Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

616-620


  Chương 616: Hôn!  


Trên màn hình máy tính xác thật có hai người chạy ra từ trong thành, nhanh chóng lướt về hướng Tần Mạc.

Chỉ là điều làm Bạc Cửu không đoán trước được chính là có một người lúc trở lại thời điểm giết, tốc độ sẽ nhanh như vậy.

Đến lúc cô đưa mặt lại gần, định hôn sườn mặt đại thần một cái, cho anh một lần bối rối.

Tần Mạc bên cạnh đã giải quyết xong hai người đối diện, vừa nhận ra thiếu niên tới gần liền xoay mặt qua.

Ngay lúc đó, hai người đồng thời ngốc tại chỗ.

Bởi vì động tác trùng hợp này của Tần Mạc, khi Bạc Cửu thò mặt qua hôn không phải là mặt Tần Mạc, mà là khóe môi xinh đẹp kia.

Khoảng cách giữa hai người rất gần.

Ngồi trên hai chiếc ghế dựa khác nhau trong tiệm internet, môi lại dính lên nhau.

Hai mắt đen của Bạc Cửu chấn động thật mạnh.

Cảm xúc trên môi lành lạnh còn mang theo hương thuốc lá mùi bạc hà quen thuộc, dịu dàng mềm mại đánh thẳng vào sâu trong lòng.

Bạc Cửu thậm chí còn có thể nhìn thấy khóe miệng chưa thu hồi độ cong cùng với mái tóc đen lay động trong màn đêm của đại thần. Lông mi đen dày hình cánh quạt của anh tràn ngập mê hoặc, khi làn mi hạ xuống còn mang theo màu xám bạc nhàn nhạt.Chiếc mũi trắng nõn thẳng tắp của anh tựa như cổ ngọc ngà voi (Ngà voi bằng ngọc thạch cổ xưa). Màu môi anh vừa nhạt lại vừa mỏng, mơ hồ lóe lên ánh sáng ngọc trai, đặc biệt xứng với gương mặt tràn đầy cảm giác cấm dục kia, quả thực rất câu hồn đoạt phách.

Bạc Cửu không thể nói rõ cảm giác khi đó như thế nào.

Ngoại trừ tiếng tim đập mạnh thì chính là âm thanh gõ bàn phím đặc thù của tiệm internet.

Chỉ là trong khoảnh khắc này, dường như những tiếng bàn phím kia đều trở nên không rõ ràng.

Bốn phía tựa như đều yên tĩnh lại.

Mà Lâm Phong ngồi bên cạnh cô vừa thấy đại thần giết ba mạng liên tiếp trên màn hình liền nghiêng đầu, định nói với Tần Mạc một tiếng "Ngầu!"Thế nhưng lại thấy được một màn không thể nào tưởng tượng được!

Tiểu Hắc Đào cách đội trưởng đặc biệt gần, há có thể là gần, miệng của bọn họ rõ ràng đang chạm vào nhau!

Nhìn hình ảnh trước mắt này, miệng Lâm Phong mở to thành hình chữ O. Trong phút chốc, đầu óc đều rối loạn một mảnh, làm sao còn có thể lo chơi game được. Anh chỉ trợn mắt há hốc mồm ngồi đó, cả con chuột cũng quên di chuyển, cả người đều hóa đá!

Hơn nữa nhìn tư thế thì có lẽ là Tiểu Hắc Đào chủ động?

Rốt cuộc Tiểu Hắc Đào có ý tứ gì? Vì biết đội trưởng có bạn gái nên đau lòng quá mức, cho nên cuối cùng không chịu đựng được, quyết định ra tay với đội trưởng?

Thành thật mà nói, đối với một người thường xuyên thất tình, Lâm Phong có thể hiểu được tại sao thiếu niên lại muốn làm như vậy.

Chỉ là Tiểu Hắc Đào à, cậu có nghĩ tới việc cậu làm vậy với đội trưởng, anh ấy sẽ giết cậu hay không?!

Mà đối thủ trong [Anh hùng] vẫn không biết tình huống như thế nào.

Chỉ thấy cao thủ giết chết ba người của bọn họ đột nhiên đứng yên tại chỗ, anh ta còn tưởng rằng đây là bẫy rập gì đó.

Cho nên, đầu tiên anh ta bắn một mũi tên từ nơi xa, thấy đối phương không có phản ứng liền chạy nhanh tới, đánh Tần Mạc một trận loạn xạ.

Cuối cùng cũng giết đối phương được một lần!

Trong trò chơi truyền đến âm thanh thông báo đã chết làm Bạc Cửu lập tức thu người lại.

Tần Mạc vẫn cứ nhìn thiếu niên trước mắt, không giống như lời Lâm Phong nói là đi giết Bạc Cửu, chỉ là cặp mắt kia càng thêm thâm thúy, mơ hồ tản ra tia không nhìn thấu được.

Vẻ mặt nhíu mày kia tựa như đang đợi thiếu niên cho anh một lời giải thích.

Mà đây lại là lần đầu tiên Bạc Cửu nếm thử cảm giác thế nào là ăn trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo.

Nhưng cố tình trên môi vẫn còn giữ lại hơi thở nhàn nhạt của người đàn ông kia, chứng minh cô vừa mới làm ra hành động gì...


  Chương 617: Nói đi, làm sao vậy?  


Sau khi xảy ra hành động kia, hai người Tần Mạc và Bạc Cửu đều không cử động.

Ở trong tiệm internet ồn ào, cứ vậy mà vai chạm vai, ngồi trong góc nhìn đối phương.

Giống như Tần Mạc nói, không có ai nhìn thấy được thiếu niên đang làm gì.

Mỗi người đều đang chơi game, trong miệng còn nhao nhao nói muốn chết hoặc là đánh bậy.

Chỉ có Lâm Phong thấy được.

Nhưng chính là vì như vậy, Lâm Phong mới càng kinh ngạc!

Đội trưởng vậy mà để Tiểu Hắc Đào hôn!

Cứ vậy mà bị hôn!

Không có tức giận, cũng không có nổi cáu?!

Âm thanh thông báo trong trò chơi còn đang vang.

Đối phương công kích lại đây.

Trong năm người chơi lại có bốn người không đi ra khỏi thành.

Điều này khiến cho Vân Hổ duỗi tay gõ gõ tai nghe, đôi mắt còn nhìn màn hình: "Phong, lên đường bắt người."

Không có người đáp lại?

Vân Hổ nghiêng mắt, hỏi Lâm Phong bên cạnh: "Sao lại không nhúc nhích?"

Lâm Phong dùng một tay giữ Vân Hổ lại, làm động tác nhắc nhở im lặng, sau đó đè thấp giọng nói: "Cậu để tớ im lặng một lát. Hổ Tử, cậu biết vừa rồi tớ nhìn thấy gì không? Tiểu Hắc Đào thò mặt lại gần chủ động hôn đội trưởng một cái!"

Nếu Lâm Phong nói lời này vào trước kia, Vân Hổ chắc chắn sẽ tin tưởng.Nhưng hiện tại Vân Hổ không cho là như vậy.

Bởi vì đội trưởng trong hiểu biết của anh, nếu như không muốn thì nhất định sẽ không để ai hôn mình.

Huống chi cho tới bây giờ, Vân Hổ vẫn còn nghi ngờ "Cô gái" ở cửa hàng tiện lợi kia chính là Tiểu Hắc Đào.

Hơn nữa thái độ gần đây của đội trưởng đối với Tiểu Hắc Đào... Trước nay anh chưa từng thấy đội trưởng nuông chiều ai như vậy. Mặc dù đội trưởng đã nói qua đó là em trai của anh ấy, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa có ai đối xử với em trai mình bằng cách đó.

Cho nên khi Lâm Phong bắt đầu câu chuyện đó lần nữa, Vân Hổ muốn nâng người một cái, sau đó nhìn qua phía bên kia.

Lúc này, ánh mắt của Tần Mạc vẫn chưa dời khỏi người thiếu niên.

Vẻ mặc Bạc Cửu nghiêm túc, nhìn còn có chút ảo não: "Anh Mạc, hãy tin tưởng em, chuyện này chỉ là trùng hợp."

Tần Mạc liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, buông tay phải đang cầm con chuột ra, chậm rãi hỏi lại: "Tỏ tình là trùng hợp, nói muốn bao dưỡng anh là trùng hợp, muốn ngủ cùng anh là trùng hợp, hiện tại thò mặt qua hôn anh cũng là trùng hợp, đây là giải thích của học bá trèo tường sao?"

Lâm Phong loáng thoáng nghe được vài câu, rất nghiêm túc cho thiếu niên một ánh mắt "Tiểu Hắc Đào, cậu không cần tiếp tục mạnh miệng, thừa nhận mình thích đội trưởng khó như vậy sao? Không cần cậu thừa nhận hay không thừa nhận, tất cả những việc cậu đã làm đều đủ để chứng minh cậu yêu đội trưởng đến mức chịu không nổi phải cường hôn tại quán internet, tôi bội phục cậu!"

Bạc Cửu chỉ cảm thấy bị đại thần nói như vậy, dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội được. Chỉ cần nhìn ánh mắt của Lâm Phong, cô cũng có thể đoán trước tương lai sau này.

Việc này có cần phải phiền muộn như vậy không?

Trong trò chơi, đại thần xác thật là đã chết.

Nhưng cái giá cô phải trả có chút lớn.

Nhìn thiếu niên trưng ra bộ mặt buồn bực, trong lòng Tần Mạc rất rõ ràng, đúng là giống như lời thiếu niên nói, chuyện này chỉ là một lần ngoài ý muốn.

Nhưng càng như vậy, ánh mắt Tần Mạc càng thêm thâm thúy.

Bởi vì anh không muốn nhìn thấy nhất là bộ dạng muốn giải thích rõ ràng, vạch rõ quan hệ của thiếu niên sai khi hôn anh.

Tần Mạc quay đầu đi, không quan tâm trò chơi nữa, trực tiếp vươn tay nắm cằm Bạc Cửu, hai tròng mắt thâm thúy. Anh vẫn giữ tư thế như cũ, không lạnh không nhạt mà chăm chú nhìn Bạc Cửu, lòng bàn tay chậm rãi xoa cánh môi nóng bỏng khác thường của cô, toàn bộ hơi thở đều phả vào trên mặt cô: "Nói đi, chuyện này em định làm thế nào?"


  Chương 618: Hôn anh, liền phải phụ trách  


?

Bạc Cửu nhướng mày.

Loại sự tình này còn có thể làm như vậy sao.

Hôn liền hôn.

Nhất định không thể lại để đại thần toàn thân trở về.

Tần Mạc hơi thở lại thấp một chút, khoảng cách như vậy, khi nói chuyện, hơi thở đều sẽ phất qua môi Bạc Cửu: "Hôn anh, liền phải phụ trách, đã hiểu chưa?"

Phụ trách? Đại thần hôn cô hai lần, cô đều không có nói đại thần phụ trách, cô mới hôn đại thần một lần, đại thần lại bắt cô phụ trách?

Bạc Cửu nhướng mày, chợt cười: "Nếu anh Mạc không ngại, em có thể ôm anh Mạc về nhà nuôi."

Lâm Phong nghe được âm thanh phong phanh, một phen bưng kín mặt mình, nói đến cùng, Tiểu Hắc Đào, em chính là đối với đội trưởng tà tâm không thay đổi!

Cái tà tâm này, Bạc Cửu vẫn thừa nhận, dù sao đại thần cũng sẽ không đáp ứng.

Nhưng ai biết, tâm tư đại thần, vĩnh viễn giống như là dự báo thời tiết, trước nay đều sẽ không chuẩn.

"Có thể. "

Hai chữ không nhanh không chậm thốt ra, thanh âm kia còn tràn ngập từ tính quen thuộc.

Không chỉ là Lâm Phong, ngay cả Vân Hổ sau khi nghe câu trả lời này, đều hướng tới bên này nhìn qua.

Người tham gia trò chơi bên kia còn đang kêu gào: "Người đối diện trợn tròn mắt đi, đây mới là thực lực chân thật của chúng ta, trước đây đều là nhường các người! "

Đại khái là bởi vì thanh âm đối phương quá lớn, ảnh hưởng tới không khí lúc này.

Tần Mạc ngoái đầu nhìn lại, một lần nữa cầm con chuột, nhấp chuột một cái thật xinh đẹp, trước đó ẩn thân giờ lại đột kích, thẳng bước tới thành đối phương, cơ hồ là một chiêu giết người trong giây lát.

"Ha, lại tới? Lần trước ngươi chính là chết như vậy, ngươi đã quên? "

Người đối diện thực rõ ràng có suy nghĩ lại dùng phương thức như vừa rồi bao vây rồi tới đánh chết đại thần.

Nhưng khiến cho bọn họ như thế nào đều không có nghĩ đến.

Lúc này đây phản ứng của đối phương cùng lần trước hoàn toàn không giống nhau, giết một người không tính, ngay sau đó lại giết người thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ...... năm!
1 giết 5!

Còn nửa thanh máu vẫn đi phá thành!

Người bên kia hoàn toàn trợn tròn mắt, ai có thể nói cho bọn họ, vì cái gì trình độ người đối diện lại chợt thấp chợt cao?!!!

Nếu lợi hại như vậy, vừa rồi đứng ở nơi đó để cho bọn họ giết ba lần là có ý tứ gì?

Chơi bọn họ sao?

Đương nhiên bọn họ như thế nào cũng không thể tưởng được.

Vừa rồi sở dĩ Tần Mạc bất động, là bởi vì một cái hôn của thiếu niên.

Mà hiện giờ bọn họ sở dĩ bị tiêu diệt cả đoàn, cũng đều là bởi vì đã tới lúc Tần thần cùng người nào đó đối thoại.

Trò chơi kết thúc.

Dứt khoát, lưu loát.

Tần Mạc cầm lấy áo khoác của mình, hai tròng mắt hướng tới Bạc Cửu nhìn qua, khóe miệng tùy ý câu lên: "Tìm một nơi không có ai nói lại thật rõ ý tưởng chuyện em muốn đem anh ôm về nhà nuôi, dù sao...... "Nói tới đây, Tần Mạc dừng một chút, tiếng nói chậm rãi" trước mặt bao người, em sẽ thẹn thùng."

Bạc Cửu:.........

Đại thần hứng thú nhất chính là lấy chuyện của cô ra nói, tới lấp kín miệng cô, nói đến cùng từ lúc bắt đầu chuyện này chính là cái hố.

Vẫn là cái hố lớn vô cùng, một cái hố rất không tốt.

Tần Mạc không có nói cái gì nữa, trực tiếp duỗi tay cầm cổ tay Bạc Cửu, vừa định đem thiếu niên túm lên mang ra ngoài.

Liền thấy trên màn hình lớn của tiệm net đột nhiên xuất hiện một hình ảnh.

Hình ảnh kia không phải hình ảnh nào khác, chính là cảnh người chủ trì đang phỏng vấn chiến đội Đông Doanh tại Điện Cạnh.

Chiến đội Đông Doanh, kia quả thực chính là một trong những chiến đội hùng mạnh Á Châu!

Nếu nói Tương Nam là chiến đội thường thắng Hoa Hạ.

Đông Doanh kia chính là chiến đội đấu giải quốc tế thường thắng.

Tám nước đối chiến, mười năm qua, Đông Doanh trước nay đều không có thua một trận quá lớn nào.

Bên trong một ít đội viên còn đang thao tác, càng là bị nhóm người giải thích dự vì thần chi thao tác, trở thành người tới hướng dẫn mọi người chơi 《Anh hùng》như thế nào.


  Chương 619  


Có thể nói năm đó chiến đội Đông Doanh tồn tại đã làm dấy lên một trận nhiệt huyết cho toàn bộ điện cạnh Á Châu.



Trước đây không gọi là Điện Cạnh, mà là chơi game.

Nhưng hôm nay Điện Cạnh đã dần dần trở thành một loại chức nghiệp được tán thành.

Thậm chí có một số trường học đều có cửa chuyên về Điện Cạnh này.

Này tất cả đều là bởi vì sự xuất hiện của chiến đội Đông Doanh, Hoa Hạ bên này mới ý thức được cái gì gọi là chơi game cũng có thể thu hút fan.

Trong một năm kia, phàm là người chơi game thì sẽ không ai không biết chiến đội này.

Mặc dù tới hiện giờ cũng là như vậy.

Các fan 《Anh hùng》 như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, lúc này đây khi thi đấu cả nước, thế nhưng còn có thể mời chiến đội Đông Doanh tới.

Ngay lập tức.

Toàn bộ tiệm net đều sôi trào.

"Mọi người thấy không? Đó chính là Tinh Dã trong truyền thuyết chưa bao giờ thò đầu ra, biết hắn am hiểu nhất cái gì không? Tàn huyết tam sát, quả thực chính là huy động lưỡi hái Tử Thần! "

"Cái này là đang phỏng vấn ở trong nước đi? Trời ơi, tôi thật sự rất muốn biết bọn họ hiện tại ở nơi nào? Muốn cầu kiến thần tượng!"

"Chờ một chút, hình như chiến đội Đông Doanh không phải đảm đương vai trò khách quý, mà là sau khi thi đấu cả nước xong, ở chỗ này sẽ có một trận League Châu Á, mà chiến đội Đông Doanh tới lúc này là muốn đại biểu cho quốc gia bọn họ dự thi! ""

"Bất quá, chiến đội Đông Doanh cũng là đủ **, cậu nghe người chủ trì đối thoại, bọn họ trả lời như thế nào, bọn họ nói, ở Hoa Hạ bọn họ chỉ biết Tương Nam. Cũng chính là những chiến đội khác hắn đều không có nghe qua."

"Không có biện pháp, Đông Doanh chiến đội thật là quá mạnh. "

Không có ai có thể cảm nhận sự lớn mạnh của rằng chiến đội Đông Doanh rõ hơn so với người chơi trò chơi được.

Đó là một loại cơ hồ lay động bất động tồn tại.

Cũng khó trách mọi người sẽ có phản ứng này.
Lâm Phong cùng Vân Hổ cũng đang xem video kia, là bởi vì bọn họ trước nay cũng không biết sau khi thi đấu cả nước chấm dứt, còn sẽ có một trận League Châu Á.

Cho nên khi người chủ trì hỏi xong vấn đề, bọn họ mới từng người từng người buông con chuột trong tay xuống, đôi mắt nhìn trên màn hình phỏng vấn, tràn ngập ý đề phòng quân địch.

Nhưng thực hiển nhiên, Bạc Cửu đang ngồi ở một bên không phải như thế.

Cô cứ ngồi như vậy nhìn người trên màn hình lớn, không có di chuyển.

Người nọ ăn mặc chiến phục League chuyên nghiệp, hai chân thon dài thẳng tắp, ngũ quan vẫn cứ mê người, khóe miệng khẽ nhếch trả lời vấn đề người chủ trì đặt ra.

"Nếu tôi nói là tôi yêu thầm một người, sẽ giảm bớt lượng fan sao?"

Tinh Dã......

Bạc Cửu cơ hồ là theo bản năng dừng lại bước chân, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người kia, cũng không có ý thức được, khi cô dừng lại, ánh mắt đại thần nhìn cô cũng thay đổi......

Tần Mạc nhìn theo tầm mắt thiếu niên, ánh mắt đầu tiên liền nhận ra người trên màn hình kia là ai.

Lúc trước khi ở Đông Kinh.

Thiếu niên chính là nhìn thấy hình ảnh người này, mới có thể có hành động khác thường dừng lại bước chân.

Hôm nay, lại là như thế.

Hơn nữa, Tần Mạc lại lần nữa nhìn thấy rất rõ ràng trong mắt thiếu niên có sự chuyên chú.

Không giống với loại chuyên chú khi thiếu niên nhìn bất luận kẻ nào, phảng phất trong đôi mắt đều sẽ hiện lên ánh sáng.

Ánh sáng như vậy, có lẽ không dễ dàng bị người phát hiện.

Nhưng nguyên nhân chính là vì Tần Mạc vẫn luôn nhìn Bạc Cửu, cho nên anh mới có thể nhìn thấy được.

Ngay cả anh cũng đều không có được nhìn một cách chuyên chú như vậy.

Đôi tay Tần Mạc chậm rãi cho vào túi quần, nhìn thoáng qua sườn mặt thiếu niên, lại nhìn thoáng qua thiếu niên đang nhìn chằm chằm không rời màn hình.

Đầu rũ xuống, tóc dài che khuất hai mắt, chỉ lộ ra nửa môi đang câu lên của cậu, như là đang cười.

Nhưng Tần Mạc chân chính rõ ràng, nụ cười đó không có một tia ấm áp......


  Chương 620: Muốn được đến  



"Đây hẳn là lần đầu tiên chiến đội Đông Doanh bộc lộ quan điểm cao điệu như vậy, không nghĩ tới lớn lên cũng không tệ lắm." Lâm Phong cũng đứng lên, đi tới bên cạnh Tần Mạc cùng Bạc Cửu: "Không biết đến lúc đó khi thi đấu sẽ an bài cái gì."

Tần Mạc cũng không có nói lời nào.

Vân Hổ nhìn hắn một cái: "Mặc kệ là an bài cái gì, chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được."

"Đương nhiên." Lâm Phong nở nụ cười, lại hướng tới phương hướng thiếu niên bên kia nhìn qua: "Tiểu Hắc Đào cần giải quyết tốt việc của cậu ấy cùng đội trưởng mới được, bằng không chúng ta – chủ chiến đội viên, tâm tình không tốt, lại bại bởi đối phương, khi đó sẽ lại nghẹn khuất. "

Vân Hổ nghĩ thầm chuyện như vậy sao có thể nói giải quyết là giải quyết, chính là muốn yêu cầu cần có cơ hội đi làm rõ.

Bất quá, khi thi đấu cả nước, cũng không phải thời điểm để giảng giải về tình cảm cá nhân.

Chiến đội Đông Doanh xuất hiện liền dự báo, thi đấu cả nước năm nay cùng những năm trước đây đều khác nhau.

Bên ngoài, trời đang tối dần.

Tần Mạc không có tiếp tục phụ trách thiếu niên, bởi vì di động anh có cuộc gọi tới, là điện thoại từ phía bệnh viện bên kia, có liên quan đến tay bị thương của anh.

Năm đó sự việc Tần Mạc tay bị thương, Phong Dật cũng để lại số điện thoại của bác sĩ chính phụ trách, cho nên việc hẹn tái khám, hai người tự liên lạc với nhau.

Từ tiệm net đi ra, Tần Mạc không có nói cho bất luận kẻ nào rằng mình đi bệnh viện.

Chỉ là trước khi đi bệnh viện, anh lại liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, sau đó thông báo cho Mập Mạp một tin tức: "Khi điều tra, thuận tiện tra một chút xem cậu ấy có phải đã từng biết Nhất Tinh Dã hay không. "

Nếu là trước đây Tần Mạc cũng không sẽ quản ai giao lưu với thiếu niên.

Có lẽ ngay chính anh cũng không biết, vì sao lại để ý đến thiếu niên kia như vậy.Đại khái là bởi vì Tần Mạc rất rõ ràng các loại bộ dáng của thiếu niên, ngày thường người này mặt ngoài nhìn qua tựa hồ rất ôn nhu, nhưng đáy mắt lại trước nay đều không có như vậy, cái loại ánh mắt đen thăm thẳm mà chứa chút ánh sáng đó, làm anh cũng rất muốn có được.

Ở tiệm net sau khi xem xong đoạn phỏng vấn kia, Bạc Cửu xác thật ẩn dấu tâm tư, cô nghĩ rốt cuộc có nên nhận người quen với Nhất Tinh Dã hay không.

Thực rõ ràng, hiện tại cô đã không giống với trước kia.

Bất kỳ ai nghe xong chuyện như vậy chắc chắn đều sẽ cảm thấy hoang đường.

Đổi hồn sống lại.

Sống lại trên một cơ thể học sinh cao trung.

Mặc dù là tin tưởng năng lực tiếp thu của Nhất Tinh Dã, nhưng Bạc Cửu vẫn còn đang suy nghĩ cùng hắn nhận người quen là thích hợp hay không thích hợp.

Trước nay cô cũng không biết sau khi cô rời khỏi Tinh Dã đã lựa chọn tiến vào Điện Cạnh này, trên thực tế cẩn thận ngẫm lại, từ rất lâu trước kia Tinh Dã đã nói qua, hắn ngoài thích thì chính là chơi game.

Tinh Dã không giống mình, không cần phải gánh vác trách nhiệm trên lưng như cô.

Lực lượng cảnh sát bây giờ rõ ràng không giống với trước đây, hơn nữa có đại thần ở đó. Lại nói Hoa Hạ không phải ở đại đạo thứ năm, càng không phải ở Đông Kinh, trong một số hoàn cảnh chú định sẽ hạn chế hành động của bọn họ, nếu có một ngày, cô bị hoài nghi, thậm chí đi ngồi tù đều không sao.

Nhưng mà Tinh Dã thì không được.

Người kia, cô nhất định phải bảo vệ tốt.

Ban đêm, trung tâm bệnh viện đệ nhất Giang Thành, khu vực ngoại khoa, lầu ba.

Bác sĩ điều trị chính ngồi ở ghế dựa, ngón tay chỉ vào tấm film bên cạnh, thần sắc ngưng trọng:" Cậu không thể tiếp tục tham gia thi đấu, nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy, tay cậu tuy rằng sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng là tương lai nếu muốn đánh trò chơi cũng khó khăn, tôi cho rằng lần trước sau khi tôi nói rồi, cậu sẽ coi trọng, thẳng đến khi tôi nhìn cậu ở khu vực tái chiến tích, làm một người bác sĩ, cần thiết phải nhắc nhở cậu. Trò chơi về sau có thể lại đánh, nhưng tay cậu không thể liền như vậy phế bỏ. "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top