Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

405+406

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bóng dáng Vân Phong khuất sau cánh rừng, Lâu Thất bắt đầu dạy ba mươi mấy người này, Trần Thập và Lâu Tín cũng theo học. Ban đầu Trầm Sát chỉ ngồi ở bên cạnh nghe cho vui, nhưng nghe chưa được vài câu đã thấy chán, Ưng cũng chẳng có hứng thú với những thứ này, hơn nữa hắn sớm đã bị Lâu Thất phủ nhận, nói hắn không có thiên thú theo nàng học, nên cũng chẳng lãng phí tinh lực nữa, hắn xoay sang nói với Trầm Sát: "Chủ tử, qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi."

Hắn chỉ về phía một gốc cây đại thụ mọc cách đó không xa.

Cái cây kia không cao lắm, nhưng xanh tốt một cách kỳ lạ, cành lá vươn ra như một chiếc ô màu xanh khổng lồ. Lúc này ánh mặt trời vẫn còn rất gay gắt, ngồi bên dưới gốc cây này tránh nắng là việc không thể tuyệt vời hơn.

Trầm Sát "ừ" một tiếng, sau đó đi về phía gốc cây kia, Ưng cũng đi theo sau.

Ngồi dưới bóng cây quả nhiên rất mát mẻ, gió núi thổi nhè nhẹ, mang theo hương hoa thoang thoảng.

"Chủ tử, có cần dời thôn Tiểu Sơn Cư vào trong thành không?" Đứng từ nơi này, Ưng vẫn có thể nhìn thấy một vài mái nhà màu xám trong thôn Tiểu Sơn Cư.

Trầm Sát lắc đầu, đang định lên tiếng, bỗng cảm thấy một cơn đau nhói như kim châm bắt đầu lan ra từ tim. Hắn hiểu rất rõ cảm giác này, hắn liền ra dấu tay.

Ưng không nhìn hắn nên không thấy dấu tay này, nhưng Thiên Ảnh vốn luôn ẩn mình trong bóng tối vội vàng xuất hiện: "Đế Quân, độc cổ lại phát tác rồi?"

"Độc cổ của chủ tử phát tác ư?" Ưng nghe thấy giọng của Thiên Ảnh thì xoay người lại ngay lập tức, lúc này Trầm Sát đã không còn sức nói chuyện, hắn thấy kinh hãi, lần phát tác này vừa nhanh vừa dữ dội! Thậm chí hắn còn không kịp gọi Lâu Thất.

"Mau đi kêu Đế Phi!"

Nhưng họ vừa xoay đầu lại, thì phát hiện Lâu Thất không biết đã đi đâu!

Họ chỉ nhìn thấy vài đội viên và Lâu Tín.

"Lâu Tín, Đế Phi đi đâu rồi?" Ưng kêu lên, đồng thời hắn và Thiên Ảnh đứng trước mặt Trầm Sát, chắn hết tầm nhìn của những thành viên kia.

Chuyện trên người Trầm Sát có độc cổ và sẽ phát tác vào ngày 15 hàng tháng chắc đã được lan truyền ra ngoài từ lâu, trong quân doanh chắc cũng có nhiều người biết chuyện này. Nhưng biết thì biết như thế, lời đồn thường là những thứ vớ vẩn, họ sẽ không để cho bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ phát tác của Đế Quân, bởi vì dáng vẻ lúc Đế Quân phát tác luôn luôn đáng sợ nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của những người khác!

Nếu kẻ địch nhìn thấy sẽ hưng phấn, sẽ cảm thấy Đế Quân lúc này không còn đủ sức uy hiếp, sẽ nghĩ cách thừa cơ giết Đế Quân. Nếu thủ hạ hoặc bách tính thấy được, e rằng họ sẽ dao động lòng tin với Đế Quân, dao động lòng trung thành với Cửu Tiêu Điện.

Tuy rằng đội binh sĩ này do Lâu Thất chọn lựa kỹ càng, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn bắt đầu huấn luyện, chứ chưa đạt đến độ đáng tin của thị vệ tổ Giáp lúc trước, vì thể không thể để họ nhìn thấy được.

Huống hồ, vẫn còn có một Vân Phong với thân phận bất minh.

Ưng và Thiên Ảnh bắt đầu thấy lo lắng.

Lâu Tín đã từng đi theo Trầm Sát, hắn biết rất rõ về tình hình phát tác độc cổ của Đế Quân, vừa nghe thấy ngữ khi căng thẳng của Ưng và hành động đứng chắn trước mặt Đế Quân của họ, Lâu Tín liều biết đã xảy ra chuyện gì.

Hắn giật mình, còn khoảng 10 ngày nữa mới đến 15, sao Đế Quân lại phát độc vào lúc này.

"Khi nãy cô nương ngửi thấy mùi của một loại dược liệu từ cánh rừng bên cạnh nên đã dẫn người đi qua đó rồi.

Lâu Thất hình như phát hiện ra có một mùi dược liệu rất đặc biệt, nên đã dẫn người đi vào trong rừng, kêu bọn họ ở lại đến lúc đó vào trong tìm họ, còn những người mà nàng mang đi thì phải tiến hành ẩn náu, đây cũng xem như là một bài huấn luyện.

"Đi tìm Đế Phi về, không, kêu họ đi tìm, ngươi ở lại." Ưng căng thẳng, tuy nơi này là vùng hoang sơn hẻo lánh, chắc sẽ không có ai đến đây, nhưng chỉ có vài ba người bọn họ ở lại bảo vệ Đế Quân, thì hắn luôn cảm thấy lo lắng. Sớm biết thế hắn đã không phái Thiên Nhất Địa Nhị đi tìm Thúc Trọng Châu, mà nên dẫn theo họ đi cùng mới đúng.

"Hà Điền, ngươi dẫn họ vào rừng tìm Đế Phi, kêu Đế Phi trở về ngay." Lâu Tín nói với một đội viên đang đứng bên cạnh.

Tuy Hà Điền không phải là một người rất tuấn tú, nhưng mày rậm mắt to, dáng vẻ trông rất dương quang chính khí.

Hà Điền nhận lệnh, lập tức dẫn vài người còn sót lại xông vào trong rừng, không lâu sau liền nghe thấy tiếng họ gọi Đế Phi, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ tiếng trả lời nào.

Lâu Tín bước lên, phát hiện lúc này hai mắt Đế Quân đã đỏ ngầu, lưng dựa vào thân cây, y phục trên người đã bị máu thấm ướt, mùi màu tanh rất nồng.

Hắn kinh hãi: "Ưng Vệ đại nhận. Lần phát tác này của Đế Quân dường như nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những lần trước!" Máu rỉ ra càng nhanh hơn.

Ưng cắn răng, "Có thể có liên quan đến việc chủ tử bị nội thương, tiêu hao quá nhiều nội lực." Bởi vì phải nhờ họ giúp trông chừng Trầm Sát, không cho hắn dùng võ công, nên Lâu Thất đã thuật lại tình hình của hắn cho nhóm người Ưng biết.

"Cô nương sẽ trở về nhanh thôi."

Trông thấy một Đế Quân vốn cường đại vô song, lúc này lại trở nên suy yếu máu chảy toàn thân ngồi dựa người vào thân cây như thế, miệng không thể nói cơ thể không thể cử động, trong lòng Lâu Tín cũng thấy rất khó chịu.

Họ đều nghĩ Lâu Thất sẽ trở vể nhanh thôi, nhưng đã một khắc trôi qua, vẫn không thấy một ai trở lại!

Tuy mặt Trầm Sát đã bắt đầu rỉ máu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ sắc mặt trắng bệnh nhờ giấy của hắn, hắn cắn chặt răng, do cắn quá mạnh, họ có thể nghe thấy cả tiếng nghiên răng ken két.

Sắc mặt Ưng cũng trắng bệch, "Có phải cơn đau của chủ tử cũng trở nên nghiêm trọng hơn không?"

Nhìn Đế Quân như thế, đã đau đến mức không thể chịu đựng nổi, lúc trước Đế Quân vẫn có thể chịu đựng nổi cơ!

"Ta đi tìm họ!"

Lâu Tín vận khinh công bay đến mép rừng, dùng nội lực kêu vọng vào trong rừng:"Cô nương! Cô đang ở đâu!"

Trong rừng gió thổi lá cây lào xào, ngoài âm thanh ấy ra mọi thứ đều tĩnh lặng, không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.

Lâu Tín cau mày, trong lòng bắt đầu thấy hốt hoảng. Hắn không chỉ lo lắng cho Đế Quân, mà còn lo lẳng cho cả cô nương nhà hắn! Tuy khu rừng này trông rất rộng, nhưng hắn đã dùng nội lực truyền âm, có thế nào cũng phải nghe thấy chứ? Nếu nghe thấy, cô nương nhà họ chắc chắn sẽ trở lời. Nhưng bây giờ lại không hề có một chút động tĩnh gì, ngay cả nhóm người Hà Điền dường như cũng mất tung tích, có khi nào khu rừng này ấn chứa điều quái dị, cô nương nhà họ đã xảy ra chuyện gì rồi?

"Cô nương! Hà Điền! Hà Điền!"

"Trần Thập! Ấn Dao Phong!

Hắn lo lắng, liên tục gọi tên mười người, nhưng không có một ai trả lời hắn.

Lâu Tín nôn nóng muốn xông vào trong rừng, nhưng khi xoay đầu lại nhìn Ưng và Thiên Ảnh, hắn chỉ đành xoay trở về, "Ưng Vệ đại nhân, ta cảm thấy cánh rừng này hơi cổ quái, không có ai trả lời, phải làm sao đây?"

Ưng đang định lên tiếng thì Thiên Ảnh bỗng dưng nói: "Dưới núi có người lên đây!"

Hắn và Lâu Tín lập tức đứng bên mép nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy thấp thoáng có khoảng 10 người đang hối hả lên núi, đi về hướng của họ.

Ai lại lên Tiên Nộ Sơn vào giờ này cơ chứ?

Chắc chắn không phải là người của họ!

Trong lòng Ưng nảy lên một dự cảm chẳng lành. Trước đây lúc ở trong Thất Thành, tin Đế Quân bị trọng thương được lan truyền rất nhanh, tuy Đế Quân đã đích thân đứng ra bác bỏ, nhưng có vài người chưa chắc đã tin.

Giờ chỉ còn ba người họ, nếu người đến đều là những kẻ có võ công cao cường, thì họ rất khó bảo vệ được Đế Quân!

"Thiên Ảnh, ngươi cõng chủ tử, chúng ta cũng vào rừng!" Ưng đứa ra quyết sách.

"Được." Thiên Ảnh lập tức cõng Trầm Sát lên lưng.

Một loạt động tác vừa rồi khiến Trầm Sát đau đến mức cảm thấy như đã chết đi.

Lần phát tác này quả thật đau hơn bất kỳ những lần phác tác trước đây, cơn đau này kinh khủng hơn lăng trì, nó bắt nguồn từ bên trong, khiến hắn không thể chống lại được.

Nhưng Trầm Sát mạnh mẽ ở chỗ, người khác có thể ngất đi từ lâu rồi, nhưng hắn vẫn còn có thể cố gắng chống đỡ, vì hắn biết với hoàn cảnh không an toàn như thế này, nếu như hắn ngất đi, sẽ gây ra áp lực rất nặng nề cho Ưng và Thiên Ảnh. Vả lại, nếu gặp phải chuyện gì thật, hắn còn tỉnh, ít nhiều gì cũng vẫn còn chút ít hy vọng, cho dù chỉ là một tẹo. Hắn tuyệt đối cũng sẽ không chết đi trong cơn hôn mê.

Thiên Ảnh cõng Trầm Sát chuẩn bị rời đi, Ưng phát hiện ra những người kia đã trèo được một đoạn xa, bây giờ hắn đã có thể nhìn rõ y phục của họ, đều là một màu đen thẳm.

"Bà nội nó, động tác nhanh thật!" Ưng mắng một câu, thần kinh căng thẳng.

Động tác của đối phương nhanh như thế, điều đó nói lên võ công của họ rất lợi hại, chuyện này không hề có lợi với họ một chút nào!

"Đi, mau đi thôi!"

Đi, còn không đi nữa sẽ xảy ra chuyện thất đấy, sẽ xảy ra chuyện lớn đấy. Nếu Đế Quân có mệnh hệ gì, họ đều phải nhảy xuống núi đền mạng.

Thiên Ảnh cõng Trầm Sát, Ưng và Lâu Tín bọc hậu, chạy vội vào trong khu rừng kia.

Sau khi vào khu rừng, họ không dám dừng lại, họ vội vàng chạy vào sâu bên trong.

"Lâu Tín, xóa sạch vết máu." Ưng xoay đầu lại nhìn thấy một vũng máu chảy xuống từ người Đế Quân.

"Các người đi nhanh đi, ta bọc hậu." Lâu Tín nhanh chóng chặt một nhánh cây, quét sạch vết máu trên mặt đất.

Ưng dặn dò: "Ngươi nhớ cẩn thận."

"Mau đi đi!"

Ưng bảo vệ Thiên Ảnh, tiếp tục đi sâu vào rừng. Điều làm họ thấy kỳ quái là, khu rừng này thật sự rất yên tĩnh, không có âm thanh gì, càng không nhìn thấy một bóng người nào.

Cứ như chưa từng có ba mươi mấy người vào khu rừng này vậy.

"Rốt cuộc Đế Phi đã đi đâu rồi?" Ưng sốt ruột. Vào giờ phút này họ không dám nói lớn tiếng, lỡ những người đó phát hiện ra thì phải làm sao?

Thiên Ảnh nói khẽ: "Nếu Đế Phi phát hiện ra điều bất thường thì nàng ta cũng sẽ đi tìm chúng ta." Hắn cực kỳ có lòng tin với Lâu Thất.

Lúc này, Lâu Tín đã nghe thấy có giọng nói vọng đến từ phía bên ngoài cánh rừng.

"Một nửa ở lại đây tìm kiếm, một nửa tiếp tục đuổi theo lên núi. Chúng ta nhận được tin Trầm Sát đang ở trên ngọn núi này, bị thương nặng mà vẫn dám chạy lung tung, lần này phải khiến hăn có cánh cũng khó bay!"

Giọng nói kia cực kỳ hùng hậu, mang theo nội lực, làm lỗ tai Lâu Tín ù ù. Trong lòng hắn giật thót.

Người kia chắc chắn là cao thủ! Một cao thủ hoặc gần mười cao thủ!

Hắn không dám xem thường, hắn nhịn thở lùi về sau, đuổi theo Thiêu Ảnh.

Quả nhiên, tin tức Đế Quân bị thương đã bị truyền ra ngoài! Nhưng những người kia sao lại mò đến đây nhanh như thế?
__________

“Bao nhiêu người đến đây?” Hắn đuổi theo, Ưng lập tức hỏi.

Hắn cũng nghe được giọng nói của đối phương, sợi dây đàn trong tim càng kéo căng ra hơn nữa.

Hồi đó mỗi lần Đế Quân phát tác sẽ không bước ra khỏi cửa, bọn họ sẽ sắp đặt đội quân ám vệ và thị vệ tổ Giáp bảo vệ căn phòng kia không để lọt một giọt nước nào cả, cũng chỉ là lần kia lên núi tình cờ gặp phải Lâu Thất, lúc đó nếu không phải mất mát quá nhiều người của tổ Giáp vẫn không tìm được Mê Hồn Hoa, Đế Quân cũng sẽ không đi ra ngoài vào khoảng thời gian đó.

Nhưng lần này không biết tại sao, Đế Quân rõ ràng đang bị trọng thương, vẫn đi ra đây cùng Lâu Thất.

Hắn đâu có biết được, Trầm Sát bị ảnh hưởng dư chấn lần rời khỏi đột nhiên kia của Lâu Thất làm cho sợ hãi, đến bây giờ có xảy ra chuyện gì thì hắn vẫn muốn ở bên cạnh nàng.

“Ít nhất có khoảng trên năm mươi người! Đều là cao thủ!” Trái tim của Lâu Tín cũng hơi khít lại.

“Mau chạy.”

Pằng pằng pằng, trái tim đập điên cuồng. Không phải nhịp đập tim cũng không phải hưng phấn, mà là lo lắng.
Bọn họ chưa bao giờ căng thẳng đến như vậy.

Thiên Ảnh không lên tiếng nữa, quay lưng với Trầm Sát tốc độ nhanh như sét chớp, bay vào hướng khu rừng.
Ưng đứng bên cạnh bảo vệ, cảnh giác nhìn tứ phía, Lâu Tín cũng nhanh chóng lau sạch vết máu trên mặt đất, nhưng trong mắt của cao thủ, đây chỉ là trò hi vọng kéo dài thêm một chút thời gian nữa thôi, muốn che mắt hoàn toàn của cao thủ, là điều không thể nào, dù sao thì có một chút mùi máu tanh bọn chúng cũng có thể ngửi thấy được.

Bọn họ chỉ hi vọng nhanh chóng gặp được Lâu Thất, cho dù Lâu Thất không ra tay, chỉ cần Đế Quân tiếp xúc được với nàng, thì hắn ta liền ổn định trở lại là được.

Nhưng bọn họ lại có vẻ mâu thuẫn, nếu lỡ như Đế Quân khôi phục trở lại, nhịn không được lại ra tay tiếp thì sao? Lâu Thất từng nói, tình trạng hiện giờ của hắn không tiện ra tay nữa, có khả năng sẽ bị chết.

“Đế Phi đi đâu rồi!”

Ưng ngoại trừ căng thẳng còn có chút nôn nóng không kiềm chế được.
Khu rừng này còn lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bọn họ, càng dày đặc hơn, chưa vào chưa biết, vào rồi thì mới giật mình. Khu rừng lớn như vậy, Lâu Thất ngửi được mùi vị của thuốc từ khi nào thế? Nếu ngửi được ở phía ngoài khu rừng, thì loại thuốc đó chắc chắn ở cách đây không xa mới phải, nhưng bọn họ vào đây đi điên cuồng hơn nửa ngày trời, ngay cả một bóng người bọn họ chả nhìn thấy đâu! Thật là hơi tà quái rồi đó! Tà quái đến nỗi Ưng muốn chửi bậy.

“Đám người cô nương có khi nào lại đi nhầm vào trận pháp nào đó hoặc là cơ quan các loại khác không?” Lâu Tín nói, không phải do hắn đa nghi, thật sự đi theo Lâu Thất lâu như vậy, những nơi nàng đi qua không được thái bình không được bình yên, hiện giờ tình trạng như vậy, hắn cảm thấy chắc đã lọt vào trận pháp hay cơ quan nào rồi, nếu không sao mấy chục người không nhìn thấy tung tích đâu cả?

Dường như có âm thanh truyền đến từ phía sau, khu rừng phía trước dần dần tản thông ra, nếu không có cây cối um tùm che khuất, bọn họ sẽ nhanh chóng bị bại lộ.

Đột nhiên, một hình bóng lướt qua trước mặt bọn họ.

Thiên Ảnh vội vàng thắng lại bước chân, Ưng và Lâu Tín cũng bay ra chặn trước người hắn, ngăn tách ra.
“Lời đồn bảo rằng Đế Quân của Phá Vực phát tác cổ độc vào mùng mười lăm mỗi tháng, hôm nay không phải là mười lăm, sao mùi máu lại tanh thế này, chẳng lẽ bị nội thương dẫn đến cổ độc phát tác sớm?”

Tiếng cười mang theo tà ý chậm rãi vang lên, chặn trước mặt bọn họ là một nam nhân mặc bộ đồ màu trắng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc, đôi mắt ẩn sau chiếc mặt nạ đang nhìn xuyên qua bọn họ, đặt lên người Trầm Sát được cõng trên lưng của Thiên Ảnh.

“Vân công tử?” Lâu Tín nhìn thân hình và y phục của hắn có chút quen mắt, nhưng khí chất của người này hoàn toàn khác xa với Vân Phong. Vân Phong thanh thoát như gió trong, con người này tà khí tự tung tự tác, là hai phong cách hoàn toàn tách biệt, cho dù y phục thân hình giống hệt, cũng khiến người ta không dám khẳng định chắc nịt đó có phải là chung một người hay không.

“Ta không phải là Vân Phong ngốc nghếch kia. Bây giờ trao đổi một giao dịch với các ngươi thấy thế nào?”

“Bọn ta không có giao dịch nào cần bàn với ngươi cả.” Ưng cảnh giác nhìn hắn, người này võ công không thua kém gì bọn họ, thậm chí có thể hơn bọn họ một bậc.

Hắn và Lâu Tín liên thủ có thể ngăn cản được kẻ đó, nhưng phía sau có kẻ đuổi theo, nếu bọn chúng là một băng, vậy thì thật sự xong xui luôn rồi. Cho dù bọn họ không phải là một băng, nhưng bây giờ ở đây bị hắn chặn lại, những kẻ đuổi theo ở phía sau dí kịp, cũng tiêu đời luôn.

Ưng cắn chặt răng, ánh mắt sắc bén chỉa thẳng vào người đeo mặt nạ kia, “Tránh ra.”

“Hay là nghe thử nội dung giao dịch của ta thử xem sao nào…”

Ở nơi không xa đột nhiên có tiếng động truyền đến, “Ven theo hướng của mùi máu tanh, không còn xa nữa!”

Hắn cũng đứng thẳng người, “Có kẻ đuổi theo? Dí theo Trầm Sát có phải không?”

Nghe hắn nói như vậy, Ưng bèn biết bọn họ không phải là một băng, trong lòng ít nhiều cũng thả lỏng được đôi chút, nhưng người này chưa biết là địch hay là bạn, hắn không dám buông lơ.

“Ngươi muốn như thế nào?”

“Ta giúp đỡ các ngươi, giao dịch có thể đợi xong việc hẳn bàn. Đi về phía bên đây.”

Dứt lời, hắn lập tức chạy theo hướng khác, bay sang phía tay phải.
“Ưng đại nhân, có nên nghe theo hắn không?” Lâu Tín nhìn Ưng.

Ưng không trả lời, kẻ đeo mặt nạ mặc y phục trắng đứng lại, “Các ngươi có thể không nghe ta, chỉ cần các ngươi có bản lĩnh bảo vệ được Trầm Sát vào lúc này.”

Tiếng động đuổi theo của hơn chục người phía sau càng lúc càng gần, gần lắm rồi, nếu bọn chúng tiến lên thêm chút nữa, không có cây cối che mắt, lại là con đường leo núi, bị đám người kia đuổi kịp là chuyện sớm muộn.
Ưng cắn răng nói: “Đi theo!”

Thiên Ảnh không nói câu nào, chỉ nghe hắn nói đi theo, liền chuyển hướng đi theo kẻ đeo mặt nạ y phục trắng.

Sau khi đi được một đoạn, kẻ đeo mặt nạ y phục trắng bèn lui ra phía sau, và cử động khi nãy của hắn, Ưng và Lâu Tín lập tức trốn ra phía sau lưng của Thiên Ảnh, nhưng chỉ thấy hắn móc một bao vải nho nhỏ từ trong ngực ra, vừa lui vừa rã bột phấn màu xanh lá lên đống cành lá xung quanh.

Đống bột đó bám lên cành lá, hoàn toàn không nhận ra được, cũng không ngửi được mùi vị gì cả.

“Đó là gì vậy?” Lâu Tín hỏi.

“Có thể khiến con người nhanh chóng mềm nhũn tay chân, hiệu quả thuốc dài ngắn có liên quan đến nội lực tu vi cao thấp của đối phương, đi ra vội vàng, không mang theo nhiều, chậc chậc, đã dùng hết rồi.”

Không ngờ trên người hắn mang theo những thứ như thế này. Ưng và Lâu Tín nhìn hắn chằm chằm, muốn biết ẩn chứa sau lớp mặt nạ kia rốt cuộc là khuôn mặt như thế nào.

“Nhanh chạy thôi.” Kẻ đeo mặt nạ y phục trắng lướt sang Trầm Sát trên lưng của Thiên Ảnh, ánh mắt lóe lên tia sáng.

Đợi bọn họ rời khỏi, qua phút chốc, bọn người kia đã tìm đến, mặc toàn đồng phục y chang, vầng huyệt thái dương của hơn năm mươi người đều lồ lộ, toàn là cao thủ nội gia. Kẻ đứng đầu là một nam nhân trung niên cao cường trạc bốn mươi tuổi, tuy mặt mày dày dặn da dẻ mịn màng, nhưng đôi mày đã trắng hoàn toàn.

Đôi mắt như ưng nhìn quét trên đất một phen, thấp giọng đáp: “Nhất định đang ở gần đây, đi khắp nơi tìm thử xem.”

“Vâng.”

Tất cả người đều tản ra, đi xuyên xen lẫn vào đống cây cối tìm kiếm, bọn họ không chú ý đến đống bột đang rơi vương vãi, rơi lên đầu của bọn họ, trong cổ áo và chiếc cổ.

“Đại nhân, ở đây không có.”

Nếu bọn người của Ưng nghe thấy những lời này sẽ cảm thấy rất kì quái, hoang nguyên Phá Vực có thế lực nào được xưng là “đại nhân” đâu? Và bọn người này trông được rèn luyện cực kì bài bản, hoàn toàn không giống như đám du binh tán loạn tùy tiện gom vào so sánh được đâu. Thế lực ở đây không thể nào xuất động nhiều cao thủ như vậy cùng một lúc.

Nam nhân mày trắng nhướng mày lại, “Thật là biết chạy, tiếp tục đuổi theo!”

Bọn họ đang tiến lên phía trước, đôi chân đột nhiên mềm nhũn ra, suýt chút nữa té nhào trên đất, hắn vội vàng vịn lấy bó cây ở bên cạnh. Nhưng bên tai lúc này vang lên mấy tiếng bụp bụp, ánh mắt quét qua, nhiều người ở bên cạnh hắn lần lượt đổ xuống, và không bò dậy được trong tức thì.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đại, đại nhân, bị trúng kế rồi, trên cây có rải bột phấn độc…” Rốt cuộc cũng đã có người phát hiện ra vấn đề.
“Chết tiệt, hãy nhanh phân chia giải độc hoàn!”

Bọn Ưng hoàn toàn không ngờ tới bọn chúng có mang theo giải độc hoàn, vốn dĩ định kéo dài thời gian thêm một chút, nhưng bọn họ chưa kịp đi theo kẻ đeo mặt nạ y phục trắng vào trong động núi, thì bọn chúng đã đuổi tới rồi.

Mấy chục người bao vây bốn người bọn họ, không có lỗ hỏng nào thoát ra được cả.

“Ha ha ha, lời đồn quả thật không sai, Đế Quân của Phá Vực bị trúng độc cổ không giải được, khi phát tác miệng không thể nói tay không thể động, đau đớn chết đi sống lại, như một con người vô dụng!” Nam nhân mày trắng bước ra từ đám người đó, nhìn quét qua người trên lưng của Thiên Ảnh, cười chậc chậc: “Thật là tội nghiệp quá đi, tội nghiệp! Vốn dĩ muốn lĩnh giáo một chút võ công của Đế Quân Phá Vực, bây giờ xem ra không được rồi, vậy đi, nếu các ngươi nguyện tự tay cho hắn một cái chết sung sướng, thì ta không hành hạ hắn, sao nào?”

Lời này nhận định rằng bọn họ không thể nào chạy thoát nữa rồi, thắng không được, mà còn bắt bọn Ưng tự ra tay giết Trầm Sát.

Hung hăng, tự cao. Nhưng tình hình trước mắt đích thực là bước đường cùng của bọn Ưng.

“Ngươi là con sâu thối chui ra từ cái lỗ cống nào? Miệng thối thì đừng có lên tiếng, nếu ngươi muốn tử tự, thì bổn vệ cũng hứa sẽ không hành hạ ngươi, sao nào?” Ưng lạnh lùng nói, đặt ngang kiếm đứng trước người Thiên Ảnh.

Thời gian hắn theo Trầm Sát lâu nhất, đương nhiên cũng có vài phần ngông cuồng như Trầm Sát, tuy đang lâm vào thế yếu, nhưng tuyệt đối không thua về mặt khí thế.

“Ưng đúng không? Niệm tình ngươi là nam tử hán, nếu ngươi giết Trầm Sát, bọn ta rất hoan nghênh ngươi gia nhập, thế nào?”

Ưng ngờ vực nhìn mày trắng, kế đó cười ha hả lớn tiếng: “Sao con mẹ ngươi! Bổn vệ không theo Đế Quân đàng hoàng, mà đi theo đám sâu thối không biết bò từ trong cống nào ra như bọn ngươi ư?”

Hắn mở miệng đóng miệng là con sâu thối, rốt cuộc khiến kẻ mày trắng hết nhịn được đen sầm mặt, tay vẫy vẫy, “Rượu kính không uống uống rượu phạt! Lên! Không chừa mạng nào cả!”

“Khẩu khí thật là to đó!” Lâu Tín cũng quát một tiếng, rút kiếm đâm sang kẻ địch đứng ngay bên cạnh.

Trong thoáng chốc, đao quang kiếm ảnh giao chiến nhau, tiếng leng keng xen lẫn sát khí, khu rừng ở lưng chừng núi có địa hình không bằng phẳng, cuộc tàn sát khốc liệt nổi lên cùng cơn gió núi rừng.

Đôi tay của kẻ đeo mặt nạ y phục trắng như xuyên hoa, xuyên qua một cách mỹ miều giữa dòng người sát thủ, nhưng những kẻ bị hắn tán vào mặt đều bị rạch ra một vết thương chảy máu, sau đó sự ngứa ngáy kinh hồn khiến động tác của bọn chúng phải chậm lại, và tự gãi vết thương của mình.

Vốn dĩ Ưng đang phòng hờ sự ám sát sau lưng của hắn, thấy vậy bèn yên tâm. Không cần biết mục đích của hắn là gì, chỉ cần lúc này không giở trò là được, là tốt rồi.

Hai cây kiếm dài đâm về phía của hắn bên trái lẫn bên phải, hắn lui ra sau, đằng sau có gió kiếm đột kích, kiếm chưa tới, hắn có thể cảm giác được kiếm khí đâm vào lưng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top