Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

601-605


  Chương 601: Tìm Vân Hổ để tiếp tục bẻ cong   


Vừa thấy một diễn đàn như vậy, Phó Cửu liền ngứa tay muốn phá giải, bất đắc dĩ đại thần đang ở bên cạnh cô, cô cũng không tiện hành động.

Tần Mạc tự nhiên biết thiếu niên đang xem điện thoại.

Chỉ là từ góc độ này của anh nhìn qua chỉ có thể nhìn đến sườn mặt bị mái tóc màu bạc che khuất của thiếu niên.

Cứ như vậy nhìn vào màn hình điện thoại nhưng lại không có bộ dáng muốn trả lời tin nhắn.

Luyến tiếc đến như vậy sao?

Tần Mạc nắm chặt tay lái, quay đầu một cái đem xe ngừng ở ven đường, tiếng nói hơi trầm xuống: "Phó Cửu. "

Thiếu niên ngước mắt.

"Anh một lần nữa cho em cơ hội. "Tần Mạc nghiêng đầu đốt một điếu thuốc, thưởng thức bật lửa trên tay, tầm mắt cũng không có đặt ở trên người Phó Cửu: "Đây là một lần cuối cùng, em chọn Lý Mộng Nhiên, hay là chọn thi đấu cả nước? "

Phó Cửu không có do dự, trên thực tế cô cũng không rõ ràng vì sao bỗng nhiên đại thần lại hỏi như vậy, trả lời rất quyết đoán: "Thi đấu cả nước. "

Tần Mạc nghe vậy, quay đầu tới, gằn từng chữ một: "Vậy chặt đứt liên hệ, chuẩn bị thi đấu thật tốt. "

"Dạ. "Phó Cửu đem điện thoại tắt đi, cô không phải đáp ứng chuyện Lý Mộng Nhiên, mà là nói với chính mình tạm thời thu tay lại, vụ án này xác thật rất ảnh hưởng tới cô, làm cô suýt nữa đã quên trừ bỏ cái danh Z ở bên ngoài, cô vẫn còn là Phó Cửu,một Phó Cửu có bạn bè cùng người nhà, ở trên người cô còn phải gánh rất nhiều trách nhiệm của cô ấy, trong đó quan trọng nhất chính là bắt lấy cuộc thi đấu cả nước này.

Tần Mạc nhìn khuôn mặt kia của thiếu niên, ánh mắt trầm xuống.

Anh đã cho cậu ấy cơ hội thoát đi.

Đã cho cơ hội một lần.

Về sau cho dù gia hỏa này lại khổ sở luyến tiếc.

Anh cũng sẽ không mềm lòng......

Có thời điểm sẽ ngầm nói cho đối phương,con gái có bao nhiêu không tốt, tìm bạn trai mới là đáng tin cậy.

Bước thứ ba khi bẻ cong chính là để đối phương thích ứng.

Thich ứng được thì cần phải gặp nhiều trường hợp tương tự.
Thiếu gia ở Thuần Sắc thật ra không ít.

Nhưng Tần Mạc cũng không muốn cho thiếu niên nhìn loại tiểu bạch kiểm như vậy.

Thứ nhất là lo lắng thiếu niên không tiếp thu được, thứ hai là lo lắng thiếu niên nhận thấy được cái gì, trực tiếp trốn đi.

Cho nên, muốn tìm liền tìm những người ái muội không rõ.

Ánh mắt Tần Mạc trầm xuống, không dấu vết quay đầu xe.

Phó Cửu nhướng mày: "Anh Mạc, chúng ta đang đi đâu vậy"

"Trường đại học A." Tần Mạc tiếng nói nhàn nhạt: "Đã lâu không có chơi game ở trong trường học, giờ này Vân Hổ với Lâm Phong chắc là không có khóa học, chúng ta tổ chức thành đoàn thể chơi một trận."

Phó Cửu nghe vậy, hứng thú nổi lên: "Nghe nói hai người kia ở cùng một phòng ký túc xá, chúng ta trực tiếp đi ký túc xá có gặp được bọn họ không?"

Tần Mạc "Ừ" một tiếng, nhìn không ra bất kỳ dấu hiệu gì, nhưng cánh môi đẹp đẽ lại ẩn ẩn giương lên hình cung.

Là một học sinh cao trung, Phó Cửu rất muốn đến ký túc xá của trường đại học nhìn xem một chút, dù gì đời trước cũng rất ít có loại kinh nghiệm này.

Trường đại học A lớn nhất cả nước, bên trong trừ bỏ nhiều thụ một chút,còn lại nơi này cùng các trường đại học khác cũng không khác biệt gì mấy.

Thậm chí có chút kiến trúc còn cổ xưa hơn một số trường khác, điều này tượng trưng cho trường được xây dựng đã lâu.

Nguyên bản đại học A đến khoảng 4 giờ chiều sẽ đặc biệt lười biếng yên lặng.

Nhưng hôm nay lại hoàn toàn tương phản.

Khi Phó Cửu và Tần Mạc cùng nhau đi vào vườn trường, tiếng thét chói tai đều chưa từng ngừng vang lên.

Hai tên này quá khiến người khác chú ý.

Mặc dù trên mặt Phó Cửu mang khẩu trang màu đen, cũng khó nén được soái khí.

Tần Mạc càng không cần phải nói, vừa đi, một bên ngón tay khẽ nhúc nhích, gửi tin nhắn cho Vân Hổ, sườn mặt tuấn mỹ cấm dục như vậy không biết đã bị chụp hình bao nhiêu lần.

Nguyên bản người đang đánh trận bóng rổ bên kia muốn thừa dịp Vân Hổ nghĩ ngơi câu dẫn các học muội tới cổ vũ hoan hô, không nghĩ hắn đem bóng ném muốn hỏng mà một người xem cũng không có.

Mọi người cư nhiên đều đang nhìn khu người xem, này rốt cuộc là tình huống quỷ quái gì!


  Chương 602: Trêu đùa thực vui vẻ?  



Bởi vì trận oanh động này cũng không nhỏ.

Ngay cả Vân Hổ đang uống nước khoáng cũng đều nhìn qua đi hướng bên này.

Không nhìn không biết, sau khi nhìn xong, hắn liền hiểu vì sao người xung quanh lại điên cuồng như vậy.

Bất quá, rất kỳ quái.

Đội trưởng tại sao lại muốn tới trường đại học A?

Vân Hổ vừa mới đứng lên, người phía sau kia liền đem bóng rổ trong tay ném tới: "Vân đại thiếu gia đây là muốn đi đâu? Sợ thì cứ nói. "

Một câu nói này của hắn ta.

Không chỉ có Vân Hổ nghe được.

Người xem xung quanh cũng đều có thể nghe được.

Đương nhiên cũng bao gồm Phó Cửu và Tần Mạc.

Hai người cũng không có ngồi, một người mang khẩu trang màu đen, một người bỏ một tay vàotúi quần, thân ngọc cao dài cứ đứng ở nơi đó như vậy, nhướng mày.

Người nọ còn không có ý thức được bầu không khí vi diệu này, ngược lại đi về phía trước một bước, ngón tay chỉ chỉ: "Không hiểu sao lập trình chuyên nghiệp lại tuyển một người trạch nam như mày, chơi game có gì đặc biệt hơn người, không cần ỷ vào mình có chút đẹp trai liền chỉ biết câu dẫn con gái, hiểu không?"

Vân Hổ thu hồi ánh mắt, cứ như vậy nhìn hắn ta: "Không hiểu."

"Mày!" Người nọ a một tiếng: "Đây là không nghe người khác khuyên bảo hả? Thật rõ ràng trước khi lên sân bóng mày không dám lên ra sân là có ý gì?"

Vân Hổ cho hắn ta một ánh mắt như nhìn kẻ ngu, tiếp tục đi về phía trước, ý tứ như đang nói, tao không lên sân khấu là bởi vì mày không xứng.

Người nọ cực kỳ tức giận, đôi mắt nhíu lại: "Tao nhìn mày liền biết đi theo thằng Lâm Phong kia làm gì đó, trêu đùa thật vui vẻ đúng không?"

Nghe vậy, Vân Hổ buông ba lô trên tay xuống, ánh mắt lạnh như băng.

"Như thế nào? Muốn đánh tao?" Người nọ vỗ vỗ mặt mình, tiến đến trước mặt Vân Hổ: "Đánh đi, đánh đi, mày cũng đừng muốn đi thi đấu cả nước nữa, bị cấm thi đấu cả nữa cũng thực vui vẻ đúng......"

Bốp!

Đối phương còn chưa nói xong.

Chỉ thấy một quả bóng rổ bay từ trên thính phòng xuống tới chỗ hắn ta.

Không nghiêng không lệch, vừa vặn đánh trúng đầu gối hắn ta.

Đụng vào một chút làm hắn ta đau đến thay đổi sắc mặt, cứ như vậy ôm chân mình, kêu lên thành tiếng: "Mẹ nó chứ! Là ai!"Người nọ vừa nói vừa nhìn phương hướng bóng rổ bay tới.

Chỉ thấy thiếu niên tóc bạc đứng ở trong đám người, phủi phủi khẩu trang màu đen của mình, ánh mắt đen nhánh: "Thật ngại quá, trượt tay.

"Mày...... mày!" Người nọ muốn tiến lên.

Lại có một quả bóng rổ tới.

Lúc này chỗ bị đánh không phải chân hắn ta, mà là mặt!

Bốp một tiếng!

Làm cho người nọ cả người loảng xoảng ngã về phía sau, trước mắt choáng váng.

Duỗi tay sờ sờ cái mũi, một mảnh đỏ hồng.

Mẹ nó!

Lần này lại là ai!

Người nọ ngồi dậy.

Đầu sỏ gây tội Tần Mạc đã đi tới bên cạnh hắn ta, nhàn nhạt nói một câu: "Tôi cũng trượt tay, người chơi game trong tình huống bình thường tay đều không linh hoạt lắm."

"Mày, bọn mày!" Người nọ mở miệng muốn mắng.

Bên kia Vân Hổ đã cởi áo khoác: "Không phải muốn đánh sao? Đến đây đi."

Người xung quanh vừa thấy tình huống này liền biết hôm nay Vân Hổ muốn đánh nhau.

Trên thực tế Vân Hổ đã nói qua trong khoảng thời gian này không đánh bóng rổ, là bởi vì thi đấu cả nước sắp tới rồi, hắn không hy vọng tay của mình xuất hiện tình huống ngoài ý muốn gì.

Nhưng hôm nay tên này rõ ràng là chạm được nghịch lân(vảy ngược) của Vân Hổ.

"Hổ ca, không được. "

Cùng là người chơi game, bọn họ thật sự sợ các hoạt động thể dục sẽ gây ra chuyện gì đó.

Huống chi lấy kỹ thuật của bọn họ, sao có thể thắng được đối phương?

Chưa chiến đã thua.

Vân Hổ cau mày.

Phó Cửu duỗi tay đem khẩu trang tháo ra: "Tôi tới đánh."


  Chương 603: Phó Cửu đẹp trai  



Vân Hổ nghe vậy phản ứng đầu tiên chính là nhìn Tần Mạc.

Vốn dĩ sắp thi đấu, không thích hợp làm bất kỳ vận động gì, đặc biệt là đối phương rất có khả năng sẽ đánh gian lận.

Mấy ngày nay Phong Dật vẫn luôn dặn dò bọn họ, không cần huyết khí phương cương (có huyết khí, tinh lực) gây xung đột với người khác.

Chính hắn lên là được rồi, nếu mang theo Tiểu Hắc Đào, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện liền tương đương Đế Minh sẽ thiếu mất hai chủ lực.

Nhưng Tiểu Hắc Đào bên này đã cởi áo khoác mà đội trưởng bọn họ cũng không có một chút ý tứ muốn ngăn cản.

Vân Hổ há miệng thở dốc, muốn nhắc nhở.

"Hai người các cậu trước nay đều chưa từng phối hợp với nhau." Tần Mạc nhàn nhạt nói: "Đem bóng rổ trở thành trận thi đấu Điện Cạnh, luyện tập một chút."

Vân Hổ cũng thông minh, trầm thấp lên tiếng: "Được."

Có những lời này của Tần Mạc, Vân Hổ cũng liền thả lỏng, có đôi khi kinh nghiệm hợp tác của chiến đội không chỉ có ở thi đấu Điện Cạnh, từng chút từng chút đều có thể tích lũy.

Phó Cửu bên kia đã cầm bóng rổ, lên sân khấu phía trước quyết định trêu chọc đại thần một chút: "Anh Mạc, thắng có khen thưởng không?"

Tần Mạc nhìn thiếu niên đang dựa sát vào mình, chợt cười: "Đương nhiên là có."

"Em đây sẽ nỗ lực và nỗ lực." Phó Cửu nghĩ dựa theo tính cách hào phóng của đại thần, quà khen thưởng khẳng định cũng là giá trị xa xỉ, không thắng thì rất xin lỗi chính mình.

Người gây chuyện kia thấy Phó Cửu muốn lên sân đấu, xoa khuôn mặt của mình, âm ngoan nói: "Cho tên đó biết được cái gì gọi là chơi bóng."

"Đội trưởng anh yên tâm, chỉ là một tên nhóc con, tôi đâm một chút, cả cánh tay hắn đều có thể phế."

Thực hiển nhiên, giống y như suy đoán của Vân Hổ, đây không phải là một trận thi đấu thân thiện.

Có không ít người ngồi trên thính phòng lo lắng vì thiếu niên: "Cậu ấy thật sự có thể chứ? Gầy như vậy, rất có cảm giác sẽ bị người đâm bay."

"Ta cảm thấy ngươi là nên lo lắng một chút, cậu có thể ném vào rổ tương đói tốt hay không, chiều cao như vậy khi tới rổ sẽ trực tiếp bị người chặn lại.."

"Cho nên Vân sư huynh sao làm tìm một người trợ giúp như vậy, ta thật là nôn nóng."

Bốp!

Thanh âm giao bóng lưu loái vang lên đánh gãy những câu nói khe khẽ.

Hai bên đoạt bóng.Vân Hổ nhảy lấy đà chiếm ưu thế tuyệt đối, một cái nâng tay liền đem bóng đánh tới đồng đội của mình bên này.

Bất đắc dĩ là đồng đội kia kỹ thuật quá kém, chỉ chạy ba bước bóng đã bị người cướp đi rồi.

"Rác rưởi!" Người nọ một bên di chuyển bóng, còn không quên khinh thường quay đầu lại liếc mắt nhìn Vân Hổ một cái: "Tới đi các anh em, chúng ta trước thắng một ván này!"

Liền ở thời điểm hắn ta đang đắc ý thì thấy một bóng người nửa cong eo, xoạt một tiếng lướt qua từ bên trái hắn ta!

Tốc độ của người nọ rất nhanh, nhanh đến không ai kịp phản ứng, bóng trên tay đã biến mất!

"Thằng khốn!" Người nọ mắng một câu, chạy nhanh phải về phòng thủ!

Nhưng đã không còn kịp rồi.

Bá một tiếng!

Bóng đáp rổ một cách hoàn mỹ.

Ngay sau đó, chính là thiếu niên rơi xuống đất, tóc bạc phiêu động đẹp trai không thở được.

Ngay tức khắc!

Toàn bộ thính phòng đều ồ lên!

Quá nhanh!

Thật là quá nhanh!

Học sinh thể dục của đại học A cũng không yếu, thậm chí ở thi đấu đại học cũng được xem là xuất sắc.

Người nọ sở dĩ thường xuyên tìm Vân Hổ gây phiền toái là bởi vì lúc trước thua bởi Vân Hổ, muốn kéo Vân Hổ gia nhập đội nhưng lại bị cự tuyệt.

Cho nên vẫn luôn bởi vì điểm này mà cứ muốn tìm Vân Hổ gây phiền toái, kết quả là lần nào cũng thua.

Bởi vì trước kia bên người Vân Hổ không có ai phối hợp.

Muốn đánh thắng một trận phải cố gắng cố hết sức.

Nhưng hôm nay thực hiển nhiên tình huống đã bất đồng.

Sau khi thiếu niên rơi xuống đất, nhanh chóng xoay người, sườn mặt không mang khẩu trang còn đẹp trai tinh xảo hơn.


  Chương 604: Ôm một cái  


"Mẹ ơi, thật là đẹp trai quá đi! Tại sao có thể đẹp trai như vậy! Vân sư huynh là từ đâu tìm tới người này!"

"Bình tĩnh một chút, lát nữa chúng ta kéo một đám lại hỏi số WeChat được không!"

"Máu mũi của ta chảy ra rồi! "

Nghe tiếng hoan hô xung quanh, nắm tay của các sinh viên thể dục kia nắm chặt lại, đặc biệt là đội trưởng của đối phương: "Để ý tên tiểu tử kia một chút! Đâm vào hắn!"

Sau khi ra sách lược như vậy.

Phó Cửu đồng thời bị bốn người ngăn cản đường đi.

"Để tao xem bây giờ mày làm sao mà chạy qua!"

Mắt của tên kia đỏ lên, tràn ngập sát khí nồng đậm.

Ngay lúc này, không có ai nghĩ đến, thiếu niên thế nhưng lui về phía sau một bước, gót chân cách mặt đất đồng thời tay phải cong thành một hình cung phi thường xinh đẹp.

Bốp!

Lưu loát lấy ba điểm!

Lần này, khán giả thật là muốn điên rồi!

"Thần xạ thủ a!"

"Không cần nói cho ta, soái ca này chính là đánh từ xa!"

"Chuyện đó quan trọng sao, quan trọng là mặt đẹp!"

Khác với các em gái kia.

Tần Mạc cũng không nhìn mặt.

Mà là khi thiếu niên nhảy lấy đà, bên hông lộ ra làn da trắng nõn kia.

Xác thật rất đẹp.

Nếu là ở trên giường hẳn là sẽ càng đẹp hơn.

Nhưng đẹp như vậy, anh cũng không muốn chia sẻ cho người khác.

Ánh mắt Tần Mạc thâm trầm.

Xem ra, có một chút chuyện phải đẩy nhanh tốc độ mới được.

Ví dụ như lợi dụng thủ đoạn phi thường tới bẻ cong người đó hay là từ bây giờ liền tuyên bố với người nào đó là anh...

Lúc này, trên sân bóng rổ, người của hai đội còn đang giao chiến.

Lúc này đây người nọ còn ác liệt hơn, khống chế được xung quanh Phó Cửu, nói cách khác cả lấy ba điểm cũng không cho cô cơ hội.
"Lần này xong rồi."

Các em gái trên thính phòng nắm chặt quần áo, sợ bóng trong tay thiếu niên bị cướp đi.

Bởi vì nếu tình huống cứ như vậy, một khi thiếu niên giơ tay lên tới, bóng nhất định sẽ bị cướp đi.

Học sinh thể dục bên kia đã chuẩn bị cướp bóng!

Ngay lúc này, thiếu niên lại đem bóng ném đi hướng góc phải bên dưới!

Nhóm học sinh thể dục ha một tiếng, thầm nghĩ chịu đựng không nổi đi.

Nhưng không ai nghĩ đến, liền ở thời điểm bọn họ cho rằng sẽ ngăn lại quả bóng kia, lại phát hiện Vân Hổ không nghiêng không lệch xuất hiện nơi đó, xinh đẹp dời bước, hoàn mỹ cho bóng vào rổ.

Bốp!

Lại là một điểm!

Ba trận thắng liên tiếp!

Nhóm học sinh thể dục thật là bị đánh đến hồ đồ, một lòng muốn đề phòng thiếu niên, lại đã quên Vân Hổ.

Rất nhanh bọn họ liền phát hiện.

Cũng không phải do bọn họ hồ đồ.

Mà là hai người kia thế nhưng ở trong lúc thi đấu đã thiết kế ra một phương pháp liên thủ.

Ở thời điểm bọn họ cuốn lấy người này, người kia liền sẽ bước đuổi kịp.

Hơn nữa hai người kia đưa ra rất nhiều động tác giả, căn bản là phòng không được!

Bốp!

Quả bóng ba điểm cuối cùng rơi xuống

Nhóm học sinh thể dục bên này thấp hơn hai mươi mấy điểm.

Mấu chốt chính là, đối phương thật sự chỉ có hai người kia đánh, những người còn lại chẳng qua chỉ truyền bóng, đôi khi còn sẽ đem bóng ném đi.

Nói cách khác bọn họ 5V2, còn thua bởi đối phương?

Trước nay đều chưa từng mất mặt như vậy!

Nhóm học sinh thể dục ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng xám xịt cầm đồ chạy lấy người.

Vân Hổ bên này lau trán một chút: "Không nghĩ tới cậu nhảy lấy đà cao như vậy."

"Này không tính cái gì." Phó chín là muốn khiêm tốn thưởng thức vẻ đẹp trai của mình.

Bất đắc dĩ lúc này Tần Mạc đã đi tới, nhàn nhạt nói một câu: "Đối với học bá trèo tường mà nói, này xác thật không tính cái gì. "

Phó Cửu nhướng mày, vừa muốn mở miệng, liền thấy đại thần đi đến bên người cô, chợt duỗi tay, đem cả người cô đều kéo vào trong lòng ngực anh ......


  Chương 605: Em muốn khen thưởng  



Mặc dù là từ trước đến nay Phó Cửu gặp chuyện gì cũng không sợ hãi, nhưng cũng không dự đoán được đại thần sẽ có một động tác như vậy.

Hơi thở trong tức khắc chỉ còn lại mùi thuốc lá quen thuộc làm tim đập nhanh kia.

Xung quanh chỉ còn lại sự tĩnh lặng.

Bị đại thần ôm như vậy, làm cô có một loại cảm giác không nói nên lời.

Nếu không phải cánh tay của cô kịp thời chắn trước ngực đại thần thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Ở thời điểm Phó Cửu thở một hơi nhẹ nhõm.

Người trên thính phòng đều trợn tròn mắt.

Đây là tình huống như thế nào?

Chúc mừng sao?

Nhưng trước giờ các cô đều chưa gặp qua phương thức chúc mừng như vậy nha.

Tay đang lấy đồ của Vân Hổ cũng dừng một chút, biểu tình có chút không hình dung được.

Thế giới to lớn, nơi nào cũng có hủ nữ, đặc biệt là ở trường đại học, nhìn đến một màn như vậy, nếu không liên tưởng đều thực có lỗi với bản thân!

Rất nhanh, bốn phía đều vang lên thanh âm nghị luận.

"Đó là một đôi đúng không? "

"Nhìn rất giống vậy. "

"Trước giờ đều chưa gặp qua một đôi đẹp trai như vậy, lại còn rất lớn gan nha,wow wow, thật hạnh phúc. "

Lớn mật cái gì, hạnh phúc cái gì...... Phó Cửu muốn nói cho các em gái kia biết là các người tưởng tượng quá nhiều rồi.

Bất quá......

"Anh Mạc, nhiều người như vậy, không thích hợp để anh ôm em đi?" Phó Cửu duỗi tay muốn đem người đẩy ra.
Tần Mạc không buông tay: "Không phải em muốn được khen thưởng sao?"

Phó Cửu:...... Cho nên khen thưởng trong miệng đại thần là gì, là cái này?

"Sao vậy? Ghét bỏ anh? "

Đại thần nửa nhíu mi, khi nghiêng mặt tới nói chuyện, hơi thở ấm áp vừa vặn đánh vào bên tai cô, dáng vẻ kia rất dễ dàng làm các cô gái mặt đỏ tim đập......

Ngay lúc này, phía sau hai người đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi: "Đội, đội trưởng, hai người đang làm gì vậy?"

Người kinh hô không phải người khác chính là người nghe được chuyện náo loạn ở phòng thể dục,cả luận văn cũng không thèm viết liền nổi giận đùng đùng chạy tới Lâm Phong.

Nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, khi tới nơi lại thấy một cảnh tượng như vậy...... Thành thật mà nói, hắn chịu kinh hách rất lớn!

Tần Mạc bị người khác đánh gãy chuyện tốt, chậm rãi nheo lại hai tròng mắt.

Mà cuối cùng Phó Cửu cũng tìm được lí do không cần tiếp tục ôm, xoay người lại nói với Lâm Phong: "Đừng loạn tưởng, đây là khen thưởng của anh Mạc cho tôi. "

"Khen thưởng cái gì?" Hắn muốn hỏi một chút khen thưởng cái gì mà cần phải ôm!

Phó Cửu: "Thắng thi đấu bóng rổ."

Lâm Phong không tin, đem người bên cạnh kéo đến, thấp giọng nói: "Tiểu Hắc Đào cậu thành thật cho tôi, khen thưởng này có phải cậu muốn đội trưởng làm không?"

"Phải, cũng không phải." Phó Cửu ngoái đầu liếc mắt nhìn đại thần một cái.

Lâm Phong lắc đầu: "Tôi còn tưởng rằng sau khi cậu có bạn gái liền sẽ hết hy vọng với đội trưởng, không nghĩ tới cậu vẫn si tình như vậy, bất quá đội trưởng cũng thật là tốt, biết cậu yêu thầm anh ấy, cũng không có để cậu khó coi."

"Yêu thầm......?" Phó Cửu nghĩ thầm không thể nào, chẳng lẽ hành vi của cô còn không có chưa tẩy trắng trong mắt đại thần, cô cho rằng tiếp xúc thời gian dài như vậy, đại thần đã quên chuyện cô từng nói muốn bao dưỡng anh, quả nhiên những lịch sử đen tối thật không dễ tiêu trừ.

Nếu dựa theo suy nghĩ như vậy, vừa rồi đại thần khen thưởng ôm cô cũng có nhắc tới quá khứ...... Thật sự là đại thần luôn dung túng người "Em trai" này

"Bất quá có một chuyện tôi cần phải nhắc nhở cậu, tuy rằng sau khi cậu nghe thấy tin tức này sẽ rất thương tâm." Vẻ mặt của Lâm Phong trở nên nghiêm túc trong nháy mắt.

Phó Cửu nhướng mày: "Cái gì?"

"Đêm qua tại cửa hàng tiện lợi đối diện Thuần Sắc, đội trưởng hẹn hò cùng một vị mỹ nữ." Lâm Phong hạ thấp giọng nói: "Hơn nữa còn phi thường ân ái, hôn rất lâu ở trước mặt bọn tôi."

Phó Cửu:.........


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top