Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

611-615


  Chương 611: Chân chính cô, Bạc Cửu  


Nhưng mà lúc này bạn học Cửu cũng không có trả lời tin tức trên weibo.

Bởi vì điện thoại của cô hiện lên một mail.

Cái mail kia từ rất sớm đã nhắc trước rồi.

Trừ Nhất Tinh Dã, sẽ không có bất cứ kẻ nào biết.

Nội dung mail lời ít mà ý nhiều, chỉ có một câu ngắn ngủn: "Cảnh sát đã tra được tư liệu khi cậu đi học, hiện tại hẳn là đã biết tên thật của cậu, cẩn thận."

Câu 'cẩn thận' sau cùng kia, là Nhất Tinh Dã muốn dặn dò Z.

Cho đến bây giờ, Z đều không có nói cho hắn, cô rốt cuộc là ở chỗ nào.

Có lẽ là bởi vì thời cơ còn chưa tới.

Chỉ là Nhất Tinh Dã đã nhận ra có chỗ nào không thích hợp mà.

Vì sao cảnh sát lại đột nhiên bắt đầu điều tra hành tung của Z.

Hơn nữa khí thế lần này to lớn, làm cho bọn họ có chút khó lòng phòng bị.

Không giống biện pháp vòng vèo trước kia.

Hắn rất lo lắng người kia sẽ xảy ra chuyện gì......

"Phó đội trưởng, phó đội trưởng!" Một thiếu niên bên cạnh đẩy cánh tay Nhất Tinh Dã: "Người chủ trì đang hỏi cậu, vừa rồi nhắn tin cho ai mà mê mẩn như vậy. "

Tinh Dã cười một cái. Trong bộ đồ thi đấu chuyên nghiệp, điệu cười này của hắn trông như một tên chỉ huy hạm đội vũ trụ đang lạc đường vậy: "Nếu tôi nói là người tôi yêu thầm, vậy thì có bị mất fan không ta?"

"Người cậu thích?"

Không chỉ có là người chủ trì, ngay cả thiếu niên kia cũng trợn tròn hai mắt.

Đùa cái gì vậy?

Phó đội trưởng trừ ngủ, chính là chơi game, vươn vai cho người đỡ mỏi, sao có thể sẽ có người yêu thầm chứ!

"Tinh Thần thật là biết nói đùa." Người chủ trì cho rằng đối phương là đang nói đùa, dù sao nam nhân như vậy, sao có thể sẽ yêu thầm ai, một khi mở miệng thì ai sẽ đồng ý được chứ.

"Được rồi, vì đề phòng Tinh Thần lại không muốn trả lời vấn đề, chúng ta tới hỏi về phương diện Điện Cạnh." Người chủ trì đem micro đưa qua: "Thi đấu cả nước đã bắt đầu rồi, mười hai đội quán quân của cả nước đều sẽ tiến hành một trân đấu, xin hỏi Tinh Dã, cậu cảm thấy chiến đội của quốc gia nào cho cậu ấn tượng sâu sắc nhất. "
Vấn đề như vậy, không cần Tinh Dã Nhất trả lời.

Thiếu niên bên cạnh liền nở nụ cười: "Mỹ nữ, chúng ta chỉ mới so đấu với Tương Nam, những chiến đội khác còn chưa có tiếp xúc qua, chờ về sau khi tiếp xúc, rồi sẽ đánh giá đi."

Người chủ trì nghe vậy, thầm nghĩ cũng là, ở phương diện điện cạnh, Hoa Hạ vẫn luôn ở trình độ bậc trung.

Mà Đông Doanh cũng là bên nổi bật.

Mặc dù là Tương Nam, trước mặt họ cũng chỉ là một chiến đội bình thường mà thôi, càng khỏi cần nói đến những chiến đội khác trong nước.

Người chủ trì cũng không có ý hạ thấp chiến đội nào, ngược lại, chính cô là fan của Đế Minh, fan rất nhiều năm rồi.

Một thoáng khi cô nghe được câu trả lời của đối phương, cô suýt nữa đã nói ra rằng, năm đó từng có một chiến đội hoàn toàn có khả năng chiến thắng Đông Doanh, chỉ là khi đó Tần thần không biết đang ở đâu, và khi trở về thì đã bị thương mà thôi.

Cô còn nhớ rõ, bộ dáng người kia rất mạnh mẽ, một người đánh năm, sau khi giết cả đội, vẫn còn máu để trở về thành, sắc bén giống như gió.

Chỉ là hiện tại...... Cô lo lắng tay Tần thần cũng không có hoàn toàn khỏi hẳn.

Bằng không không có khả năng cho tới nay, Tần thần đánh đều là phụ trợ công kích......

Từng phút trôi qua, cũng ở cùng thời gian này, ở nhà ăn lớn, thiếu niên sau khi xem xong cái mail kia, trong lòng rất rõ ràng cảnh sát sở dĩ sẽ tra được tên họ thật của mình, là bởi vì có đại thần ở sau lưng sắp xếp.

Nói cách khác, rất có khả năng đại thần đã biết được toàn bộ thông tin về cô.

Không có sai.

Bạc Cửu.

Đây mới chân chính là cô.

Cô sống ở bóng tối.

Là thời điểm cô dùng lại tên thật.

Thiếu niên ngẩng đầu lên, con ngươi đen đến cực hạn.

Bởi vì chỉ có như vậy, mới là cô hoàn chỉnh nhất.

Không hoàn toàn đen, cũng không hoàn toàn trắng.

Dùng Z để viết tắt cho Zero

Chỉ là, tiếp theo, cô phải đối mặt với nghi ngờ của đại thần như thế nào......


  Chương 612: Tần thần hoài nghi  


Cách đó không xa, Tần Mạc còn chưa cúp điện thoại.

Cục trưởng Hoàng ở bên kia đã phát hiện ra anh thoáng dừng lại một chút: "Sao cậu không nói gì? Là có phát hiện mới sao?"

"Không có." Đôi mắt Tần Mạc vẫn cứ nhìn thiếu niên ngồi ở chỗ kia, ánh mắt thâm thúy như biển rộng, trầm đến mức không thấy được điểm cuối, anh nhàn nhạt nói: "Nhưng mà nói một chút, người lần này không phải là Z."

"Không phải Z?" Cục trưởng Hoàng chấn kinh: "Không có khả năng đi, phong cách gây án còn có câu nói như vậy. "

Tần Mạc bất động thần sắc: "Phong cách gây án có thể bắt chước, câu nói để lại cũng có thể là giả."

"Ý của cậu nói là có người giả mạo hacker Z?" Cục trưởng Hoàng cảm thấy đau đầu, vụ án này sao lại phức tạp như vậy: "Căn cứ đâu?"

Tần Mạc khẽ mấp máy môi mỏng: "Không có căn cứ. "

Cục trưởng Hoàng lại lần nữa chấn kinh, người này phá án từ trước đến nay đều rất chú ý đến chứng cứ, lần này thế nhưng không có bất luận căn cứ gì mà đã đưa ra phán đoán.

Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì làm anh thành như vậy?

Cục trưởng Hoàng hỏi ra miệng.

Mặt Tần Mạc nhìn qua không có biến hóa gì, giống như là đang trần thuật một sự kiện có thật: "Bởi vì Z chân chính sẽ không dẫn đường một người bị hại đi tự sát."

Cục trưởng Hoàng nghe vậy, dừng một chút mới nói: "Tôi biết từ trước cậu đã cảm thấy Z này rất đáng tiếc, muốn để cô ấy trở thành cộng sự phá án của cậu, nhưng mặc dù là đáng tiếc, cô ấy cũng là một tội phạm, bước tiếp theo tội phạm muốn làm cái gì ai cũng không thể đoán trước được, ngay cả chính cậu cũng đã nói qua, một vài người căn bản không phải ác ma, nhưng cô ấy tiếp xúc với bóng tối trong thời gian dài liền sẽ biến thành ác ma, lần cuối các cậu giao đấu đã là ba năm trước đây, khi đó cậu còn đang học năm ba, thời gian ba năm, cậu thay đổi, có lẽ cô ấy cũng đã thay đổi. "

Tần Mạc không nói gì.

Cục trưởng Hoàng thấy thế thở dài một hơi: "Nếu cậu kiên trì như vậy, chúng ta liền lại điều tra, lần điều tra này thật sự cần cậu, diễn đàn như vậy không thể tiếp tục tồn tại. "

Có thể thấy hung thủ cũng không đáng sợ, loại người thông qua một cái diễn đàn sử dụng ngôn ngữ dẫn đường kêu gọi người khác tự sát, mới thật sự đáng sợ.
Hơn nữa ông xem qua một vài bài đăng trên diễn đàn kia, thậm chí có một ít đã chuyển hình trở thành thô bạo, tuyên bố còn không bằng làm người bên cạnh đều chết sạch linh tinh gì đó.

Cho nên, mặc kệ đối phương là ai, bọn họ cần nhanh chóng đem người đó bắt ra.

"Người này rốt cuộc có phải lại giả mạo Z hay không, đối với cái vụ án này cũng không quan trọng." Đây là ý của Cục trưởng Hoàng.

Tần Mạc co ngón tay lại, nhàn nhạt nói: "Không, rất quan trọng, nếu đối phương thật là giả mạo, vậy cần phải tra một chút hắn vì sao muốn giả mạo Z, mỗi hành động của một kẻ phạm tội đều có quan hệ với bản thân hắn, đây là tâm lý phạm tội thường thức."

Cục trưởng Hoàng:...... Tiểu tử này...... Hiện tại là đang nói ông không có thường thức sao?!

"Z. "Sau khi Tần Mạc nói ra cái tên này hơi ngừng một chút, mới tiếp tục nói: "Lúc ấy bao nhiêu tụi?"

"Cái này cũng là tâm lý tội phạm thường thức?" Cục trưởng Hoàng xem tài liệu một chút: "Bằng tuổi cậu, 18, cung Song Tử. "

Ba năm trước đây, 18.

Mà thiếu niên trước mắt, hiện giờ mới 17.

Tuổi không khớp.

Bối cảnh gia đình cũng khác.

Z mặc dù là người Hoa Hạ, nhưng lại sống ở đại đạo thứ năm.

Thiếu niên lại là ở Giang thành..

Chỉ là Tần Mạc không có cách nào đi giải thích cái loại cảm giác này.

Thời điểm lần đầu tiên người này xuất hiện.

Trực giác nói cho anh biết, ID Hắc Đào Z độc lai độc vãng trong trò chơi kia, có thủ pháp thao tác xinh đẹp, cự tuyệt kết bạn với anh, chính là Z.


  Chương 613: Tần thần cho người điều tra Cửu  


Cho nên anh mới có thể kêu Mập Mạp tiến hành điều tra hành tung.

Nhưng sự thật chứng minh, cũng không phải.

Tần Mạc cúp điện thoại, một tay bỏ vào túi quần, đôi mắt nhìn về hướng thiếu niên.

Ai cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì.

Chỉ là ba giây sau không sai biệt lắm.

Anh lại một lần nữa cầm điện thoại, gọi cho một dãy số: "Giúp tôi điều tra thông tin cá nhân."

"Được, đội trưởng, anh nói đi,điều tra ai?" Mập Mạp thích nhất là làm chuyện này: "Có quan hệ với cảnh sát sao?"

Ánh mắt Tần Mạc đen xuống: "Không, cùng cảnh sát không có quan hệ, điều tra Cửu một chút."

"Ai?" Mập Mạp cho rằng tai của mình xảy ra vấn đề, nĩa ăn mì gói cũng rớt xuống.

Tiếng nói của Tần Mạc lại không có một chút biên hóa: "Cậu không có nghe lầm, là điều tra Phó Cửu, điều tra từ đầu, tất cả thông tin chi tiết điều tra được đều phải nói cho tôi."

"Không phải, đội trưởng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao đột nhiên muốn điều tra Tiểu Hắc Đào?" Mập Mạp không rõ.

Tần Mạc lại chỉ cho hắn hai chữ: "Đi tra."

Mập Mạp rất rõ ràng, đội trưởng như lúc này không thể đắc tội, hơn nữa hắn rõ ràng nhất chính là nếu chuyện này đến cảnh sát cũng không được nói, khẳng định là một chuyện phi thường trọng yếu.

Tiểu Hắc Đào rốt cuộc là làm cái gì.

Sao đội trưởng lại đột nhiên làm như vậy?

Mập Mạp không dám hỏi lại.

Bởi vì hắn có thể cảm giác ra vấn đề này tốt nhất đừng hỏi.

Mà lúc này thiếu niên đã quyết định trở lại thân phận Z của cô.

Bạc Cửu, là tên chân chính của cô.

Ra quyết định này là bởi vì thời điểm đã tới rồi.

Từ lúc bắt đầu Phó Cửu liền biết một khi côg lại lần nữa khởi động kỹ năng hacker, một ngày nào đó cô sẽ bị đại thần hoài nghi.

Hiện tại ngày này đã tới.

Đều đã dự kiến.

Nhưng cô lại không muốn đánh vỡ quan hệ hiện tại giữa mình với đại thần.
Cho nên, chỉ có thể kéo dài, có thể kéo dài bao lâu tính bao lâu.

Ít nhất phải đợi cô đánh xong trận thi đấu cả nước, lại đi thừa nhận cái thân phận kia.

Sau khi khôi phục thân phận, Bạc Cửu liền rõ ràng hơn vị trí của mình.

Đại thần sẽ không lập tức phát hiện ra cô.

Bởi vì chuyện trọng sinh này, không có bao nhiêu người sẽ nghĩ đến.

Nghĩ đến đây, Bạc Cửu cười một chút, là cái loại cười rất soái.

Lúc này đây, sẽ là cô thắng hay là đại thần thắng?

Mặc kệ ai thắng.

Cô nghĩ cô sẽ không quên, bóng dáng cao lớn như cây tùng bách kia.

Mặc dù không phải là một chiến hào, thậm chí là địch.

Cô cũng rất cao hứng.

Bởi vì, đối thủ của cô là một người có tam quan hoàn mỹ, không phải là một kẻ nào khác.

Khi đó, ngay cả bản thân Z cũng không rõ ràng lắm.

Ở trong thế giới của cô.

Một đối thủ trở nên quan trọng như thế mang ý nghĩa gì......

Bằng vào bản lĩnh của Tần Mạc, sẽ không ai biết được anh nghe điện thoại của ai, bởi vì thời điểm anh đi về, điện thoại đã tắt, một tay bỏ trong túi quần, sẽ chỉ làm người khác cảm giác được anh sinh ra đã tuấn mỹ.

Các em gái nhìn thấy, nhịn không được lại đi tag Đại Hắc Đào nhà các cô.

"Thấy Tần thần, như vậy chẳng lẽ cậu thật sự không muốn hôn anh ấy sao?"

"Đại Hắc Đào của ta đang thẹn thùng, ngầm nói là hôn, nhưng ngoài hôn ra còn có thể làm chút chuyện khác! Dù sao Đại Hắc Đào của ta cũng tự xưng là công!"

"Yếu ớt nói một câu, lại chỉ có thể lần này đến lần khác khẳng định mình là công, thật đáng yêu."

"Tóm lại đây là tiểu thụ đang tìm biện pháp dỗ bạn trai!"

"Cả giận dỗi cũng muốn phát thức ăn cho chó, tôi muốn tĩnh lặng."

Không khí trong nhà ăn ngọt ngào y như không khí trên Weibo.

Lâm Phong sau khi ăn cơm xong liền nhịn không được liền lôi kéo Vân Hổ chạy ra ngoài.

Có thể thấy được, hiện trường sẽ sôi trào thành cái bộ dáng gì ......


  Chương 614: Dụ dỗ anh như thế nào?  


Bốn người rời khỏi nhà ăn liền đi tới tiệm internet gần trường học.

Một tổ hợp có giá trị nhan sắc cao như vậy cùng nhau xuất hiện thật sự rất hiếm.

Ngay cả nhân viên thu ngân của tiệm cũng không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn bốn người này một cái.

Cùng là đàn ông, vì sao gương mặt cậu lại khó coi như thế chứ!

Cũng may nhân viên thu ngân kia không đánh [Anh hùng] nên không biết bọn Tần Mạc. Nói cách khác, có lẽ khi bọn họ tới sẽ có người vây xem.

Bởi vì [Anh hùng] ra mắt bản xạ thủ nên hiện tại trò chơi này càng ngày càng được nhiều người biết đến.

Từ người trưởng thành đã đi làm đến học sinh tiểu học đều kéo nhau chơi.

Là một học sinh, đặc biệt là sinh viên chuyên ngành máy vi tính, họ càng có tình yêu không giống bình thường đối với Điện Cạnh.

Cho nên trong các tiệm internet ở gần đại học A có không ít fan của Đế Minh.

Trong tình huống bình thường, nếu Phó Cửu không ngậm kẹo que thì chính là đeo khẩu trang màu đen của cô.

Đứa nhỏ này không sợ bị người nhận ra.

Khuôn mặt của Tần Mạc lại quá dễ bị phát hiện.

Vì thế bốn người tìm vị trí bị che khuất, cứ vậy mà ngồi thành một hàng.

Với hình ảnh như vậy, bất kì người nào đi ngang qua tiệm internet cũng cảm giác được.

Nói thế nào đây nhỉ? Bởi vì là đoàn chiến cho nên có loại soái khí không nói nên lời.

"Mẹ kiếp, các cậu mau đến xem!"

"Gì vậy?"

"Trận 1 đấu 5 lần trước của Tần Thần đã ra video rồi!"

Không sai, các tiệm internet có quy mô lớn đều sẽ chiếu những trận thi đấu Điện Cạnh lên màn hình vào mỗi ngày cuối tuần.

Mà trận đánh kia của Tần Mạc được hoan nghênh nhất.Nếu muốn biết vì sao nó được hoan nghênh thì vào chơi thử sẽ biết ngay.

Một đấu năm, thời điểm giết chết ba người của đối phương, đại thần rõ ràng đã sắp cạn máu. Vốn tưởng rằng giây tiếp theo đại thần sẽ bị đối phương giết chết, thế nhưng anh ấy lại tiến tới bụi cỏ, lệch sang vị trí khác. Kế tiếp anh xoay người dùng đại chiêu giết một người trước mặt. Sau đó hồi máu, lại dời bước, tiếp tục đứng im.

Ngũ sát, đoàn diệt!

Với thao tác công thủ kết hợp đơn giản như vậy cũng có thể khiến người phát run toàn thân.

"Đẹp!"

"Nam thần duy nhất không giải thích!"

"Tôi muốn hỏi một chút, rốt cuộc Tần Thần đã làm như thế nào? Tôi cũng chơi [Anh hùng] như Tần Thần, chẳng lẽ các cậu không cảm thấy lúc mình chơi trò này rất bình thường sao?"

"Cho dù là [Anh hùng] hay thứ khác, chỉ cần tới tay Tần Thần đều biến thành phần mềm hack. Anh ấy có thể làm người khác không động đậy được một cách chuẩn xác, cậu phải làm quen với việc đó."

Những người đang ở chỗ này cùng Tần Mạc mà không biết, nếu biết được nhất định sẽ phát điên.

Phó Cửu cũng đang xem video kia, lúc xem tới khúc cuối liền hơi nhíu mày: "Này không phải là vấn đề vị trí."

"Vẫn là Tiểu Hắc Đào thông minh!" Lâm Phong vừa di chuyển con chuột, vừa đeo tai nghe nói: "Người bình thường không nhìn ra được. Lúc ấy tôi còn tưởng rằng vấn đề là do vị trí, sau đó nghe đội trưởng nói mới biết được anh ấy đã tính trước. Dùng vô số công thức tính toán là thế giới của học bá biến thái a!"

Phó Cửu nghe vậy liền dứt khoát nhìn sang đại thần đang ngồi cạnh cô.

Người nọ đeo tai nghe, môi mỏng ngậm một điếu thuốc lá, mặc dù là đang lúc chơi game cũng cực kỳ cao quý. Sau khi thấy thiếu niên nhìn anh, Tần Mạc tháo tai nghe xuống, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt thiếu niên.

Hai người ngồi cạnh nhau, khoảng cách càng gần hơn so với ngày thường.

Mọi người đều rõ những loại ghế dựa ở tiệm internet, chúng được đặt rất gần nhau, chỉ cần động đậy là tay đụng tay.

Huống chi hiện tại Tần Mạc còn giữ tư thế đó.

Hơi thở của hai người gần như có thể hòa quyện vào nhau.

Gần đến mức có chút mập mờ.

Nhưng mà đây không phải là điểm quan trọng.

Quan trọng là đại thần nói: "Cho dù bây giờ có người ở xung quanh, cũng không cần quan tâm những con mắt đang nhìn lại đây, bởi vì sẽ không có ai nhìn thấy em đang làm gì. Về vấn đề nên dụ dỗ anh như thế nào, em đã nghĩ kỹ rồi sao?"


  Chương 615  


Ầm một tiếng.

Lúc này bạn học Phó Cửu chỉ có một loại cảm giác đó là tự tạo nghiệt không thể sống.

Nhưng mà cô cũng đã rõ độ phúc hắc của đại thần.

"Em công như vậy chắc là sẽ không thẹn thùng đâu nhỉ?" Tần Mạc nhướng mày.

Phó Cửu: "..." Chẳng lẽ đây là cái giá phải trả khi bị phát hiện đăng bài lên weibo ư?

Cũng may lúc này Lâm Phong ngồi phía bên kia đột nhiên hô lên: "Đội trưởng, chính giữa!"

Tần Mạc nhíu mày, mang tai nghe lên lại, tay trái cầm con chuột, đầu tiên là ẩn thân, nhanh chóng lướt qua bãi cỏ, trực tiếp chụp lấy người ở giữa.

Dùng một chiêu triệu hồi về giết vẫn cướp đoạt được tháp.

Đối phương căn bản không ngờ sẽ đột nhiên xuất hiện một người như vậy, muốn phản kích lại đã không còn kịp nữa rồi.

Nhưng đồng đội bên kia lại muốn mượn cơ hội lúc đại thần chỉ còn nửa cây máu và đang chạy tới tháp để giết chết anh.

Không nghĩ tới đại thần lại trực tiếp nhảy lên, bắn ra ba kỹ năng bạo kích về phía đối phương.

Người nọ lập tức bị choáng váng đứng tại chỗ.

Lúc này Lâm Phong tiến lên, tung ra đại chiêu rồi nửa quỳ nửa ngồi dưới đất.

Song sát!

"Quá đã! Đội trưởng, tiếp tục nào!"

Vì trong trò [Anh hùng] này, thứ quan trọng nhất chính là sự phối hợp của tập thể. Nếu như trong đội có một thích khách giống như thần, cảm giác kia sẽ như thế nào?!

Ngay cả trên đường đi cũng diệt cỏ tận gốc, đẩy tháp thì tính là gì? Chúng tôi muốn giết người!

Phó Cửu cũng bị chấn động bởi cách đánh của đại thần. Phải biết rằng xem ở trên màn hình là một chuyện, tận mắt nhìn thấy người kia dùng chuột chơi game lại là một chuyện.

Dù sao thì chỉ với một mình đại thần, anh ấy cũng có thể gánh toàn bộ.

Vì thế Phó Cửu quyết định không ra ngoài thành, cứ vậy mà tà nịnh chống cằm, nghiêng mắt nhìn Tần Mạc, miệng còn hỏi: "Có phải từ trước đến nay anh Mạc chưa từng thua hay không?"

"Đâu chỉ là chưa từng thua, đội trưởng cũng chưa bao giờ chết trong trò chơi." Lâm Phong còn muốn trả lời nghi vấn của thiếu niên: "Tiểu Hắc Đào, sao cậu không nhúc nhích vậy?"

Phó Cửu cười nhạt: "Nếu tôi lại ra tay sẽ không công bằng với đối phương, anh và đại thần hai đấu năm là được."Cô vừa nói xong câu này, người đối diện vừa mới bị giết lập tức kêu biệt hiệu của đại thần, vẻ mặt tựa như cực kỳ không phục: "Thích khách đối diện, cậu chờ đó cho tôi!"

Bắt đại thần chờ?

Phó Cửu thầm nghĩ, người này cần phải chết.

Tần Mạc cũng không nói chuyện, chỉ là có chút kỳ lạ.

Anh thật sự dừng lại trước tháp, ngay cả động tác nhỏ cũng không có.

Bên đối phương nhanh chóng chạy tới ba người.

Kẻ dẫn đầu a một tiếng: "Nếu cậu đã muốn chết như vậy thì tôi sẽ thành toàn giúp cậu!"

Nhưng không ai ngờ tới, anh ta vừa nói xong câu đó thì người trước mắt chợt lóe, không thấy nữa!

"Mẹ kiếp, ẩn thân à?"

Không đợi anh ta nói hết khúc sau, một luồng ánh sáng màu bạc đã đâm thẳng tới từ phía sau, thẳng vào chỗ hiểm.

Đây là chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai là bạo kích giảm tốc độ, chiêu thứ ba là đẩy lùi đối thủ.

Chỉ vang lên một tiếng K O!

Nếu dùng một câu để miêu tả kỹ thuật này của đại thần, quả thực chính là mười bước giết một người, không giữ lại bất cứ tung tích gì.

Quan trọng nhất là anh chỉ giết người kia, không đụng tới những người khác.

Hơn nữa từ lúc đó, anh chỉ đuổi bắt người kia.

Đợi đến khi đối phương bị chết ba lần.

Người nọ mới thật sự sợ hãi, ngay cả thành cũng không dám ra.

Kết quả lần này chắc chắn là thua, bởi vì đến cả thành thủy tinh cũng không bảo vệ được.

Nhưng mà có vài người vẫn còn mạnh miệng: "Ha ha, cậu thật trâu, có bản lĩnh thì vào thành giết tôi!"

Anh ta vừa thốt ra câu này, Phó Cửu liền thấy đại thần có động tác. Đầu tiên là ẩn thân, sau đó nhanh chóng chạy, thần không biết quỷ không hay mà dùng đại chiêu mạnh mẽ giết người nọ ngay trong thành thủy tinh!

Nếu đồng đội của đối phương chắc chắn sẽ chạy tới vây bắt đại thần.

Phó Cửu vừa thấy thế thì đột nhiên nhếch miệng, đảo mắt tới nhìn Tần Mạc còn đang giết địch...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top