Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

571-575


  Chương 571: Hai người đối đầu  


Có vẻ như mọi người đều không sợ lạnh, cứ vậy mà đứng ở bên ngoài, sương mù phủ kín bầu trời tạo thành khung cảnh vô cùng hoành tráng.

Không thể nghi ngờ, trường hợp như vậy càng có lợi cho việc cô chạy trốn.

Phó Cửu hơi giương môi, ván trượt dưới chân lướt tới trong bụi cỏ.

Cô đút hai tay vào túi áo, nâng mắt lên nhìn thoáng qua cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở phía đối diện, cứ thế mà dạo bước đi qua.

Mặc dù có cảnh sát đi ngang qua cô cũng sẽ không hoài nghi một người đi mua đồ như vậy.

Cục trưởng Hoàng sẽ không bao giờ nghĩ đến khi đám người bọn họ còn đang ở bên này điều tra, kẻ gây chuyện đã rời khỏi Thuần Sắc từ sớm.

Cuối cùng cục trưởng Hoàng vẫn không có biện pháp, ông rút điện thoại ra gọi cho người nào đó: "Người của tôi ở phía dưới mới vừa báo cáo chỗ cửa thông gió không có ai, bên lầu một tôi cũng tra xét khắp nơi, không tìm thấy kẻ khả nghi nào cả."

"Rõ ràng là các ông đến chậm." Tần Mạc cầm di động, tiếng nói lạnh nhạt: "Còn nữa, các ông tìm ở lầu một đương nhiên sẽ không tìm thấy gì. Người kia có đi cũng đi bằng đường ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, dễ che dấu lại dễ ra vào."

Cục trưởng Hoàng cắn răng: "Sao cậu không nói sớm về việc này!"

"Bởi vì từ lúc bắt đầu ông không giúp tôi làm việc riêng nên tâm tình của tôi rất không tốt." Tần Mạc nói tới đây, ngón tay đột nhiên cứng đờ, nhưng ngữ khí vẫn lạnh nhạt như cũ: "Có việc, không nói nữa."

Có việc?

Ngoại trừ các vụ án, cậu ta còn có thể có chuyện gì?

Chẳng lẽ thằng nhóc kia phát hiện manh mối mới sao?

Không thể không nói, ở phương diện tưởng tượng, cục trưởng Hoàng phản ứng rất nhanh.

Tần Mạc xác thật có phát hiện.

Bóng người đối diện không đi xem náo nhiệt mà vừa ra ngoài đã đi ngược chiều với đám đông. Có vấn đề.

Tần Mạc nâng tay lấy lại di động màu trắng bạc, tiếp theo đứng lên.

Ngoài trời bóng tối càng thêm nồng đậm.
Xung quanh Thuần Sắc bị bóng đèn xe chiếu vào sáng rực như ban ngày.

Người của chiến đội Đế Minh còn đang xếp hàng chờ kiểm tra.

Lâm Phong có chút bất đắc dĩ khi bị tra xét, nhưng lại rất muốn phối hợp điều tra.

"Để cho bọn họ đi." Là Vu Chân, cô ta mặc đồng phục cảnh sát, nhanh nhẹn đi tới từ bên ngoài, trên đầu mang mũ cảnh sát, ánh mắt đảo qua đám người Vân Hổ: "Những người này tôi đều quen biết, sẽ không có vấn đề."

Một cảnh sát khác còn đang do dự: "Chỉ là cục trưởng Hoàng đã nói..."

"Kẻ chủ mưu lần phát sóng trực tiếp này là một cô bé, cậu xem bọn họ có chỗ nào là con gái không?" Vu Chân lại mở miệng ngắt lời vị đồng nghiệp kia một lần nữa.

Cảnh sát kia cũng không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu rồi để bọn Lâm Phong đi qua.

Lâm Phong hơi buồn bực. Hình như anh và nữ cảnh sát này không thân thiết lắm, cớ sao đối phương lại nói giúp cho bọn họ chứ?!

Anh còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời đã nghe Vu Chân hỏi Mập Mạp: "Anh Mạc cũng tham gia hoạt động lần này đúng không? Nếu không cảnh sát cũng sẽ không xông vào Thuần Sắc nhanh như vậy."

Mập Mạp sẽ không nói dối, vì thế chỉ di chuyển ánh mắt sang bên trái.

Vu Chân vốn thông minh, vừa thấy thế liền lập tức cười: "Là do tôi đi tới Tần gia vào mấy hôm trước để đề nghị anh ấy trở về tổ trọng án. Bây giờ anh ấy đang ở đâu?"

Mập Mạp liều mạng nói cho bản thân mình rằng không được nhìn về phía cửa hàng tiện lợi bên kia.

Nhưng thực tế lại không như mong đợi, anh không khống chế được ánh mắt mà cứ thế ngó sang hướng bên trái.

Vu Chân cũng không lập tức biết nơi Mập Mạp nhìn chính là cửa hàng tiện lợi. Bởi vì lúc này xe và người ở bên ngoài quá nhiều, ngay cả trước cửa hàng tiện lợi cũng bắt đầu tụ tập thành từng nhóm người.

Vài giây sau cô ta mới phản ứng lại, khóe miệng nhếch lên: "Anh ấy ở cửa hàng tiện lợi phía đối diện sao?"

Không xong.

Anh đúng thật là hố đen của đội.

Mập Mạp đánh vào đầu của mình một cái thật mạnh.

Mà ngay lúc này Phó Cửu đã đi tới trước cửa hàng tiện lợi, cứ thế mà đẩy cửa pha lê trước mắt ra.


  Chương 572: Ngọt ngào  


"Hoan nghênh quý khách."

Tiếng nói của nhân viên cửa hàng lại vang lên lần nữa.

Không thể không nói, sau khi bò trần nhà, nghe thấy tiếng cười hòa nhã thì cũng cảm thấy tâm tình tốt hơn.

Phó Cửu nâng mắt, nhìn về phía nhân viên cửa hàng mỉm cười. Sau đó di chuyển đến vị trí ban đầu.

Ánh mắt nhìn lướt qua mặt bàn, đồ vật của cô không có người động vào.

Rất tốt.

"Cô gái." Ngay lúc này nhân viên cửa hàng mỉm cười và nói: "Cho cô. "

Một bát Oden*, vẫn còn nóng hổi.

* Oden là một trong những món ăn gia đình của người Nhật và rất được ưa chuộng vào mùa đông. Hình thức khá giống món lẩu nhưng cách chế biến tương tự món hầm.

Phó Cửu cười nhạt nhướng mày: "Cô vẫn còn nhớ sao, vừa rồi tôi mới đi lên phía trước một chút, cô đã nấu Oden cho tôi."

"Không, không phải bát này." Nhân viên cửa hàng vội vàng giải thích: "Đây là bằng hữu của cô gọi cho cô."

Bằng hữu?

Phó Cửu nghe được hai chữ kia, phía sau lưng bất chợt giật mình, trong lòng xuất hiện ra hai chữ.

Không đúng!

"Bằng hữu của cô đợi cô đã được một thời gian rồi." Nhân viên cửa hàng tiếp tục nói, vẻ mặt có chút không hiểu: "Anh ấy nói cô vừa mới bò trần nhà xong, chắc hẳn đã đói bụng."

Phó Cửu nghe vậy, hai mắt đột nhiên nhíu lại.

Ngay lúc này.

Sau lưng cô vang lên một giọng nói.

Từ tính trầm thấp, nghe rồi nổ mạnh, làm da đầu người khác tê dại.

"Tại sao lại không ăn? Hay là tôi đoán sai rồi, cô cũng không thích ăn Oden." Trên tay Tần Mạc còn cầm ly cà phê kia, chẳng qua vừa rồi cố tình đứng ở sau quầy đồ ăn vặt. Hiện tại đi ra, đôi mắt nhìn bóng dáng cô gái trước mặt, giọng nói chậm rãi: "Bác chủ đại nhân."

Không cần quay đầu lại.

Phó Cửu cũng biết người đó là ai.

Không có gì ngạc nhiên khi cảnh sát biết cô trốn thoát bằng lỗ thông hơi.Nếu tất cả đều là đại thần chỉ huy, vậy thì cô không còn gì để nói.

Phó Cửu nghe tiếng bước chân càng ngày càng gấp phía sau, cuối cùng quyết định đánh đòn phủ đầu: "Anh Mạc, là em."

Bước chân Tần Mạc bỗng nhiên dừng lại, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và đôi mắt quá quen thuộc kia, mảnh vụn như là rơi xuống trong ánh mắt đối phương, đẹp không gì sánh được.

Là cậu ấy.

Cư nhiên sẽ cậu ấy.

Kỳ thực, cũng không phải Tần Mạc không có nghĩ đến Phó Cửu.

Nhưng nghĩ càng nhiều, anh càng cho rằng vụ này có liên quan đến Z.

Chẳng lẽ chỉ là bắt chước thôi sao?

Mi tâm Tần Mạc nhíu lại một chút.

"Anh Mạc." Phó Cửu lại tiến lên một bước, tay trái nắm cổ tay Tần Mạc: "Emsẽ giải thích cho anh chuyện này, anh đem em giao cho cảnh sát cũng không sao. Nhưng anh nhớ chi tiền bảo lãnh em ra nha. "

Ai bị một thiếu nữ xinh đẹp nắm lấy như vậy, đều sẽ không đành lòng.

Tần Mạc từ trước đến nay đều cảm thấy chính mình cũng không sẽ không đành lòng.

Nhưng từ trước đến giờ đối với chuyện này, đương nhiên anh sẽ đem tiền để bảo lãnh tiểu gia hỏa.

Tần Mạc bắt đầu có tâm tư.

Ngón tay anh căng thẳng, nhìn Phó Cửu từ đầu đến chân.

Ánh mắt thâm thúy nhìn xuống môi mỏng gần trong gang tấc.

Thiếu nữ.

Anh chỉ tưởng tượng đến hai chữ này.

Có vẻ như có cái gì đó vượt qua tầm kiểm soát của anh.

Máu chảy ra một loại nhiệt độ kì lạ.

Hơn nữa, cái người đứng trước mắt anh kia lại còn mở cặp mắt trong như nước nhìn anh, mái tóc dài đen nhánh, áo sơmi trắng, sườn mặt da thịt tựa như loại ngọc tốt nhất. Bởi vì vừa mới bò trần nhà xong, nên mặt còn phiếm hồng, càng nhìn càng thấy giống yêu tinh......

Ngay lúc này, chuông cửa lại vang lên một lần nữa.

Thành viên Đế Minh còn chưa tiến vào, đã nghe thấy thanh âm của Lâm Phong: "Đội trưởng thật sự ở đây, chờ một chút! Cô gái bên cạnh anh ấy là ai?"


  Chương 573: Hôn hôn hôn  


Không chỉ là Lâm Phong ngây ngẩn cả người, ngay cả những đội viên chiến đội Đế Minh đi theo phía sau hắn cũng đều có cảm giác trong nháy mắt mọi thứ đều dừng lại.

Không phải nói đội trưởng ở chỗ này có việc chính sự sao?

Đây là chính sự trong miệng đội trưởng?

Mấu chốt nhất chính là bên người đội trưởng cho tới bây giờ đều không có con gái nha!

Lâm Phong đẩy đẩy Vân Hổ.

Vân Hổ vẻ mặt biểu tình tôi cũng không biết.

Vu Chân là người cuối cùng tiến vào, khi cô nhìn đến một màn này ở cửa hàng tiện lợi, ý cười trên mặt không khỏi trầm xuống vài phần: "Mạc đại ca, anh đây là đang làm cái gì? Bắt được người bị tình nghi sao? "

Phó Cửu nghe động tĩnh phía sau, cũng biết người tiến vào không ít.

Tình huống như vậy, nếu đại thần khăng khăng muốn vạch trần cô.

Cô cũng chỉ có thể tốt nhất trước tiên đi cùng cảnh sát, sau đó lại nghĩ cách.

Chỉ là, còn không có chờ đến lúc cô mở miệng.

Tay trái đã bị người túm trở về.

Ngay sau đó, ập vào mũi chính là mùi hương quen thuộc dễ ngửi của nam nhân kia.

Tần Mạc không có để tâm bất luận kẻ nào, liền như vậy một tay chống lên mặt bàn quầy bar phía sau Phó Cửu, cả người đều hạ thấp xuống dưới, thậm chí không màng đến cặp mắt kia lộ ra kinh ngạc, liền như vậy hôn thật sâu xuống!

Sườn mặt tự phụ tuấn mỹ, qua tấm kính cửa sổ của cửa hàng tiện lợi, giống như là đang thưởng thức một poster đẹp lãng mạn.

Bên ngoài còn vang lên tiếng còi xe cảnh sát ồn ào náo động.

Phó Cửu lại không có biện pháp để tập trung, phía sau là bóng đêm mờ mịt.

Trừ bỏ không khí chung quanh đảo hút chính là cảnh tượng minh bạch ngoài cửa sổ.

Tâm cô nhảy lên cùng đôi môi lạnh băng của anh giao điệp cùng nhau.

Hôn như vậy, như là con người của anh.

Bá đạo, cường hãn, làm người khác không thể chống cự được.

Lâm Phong đã không còn nói được gì, con ngươi đều trừng lớn, ngón tay duỗi ra bên ngoài: "Này, này, này" này là tình huống như thế nào, lại đây liền thấy đội trưởng đang ngược cẩu độc thân?
Vân Hổ cũng không hoàn hồn.

Trên thực tế, ai cũng đều không có nghĩ đến Tần Mạc sẽ có động tác như vậy.

Không coi ai ra gì liền cúi đầu hôn xuống, trên đời này chỉ phục đại thần.

Vu Chân đứng bên cạnh nhìn, đôi mắt đều đỏ lên, vẻ mặt tràn ngập sự ghen ghét vô tận.

Mập Mạp trên tay còn cầm máy tính, cả người đều có điểm ngốc, không phải, chờ một chút, đội trưởng không phải cùng hắn nói rõ, muốn phân công nhau xác định vị trí phong tỏa mục tiêu sao?

Hình ảnh trước mắt này, hắn nhìn có điểm choáng váng.

Phó Cửu mới chân chính là choáng váng.

Hô hấp trong khoang miệng như là toàn bộ đều bị đối phương đoạt đi rồi.

Quanh hơi thở trừ bỏ mùi hương thuốc lá dễ ngửi trên người nam nhân, còn lại không còn mùi gì khác.

Trái tim nhảy lên cũng bởi vì thiếu dưỡng khí mà trở nên nhanh hơn.

Bị hôn đến ngón tay một tia sức lực cuối cùng cũng không còn.

Tần Mạc mới buông tha người trước mắt, hai tay chống ở phía sau Phó Cửu, tư thế tà nịnh bá đạo, hướng tới bên trái hơi hơi trật phía dưới, đối với người tới nói: "Có việc?"

Thực đạm mạc hai chữ, tiếng nói trầm thấp đại khái là bởi vì vừa mới hôn môi xong còn mang theo từ tính làm người mê muội.

Sườn mặt tuấn mỹ, ánh mắt sâu thẳm, cùng với thái độ đương nhiên kia.

Thực sự làm nhóm người mới tới này, có điểm không biết nói gì tiếp.

Cuối cùng vẫn là Lâm Phong lá gan lớn, nhảy lên trước nói một câu: "Mập Mạp nói đội trưởng anh ở chỗ này chờ hắn, có chính sự."

Những người đi theo còn lại gật đầu, động tác ánh mắt nhất trí rơi vào mặt Tần Mạc.

Tần Mạc lại thực bình tĩnh, tiếng nói nhàn nhạt hỏi lại: "Hẹn hò chẳng lẽ không phải chính sự?"

Hẹn hò?!!

Bọn họ nhất định là nghe lầm!

Đội trưởng sao có thể sẽ cùng ai hẹn hò!?

Lần này, Lâm Phong đối với việc "con gái" này còn không có mở miệng nói càng tò mò.

Đầu lệch về một bên, muốn nhìn diện mạo của cô gái này.


  Chương 574: Sau khi hôn xong liền ôm  


Ai ngờ Tần Mạc lại nhanh hơn cậu một bước, duỗi tay đè lại cái ót cô gái, liền như vậy đem người ấn vào ngực, làm cả khuôn mặt cô đều vùi vào trong lòng ngực anh.

Ôm một cái như vậy, mang theo khí phách đạm mạc, một ánh mắt đảo qua đi, ánh mắt kia cực lạnh: "Như thế nào? Các cậu tới lúc này là muốn quấy nhiễu tôi hẹn hò hả?"

Làm sao dám!

Lâm Phong hận vừa rồi không thể nhìn thấy được, khóe miệng cười: "Đội trưởng, anh tiếp tục, anh tiếp tục, coi như chúng em không tồn tại. "

Phó Cửu chóp mũi gắt gao dán vào ngực nam nhân, mặt dán ở trên, cảm thụ được độ ấm từ áo sơmi, nguyên bản cho rằng người như vậy, nhiệt độ cơ thể đều sẽ lạnh, ôm lấy khẳng định không thoải mái.

Trải qua hai lần, Phó Cửu không còn suy nghĩ như vậy, nhiệt độ cơ thể đại thần vừa phải cùng mùi hương thuốc lá thực thích hợp ôm về nhà nuôi.

Khóe miệng không tự giác liền cong lên một mạt hình cung.

Cô biết, đại thần liên tiếp có hành động như vậy, là đang giúp cô.

Đầu không tự chủ được dụi dụi về phía trước.

Kia ý tứ đơn giản là đang nói cám ơn.

Đại thần lại vào lúc này quay đầu đi tới, môi mỏng dán vào tai cô, tiếng nói trầm thực: "Không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dáng là con gái của em, liền ngoan một chút. "

Xem ra đại thần hoàn toàn không có tiếp thu lòng biết ơn của cô.

Bất quá, lần này đại thần hy sinh đủ lớn, vừa rồi một nụ hôn kia, nếu không phải trước đó anh có nói hai chữ "Diễn trò ", Phó Cửu thật sự rất muốn tránh thoát, cái loại cảm giác tê dại không khống chế được, không chỉ dễ dàng ảnh hưởng suy nghĩ, liền đến sức lực cô đều như là bị bớt thời giờ giống nhau.

Nói đến cùng vì cái gì một hai phải hôn, ôm một chút cũng đúng a.

Nếu không phải phía sau lưng còn có đồ vật chống đỡ, nói không chừng vừa rồi cô ngay cả đứng đều không vững, mặc dù là hiện tại, trái tim nhảy lên còn không có khôi phục bình thường.

Còn có, câu nói kia của Lâm Phong là có ý tứ gì?

Tiếp tục ở đây nhìn cô cùng đại thần?

Cô không thể luôn duy trì tư thế cùng đại thần ôm được.

Duỗi tay nắm nắm ống tay áo Tần Mạc, tiếng nói đè thấp: "Anh Mạc, nghĩ cách làm cho bọn họ đi đi. "

Tần Mạc ấn cái ót Phó Cửu, khóe miệng cong lên, chỉ có hai người mới có thể nghe được âm điệu phúc hắc: "Xem biểu hiện của em."

Cái gì gọi là xem biểu hiện của cô?

Chẳng lẽ thật sự muốn như vậy bị vây quanh nhìn cả đêm?

Phó Cửu hơi có chút buồn bực.

Này muốn ôm tới khi nào?Cô quá rõ ràng đám người chiến đội Đế Minh.

Yêu thích bát quái, đặc biệt là chuyện bát quái của thành viên trong nhóm.

Ai có bạn gái, hận không thể toàn bộ công ty đều biết.

Dù sao cũng là chiến đội hòa thượng.

Có thể lý giải.

Nhưng nếu cô là "Bạn gái " kia......

Phó Cửu thần sắc kém đi, lại nắm một chút ống tay áo đại thần.

Tần Mạc lại không nóng nảy.

Anh xác thật không nóng nảy, dứt bỏ hết thảy vấn đề yêu cầu hỏi, anh cảm thấy tư thế như vậy thực tốt.

"Tôi từ trước đến nay cũng không biết, đội trưởng cũng sẽ ân ái như vậy." Lâm Phong quay đầu đi cùng Vân Hổ kề tai nói nhỏ.

Vân Hổ không nói gì, chỉ cảm thấy trong chuyện này đều có điểm kì quái.

Vu Chân đứng ở một bên ngón tay càng nắm chặt càng chặt, chờ đến khi bình tĩnh lại, chính là hung hăng cắn môi dưới: "Mạc đại ca, cục trưởng Hoàng còn ở bên trong chờ tin tức của anh."

Tần Mạc nghe vậy ngước mắt, cảm xúc nhàn nhạt: "Tuân thủ tốt quy định, tôi mới hỗ trợ. "

Quy định gì?

Vu Chân căn bản cái gì cũng không biết, cũng không rảnh lo đã biết.

Cô trong mắt chỉ còn có người trước mắt này.

Vì cái gì.

Vì cái gì sẽ là như thế này.

Cô ở bên hắn nhiều năm như vậy.

Rõ ràng đều sắp có hi vọng.

Cô gái này rốt cuộc là từ đâu ra.

Vu Chân ngón tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay, khi mở ra lưu lại một chuỗi lại một chuỗi dấu vết hình trăng non.

"A, tôi nhớ ra rồi!"

Lâm Phong đột nhiên vỗ một cái vào đầu mình!




  Chương 575: Cảm giác yêu đương  

"Đội trưởng, vị này, khụ khụ, chính là người hóa trang thành ma nữ ở trong vũ hội hoá trang kia đi?" Lâm Phong càng nói càng hưng phấn, vòng quanh hai người kia bắt đầu đánh giá: "Xem sườn mặt có chút giống."

Tần Mạc hướng tới bên này nhìn lướt qua, như là cảnh cáo, lại không có phủ nhận.

Cái này làm cho Lâm Phong càng thêm chắc chắn "Đội trưởng, hai người không phải chỉ hôn một lần liền kết giao đi?"

"Như thế nào? Không thể?" Tần Mạc thong thả ung dung nhướng mày.

Lâm Phong há to miệng, này cũng đúng?

"Các người rốt cuộc có đi hay không? "

Thời điểm Tần Mạc nói ra câu này.

Mắt của Vu Chân híp lại thật mạnh.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì cô gái này lại có thể được anh Mạc đối đãi như vậy?

Cô ta rốt cuộc là ai?

Cầu mà không được, liền biến thành oán hận.

Đó chính là nói Vu Chân lúc này, nhưng loại chuyện như thế này chỉ có cầu không thể thành sự thật.

Vu Chân không giống như Lưu Li, cô biết khi nào nên tiến khi nào nên lui.

Không thể rõ ràng đi tới.

Là bởi vì cô quen thuộc tính tình người kia.

Cần phải đi điều tra rõ lai lịch của cô gái kia.

Đây là suy nghĩ duy nhất của Vu Chân giờ phút này.

Bởi vì cô sẽ không đem anh Mạc nhường cho ai.

Ít nhất cô muốn cạnh tranh công bằng.

Vu Chân cũng không có ý thức được, cạnh tranh công bằng trong miệng của cô nguyên bản chính là chỉ mình cô tình nguyện.

Cô hít sâu một hơi, nỗ lực ổn định cảm xúc của chính mình, nói cho chính mình tương lai còn dài: "Nếu anh Mạc bận, bọn em liền đi trước. "

Đi?

Mập Mạp cũng không muốn chạy, bởi vì máy tính của hắn lúc này lại có phản ứng!

Sao có thể?

Vừa rồi không phải đã định vị tới địa chỉ IP kia rồi sao? Là cái màu đen kia a.

Hiện tại trên màn hình internet như thế nào lại xuất hiện màu đỏ ở trạng thái nhắc nhở.

Nhắc nhở kia lại không có thanh âm.

Nhưng Tần Mạc vừa thấy biểu tình của Mập Mạp, liền biết hắn muốn nói gì, tiếng nói càng thêm phai nhạt: "Không đi, là muốn lưu lại về sau cuối tuần ăn chay sao? Hay là muốn ở công ty 24 giờ để luyện tập tốc độ?"

Nghe vậy, thân hình toàn thể đội viên của Đế Minh cứng đờ.

Tập thể lựa chọn vế sau cùng.

Ăn đối với Mập Mạp là quan trọng nhất, hơn nữa vị trí notebook của hắn vừa động, khu vực màu đỏ lại không thấy.

Chẳng lẽ là xảy ra vấn đề?

Mập Mạp không dám chứng thực lại, sợ về sau không có thịt ăn.

Chỉ vươn tay tới vỗ vỗ notebook trên tay của chính mình.

Đám người chiến đội Đế minh cứ như vậy ra cửa hàng tiện lợi.

Biểu tình của Lâm Phong vẫn có chút mờ mịt: "Các người nói, đội trưởng hắn sẽ không yêu đương đi?"

"Có khả năng!" Mập mạp thực nghiêm túc, bằng không sao có thể ngay cả án chết đều mặc kệ. Cái này không giống tác phong ngày thường của đội trưởng.

Lâm Phong rất là ưu thương ngẩng đầu nhìn trời một cái: "Tôi nguyên bản cho rằng tôi so với đội trưởng sẽ sớm hơn, không nghĩ tới, đội trưởng như đám mây ở chân trời đều có người đi hái còn tôi là một đóa hoa hướng dương bình dân, như thế nào còn không có em gái hỏi thăm? "

Vân Hổ nhìn hắn một cái.

Lâm Phong lập tức bắt tay hướng vai hắn vỗ một cái: " Tiểu Hắc Đào may mắn là đã có bạn gái, bằng không hắn theo chúng ta tới ThuầnSắc mà thấy đội trưởng hôn người khác như vậy sẽ có bao nhiêu thương tâm. "

Vân Hổ nhíu mày, vừa định mở miệng.

" Cậu không cần phải nói, tôi cái gì cũng đều biết." Lâm Phong thâm trầm đánh gãy hắn: "Tôi trước nay đều không có gặp qua ai lại nặng tình như Tiểu Hắc Đào vậy. Nghe tiểu quản gia của hắn nói, hắn vì đội trưởng của chúng ta mà không kể ngày đêm chơi game mới tu luyện tới đẳng cấp ngày hôm nay. Cũng vì một người mà đặt chân vào chức nghiệp trước kia chính mình cũng không thể am hiểu qua, cảm tình như vậy, thật đáng khâm phục. "

Vân Hổ ờ một tiếng, tiếp tục nói: "Vậy thì theo những lời cậu nói nếu hắn thích đội trưởng như vậy, vì cái gì còn tìm bạn gái. "

" Là do hắn thương tâm a. "Lâm Phong lắc đầu:" Còn nhớ rõ bữa tiệc hoá trang ngày hôm đó không. Tôi đem ảnh đội trưởng hôn cô gái kia cho Tiểu Hắc Đào xem, Tiểu Hắc Đào cũng không có trả lời. Ngày hôm sau mới trả lời một hàng 6666, kết quả không tới mấy giờ, liền tìm được bạn gái. Ôi cái cảm giác thích thẳng nam lại còn thấy đối phương hôn người khác, tôi quá hiểu, ai, làm anh em, tôi đều cảm thấy khó chịu thay hắn ".

Những lời vừa rồi nghe xác thật thực phù hợp logic, thời gian cũng tương đối khớp.

Chỉ là...... Vân Hổ lại ngoái đầu nhìn thoáng qua phương hướng cửa hàng tiện lợi.

Chỉ có hắn cảm thấy bóng dáng cô gái kia cùng Tiểu Hắc Đào hơi có chút giống nhau?

Có lẽ là hắn suy nghĩ nhiều.

Hẳn là sẽ không phức tạp như vậy.

Đội trưởng nhìn qua cũng không giống như là cong.

Trừ bỏ đội viên chiến đội Đế Minh, cửa hàng tiện lợi vốn dĩ cũng không có người nào khác.

Bởi vì mọi người toàn bộ đều còn vây quanh Thuần Sắc.

Trận phát sóng trực tiếp kia khiến cho mọi người oanh động như thế nào, nhìn xem bên ngoài xe cảnh sát chạy như bay mà đến liền biết.

Lâm Phong còn buồn bực: "Đây là tìm người nào, như thế nào cảm giác có chuyện lớn xảy ra. "

Xác thật là có chuyện lớn xảy ra, nếu không phải có chuyện lớn xảy ra.

Đội trưởng hẳn là cũng sẽ không ở chỗ này.Nhưng mà Vân Hổ cũng không có đem những lời này nói cho Lâm Phong, có một số việc, không nhất định phải nói ra.

Trong khi đó ở bàn gỗ, Tần Mạc còn duy trì cái tư thế kia, chẳng qua ở thời điểm mở miệng, tiếng nói lại trầm: " Anh đang đợi em giải thích."

Cũng không cần ôm như vậy để giải thích a?

Phó Cửu muốn động.

Tần Mạc lại nhàn nhạt nói: "Bọn họ còn chưa đi xa, Vu Chân còn ở bên ngoài. "

Vậy thì ôm rồi giải thích đi.

Dù sao cảm giác được đại thần bế lên cũng không tồi.

Trên thực tế.

Phó Cửu không phải không có giấu cảm xúc tốt.

Hôm nay đại thần xuất hiện, cũng cho cô một hồi chuông cảnh báo.

Anh một lần nữa trở về tổ trọng án.

Về sau nếu cô hành động lần nữa, cô cần rõ ràng người mình phải đối mặt là ai.

" Em cần thiết làm như vậy. "

Đây là câu đầu tiên mà Phó Cửu nói.

Tần Mạc nhướng mày, còn không có mở miệng.

Liền thấy người trong lòng ngực kia nắm chặt tay: " Hai tên súc sinh kia hôm nay muốn xuống tay với bạn gái của em. "

Bạn gái?

Thời điểm nghe được ba chữ kia.

Tay trái của Tần Mạc đặt ở trên đầu thiếu niên đột nhiên cứng đờ, ánh mắt đều trầm xuống, nói như vậy ảnh chụp trên Tieba là sự thật?

Phó Cửu còn toàn lực sắm vai trò bạn trai: " Anh Mạc, nếu đổi lại là anh, anh có thể chịu đựng được cô gái mà mình thích bị khi dễ như vậy sao? Cho nên em chỉ có thể hành động."

"Mặc dù hiện tại hành vi của em rất có khả năng sẽ bị người tố tụng?" Tần Mạc chỉ cảm thấy độ ấm của trái tim lạnh xuống, rõ ràng còn ôm người này, nhưng sao lại cảm thấy rất xa cách.

Đôi mắt của Phó Cửu trong nháy mắt đen lại: "Kia cũng không tính là gì, người nên tiến vào ngục giam không phải là bọn họ sao?"

"Liền tính là bọn họ thì cũng do cảnh sát làm những việc này." Tần Mạc lần đầu tiên dưới tình huống như thế, nhìn thẳng mắt thiếu niên: "Không cần em làm như vậy."

Phó Cửu không có lui, hai tròng mắt đen bóng: " Em cũng không nghĩ, bất quá không còn kịp nữa rồi. Nếu anh Mạc xem qua phát sóng trực tiếp, hẳn là rất rõ ràng giáo viên kia có đức hạnh gì, có giáo viên như vậy ở bên cạnh Mộng Nhiên, em không yên tâm. "

Tần Mạc nhìn ác nhân trước mắt, như là phân tích những lời này, cuối cùng ngón tay nắm chặt, khóe miệng khẽ cong: "Này xem là cái gì? Sức mạnh của tình yêu sao?"

"Đúng." Phó Cửu không có phủ nhận.

Nhưng khi nghe đến chữ " Đúng " kia.

Ánh mắt của Tần Mạc đều thay đổi.

Trở nên thâm trầm như nước, giống như là biển đêm, làm người khác căn bản nhìn không thấu.

Nhưng là Phó Cửu cảm giác được anh không giống với bình thường.

" Anh Mạc ... "

Tay trái của Tần Mạc đột nhiên nắm eo của thiếu niên, tiếng nói trầm thấp mà rét run: " Em tốt nhất đừng tiếp tục nói em quên mình vì tình yêu."

Phó Cửu yên lặng.

Hai người không có nói nữa.

Nhiệt độ không khí xung quanh lại thấp dần xuống.

Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh nhìn cũng không dám đi về phía trước.

Tần Mạc cuối cùng vẫn là buông lỏng tay của chính mình ra, trong ánh mắt đã không có ấm áp, sườn mặt đạm mạc: " Em lên kế hoạch bao lâu rồi?"

" Trong thời gian dài, trước khi đi Đông Kinh." Phó Cửu biết lúc này không thể nói thật ra, đành phải hạ mắt nói: " Em nguyên bản đối với Mộng Nhiên có ấn tượng tốt, trước kia em có bộ dáng gì, anh cũng biết, có không ít cô gái lúc ấy khinh thường em, nhưng cô ấy thì không. Cho nên khi khôi phục diện mạo chân thật, em vẫn luôn chú ý cô ấy. Cô ấy rất thích cười, thích nhảy nhót, đôi khi gặp được đồ ăn ngon thì dừng lại, lôi kéo gọi người vào xem. Em trước nay đều không có gặp qua bộ dáng cô ấy không vui, cũng không biết từ khi nào, cô ấy bắt đầu trở nên có chút sợ hãi, đặc biệt là ở trong trường học."

Thời điểm Phó Cửu nói những lời này, cảm xúc là thật sự.

Nguyên nhân chính là vì cảm tình là thật sự.

Cho nên Tần Mạc cũng sẽ không đoán được người trong miệng Phó Cửu kia cũng không phải Lý Mộng Nhiên, mà là người kia.

Chỉ là nhìn khuôn mặt trước mắt kia, bởi vì hoài niệm mà nhu hòa.

Làm Tần Mạc chỉ cảm thấy địa phương nào đó có chút khó khăn.

Giống như là khi còn nhỏ ăn thịt chưa kịp chín.

Vào yết hầu, khó có thể nuốt xuống được.

" Em nguyên bản là muốn chờ đến trận thi đấu cả nước kết thúc." Phó Cửu tiếp tục nói, mắt lộ ra nồng đậm màu đen: "Nhưng không nghĩ tới, những người này sẽ vô sỉ như vậy. Ở thời điểm em phát hiện Mộng Nhiên sợ hãi là bởi vì những người này, em liền bắt đầu chuẩn bị. Trên tay Dương Minh có thứ để uy hiếp Mộng Nhiên, nếu cô ấy không đáp ứng, hắn ta rất có khả năng sẽ làm cô ấy không đạt tiêu chuẩn, nếu chờ đến khi cảnh sát đi điều tra, tất cả đều đã chậm. Trước khi động thủ em đã suy nghĩ rất nhiều, bao gồm phải đợi ở chỗ này. Anh Mạc, anh còn nhớ rõ không? Là anh nói cho em, mấy cửa hàng giống như cửa hàng tiện lợi, hiệu quả quan sát là tốt nhất. Không nghĩ tới, em ở lần này sẽ dùng tới."

Tần Mạc cười một tiếng, khóe miệng lạnh cả người: " Anh có phải hay không nên khen em một câu thông minh."

Phó Cửu cũng biết anh đang tức giận, nhưng là vì không cho đại thần nhìn ra mình chính là Z, cô cần phải đem thân phận hiện tại ngụy trang cho thật tốt.

Thấy thiếu niên không nói lời nào, Tần Mạc một tay đút vào túi quần, có chút không để ý nói: " Em cứ như vậy thích Lý Mộng Nhiên kia, thích đến nỗi vì cô ta không tiếc mặc đồ con gái? "

Phó Cửu há miệng thở dốc, cô muốn nói như vậy bất quá là vì thuận tiện trà trộn vào chụp ảnh.

Đại thần lại không chờ cô nói xong, liền đánh gãy lời cô.

"Phó Cửu, em vì một cô gái, ngay cả nguyên tắc của mình đều từ bỏ, anh lý giải không sai đi?"

Đây là lần đầu tiên đại thần gọi tên đầy đủ của cô.

Phó Cửu ngẩng đầu lên, hướng tới nam nhân nhìn qua.

Tần Mạc móc ra bật lửa cùng thuốc lá, nghiêng đầu đốt một cây.

Ngũ quan thâm thúy ẩn quanh sương khói làm người khác có một loại cảm giác nói không nên lời.

Ảnh ngược ở trên cửa kính, như là lãnh khốc, lại như là cô đơn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top