái hôn.

Chỉ là đồng thời, trong lòng của hắn cũng hiểu rõ.Ở Giang gia, hắn vĩnh viễn là cháu đích tôn chính tông.

Có ông nội ở đây, mặc kệ là người phụ nữ nào tiến vào, đều phải giữ quy củ.

Mẹ của Tiết Dao Dao cũng hiểu đạo lý này.

Đối mặt Giang Tả, bà coi hắn như là một đứa trẻ có khí chất tự phụ, bất quá là so Tiết Dao Dao lớn hơn ba tuổi.

Nhưng khi ở chung, mẹ của Tiết Dao Dao mới hiểu được.

Cùng là đứa trẻ với nhau cho nên ý tưởng vẫn là bất đồng.

Ví như Giang Tả, đứa nhỏ này thành thục, làm bà làm chuyện gì đều phải suy xét.

Bất quá cái này cũng bình thường, dù sao bà cũng là mẹ kế của người khác.

Mấy ngày hôm trước, bà đã nói với mấy đứa nhỏ trong nhà sinh nhật sẽ được tổ chức, cho nên muốn Giang gia an tĩnh một chút, không nên gây chuyện.

Tiết Dao Dao cũng biết mẹ cô gả vào cái nhà này, đã suy xét rất nhiều.

Cho nên Tiết Dao Dao mặc dù là ở đã chịu một ít cười nhạo nhưng cũng không có đem vài thứ kia nói cho mẹ cô biết.

Ví như hiện tại.

" Cậu nói cô ta tới tham gia bữa tiệc sinh nhật này sẽ làm cái gì? "

" Không phải là còn chưa hết hy vọng đối với Giang thiếu đi."

"Vậy thì quá ghê tởm, trước kia tôi chỉ là cảm thấy cô ta lớn lên béo, hiện tại Giang thiếu đã trở thành anh trai của cô ta, cô ta tưởng gần quan được ban lộc sao? Cũng không nhìn xem thái độ chán ghét của Giang thiếu đối với người nhà cô ta đi."

"Các cậu đừng nói, có ít người nghèo vì tiền, ngay cả tự tôn đều không cần. Ví như mẹ của cô ta gả cho chú Giang còn không phải là vì tiền sao."

Ngón tay của Tiết Dao Dao nắm chặt. Nếu không phải mẹ cô đã dặn dò qua, cô thật sự rất muốn tiến lên, nói cho mấy kẻ có tiền này.

Cũng không phải người nghèo nào làm việc cũng đều là vì tiền.

Vì cái gì những người này luôn lấy có tiền cùng không có tiền tới cân nhắc phẩm hạnh của một người.

Cô không muốn tới Giang gia, có lẽ chính là bởi vì nguyên nhân này.

Chính là trường hợp như vậy, cô lại không thể không tới.

" Cậu nhìn xem cô như vậy, còn muốn học người khác mặc váy gì đó, xấu muốn chết."

"Tôi như thế nào cảm thấy cô ta có chút gầy."

"Cô ta chính mình vụng trộm giảm béo, cậu còn nói cô ta đối với Giang thiếu không có vọng tưởng, tôi đều không tin, chó không đổi được ****." Báo lỗi chương Bình luận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top