Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

681-685

  Chương 681: Không nói từ bỏ  


"Được."

Thời điểm Bạc Cửu nói câu này, môi mỏng đã trắng bệch tới cực điểm rồi.

Nhưng khóe miệng kia lại là cười.

Ngoại trừ Phong Dật không có người biết.

Dọc theo đường đi, động tác duy nhất của thiếu niên chính là uống hai viên thuốc giảm đau.

Phong Dật ánh mắt lo lắng nhìn Bạc Cửu, như vậy làm sao đấu 5V5.

Nhưng nếu Hắc Đào Z không lên sân khấu, như vậy Đế Minh sẽ bị xử thua ngay lập tức.

"Có muốn tôi giúp gì không?" Nhìn thiếu niên khó chịu như vậy, Phong Dật cũng không biết đối phương bị bệnh gì, nhìn dáng vẻ hẳn là đau dạ dày: "Có phải bởi vì phòng thẩm vấn quá lạnh, cậu lại chưa ăn cái gì?"

Bạc Cửu chống cánh tay "ừ" một tiếng, chưa từng giải thích tình trạng thân thể của mình, ngước mắt nhìn thời gian, trên trán đã phủ một lớp mồ hôi: "Hiện tại vài giờ."

Phong Dật biết thiếu niên có ý gì, nghiêng đầu đi nói với tài xế: "Đi đường tắt."

"Phía trước gần giao lộ có phóng viên rất loạn, thân thể Cửu gia......"

Bạc Cửu ôm mèo, tiếng nói thấp thấp: "Không ảnh hưởng."

"Vậy Cửu thiếu ngồi cho vững." Kỹ thuật tài xế không tồi, có thể thấy được ngày thường cũng tránh né không ít truyền thông.

Chỉ là dọc theo đường đi, Phong Dật chỉ có thể nhìn đến sườn mặt tái nhợt của thiếu niên, tư thế cong eo chống dạ dày như vậy, dường như rất khó chịu.

"Có muốn uống chút nước ấm không?" Phong Dật đề nghị xuống xe đi mua ly nước.

Bạc Cửu ngước mắt, không biết có phải bởi vì đau đớn hay không, tiếng nói đều có chút thấp: "Tới trước hội trường lại nói, trước cho tôi điếu thuốc."

Thuốc lá có thể giảm đau, Phong Dật nhìn bộ dáng thiếu niên đang cúi đầu, trong khoảng thời gian ngắn lại nghĩ tới đã từng có người khi tay bị thương, cũng là cái dạng ánh mắt nayg.

Khi đó đầu ngón tay hắn đều có máu, lại một lòng nghĩ muốn đi thi đấu.

Chỉ là một lần kia, không có đuổi kịp.

Lúc này đây...... Hy vọng thời gian có thể trôi chậm lại cho bọn họ.

Ngoài cửa sổ xe, lại một cái đèn đỏ sáng lên.

Bạc Cửu đau đến khó chịu, lực chú ý lại không có dời đi từ trò chơi phát sóng trực tiếp.

Bên trong hội trường điện cạnh.

Lâm tiết tháo đã làm nhân vật chết một lần.Điều này đối với Đế Minh mà nói không thể nghi ngờ vô cùng bất lợi.

Sau một hồi 1V1, Đế Minh đã thua.

Nếu lại thua một trận nữa...

Kia...... Các fan đều chắp tay khẩn cầu trước ngực.

"Lần đầu tiên sống lại thời gian không đến 20 giây, 20 giây Vân Hổ hẳn là có thể chống đỡ trụ, chỉ là thế tất muốn ném một cái hộ thành tháp." Người giải thích tiếng nói vang lên: "Hiện tại hình thức thật là thực không ổn."

"Hắc đào Z cũng không ở đây." Một người giải thích khác rất là tiếc hận: "Một đội ngũ không có đội trưởng ở đây, đều sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới khí thế của đội, hơn nữa Đế Minh ném đầu cục, trận thi đấu này xem ra đã vô pháp vãn hồi rồi."

"Trên thực tế đây cũng không phải đội hình mạnh nhất của Đế Minh, Tần Mạc cũng không ở đây."

"Không có cách nào, thi đấu quan trọng nhất chính là thắng bại, mà không phải cái khác."

Bên trong xe, Phong Dật cũng có thể nghe tình thế hai người phân tích.

Hắn nâng mắt lên, lại nhìn về phía Bạc Cửu.

"Bọn họ có thể thắng." Thiếu niên thanh âm thực lãnh đạm, ánh mắt lại tràn đầy niềm tin: "Nói sẽ để cho tôi đấu 5V5, như vậy nhất định sẽ thắng."

Một chớp mắt kia.

Phong Dật không có nói thêm nữa cái gì, quay đầu đi nói với tài xế: "Đi nhanh một chút, trực tiếp đến hội trường, việc kế tiếp tôi sẽ lo."

Chưa đến phút cuối cùng.

Sẽ không nói từ bỏ.

Đây là tinh thần từ trước đến nay của mọi người được Đế Minh truyền đạt lại cho.

Làm người đại diện, hắn tưởng hắn cũng không nên quá rớt phần.

Còn không phải là lại uống cùng nhân viên hội trường một chầu.

Chỉ cần có thể đến đúng giờ là được.

Lâm Phong cũng đã chết một lần, rõ ràng có chút câu nệ, đấu pháp cũng không khỏi trở nên bảo thủ lên.

Lúc này.

Nguyên bản còn ở thủ tháp Vân Hổ ngừng động tác.

Vươn tay ra.

Ấn ở trên mu bàn tay cầm con chuột của Lâm Phong.


  Chương 682: Hắn tới!  


Vân Hổ còn mang theo tai nghe trò chơi chuyên dụng siêu lớn màu đen, sườn mặt tuấn mỹ, góc cạnh rõ ràng, trầm ổn: "Nạo trứng, dùng phương pháp của cậu, đánh lên, Tiểu Hắc Đào lập tức đến đây, nói không chừng hiện tại còn đang nhìn chúng ta thi đấu, cậu là tiền bối, muốn thua sao?"

"Lão tử sẽ thua?" Lâm Phong "bang" một tiếng quay lại: "Lão tử hiện tại liền thắng cho cậu xem!"

Một số người không thích hợp dùng phép khích tướng.

Nhưng mà Lâm Phong lại hoàn toàn tương phản.

Bị chính huynh đệ tốt của mình nói như vậy, cả người đều thay đổi, khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt kia liền có cảm giác ương ngạnh.

"Ha ha ha ha, đối phương cặn bã, đến đây đi, bổn đại gia muốn đi bắt các ngươi!"

"Heo Phong, đánh lén còn nói cho đối phương."

"Kia có là cái gì, mau mau, Hổ Tử, xuống đường dưới!"

Bên kia thật đúng là cho rằng đối phương sẽ liên thủ đi xuống đường dưới.

Nào nghĩ đến lúc lên đường người vẫn còn ở thành.

Nửa đường liền xuất hiện một bóng người, thì ra là Lâm Phong ẩn thân, hiện tại vừa xuất hiện, ra một đại chiêu, một kiếm duy nhất.

K, O!

Người kia chết quả thực hết chỗ nói rồi.

"Rõ ràng nói đi đường dưới bắt người mà!"

Người nọ tiếng nói vừa dứt.

Không đến nửa phút, chỉ nghe thấy trên màn hình lại truyền đến một trận âm hiệu.

Song, sát!

Dã khu tác chiến.

Cái gọi là bắt người, nói đến là Vân Hổ đem người ở đường dưới, bức đến đường gần dã khu.

Lâm Phong giết xong người đầu tiên, lại quay lại đi cùng Vân h

Hổ vây khốn người thứ hai.

Có người nói, phối hợp như vậy, chỉ có tổ hợp Vân Phong mới có thể đánh được.

Ăn ý.

Như là thẩm thấu vào gian phòng hai người nhất cử nhất động.

Âm thanh vỗ tay vang lên.

Tiếp tục hợp lộ đột sát.

Trận này thắng cũng không nhẹ nhàng.
Thời điểm hai chữ "thắng lợi" vang lên.

Lâm Phong đem tai nghe bỏ xuống, đôi mắt nhìn Vân Hổ: "Cậu nói rõ cho tôi, lão tử nơi nào nạo? Lão tử không biết có bao nhiêu cấp bậc khí phách uy vũ đâu!"

Vân Hổ cũng đứng lên, khởi điểm không nói gì, mà là duỗi tay lôi kéo, đem người trước mắt này một phen túm vào trong lòng ngực mình, cười, hình cung khóe miệng thực đạm, lại tràn ngập hương vị phúc hắc: "Ân, thật là đẹp đến vô pháp."

"Ha ha ha ha, Hổ Tử, ánh mắt cậu vẫn tinh như vậy." Lâm Phong cười lớn vỗ vai huynh đệ: "Chúng ta mười năm như một ngày hữu nghị chính là bởi vì cậu nói đều là lời nói thật, ưu điểm nhất định phải giữ cho tốt!"

Chiến đội đối diện cũng bỏ tai nghe xuống, hỏi người bên cạnh: "Hắn ngày thường cũng như vậy?"

"Vẫn luôn như vậy."

"Tôi thật sự không nghĩ tới, tôi cư nhiên bị người như vậy giết hai lần."

"Nén bi thương đi, không cần xem thường EQ cũng biết là người ngu ngốc."

Các fan CP hai mặt nhìn nhau.

Người trì độn như vậy, gặp được Vân đại còn có xương cốt thừa sao?

Bất quá, hiện tại điều đó đều không quan trọng.

Quan trọng là cuối cùng là một bại một Thăng Bình.

Hiện tại liền xem 5V5!

Tất cả mọi người đem ánh mắt đặt trên người các đội đối chiến.

Nơi đó thiếu một người.

Nếu có tên trong danh sách dự thi mà không có đến, trận này sẽ tự động phán định đối phương thắng lợi.

Ba mươi giây đi qua.

Đối chiến chỗ ngồi vẫn không có thay đổi.

Người giải thích tiếc nuối thở dài một hơi, vừa muốn đem microphone túm lại đây.

Chỉ nghe "bá" một thanh âm vang lên!

Cửa bị kéo ra.

Camera tụ tập lại, là thiếu niên mọi người quen thuộc nhất.

Người kia, một tay chống vách tường, môi mỏng tái nhợt, thanh âm lại cũng đủ rõ ràng: "Tôi là tuyển thủ chơi nhân vật sát thủ, kỹ năng đánh dã."

Sân thi đấu điện cạnh thiết bị thực tiên tiến.

Trong tình huống bình thường đều có phương tiện phân biệt thanh âm.

Thanh âm của thiếu niên vừa hòa vào không gian.

Màn hình lớn cùng với âm hiệu hiện ra một hàng chữ.

Hắc đào Z—— sát thủ!


  Chương 683: Bạc Cửu lên sân khấu  


Trong nháy mắt.

Hiện trường một mảnh vui mừng!

Mỗi fan Hắc Đào đều đang hướng về phía hội trường nhìn thiếu niên!

Lâm Phong cũng nở nụ cười.

Chỉ có khi thiếu niên tới gần bốn thành viên còn lại, lại là một đốn.

Phong Thượng lắp bắp nói: "Thần tượng, mặt cậu, cậu ......"

Bạc Cửu sắc mặt tái nhợt đến sắc môi cũng đều bị ảnh hưởng.

Tiết Dao Dao chú ý tới thiếu niên khi ngồi xuống, động tác ấn bụng rất nhỏ, con ngươi hiện lên lo lắng rõ rệt.

Cô còn nhớ khi trước cũng có một lần Cửu điện bị như vậy, có bao nhiêu khó chịu.

Đều là con gái.

Cô rất rõ ràng, một sô người đau bụng kinh, thời điểm thân thích tới chơi, đau đến nghiêm trọng thậm chí có thể ngất đi.

Đây cũng không phải nói chuyện giật gân.

Tiết Dao Dao an vị bên người Bạc Cửu, khi ánh mắt đảo qua tay thiếu niên, lại một phen sửng sốt.

Đó là còng tay tra khảo dấu vết.

Cửu điện, trước đó rốt cuộc đã trải qua cái gì.

Thật sự chỉ là đi gặp cảnh sát một chút, hay là gặp phải tình huống gì?

Thiếu niên nghiêng mắt tới, ánh mắt đen nhánh: "Lực chú ý đặt vào trận thi đấu, Phong Bảo Bảo cậu đi cùng Dao Dao."

"Rõ."

"Bá" một tiếng!

Trò chơi chính thức bắt đầu!

Thi đấu chính là thi đấu.

Không có thời gian, để cho người ai chú ý cái gì quá lâu.

Nhưng dù vậy.

Đối phương chiến đội bên kia cũng phát hiện Bạc Cửu khác thường.

"Đây là một cơ hội."

"Đánh chết Hắc Đào Z."

"Đã biết."

Đường cái phía dưới hai người xác nhập thành một tổ, hướng tới dã khu đi đến.

Hắc Đào Z chơi nhân vật sát thủ, khẳng định sẽ đi lên trước đánh dã quái.

Thiếu niên cũng đúng là nơi đó.

Sau khi bắt được hồng quái, lượng máu cũng còn không nhiều.

Hai người kia thấy cơ hội đã tới, muốn xông lên đánh lén.
Lại không có nghĩ đến.

Đối phương thế nhưng ngay lúc này lại ẩn thân.

Hơn nữa Đế Minh chiến đội bên này có thể rõ ràng nghe được thiếu niên hạ mệnh lệnh.

"Phong Thượng, Dao Dao, dã khu hồng."

Khoảng cách gần như thế, thích hợp nhất ngăn trở quân địch tới trộm dã địch.

Phong Thượng cùng Dao Dao đồng thời hướng dã khu đi tới.

Người bên địch biết đi cũng không được, dứt khoát lựa chọn trực tiếp khai chiến.

Dù sao trong số bọn họ có một người đoạt hồng quái của Hắc Đào Z, lực công kích cũng mang theo công năng giảm tốc độ.

Hai người đối chiến bên đối phương.

Bọn họ không cảm thấy sẽ thua.

Nhưng khiến bọn họ không nghĩ tới chính là.

Dù chỉ còn không đến một phần ba máu Hắc Đào Z cũng không có trở về thành.

Mà là trốn ở trong bụi cỏ, lúc sau khi khai chiến, nhất kiếm đã đâm tới.

K, O!

Chiến công đầu.

Phong Thượng cùng Dao Dao máu cũng còn không nhiều lắm.

Nhưng dưới tình huống này, một người khác cũng không dám lại đánh, chạy nhanh trở về.

Thiếu niên huy động con chuột, đi theo phía sau người nọ.

Người nọ nhảy, nhảy vào trong tháp.

Bạc Cửu dừng động tác.

Ngón tay khẩn trương một chút, xoay người hướng phía trung tâm thành chạy qua.

"Như thế nào không càng tháp sát? Thật đáng tiếc!"

"Cái loại này lượng máu như thế nào càng tháp sát, hơn nữa Hắc Đào Z hẳn là đã không sử dụng đại chiêu, đối phương cũng không phải đã cạn sạch máu, càng tháp chết chính là chính mình a anh em."

"Giết được một người bên đối phương đã rất lợi hại, Đế Minh phỏng chừng thắng."

"Không nhất định, các câu đã quên người chơi sát thủ bên đối phương sao?"

Người chơi sát thủ bên đối phương —— Lâm Trầm Đào!

Đại khái là hôm nay Lâm Trầm Đào quá an tĩnh, khiến mọi người quên mất!

Chiến đội này sở dĩ mạnh như vậy, là bởi vì Lâm Trầm Đào ở đó!

Đại thần số một số hai trong nước chơi sát thủ!

Hắn kỹ thuật cũng không kém so với Hắc Đào Z.

Chỉ một giây đồng hồ, thực mau trở về kính Đế Minh một mệnh.

Đánh chết COCO thành công không nói, còn thuận tiện trộm lam quái dã khu của Đế Minh.

Hắn tốc độ thực nhanh, hồi triệt gian đều mang theo sát khí.


  Chương 684: Chạm đến cực hạn của thiếu niên  


"Trận thi đấu này Đế Minh khó đánh."

"Ai cũng biết Lâm Trầm Đào chơi nhân vật sát thủ, là càng đến cuối trận đấu càng lợi hại."

"Tôi thật sự rất hiếu kì, rốt cuộc là Hắc Đào Z hay Lâm Trầm Đào chơi sát thủ lợi hại hơn?"

"Xem ra đây không chỉ là chiến đội quyết đấu, vẫn là xem đội phó nhà ai càng có thể trấn được bãi."

"Lại nữa! Lâm Trầm Đào lại giết một người!"

"Hiện tại là 2 so 1, không, không đúng, là 2 so 2."

Bởi vì sau khi kiếm phong Lâm Trầm Đào rơi xuống, Hắc Đào Z lập tức cầm giọt máu thứ hai đối phương.

Cứ như vậy, hai người mở ra hình thức đáp lễ.

Lâm Trầm Đào sở dĩ hôm nay an tĩnh như vậy, là bởi vì nhìn ra thiếu niên không khoẻ.

Trên thực tế trước khi bắt đầu thi đấu, hắn thực chờ mong trận tỷ thí này.

Từ sau ngày cùng tổ đội Tiểu Hắc Đào đánh qua.

Hắn liền nghĩ phải cùng đối phương đánh một trận lớn.

Mà ngay từ đầu khi thi đấu, thiếu niên cũng không có xuất hiện.

Thẳng đến khi 5V5, mới thấy thiếu niên sắc mặt tái nhợt ngồi ở trước máy tính.

Lâm Trầm Đào liền biết, đây không phải trận đấu hắn muốn.

Bất quá khi thiếu niên bắt lấy máu đệ nhất.

Hắn lại cười.

Cho đối thủ sự tôn trọng nhất, toàn lực ứng phó.

Tiểu Hắc Đào, vô luận cậu hiện tại có bao nhiêu khó chịu, đây là sân thi đấu, tôi sẽ không lưu tình.

K, O!

Ba mạng.

Đối với nhân vật trò chơi ít máu mà nói, Lâm Trầm Đào sử dụng thao tác đi nhanh vị sát thủ xinh đẹp, quả thực chính là một hồi ác mộng.

Đế Minh chiến đội bên này, trừ bỏ Bạc Cửu cùng Tiết Dao Dao, mỗi người đều đã chết một lần.

"Đế Minh xác thật khí mà thắng được." Thanh âm người giải thích truyền tới.

Một người giải thích khác nghiêng đầu: "Không nhất định, hiện tại số lần giết người rõ ràng ngang hàng, nói như thế nào cũng là lực lượng ngang nhau."

"Chẳng lẽ anh không phát hiện sao?" Người giải thích ánh mắt trầm xuống: "Từ bắt đầu đến bây giờ, không giống Lâm Trầm Đào, nhân vật sát thủ Hắc Đào Z chơi ngay cả thời gian đánh dã đều không có."

Bị đối phương nhắc nhở như vậy, người giải thích kia mới phản ứng lại: "Anh là nói đồng đội của Hắc Đào Z.""Bên này trừ bỏ Lâm Trầm Đào ở ngoài, còn có cái người cộng sự điền kính giết người, trái lại Đế Minh bên này, Lâm Phong cùng Vân Hổ đã sớm tại thời điểm 2V2 liền lên sân khấu, Ân Sơn lấy bắc là 1V1, còn lại một người, anh cảm thấy ai có thể chống đỡ được điền kính."

Không có ai a.

Nói cách khác trận thi đấu này thắng bại xác thật đã định.

Vòng bán kết trước, trước nay đều không có trận thi đấu nào giống trận này như vậy dài lâu quá.

Vô luận là Lâm Trầm Đào bọn họ hay là Đế Minh chiến đội bên này, phía trước đoàn chiến đều đánh phá lệ nhanh chóng.

Hôm nay, lại kéo đến có chút lâu.

Đánh tới cuối cùng, hai bên chỉ còn lại có một cái hộ thành tháp, dư lại chính là thành trì.

Lúc này sinh tử trở nên quan trọng nhất.

Bởi vì hai bên hai đội, chỉ có Hắc Đào Z cùng Lâm Trầm Đào chưa chết lần nào.

Thời điểm truyền đến cảm giác đau đớn.

Ngón tay Bạc Cửu trong nháy mắt tạm dừng.

Nhưng cũng chỉ là tạm dừng một chút.

Mang theo binh tuyến, hướng lên trên đường qua đi.

Chờ Tiết Dao Dao sống lại, đôi mắt nhìn tay thiếu niên, tay kia theo thao tác con chuột, một chút lại một chút cọ ở trên tấm lót con chuột.

Kia có bao nhiêu đau.

Tiết Dao Dao cũng không biết.

Chỉ là, cô đã từng gặp qua bộ dáng Cửu điện đau bụng kinh.

Trong lòng rất rõ ràng.

Thiếu niên như thế nào có thể chống đỡ.

Lúc này camera cũng di chuyển đến trên mặt Bạc Cửu.

Lúc này.

Mọi người mới phát hiện sắc mặt thiếu niên giống như có điểm không thích hợp.

Môi mỏng tái nhợt cùng mồ hôi ướt đẫm trên trán.

Dù cho là sườn mặt tuấn mỹ.

Cũng làm người khác đau lòng.

Lâm Phong lập tức liền đứng lên, quay đầu lại nhìn về phía Phong Dật.

Phong Dật hướng tới hắn lắc lắc đầu.


  Chương 685: Tái hiện ba ngàn đao trảm  



Rốt cuộc là đã trải qua chuyện gì.

Không có người nào biết.

Một số fan Hắc Đào lại có chút sốt ruột.

Nhưng bọn họ rất rõ ràng, lúc này bất luận là thanh âm gì đều sẽ ảnh hưởng đến việc thiếu niên phát huy.

"Tới! Hai đại sát thủ chân chính quyết đấu!"

Lâm Trầm Đào cầm trường kiếm đứng ở thành trước, trường thương dựng ở sau người, trường bào phần phật.

"Chờ một chút, nơi đó không chỉ có Lâm Trầm Đào, còn có —— điền kính!"

Tức khắc!

Tâm mỗi người đều run lên.

Làm Hắc Đào Z trở về không được.

Hơn nữa thực rõ ràng, thiếu niên cũng không có ý định trở về.

Hai tròng mắt kia đen đến mức tận cùng, chỉ còn lại thành đối phương.

"Một đôi nhị?"

"Hiện tại loại tình huống này chỉ có thể một đôi nhị."

"Ý của cậu là nói ngạnh thượng?"

"Đây là cơ hội duy nhất của Đế Minh, những người còn lại không có sống lại, chỉ cần Hắc Đào Z thắng trận này, là có thể đánh tới thành."

"Chính là một đôi nhị, không có khả năng thắng, kia chính là Lâm Trầm Đào hòa điền kính."

"Chờ một chút, đó là cái gì!"

Trên màn hình, Hắc Đào Z nghiêng người nhảy, cũng không có hướng tới Lâm Trầm Đào công kích, mà là nhảy vào bụi cỏ tránh đi một kích, lại hướng tới phương hướng điền kính đâm tới.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, không ai có thể thấy rõ động tác thiếu niên như thế nào.

Chỉ kịp nhìn thấy trên chiến phục của thiếu niên bởi vì ám sát mà phát ra ngân quang.

Mãn bình màu bạc, làm mọi người không khỏi hít vào một hơi thật mạnh.

"Tam! Ba ngàn đao trảm!"

"Đó là ba ngàn đao trảm của Tần thần!"

Nếu nói trước kia còn có fan Tần bởi vì Tần Mạc bị đoạt mà chướng mắt Hắc Đào Z vẫn luôn mạnh mẽ gán ghép CP.

Giờ khắc này, ngay cả bọn họ cũng bị chấn động.

Ba ngàn đao trảm, sở dĩ gọi là ba ngàn đao trảm, là bởi vì góc độ ám sát cùng thao tác đi vị hoàn mỹ kết hợp ra, khi giết người với tốc độ quá nhanh, thế cho nên sẽ tạo thành một loại ảo giác thị giác.

Nhìn không rõ đi lại như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy trên màn hình hiện lên màu bạc.

Ống tay áo bay phảng phất trong không gian mang theo một loại khí tràng không người nào có thể địch nổi.

"Xinh đẹp!"

Ngay cả người giải thích đều nhịn không được thốt lên lời ca ngợi.

Ngay sau đó liền nghe được một trận âm hiệu truyền tới."K, O!"

Điền kính ngã thật mạnh xuống trên mặt đất.

Ngân quang còn không có rơi xuống.

Thiếu niên ngón tay hạ xuống vang lên tiếng "lộc cộc".

Tiết tấu giàu có như vậy.

Tay di chuyển con chuột, hướng phía trên nhấn xuống, hình thành một công kích hình cung.

Lâm Trầm Đào cũng không có lui, mà là đi lên nghênh đón, phát ra đại chiêu.

Thiếu niên lại bắt đầu đi vị xinh đẹp.

Chỉ là lúc này đây.

Lâm Trầm Đào đã mở miệng: "Đồng quy vu tận đi, Tiểu Hắc Đào!"

Song, sát!

Thời điểm hai chữ này xẹt qua màn hình.

Mọi người còn chưa kịp vui mừng.

Thiếu niên tay giống như trật một chút.

Một giọt máu cuối cùng còn sót lại, cũng bị binh tuyến tiêu ma giết cạn sạch.

"Gia!"

Từ khi trò chơi bắt đầu cho tới nay.

Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên bỏ mình.

Hai người giải thích cũng dừng một chút.

"Vừa rồi thao tác kia của cậu ấy."

"Thủ pháp không đúng, chắc hẳn là bị thân thể ảnh hưởng."

Cũng liền nói nếu không phải bởi vì thân thể không thoải mái, Hắc Đào Z sẽ lui về phía sau một bước, hồi máu, lại về phía trước công thành.

Khi thiếu niên nói "Gia".

Tất cả mọi người cảm giác được một trận hô hấp căng thẳng.

Đế Minh bên này là bị đoàn diệt.

Mà đối phương ba người đã sống lại.

Tiết Dao Dao nắm chặt con chuột: "19, 18......"

Không còn kịp rồi.

Thời điểm còn dư lại 4 giây, đối phương đã mang binh tuyến vọt tới trung tâm thành Đế Minh.

Tiết Dao Dao vừa mới chạy ra.

Liền nghe được một tiếng thanh thúy.

Hai chữ rất lớn hiện trên màn hình —— thất bại.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top