Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

476-480


  Chương 476: Quấy rầy đến các ngươi?  


Nói xong, anh ấn di động của mình, gọi một cuộc điện thoại.

Đầu kia điện thoại không phải ai khác, đúng là người đại diện đang Phong bồi một đám truyền thông uống rượu.

Tần Mạc nói cũng không nhiều lắm, ít ỏi mấy chữ: "Thông báo toàn thể đội viên, nửa giờ sau ở tầng cao nhất của Tần thị tập huấn."

Giang Tả vừa nghe lời này, mày hướng về phía trước nhíu nhíu, Tần thần đây là... Mượn việc công để làm việc riêng?

Mở đầu tiệc rượu, nhóm truyền thông thấy Phong Dật dừng lại, không khỏi hỏi: "Phong tổng, đây là làm sao vậy? Tới tới, lại uống một chén."

Làm một người đại diện hồ ly, Phong Dật ôn nhã cười: "Không có gì, việc nhỏ." Trong lòng lại phun trào, đại thần người lúc này gọi điện thoại như vậy rốt cuộc là ý gì!?

"Tôi đi toilet." Phong Dật không có buông di động bên tai, liền cứ thế cầm đi ra ghế lô sau, biểu tình nháy mắt liền biến đổi: "Đại thần, đừng náo loạn được không? Mới buông thả một ngày, cậu còn kêu mọi người tập huấn, giờ này khẳng định bọn họ đang hẹn hò với bạn gái, còn đang chuẩn bị xem một bộ phim điện ảnh tình cảm,nếu tiếp tục như vậy, chiến đội Đế Minh thật sự trở thành chiến đội hòa thượng."

Tần Mạc một tay đút túi quần, tiếng nói lạnh nhạt không chút để ý: "Gọi điện thoại, thông báo."

Năm chữ.

Phong Dật không có nói gì.

Bất quá nghĩ lại tưởng tượng.

Những người không có bạn gái của chiến đội quản lí tốt hơn một chút.

Trên thực tế hắn sẽ vẫn luôn ở chỗ này, nguyên nhân chính là vì điểm này. Mỗi một ngành sản xuất đều là giống nhau.

Một ít người có danh khí đều sẽ đi theo biến loạn.

Phong Dật đã từng gặp qua nhiều chiến đội loạn lên ái muội với fan của mình.

So với những người đại diện khác, hắn ít nhất không cần lo lắng vấn đề tình yêu của các đội viên.
Bởi vì..... Một đám bọn họ thật sự là loại người không ra cảm giác gì.

Cũng kỳ quái, rõ ràng fan nhiều như vậy.

Nhưng nếu Phong Dật chịu thâm nhập hiểu biết một chút liền sẽ giải thích được.

Tỷ như một ít fan học muội ở đêm Giáng Sinh hôm nay đưa cho Lâm Phong loại thư tình cùng đồ vật gì đó.

Vì thế sau khi thấy Vân Hổ ở trường học liền muốn hắn hỗ trợ.

Đôi mắt Vân Hổ nhìn đối phương, đột nhiên nở nụ cười: "Không công bằng."

Học muội kia là lần đầu tiên thấy Vân Hổ tươi cười.

Phải biết rằng Vân Hổ ở đại học tư pháp cơ hồ là một tồn tại không thể với tới.

Nếu không phải không có người khác giúp đỡ học muội kia cũng không có lá gan phiền toán tới Vân Hổ. Tất nhiên luôn có người như vậy, bạn rất muốn nhìn hắn lại sợ hãi không dám tới gần. Cho nên, lúc này thấy Vân Hổ cười, cả khuôn mặt của nữ sinh đều đỏ lên, trong lòng đập bang bang nhảy loạn đến lợi hại.

Thật sự rất soái, bóng người cao lớn đĩnh bạt cùng sườn mặt cao lãnh tuấn mỹ đều khiến người ta ngăn không được thân thể nóng lên: "Cái, cái gì không công bằng?"

Vẫn Hổ rũ mắt, đáy mắt thâm thúy: "Chỉ đưa cho Lâm Phong, không đưa tôi sao?"

Nhìn nam nhân bộ dáng tuấn tú, tiểu nữ sinh chỉ cảm thấy trái tim như bị cái gì bắn thủng, lập tức mở miệng nói: "Cái này tặng cho anh!"

Nghe vậy, Vân Hổ cười một tiếng, khóe miệng có điểm lãnh: " Này chẳng phải cho Lâm Phong?"

"Lâm học trưởng em có thể về sau tặng." Cô bé hai má phấn hồng: "Nơi đó còn có hai vé xem phim, sư huynh anh có....."

Mỹ nhân còn chưa nó xong liền thấy phía sau Vân Hổ nhảy ra một bóng người trực tiếp ôm cổ hắn: "Mọi người còn đang đợi quả, anh em đã tập trung đủ rồi."

Lâm Phong rõ ràng là một người trì độn.

Vừa nhấc đầu mới chú ý tới có người ở đấy, động tác dừng một chút, do dự nói: "Tôi không phải là quấy rầy đến... các người đi?" Báo lỗi chương Bình luận


  Chương 477: Đôi nào đôi nấy cũng đều có tình yêu cả  


Em gái kia không ngờ Lâm Phong sẽ xuất hiện đột ngột như thế, cho nên trên mặt đầy vẻ xấu hổ.

Vân Hổ thì lại rất ung dung: "Không có, vốn là học muội đây nói muốn chuyển thứ gì đó cho cậu, nhưng nhìn thấy tôi rồi thì lại bảo là muốn đưa cho tôi, cho nên tôi nhận thôi."

Lâm Phong nghe thế bèn nhìn qua em gái nọ, người này hắn khá ấn tượng, nghe nói là thanh trong lắm, nhưng bây giờ xem ra cũng không hẳn là vậy.

"Vậy là hai người đang hẹn hò à?" Lâm Phong nhướng mày lên.

Vân Hổ lôi điện thoại ra, chìa cho Lâm Phong nhìn tin nhắn: "Tập huấn."

"Tập huấn? Vào lúc này?" Lâm Phong kêu thảm: "Cái tên hồ ly Phong Dật kia có còn tính người hay không vậy?"

Có điều nghĩ lại thì tập huấn cũng tốt thôi, cũng đỡ mất công hắn nhờ Vân Hổ đi từ chối các em gái.

Việc này thì không cần chờ ai nói, hắn cũng phải nhắc cho Vân Hổ.

Mặt em gái kia lại đỏ lên, trái tim vốn đang thấp thỏm không thôi, bây giờ nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của Vân Hổ lẫn ánh mắt đề phòng của Lâm Phong, chợt kinh hoàng như mình đã làm sai chuyện gì vậy.

Cô bé muốn giải thích, nhưng lại phát hiện mình không có lời nào để giải thích cả.

Cô vốn nghĩ mặc dù Lâm học trưởng rất tốt, nhưng Vân học trưởng thì lại càng khí phách hơn.

Cho nên mới lập tức thay đổi đối tượng theo đuổi.

Nhưng... Nụ cười vừa rồi của Vân học trưởng, thật sự là tràn ngập vẻ thua kém.

Nhất định là cô nhìn nhầm rồi đấy.

Dù sao thì vừa rồi Vân học trưởng cũng mới nói không công bằng mà.

Nhưng câu tiếp theo của Vân Hổ lại đập tan đi ảo tưởng của cô: "Trước kia thứ gì giao cho ai, thì tốt nhất bây giờ cũng giao cho người đó."

Đây là ý gì chứ?

Em gái kia muốn hỏi cho rõ lắm.
Nhưng Lâm Phong lại nhanh hơn cô một bước, túm lấy Vân Hổ lôi đi rồi.

Đến khi trên đường chỉ còn lại hai người...

Lâm Phong mới thở phào một hơi: "Lão Hổ, tôi nói cho cậu biết, cậu tiếp xúc với con gái ít, cho nên không hiểu tâm cơ của con gái. Như người vừa rồi đất, lúc trước còn theo đuổi tôi, bây giờ lại đổi sang theo đuổi cậu, đừng trách làm anh em tôi không nhắc nhở cậu nhé, loại sáng ba chiều bốn như thế không xứng với cậu đâu."

"Hóa ra lúc trước cô ấy từng theo đuổi cậu." Tuy vẻ mặt Vân Hổ vẫn bình tĩnh, nhưng trong ngữ khí đã có chút như là ngộ ra.

Lâm Phong đưa tay quàng qua vai hắn: "Gạt cậu cái mếu gì, tuyệt đối không có ý mắng người khác đâu nhé."

"Tôi cũng đâu phải không tin tưởng cậu." Vân Hổ ra vẻ thâm trầm: "Tôi chỉ là đang nghĩ là, có khi nào cô bé ấy muốn thông qua cậu tiếp cận với tôi hay không."

Lâm Phong cũng chợt ngộ: "Bà tổ nội, chắc chắn là như vậy! Cậu đừng có suy nghĩ làm gì nữa, lúc trước cũng từng có trường hợp như vậy rồi, tưởng rằng Lâm Phong đây là đồ ngốc sao? Cậu yên tâm, sau này nếu có cô gái nào đó tiếp cận tôi thì tôi chắc chắn sẽ điều tra tới tận kẽ răng."

"Vậy cậu không sợ không tìm được bạn gái sao?" Vân Hổ hỏi lại.

Lâm Phong cười ha ha: "Tôi đẹp trai như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày tìm được mà."

"Thật không đấy..." Vân Hổ cụp mắt xuống: "Vậy thì chúc cho cậu ngày nào đó đạt thành tâm nguyện."

Cái tên này tuy là gương mặt trông thật là thông minh đấy.

Nhưng thực tế cũng không thông minh là bao.

Vân Hổ nhìn màn sương mù mông lung của Giang Thành.

Đã có khoảng cách với con gái rồi, về sau hẳn là những chuyện như thế này sẽ bớt đi rất nhiều đấy... Còn phần bạn gái thì... Thôi cứ vọng tưởng vậy.

Bản thân Lâm Phong rất là nghiêm túc, mà cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng sau này ít tiếp xúc với con gái rồi.

Bên này, sau khi nhận được tin nhắn tập huấn, đôi mi ưa nhìn của Phó Cửu trầm xuống.

Tiếu Dao Dao nghiêng đầu: "Sao thế?"

"Không có gì." Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng tay Phó Cửu thì lại ấn vào màn hình, nhắn một cái tin cho Phong Dật

"Buổi tập huấn đại thần không đi được, hắn uống nhiều quá, còn đang đau dạ dày." Báo lỗi chương Bình luận


  Chương 478: Ấm áp  


Uống nhiều?

Còn đang đau dạ dày?

Sau khi người đại diện Phong đọc được tin này...

Lập tức nhắn tin cho Tần Mạc ngay.

Nội dung cụ thể như sau: Tiểu Hắc Đào bảo cậu đang bị đau dạ dày, không thích hợp tham gia tập huấn.

Tần Mạc nhìn thoáng qua tin nhắn trong điện thoại, biểu tình rất lạnh nhạt: "Nói hắn biết, bởi vì thời gian khẩn cấp nên dù đang đau dạ dày, tôi cũng sẽ tham gia."

Ha ha... Cái này... Quản lý Phong đại nhân cảm giác thấy không đúng.

Vả lại, tiểu Hắc Đào hẳn còn chưa biết người muốn mọi người phải tập huấn lần này chính là đại thần đấy mà?

Thế là quản lý Phong đại nhân không gửi tin nhắn nữa, trực tiếp gọi một cuộc qua ngay: "Đại thần, cậu thật lòng nói tôi biết đi, vì sao hôm nay phải tập huấn?"

"Là vì phòng tránh yêu sớm." Tần Mạc nói xong câu này là tắt máy ngay.

Không phải bởi vì cái gì khác, mà là vì hai người mới bước ra từ trong tiệm internet kia.

Ban đầu Phó Cửu và Tiết Dao Dao đều không nhìn thấy Tần Mạc.

Không biết hai người đang nói gì đó với nhau, mà đều cười.

Cho đến khi Phó Cửu phát giác ra điều gì, bèn hơi ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy ở cuối hành lang, Tần Mạc đã rút từ trong gói thuốc ra một điếu, nghiêng đầu châm lửa, sau đó đứng dựa tường phun khói, tay thì chơi chơi bật lửa, mắt liếc nhìn họ.

Phó Cửu thật sự không đoán được là Tần Mạc sẽ xuất hiện nơi đây: "Anh Mạc, sao anh..."

"Tiện đường, tới đón các cậu." Giọng của Tần Mạc rất lạnh: "Xe ở ngoài."

Phó Cửu nhìn thấy sắc môi hắn có hơi trắng, thế là tưởng rằng hắn đang đau dạ dày rất nhiều: "Có cần gấp gáp đến mức bắt buộc hôm nay phải tập huấn không?"

Tần Mạc "ừm" nhẹ một tiếng, sau đó quay sang nhìn Tiết Dao Dao: "Nếu không, cũng sẽ không quấy rầy buổi hẹn hò này của hai người đâu."

Tiết Dao Dao: ... Vì sao cô cứ cảm thấy vừa rồi trong ánh mắt của Tần thần tràn ngập vẻ lạnh lẽo thế nhỉ?

Nhưng hiển nhiên, thiếu niên Phó Cửu không hề phát giác ra được. Bởi vì Phó Cửu đang bận nghĩ xem làm thế nào để đại thần bớt đi đau đớn.

Hơn nữa trước mặt của Phó Cửu, Tần Mạc cũng sẽ không để lộ ra vẻ lạnh giá của mình.

Tần Mạc hiểu rất rõ, rằng những người ở trong thời kỳ phản nghịch của tuổi thanh xuân đều cực kỳ ghét chuyện tình cảm của mình bị can thiệp.

Các nhà tâm lý học đã từng nói rằng, vào thời điểm thế này, tốt nhất là đừng để đối phương biết cậu đang can thiệp vào đời sống của họ.

Nếu không, sự việc sẽ từ ban đầu là không có gì, bởi vì sự phản nghịch mà biến thành có gì.

Tần Mạc nhìn vào khuôn mặt của thiếu niên kia, đôi mày nhăn lại gần như chạm nhau.

Sao hắn lại tìm một cái tên phiền phức như thế này làm em trai cơ chứ?

Phó Cửu ngồi trên xe, thấy sắc mặt tên này không tốt, bèn ghé sát lại thấp giọng hỏi: "Có phải đau lắm không?"

Đau dạ dày dạ diếc cái gì chứ, nhưng lúc này Tần Mạc cảm thấy như thế cũng không tệ, cho nên hắn chỉ nhìn tên thiếu niên này, không phản bác, cũng không nói chuyện.

Nhưng vì cái thái độ ấy, mà môi của hắn trông càng trắng hơn.

Phó Cửu nhìn thấy thế, thở dài một hơi, sau đó thuận tay chìa ra, xoa xoa đầu của đại thần, mỉm cười: "Không khóc."

"Quẳng cái móng vuốt ra." Tần Mạc tức cười lắm. Phía trước, người lái xe và Tiếu Dao Dao đều hãi cứng hết cả người.

Kẻ dám làm thế với Tần thần (thiếu gia), cũng chỉ có Cửu thiếu mà thôi.

Đêm Giáng Sinh mà đi tập huấn...

Cũng chỉ có duy nhất đội Đế Minh này.

Có điều đã quyết định tập huấn rồi, ai cũng đều nghiêm túc cả.

Mập Mạp thậm chí còn lấy ra tài liệu mà hắn thu thập được cho mọi người xem: "Đây là ba đội tiếp theo chúng ta sẽ gặp, thực lực đều rất khá, sẵn tiện nói luôn, giải đấu khu vực bên Tương Nam đã kết thúc rồi, không có gì bất ngờ cả, Tương Nam lại là đội vô địch, hơn nữa họ cũng không xuất ra tất cả chủ lực, cho nên có thể thấy thực lực họ siêu mạnh."

Tương Nam.

Một khi nhắc đến cái tên này, bầu không khí trong chiến đội đều sẽ lạnh xuống.

Đó là đội mà họ muốn chiến thắng nhất.

Ba năm rồi.

Suốt cả ba năm rồi.

Bởi vì đã từng có lúc thắng, cho nên mỗi khi nhắc đến cái tên này, ánh mắt mọi người đều trầm lại.
Không chỉ là Lâm Phong và Vân Hổ.

Mà ngay cả những người khác cũng đều tự nhắc mình, rằng đây chính là cơ hội cuối cùng.

Mục tiêu của họ là chức quán quân cả nước.

Đại khái là tin tức này của Mập Mạp đã gây ra áp lực cho mọi người.

Cho nên Phó Cửu thấy ai cũng đều hối hả tập luyện hết.

Lâm Phong khiếm khuyết ở tốc độ tay, cho nên luyện tập về mặt này.

Mà Phong Thượng thì không biết đang nghĩ gì, lại lên kênh thế giới rao cần mua mảnh kim cương, có lẽ là để tạo trang bị.

Đêm Giáng Sinh, chiến đội Đế Minh trên cơ bản cứ là như thế.

Mà cái tuổi này có lẽ cũng là như vậy. Tình yêu, từ xưa đến nay không bao giờ là thứ duy nhất trên đời.

So với tình yêu thì điều càng khiến người ta hâm mộ hơn chính là sự đồng vai tác chiến của các đồng đội.

Ngoài cửa sổ, bóng đêm lúc nhạt lúc đậm.

Làn sương ở Giang Thành, trước giờ chưa từng tản mất.

Phó Cửu là người uống nước nhiều nhất trong nhóm, bởi vì luôn cảm thấy cổ họng không được thoải mái.

Đại khái là do cái thân thể này vậy.

Trước kia cô không có tật xấu này.

Người ta luôn bảo rằng những người nghiêm túc là những người đẹp nhất.

Không chỉ là những người chơi nam này, mà Dao Dao cũng là như thế.

Trước mặt mỗi người, màn hình máy tính sáng rực.

Phó Cửu ngồi ở chính giữa, hai bên trái phải đều là đồng bạn.

Trước giờ, cô chưa từng trải qua cảm giác này.

Bởi vì hacker... luôn không bao giờ có bạn.

Hacker thần bí như vậy, không ngoài lý do là vì họ cô độc, là vì họ cao ngạo.

Họ rõ ràng là đang tồn tại, nhưng trong hiện thực sẽ là một bộ mặt khác.

Mặc dù họ có người nhà có bạn bè, nhưng chẳng ai biết đến đêm những hacker này làm gì cả.

Cho nên về bản chất, Phó Cửu là một người cô độc.

Trừ... Tinh Dã.

Nếu không phải vì chuyện xảy ra ở Đông Kinh, Phó Cửu sẽ không cất giấu tâm sự đến tận bây giờ.

Ngày mà cô sống lại, không phải là cô không muốn liên hệ với Tinh Dã...

Nhưng cuối cùng, cô vẫn không liên hệ.

Làm người, là phải nhìn về phía trước.

Đây chính là nguyên tắc làm việc từ trước tới nay của cô.

So với lúc giúp cô làm một ít chuyện không thể đưa ra ánh sáng, hiện giờ thân phận của Tinh Dã khá là đẹp.

Lạch cạch lạch cạch, tiếng gõ bàn phím, ở một thời điểm nào đó, sẽ rất thôi miên người ta.

Khi Phó Cửu ngẩng đầu lên thì Lâm Phong đã tựa vào vai của Vân Hổ, có vẻ sắp ngủ rồi.

Còn đại thần thì ngồi bên cạnh cô, không biết từ lúc nào đã đeo một đôi mắt kính màu đen vào, lộ ra một vẻ đẹp trai lạnh lùng không ai bằng.

Có lẽ là vì Phó Cửu nhìn lâu quá, cho nên Tần Mạc chợt nghiêng đầu qua, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, tựa như cười mà không phải cười: "Dễ nhìn không?"

"Dễ nhìn."Ánh mắt hoa đào của Phó Cửu tựa như đang cười: "Anh Mạc, nhìn dáng vẻ thế này của anh, em thật muốn ôm về nhà nuôi đấy. Dạ dày anh còn đau không, để em lấy cho anh một túi chườm nóng? Được chứ?"

Tần Mạc cũng biết cái tật xấu thích thả thính của tên này thật là không sửa được nữa, cho nên chỉ nhìn bộ dạng quan tâm mình của tên này một lúc, rồi hơi nhướng mày lên, định ghé sát vào...

Chợt Phong Dật xách theo một túi gì đó khá lớn bước vào trong một bộ âu phục thẳng thớm: "Dậy cả nào, có đồ ăn khuya này, còn có cả món cháo Giang Vụ Mai Phúc Xạ đấy."

"Cháo Giang Vụ Mai Phúc Xạ? Là cái gì thế?" Phó Cửu nghiêng đầu hỏi Tần Mạc.

Lâm Phong choàng tỉnh, vẻ mặt không tốt cho lắm:" Chính là cái thứ cháo hắc ám mà Phong Hồ Ly tự mình nấu."

"Ai, ai, ai, trốn cái gì chứ, Lâm Phong?" Phong Dật túm lấy tên này ngay: "Qua đây nhanh hết đi, nếm thử hương vị tình yêu của quản lý ta đây nào."

Có sự cảnh báo của Lâm Phong, nên Phó Cửu rất thông minh quét nhìn cái hộp cháo bên trong chiếc túi kia trước một cái, chỉ thấy bên trong đó là một thứ dịch thể sền sệt gì đó màu xanh lè xanh lét.

Phó Cửu: ... Cái thứ này mà uống vào, thật sự sẽ không chết người hả? Báo lỗi chương Bình luận


  Chương 479: Vũ hội hóa trang  


Bữa ăn tình yêu của người đại diện Phong đã thành công dấy lên một làn sóng rên rỉ

Có điều thật sự là nó tốt cho thân thể.

Theo hắn nói thì món cháo này do hắn hầm lá rau cần và lá rau chân vịt, còn thêm cả mấy lá bạc hà nát trong đó nữa.

Phó Cửu nghe xong phương pháp chế biến, cảm thấy sau này Phong Dật nên tránh xa phòng bếp.

"Phong bảo bảo, về sau ngăn anh cậu xuống bếp được không."

Phong Thượng vừa bị anh trai của hắn bắt buộc uống xong bát cháo kìa, khuôn mặt giống như trái mướp đắng nói: "Ngăn, ngăn không được, anh ấy, anh ấy thích xuống bếp."

Phó Cửu:...... Một người đại diện điện cạnh lại có thể thích xuống bếp, chủ yếu là làm đồ khó ăn như vậy, anh thích xuống bếp là gì!

Nhưng bản thân Phong Dực lại vô cùng tự tin: "Mùi vị rất ngon mà."

Phó Cửu thầm nghĩ, quả thật là không có người chết sau khi ăn.

Nhưng mà phản ứng của Lâm Phong quá lớn, mới vừa uống xong liền ôm nhà vệ sinh rồi.

Chỉ có đại thần có thể may mắn thoát nạn, hắn chỉ nói với Phong Dật ba chữ: "Tôi đau dạ dày."

Lúc đó vẻ mặt Phong Dật không có từ gì có thể hình dung, vô sỉ, quá vô sỉ, một cái cớ thôi mà cũng dùng nhiều như vậy!

Dáng vẻ của Tần Mạc cũng tràn đầy khí phách, sắc mặt không hề biến đổi.

Phong Dật cảm thấy đại thần thật sự quá vô sỉ, cũng không nói gì, bắt đầu nói tới trọng điểm của hôm nay: "Buổi chiều ngày mai, trận thứ hai giải đấu khu vực sẽ bắt đầu lần này sẽ không có thời gian nghỉ mà là đấu ngay. Việc này trừ khảo nghiệm kỹ thuật của mọi người, cũng khảo nghiệm luôn cả thể lực nữa. Để tránh mắt của mọi người nhiễm trùng, trừ những loại thuốc thường dùng ra, tôi cũng sẽ đi theo mọi người, tự thân nấu cháo cho mọi người ăn. Còn mặt khác thì tin rằng mọi người đã nghe Mập Mạp nói rồi, lần này Tương Nam cói hai chủ lực không hề ra sân, nên tiểu Hắc Đào và Tần thiếu cũng nên hạn chế ra trận, để làm vũ khí bí mật đến giải toàn quốc mới thả ra đối phó với Tương Nam, bởi vì không ai biết được toàn bộ đội hình Tương Nam là thế nào, cũng không biết họ rốt cuộc lợi hại đến mức nào."

"Ngẫu nhiên, thần tượng và Tần Thần không, không lên sân?" Phong Thượng lo lắng hỏi lại: "Nếu, nếu chúng ta thua thì sao giờ?"

Phong Dật nhìn em trai nhà mình: "Nếu như chúng ta thua vậy thì giải giải đấu cả nước cũng không thắng được."

"Được." Giọng Phó Cửu trong veo, một tay đút túi quần đứng lên, ý cười đầy mặt.
Phong Dật biết Phó Cửu hiểu ý tứ của hắn.

Đạo lý rất đơn giản.

Giải đấu khu vực có cao thủ, nhưng nói đến cùng nơi này chẳng qua là giải đấu khu vực.

Rất nhiều chiến đội đều đem thực lực giữ đến giải đấu cả nước.

Chẳng hạn như là Tương Nam.

Đó là dưới tình huống không có chủ lực, vẫn đạt được hạng 3 trong giải đấu khu vực.

Nếu Đế Minh không có Phó Cửu và Tần Mạc sẽ thua.

Khác biệt kia cũng rất rõ ràng.

Quả thật không cần phải tham gia giải đấu cả nước gì đó nữa.

Tất cả mọi người đều nghĩ tới quan hệ này.

Đặc biệt là Vân Hổ, thông minh như hắn, lại mang theo tâm huyết của quân nhân: "Yên tâm, chúng ta có thể thắng."

"Vân Hổ nói rất đúng." Phong Dật cầm áo khoác âu phục: "Sau khi kết thúc giải đấu khu vực, chính là một năm thành lập của chiến đội Đế Minh chúng ta, tôi đã đặt sẵn vé đến thánh địa trượt tuyết rồi, còn có khách sạn nữa, nếu thắng thật đẹp vào thì năm nay chúng ta sẽ đón giao thừa ở suối nước nóng, đồng thời cũng có vũ hội hóa trang mà mọi người rất chờ mong nữa."

Nghe được bốn chữ vũ hội hóa trang, các đội viên đều rất hưng phấn.

Chỉ có một người, Lâm Phong cũng không biết suy nghĩ gì, một tay nắm chặt hung hăng mà nói: "Năm nay rút thăm, nhất định không thể rút trúng quẻ hạ hạ nữa! "

"Vũ hội hóa trang còn phải rút thăm?" Phó Cửu nhướng mày.

Lâm Phong vừa định lôi kéo thiếu niên nói gì đó.

Ánh mắt Tần Mạc đột nhiên lóe lên, cầm cổ áo thiếu niên túm lại, giọng nói lạnh nhạt: "Tiếp tục luyện tốc độ tay của cậu. "

Cứ như vậy, Lâm Phong muốn đề cập đến "Rút thăm trọng điểm" của vũ hội hóa trang, cũng không có truyền đạt thành công...... Báo lỗi chương Bình luận


  Chương 480: Có người cùng sóng vai chiến đấu  


Giải đấu khu vực lại tiếp tục.

Lần này, đối thủ của Đế Minh chính là đội từng được xếp ở ba hạng đầu của khu vực tỉnh, chiến đội Ngạo Thiên.

Sở dĩ Mập nói trận tiếp theo không dễ chính là vì lý do này.

Đồng thời họ cũng là chiến đội hữu nghị của Vân Trung.

Về mặt thực lực, quả thật không phải là đối thủ của chiến đội Vân Trung.

Nhưng ai cũng biết rằng, trận trước đó có thể thắng dễ dàng như vậy, một là vì đội Vân Trung khinh địch, hai là vì Phó Cửu và Tần Mạc đều ra trận.

Còn trận ngày hôm nay, đội hình lên sân thi đấu không có hai người đó.

Màn một chọi một bắt đầu.

Ai cũng cho rằng sẽ là Hắc Đào Z lên sân, ngay cả MC cũng nghĩ rằng hẳn Đế Minh sẽ muốn tranh thủ khí thế từ trận đầu, sau đó cứ thế tiến lên.

Nào ngờ lại là Ân Vô Dược.

Bên Ngạo Thiên nhìn thấy cảnh này, bèn lạnh lùng cười: "Là ý gì đây, không đặt chúng ta vào mắt à?"

"Tưởng rằng thắng đội Vân Trung là giỏi lắm rồi sao? Khỉ, cho đám người này biết Ngạo Thiên chúng ta không phải là loại mà chúng có thể ứng đối bằng cách đấy đi. Đưa một lão tướng hết thời đi đánh trận đầu, thật là buồn cười."

"Không thành vấn đề, đối phó với một ông chú già kiết như vậy, dễ như trở bàn tay mà thôi."

Giống như điều mà Phong Thượng lo lắng lúc trước vậy, trận này thật không dễ dàng.

Trừ lấy được một mạng ở đầu trận ra, Ân Vô Dược không hề có tiến triển gì.

Phó Cửu nhướng mày nhìn phần thời gian trên màn hình, hơi nhíu mày: "Chú hai nhất định phải kết thúc trận này sớm một chút mới được."

Bởi vì đối phương là tuyển thủ loại thích khách, am hiểu đánh lén, mà tốc độ cũng nhanh, cho nên càng kéo dài thời gian thì Ân Vô Dược sẽ càng khó đánh hơn.

Lời suy đoán của Phó Cửu, được chứng minh sau khi Ân Vô Dược mất mạng đầu tiên.

Mảng đối phương am hiểu chính là lén lút đánh trụ, cứ một đường đẩy tới.

Ân Vô Dược vì không để kết thúc trận đấu sớm, cho nên chỉ có thể không ngừng trở về thành hồi máu.

Tình hình chiến đấu như vậy khiến người ta căng thẳng.

Có những thời điểm, những người thi đấu sẽ không nhìn rõ bằng những người xem.
Lẽ nào lần này Đế Minh sẽ phải thua sao?

Ngay lúc mọi người nghĩ như vậy thì Ân Vô Dược thực hiện một màn băng trụ giết đối phương, rồi về thành với ống máu gần cạn.

Phó Cửu thấy thế, ánh mắt sáng lên ngay: "Chú hai nhận ra được rồi."

Nhận ra được cái gì? Phong Thượng thật là không hiểu nổi.

Nhưng tiếp đó, phong cách đánh của Ân Vô Dược rõ ràng đổi khác, hắn không đánh trụ nữa, mà là nấp trong bụi cỏ, bắt đầu đi săn.

Bởi vì đối phương là dạng tốc độ nhanh, cho nên đầu tiên Ân Vô Dược làm choáng, tiếp đó mới đánh chết, xoay chuyển được cục diện lúc này.

Trận đơn đấu này không hề nghi ngờ chính là trận có thời gian lâu nhất.

Cuối cùng, Ân Vô Dược gần cạn máu, còn đối phương thì mất đi mạng cuối cùng.

Nếu trễ thêm một chút nữa thì nhà chính của Đế Minh sẽ mất ngay.

Chỉ có thể nói là trận này thực tế không phân ra được ai thắng ai thua.

Nhưng dựa theo quy tắc thi đấu, thì Đế Minh thắng.

Ân Vô Dược bỏ xuống tai nghe, bước về phía đám đội hữu.

Phó Cửu nghiêng mắt nhìn qua, đưa cho hắn một điếu thuốc: "Cực khổ rồi."

"Một mở đầu tốt rất là cần thiết mà." Ân Vô Dược nhận thuốc, nhưng không đốt hút, mà chỉ ngậm ở đó: "Thật ước mong tôi có thể còn trẻ trung như các cậu."

Phó Cửu cười nói: "Lớn tuổi cũng có cái tốt của lớn tuổi mà, chẳng hạn như kinh nghiệm phong phú, có thể tùy cơ ứng biến này, tôi tin rằng đây cũng là lý do mà đại thần giao cho chú đánh trận đơn đấu này đấy."

Nghe vậy, Ân Vô Dược nhìn thoáng qua Tần Mạc ở cách đấy không xa, hơi thấp giọng: "Chúng ta có một đội trưởng tốt."

Đúng vậy, chúng ta có một đội trưởng tốt.

Hắn không phải dạng không coi trọng lính cũ, không đánh giá cao người mới như người trong các đội khác.

Hắn mang đến cho mọi người một sự tín nhiệm đầy đủ.

Hắn đối xử với mọi đội hữu như nhau.

Đây chính là đại thần.

Phó Cửu cười khẽ, lại một lần nữa may mắn có thể được sóng vai chiến đấu với một người như vậy...

Nhất định không thể rút ra tấm thẻ lúc trước nữa. Báo lỗi chương Bình luận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top