Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

491-495


  Chương 491: Phó Cửu mặc đồ Nữ 11  


"Đây là...?"

"Quà năm mới." Phó Cửu cười khẽ, cứ vậy mà mặc váy lụa mỏng, lười biếng ngồi trên ghế: "Con gái tham gia tiệc hóa trang vào buổi tối sao có thể không có váy dài được. Mấy ngày gần đây cậu gầy đi không ít, màu trắng rất thích hợp với cậu, vừa đúng lúc để đóng vai thiên sứ."

Tuy rằng Tiết Dao Dao chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đồ quý giá như thế, nhưng chỉ cần sờ vải dệt kia một chút cũng đủ biết loại váy đó khẳng định mặc vào không thuận tiện.

Dường như Cửu điện hạ vĩnh viễn đều là như thế.

Chu đáo hơn so với bất kì ai.

Mang ấm áp tới cho người khác nhiều hơn so với bất kì ai.

"Cám ơn."

Tiết Dao Dao nhận lấy hộp quà kia, trên khóe miệng tràn đầy ý cười.

Cô nghĩ cô cực kỳ hạnh phúc khi có thể gặp được người này trong lúc còn sống.

Phó Cửu vẫn chống sườn mặt như cũ, khóe miệng tà nịnh, đẹp không thay đổi.

Vũ hội hóa trang vào sáu giờ rưỡi tối mới bắt đầu.

Vì phòng ngừa thiếu niên thoát thân.

Hai giờ chiều, sau khi đại hội cổ đông kết thúc, Tần Mạc lấy di động ra mở màn hình lên, gọi tới điện thoại của người nào đó.

Chỉ tiếc là cuộc gọi thứ nhất không có người bắt máy.

Ba mươi phút trôi qua.

Tần Mạc gọi cuộc thứ hai.

Lúc này có người nhận điện thoại nhưng lại truyền tới một giọng nữ: "Là Tần Thần ạ?"

Sau khi Tần Mạc nghe được giọng nói kia, ngón tay hơi cứng đờ: "Tiết Dao Dao?"

"Là em." Tiết Dao Dao cũng không rõ vì sao mỗi lần đối mặt với Tần Thần, da đầu cô đều sẽ tê dại.

Ánh mắt Tần Mạc phai nhạt đi, thấy Lương bí thư cầm xấp tài liệu cần phải ký tên vào phòng liền giơ tay làm kí hiệu chờ một chút, sau đó quay lưng đi tới gần cửa sổ sát đất, giọng nói rất thấp: "Để Phó Cửu nghe máy."

Mặc dù cách di động, Tiết Dao Dao cũng có thể nhận thấy tâm tình của Tần Thần có vẻ như không phải tốt như vậy.
"Cửu điện hạ đang tắm, không tiện nghe điện thoại nên em mới bắt máy giúp ạ."

Hai mắt đen của Tần Mạc càng lạnh hơn, tiếng nói cũng mất đi độ ấm vốn có của nó: "Các em đang ở đâu?"

Tắm rửa lúc này... Khách sạn sao?

Nghĩ đến hai chữ khách sạn này.

Tay Tần Mạc gần như dùng hết sức nắm chặt tài liệu trên bàn.

"Ở nhà họ Phó." Tiết Dao Dao giải thích: "Đây là lần đầu Cửu điện hạ mặc đồ nữ, rất nhiều thứ không rõ lắm nên em phải giúp cậu ấy, một lát nữa còn phải hóa trang."

Cô nhận cuộc gọi này cũng là ý kiến của Cửu điện hạ, mục đích là vì làm mọi người và Tần Thần sinh ra ảo giác bọn họ sẽ luôn ở bên nhau...

Tầng cao nhất tại Tần thị.

Lương bí thư nhìn bóng lưng cao lớn trước mắt kia, cảm thấy ý lạnh trên người anh tan đi đôi chút mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vừa rồi trên người tổng giám đốc phát ra lệ khí thật đủ làm lòng người run rẩy. Tựa như nếu nhận được tin tức gì, trong giây tiếp theo cậu ấy lập tức sẽ hủy diệt văn phòng này. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến tổng giám đốc thành cái dạng này.

Cũng may bây giờ đã tốt hơn chút.

Nhưng mà cũng chỉ là tốt hơn chút.

Đáy mắt Tần Mạc không có ý cười: "Đợi cậu ấy tắm rửa xong thì bảo gọi lại cho tôi."

"Vâng." Tiết Dao Dao ngắt điện thoại, vỗ vỗ ngực của mình, nói với thiếu niên đang ngồi trước mặt: "Áp lực khi nói chuyện cùng đại thần thật lớn."

Phó Cửu cười nhạt: "Quen rồi thì không sao đâu. Kêu bạn của cậu tới đây, các cậu đi trước, còn tớ sẽ ra ngoài từ bên này. Đợi tớ chuẩn bị ổn thỏa tất cả rồi bắt đầu."

"Còn cuộc gọi tới đại thần..." Tiết Dao Dao nhắc nhở.

Phó Cửu ngước mắt nhìn đồng hồ: "Mười phút sau tớ trả lời."

Trong văn phòng tổng giám đốc.

Tần Mạc liếc mắt nhìn về phía ảnh ngược từ cửa sổ, xe cộ nhiều như nước.

Môi mỏng câu lên, lạnh lùng cười.

Tắm rửa?

Tên kia không để bụng bất cứ điều gì, lại đã thân mật với Tiết Dao Dao tới loại tình trạng này rồi... Báo lỗi chương Bình luận


  Chương 492: Cửu gia nữ trang 12  


Tần mạc đẹp mày nhăn thành chữ xuyên (川).

Lạnh băng, ẩn nhẫn, không kiên nhẫn.

Cùng với cơ hồ áp bách làm trái tim buồn, làm hắn lại theo bản năng đi cởi cà vạt.

Nhưng mà, tới cửa ải cuối năm rồi.

Các công ty lớn xác thật là vội.

Đừng nhìn thời điểm cuối năm một ít công nhân bình thường đều có ngày nghỉ thăm hỏi.

Tập đoàn CEO chân chính, lúc này xã giao nhiều nhất.

Địa vị cao càng là như thế.

Lương bí thư sợ tâm tình tổng tài nhà bọn họ lại chìm xuống, lập tức nói: "Tần tổng, ngài còn có một cái hẹn muốn đi bây giờ sao."

" Lui lại."

Hai chữ thực đạm mạc.

Tần mạc duỗi tay, đem áo khoác để ở trên lưng ghế cầm lên.

Lương bí thư thấp giọng nói: " Lui không không, cuộc hẹn kia là của An gia."

Tần mạc dừng một chút, cảm xúc dần dần khôi phục lại đây: " Ông ngoại tôi đã trở lại?"

"Dạ, về nhà qua năm mới, kêu cậu đi qua đó."

Rất nhiều người đều biết, Tần mạc là thiếu gia quân khu, lại không biết hắn chính là cháu ngoại duy nhất của An gia.

An gia ở quốc tế, thật là nắm giữ rất nhiều mạch máu kinh tế.

Mà lão gia tử cũng không thường xuyên trở về.

Tần mạc lại nhìn thoáng qua di động: "Đi An gia."

"Dạ."

Tần mạc thật ra nhận được điện thoại thiếu niên.

Chỉ là bên kia cười khẽ nói hai câu, liền tính toán.

Tần mạc ngồi ở ghế cuối xe Hãn Mã, ánh mắt đạm mạc: " Em chừng nào có thói quen để người khác giúp em nhận điện thoại? "

"Không có biện pháp, em mới vừa vội." Phó Cửu nói nửa thật nửa giả.

Tần mạc cười khẽ, cũng không có nửa điểm cao hứng, tiếng nói dễ nghe: "Vội vàng tắm rửa? Nếu em nguyện ý ở trước mặt người khác tắm rửa như vậy, thì quay về anh lại làm em ở trước mặt anh tắm đủ, hiểu chưa?"

Phó Cửu tưởng tượng hình ảnh kia, quyết đoán nói: " Con người này của em kỳ thật đặc biệt bảo thủ."

"Đã nhìn ra, động nhưng không động liền hướng người khác thổ lộ, xác thật thực bảo thủ.."Phó Cửu:...... Đại thần, thời gian tra xét không phải đã sớm đi qua?

Nghe điện thoại bên kia tạm dừng.

Tần mạc cũng có thể tưởng tượng ra biểu tình buồn bực của thiếu niên, môi mỏng lãnh cuối cùng là tan một chút, bắt đầu nói chính sự: " 6 giờ, anh lại đi đón em, bên này có chút việc."

"Nói đến cái này, anh Mạc nếu anh vội, liền không cần tới đón em. Em cùng Dao Dao cùng nhau đi." Phó Cửu ngồi ở cửa sổ sát đất trước, hai chân thon dài đung đưa, ánh mặt trời chiếu vào mặt cô, hình ảnh thực đẹp.

Tần mạc cũng không biết người ở điện thoại bên kia đã mặc xong nữ trang, chỉ đang nghe thiếu niên nói, lúc sau ánh mắt càng rét lạnh: "Tùy em."

Nói xong ba chữ này.

Tần mạc liền cúp điện thoại.

Không.

Nói hắn cúp điện thoại.

Chi bằng nói hắn trực tiếp đem điện thoại ném tới một bên.

Lực đạo như vậy, mặc dù là ở trong xe, cũng phát ra không ít tiếng vang.

Lương bí thư ở phía trước lái xe, căn bản là không dám quay đầu lại xem.

Tần tổng như vậy, so trước kia còn muốn khác thường......

Phó Cửu nhìn di động của chính mình, vô cùng khó hiểu.

Đại thần đây là tức giận đi?

Xác thật cũng nên tức giận.

Hôm nay đại thần hẳn là rất bận, còn suy nghĩ tới đón cô.

Phỏng chừng là không nghĩ muốn cô một mình đối mặt với nhiều ánh mắt đánh giá mình như vậy.

Mà cô lại lỡ hẹn với hắn......

Phó Cửu sờ sờ mũi chính mình.

Bất quá hiện tại tức giận là chuyện nhỏ.

Nếu một khi đại thần đến mà phát giác được cái gì.

Đến lúc đó đại thần lại tức giận.

Tuyệt đối không phải là dễ dàng như vậy.

" Cửu điện hạ, bạn bè của em tới rồi." Tiết Dao Dao lại lần nữa đi đến: " Đang ở dưới lầu."

Phó cửa từ trên ban công nhảy xuống, đưa cho cô một bộ quần áo khác: "Làm bạn của em mặc cái này, tóc phải nhuộm thành màu bạc."

" Được......" Báo lỗi chương Bình luận


  Chương 493: Phó Cửu mặc đồ Nữ 13  


Buổi chiều bốn giờ.

Biệt thự An thị.

Ở Giang Thành, đây là nơi tấc đất tấc vàng, còn có khu vực bể bơi tư nhân, không thiếu gì cả.

Bên cạnh bể bơi tư nhân là một mảnh đất trống rất lớn, bên trong đậu từng chiếc máy bay tư nhân.

Ở nơi này, dường như số người nói tiếng Anh còn nhiều hơn số người nói tiếng Trung.

Trong đại sảnh trải thảm đỏ dài, vô cùng xa hoa rồi.

Chỉ là nơi này lại cực kì an tĩnh.

Ngoại trừ một hai người khách linh tinh tới thăm hỏi, cũng không thấy có bao nhiêu náo nhiệt cả.

Không phải người khác không muốn tới.

Mà là An lão gia đã nói hôm nay bọn họ có tiệc gia đình, không bàn tới bất cứ việc làm ăn nào.

Bên cạnh bàn cờ làm từ gỗ đàn hương, An lão gia còn đang chơi cờ cùng bạn bè. Sau khi Tần Mạc tiến vào, gương mặt uy nghiêm kia lập tức thay bằng nụ cười.

Mọi người không cần quay đầu lại nhìn cũng biết ai tới.

Người có thể khiến An lão gia thành như thế, ngoại trừ Tần Mạc cũng không tìm thấy kẻ thứ hai.

Tần Mạc đi tới gần, giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Nguyên gia gia, Vu gia gia."

Hai ông già gật gật đầu, trong mắt lộ ra tia thưởng thức: "Đã gặp qua nhiều người gọi là nhân gian long phượng*, nhưng đứa nhỏ Tần Mạc này vẫn đẹp trai nhất."

*Nhân gian long phượng: Rồng phượng ở nhân gian.

An lão gia rất thích nghe câu này, quay đầu nói với người hầu: "Vào bếp chuẩn bị cơm đi, làm nhiều món thiếu gia thích."
"Vâng." Người nọ cũng là ông lão sống tại nhà họ An lâu rồi. Trước kia ông thường chăm nom An ảnh hậu nên đối với khẩu vị của Tần Mạc cũng khá rõ.

Sau khi An lão gia nói xong liền quay đầu mở miệng trêu ghẹo: "Chỉ mới thấy hai vị gia gia, không thấy được em Vu của cháu sao?"

Lúc này mỹ nhân đang úp mặt trên bàn chợt ngẩng đầu lên, khuôn mặt cô vô cùng xinh đẹp, miệng nhỏ như quả đào, làn da trắng nõn, cả người mặc đồng phục cảnh sát nhân dân, đôi mắt sáng ngời.

Tần Mạc cũng không trả lời câu hỏi của An lão gia, ngược lại lạnh nhạt nói: "Cháu còn phải đi gặp một người nên chỉ có thể ở cùng với ông ngoại đến 6 giờ."

Gặp một người?

An lão gia nhướng mày. Chuyện này thật hiếm lạ, kẻ nào có thể khiến người có ánh mắt cao hơn đỉnh núi như cháu ngoại ông đi gặp?

Ông không khỏi nhìn về phía Lương bí thư đi theo sau Tần Mạc: "Lương tiên sinh, thằng bé muốn đi gặp ai vậy?"

Lương bí thư rất tôn kính An lão gia, thời điểm trả lời cũng tất cung tất kính, mặc dù có chút khó nói: "Chính là em trai thiếu gia mới nhận gần đây, là đội viên trong chiến đội, tuyển thủ không tồi."

Anh không nói tên vị Phó thiếu kia ra.

Tuy rằng lão gia chưa từng nghe qua sự tích cũ của Phó thiếu, nhưng lỡ như đã nghe thì...

An lão gia cười cười: "Cháu thằng nhóc này, ngoài buôn bán thì cũng là những đội viên đó. Lớn như thế rồi còn không biết đi tìm bạn gái."

"Vu Chân nhà tôi không phải cũng đang cô đơn sao?" Vu lão gia nói: "Những chuyện như vậy không phải muốn là có."

Nghe đến đó, mỹ nhân liền đứng lên, liếc mắt nhìn Tần Mạc một cái, ý cười nhợt nhạt: "Anh Mạc không tìm, cháu cũng không vội vàng tìm."

"Đúng đúng đúng, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, anh Mạc của cháu làm gì, cháu liền làm cái đó." Ông Vu thở dài một hơi: "Bây giờ lại dám chạy đi làm cảnh sát nhân dân, mỗi ngày đều phải dãi nắng dầm mưa, khuôn mặt của cháu chịu được sao?"

Vu Chân hơi mím môi, ngược lại có vài phần phóng khoáng: "Ông nội, không phải cháu đã nói đừng xem cháu như phụ nữ khác rồi sao."

"Cháu nhìn mình xem, chẳng bao giờ để ý tới bản thân một chút nào." Vu lão gia hoàn toàn không có biện pháp, trong mắt lại đầy tự hào.

An lão gia nói: "Nên như vậy, nhưng mà Chân Nhi, cháu phải nhớ kỹ đừng đi vào con đường nguy hiểm."

"Vâng vâng, thưa các vị lão gia, các ngài cứ tiếp tục trò chuyện, cháu còn có vài điều về vụ án cần anh Mạc chỉ dạy." Vu Chân xoay đầu sang, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tần Mạc. Báo lỗi chương Bình luận


  Chương 494: Phó Cửu mặc đồ Nữ 14  


Ý của người say rượu không phải do rượu.

Đây là phản ứng đầu tiên của Lương bí thư.

Nhưng mà đang ở trước mặt nhiều người lớn như vậy, chắc hẳn tổng giám đốc sẽ không cự tuyệt đâu nhỉ...

Lương bí thư cũng không chắc chắn.

"Tôi đã từng thề sẽ không chạm vào bất cứ vụ án nào nữa." Tiếng nói Tần Mạc không to không nhỏ, nhưng cũng đủ làm mọi người nghe rõ ràng.

Vu Chân cứng đờ, kế tiếp mỉm cười: "Đợi đến lúc anh muốn chạm vào, em sẽ nhờ anh chỉ dạy."

Tần mạc không nói gì.

Vu Chân lại giống như phát hiện ra gì đó: "Anh Mạc, sao màn hình điện thoại của anh bị nứt rồi?"

Lương bí thư thầm nghĩ, vừa rồi ném ở trên xe.

"Trượt tay rớt xuống đất." Tần Mạc quay đầu đi, thực rõ ràng là không muốn tiếp tục nói chuyện.

Vu Chân cũng kéo ghế dựa sang ngồi bên cạnh anh, cứ như vậy cười tủm tỉm nhìn anh.

Lương bí thư không biết vì sao lại cảm thấy với động tác như vậy, vị Cửu thiếu gia kia nhất định sẽ làm được.

"Nghe nói hôm nay Tần thị có vũ hội hóa trang, đã lâu rồi em không tham gia loại hoạt động này, anh Mạc có thể cho em một vé mời được không?"

Tần Mạc còn chưa lên tiếng, An lão gia đã nở nụ cười: "Muốn đi thì đi, thằng nhóc này không đưa cháu đi thì để Lương tiên sinh dẫn cháu đi vào."

Lương bí thư lập tức bị ba cặp mắt nhìn chăm chú. Anh nhìn thoáng qua Tần Mạc đang rũ mắt uống trà, bộ dạng như chuyện này không liên quan tới mình. Cuối cùng chỉ có thể căng da đầu, lên tiếng: "Vâng."

An lão gia đây là muốn tác hợp tổng giám đốc Tần và Vu tiểu thư à, cách thân cận này...

Tần Mạc nghe đến đó liền buông ly sứ đứng lên: "Cháu còn có hẹn, hôm nay không thích hợp ở đây lâu. Ông ngoại, ngày mai cháu sẽ đến bồi ông."

An lão gia nghe ra ý tứ trong lời nói, biết đứa cháu ngoại này luôn có chủ kiến.

Ông còn tưởng thằng nhóc này sẽ có cảm giác đối với Chân Nhi.

Dù sao Chân Nhi thích đi theo thằng bé như vậy, cho dù là tảng đá cũng bị lay động.
Thế tại sao đến cả một chút rung động cháu ngoại ông cũng không có?

Sau khi Vu Chân nghe được câu nói kia của Tần Mạc, ánh mắt cũng ảm đạm đi, chỉ là ngay sau đó cô lại mỉm cười.

Vì người này nên cô mới thích ngành cảnh sát.

Không sợ chịu khổ, cũng không sợ mệt.

Cho nên tất cả cái khác đều không tính là gì cả.

Chỉ là có một điều, người này cần phải là của cô.

Đáy mắt Vu Chân đầy ý cười, xoay đầu nói với Lương bí thư: "Tôi về trang điểm trước, tới lúc đó làm phiền Lương tiên sinh."

"Này..." Lương bí thư đánh giá sườn mặt tổng giám đốc nhà mình, gian nan thốt lên một câu: "Không thành vấn đề."

Đến lúc rời khỏi nhà họ An, Lương bí thư mới liều mạng giải thích: "Tổng giám đốc Tần, trong tình huống vừa rồi, tôi thật sự không thể không đáp ứng."

"Không sao cả." Cảm xúc của Tần Mạc rất lạnh nhạt: "Vu Chân muốn đi thì cứ để cô ta đi."

Lương bí thư nghe vậy liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc này mới phát hiện hôm nay thiếu gia vô cùng yên lặng, đặc biệt là bộ dáng nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như vẫn luôn suy nghĩ chuyện gì đó.

Hơn nữa anh còn biết, những việc này chắc chắn có liên quan tới vị Cửu thiếu gia kia.

Giang Thành tới năm giờ chiều liền bắt đầu kẹt xe.

Sau khi lên cầu vượt, Lương bí thư quay đầu lại nói: "Thiếu gia, tiệc liên hoan thương nghiệp vào tối nay..."

"Đi chuẩn bị một bộ trang phục để tham gia vũ hội hóa trang." Tần Mạc thản nhiên lên tiếng ngắt lời anh: "Sau đó chọn một bộ quân phục dành cho nữ đưa đến nhà họ Phó."

Cho dù tên kia không có lương tâm cỡ nào, anh cũng không hi vọng em trai do chính mình nhận làm việc cậu ấy không thích trước mặt nhiều người như vậy.

Quân phục nữ sĩ quan, dù sao cũng có quần.

"Vâng."

Hiệu suất làm việc của Lương bí thư luôn rất nhanh.

Chưa tới ba mươi phút đã có người đem quân phục tới nhà họ Phó.

Chỉ là tin tức phản hồi lại đây là Phó Cửu đã đi rồi... Báo lỗi chương Bình luận


  Chương 495: Phó Cửu mặc đồ Nữ (15)  



Lương bí thư cầm điện thoại nhìn Tần Mạc còn đang sửa sang cổ áo: "Tần tổng...... "

"Sao. "Tần Mạc tất nhiên đã nghe thấy những lời đó, ngón tay thon dài, giọng nói có chút trầm:" Dù sao, cậu ta còn có người con gái mà cậu ta tin tưởng hỗ trợ."

Nhưng mà thật sự thế sao.

Lương bí thư cảm thấy khi tổng tài nhà bọn họ nói hai chữ này, người lạnh như băng.

Bên ngoài trời, mặt trời bắt đầu lặn.

Vừa đến buổi tối, sương mù dày đặc.

Có người nhìn thấy Giang thành lúc 2 rưỡi sáng thường xuyên trêu chọc nói, sống ở Giang thành giống như sống ở "Tiên cảnh ".

Cũng may, lễ hội hóa trang là ở trong sảnh khách sạn Tuyết Ương.

Nơi này nằm ở ngoại ô Giang thành.

Cho nên không khí cũng tốt hơn một chút.

Đương nhiên ở đây cũng rất tốt, bởi vì không khí trong lành cùng tuyết rơi.

Ra ngoài đường, nhìn về hướng quốc lộ, hiếm khi có người lái xe tới nơi này.

Nhưng hôm nay nơi này lại rất náo nhiệt.

Ngoại trừ những chiếc siêu xe ở bên ngoài, còn có cây thông Noel giả.

Cây thông Noel kia rất lớn, bên trên treo rất nhiều đèn. Ở trong đêm tối như vậy, trông có vẻ là đặc biệt xinh đẹp.

Không khí nơi này rất giống là party Halloween Phó Cửu từng tham gia.

Các tòa nhà kiểu Anh, được che phủ bởi dây leo, nhìn qua trông rất có khí chất.

Hơn nữa tham gia lễ hội hóa trang, có một số ít người còn mặc áo choàng cổ xưa.

Trên mặt mang đeo mặt nạ xinh đẹp, không phân biệt được ai với ai.

Nhìn thấy mấy người hóa trang thành ma cà rồng hút máu, càng làm cho người khác cảm thấy nơi này là một tòa lâu đài Ma giới.

Đêm tối nhộn nhịp.

Lâm Phong mới sáng sớm liền tới.
Hắn phải rửa hận năm cho năm ngoái, cả người mặc một bộ trang phục pháp y.

Áo dài màu trắng, quần dài màu đen, hơn nữa còn đeo một cái mặt nạ.

Nếu là người khác mặc như vậy, chắc chắn sẽ rất bình thường.

Chỉ là Lâm Phong còn không có ý thức được ảnh hưởng của mình. Mặc như vậy thật sự là khiến người khác muốn phạm tội.

Vân Hổ trực tiếp mặc một thân quân trang. Khi xuất hiện, thậm chí còn mang theo nét ương ngạnh cứng rắn.

Hai người kia vừa xuất hiện.

Các fan vừa nhìn thấy mắt liền sáng lên.

"Nhìn xem, nhìn xem, cái người COS pháp y kia, chắc chắn là Lâm Phong! "

"Ta cũng cảm thấy như vậy! "

"Năm nay là pháp y sao? Đúng là đồng phục cám dỗ a. "

Lâm Phong không nghĩ tới khi đeo mặt nạ lên, còn có fan nhận ra mình, nghiêng đầu nhìn Vân Hổ cười: "Thấy mấy em gái kia chưa, đó là bởi vì tôi quá đẹp trai. "

Vân Hổ nhướn mày, không nói gì.

(Cạn lời vì độ tự kỉ của Phong ca)

Rất nhanh, liền nghe thấy fan bên kia tiếp tục nói: "Từ khí chất trên người là có thể nhận ra, đặc biệt là khi đi bên cạnh Vân đại thần, càng nhìn càng giống thụ. "

Tại sao?

Tại sao!!!

Lâm Phong quay đầu lại, nhìn mấy em gái đang nói chuyện kia, lại đây, chúng ta nói chuyện rõ ràng, anh đây MAN như vậy, có chỗ nào giống thụ!

Nhưng Lâm Phong cũng sẽ không gây sự với fan chỉ vì việc này.

Anh ta chán nản.

Nhìn qua chính mình, lại nói đến Vân Hổ từ nhỏ đã rèn luyện, nên người khác mới cảm thấy hắn tương đối mạnh mẽ.

Trên thực tế, anh cũng có thể đánh nhau, cơ bụng rõ ràng. Hắn sinh ra đã như thế, trách hắn được sao?

Không được, hôm nay anh ta nhất định phải tìm điểm giống nhau trên người Tiểu Hắc Đào!!!

"Đại hổ, đi, chúng ta đi tìm Tiểu Hắc Đào. Tôi nghe nói, cậu ta và Dao Dao đi cùng nhau, chỉ cần tìm được Dao Dao, là chúng ta có thể tìm được Hắc Đào... "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top