Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

407+408

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái phải trước sau đồng thời có ánh sáng của bảo kiếm lóe lên đâm qua đây, động tác vừa nhanh vừa tàn ác, nội lực của bốn người đều cực kì thâm hậu, kiếm xuất ra mang theo kiếm khí kinh khủng, võ công của Ưng vốn dĩ thuộc hàng thượng đẳng, nhưng bây giờ hắn một chọi bốn, bên cạnh còn có mấy kẻ canh chừng chờ đợi cơ hội đâm thêm một nhát, hắn thật tình lực bất tòng tâm.

Bụp một tiếng, kiếm của kẻ bên trái đâm trước vào cánh tay của hắn, kiếm xuyên thẳng qua cánh tay trái, dường như đang đâm tiếp vào dưới nách của hắn.

“Ưng đại nhân!”

Lâu Tín thấy Ưng hội đồng bị thương, trong lòng sợ hãi, điều đầu tiên nghĩ đến là cố gắng giết đến gần chỗ của hắn, hai người kề cận bên cạnh, có thể ứng phó ổn một chút, nhưng khi hắn vừa động, bèn có vài người định xông qua phía của hắn, tiến về và đâm vào Trầm Sát đang nằm trên lưng của Thiên Ảnh.

“Ta **!” Trong lúc gấp gáp hắn đã chửi bậy, chỉ có thể quay người múa kiếm cố gắng đỡ lấy những kẻ đó.
Ba cây kiếm lúc đó chặt xuống đỉnh đầu của hắn, Lâu Tín cắn răng, lập tức giơ tay đặt kiếm ngang trên đầu, đồng thời đỡ lấy ba cây kiếm kia.

Ba người kia dùng lực, đè nén xuống, Lâu Tín chỉ cảm thấy nặng như núi đè, đột nhiên đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống. Nhưng hắn vẫn chống chọi không buông, phát huy mười phần công lực, ráng sức đỡ lấy, một chân giơ lên, đá vào cái bụng của một kẻ khác, “Đi chết đi!”

Kẻ đó không ngờ hắn còn có thể phản kháng lại, bị hắn đá một cước lui tận ba bước. Lực đạo đè nén đột nhiên vơi đi rất nhiều, Lâu Tín hét to một tiếng, một cú đánh bay bọn chúng, và bay lên, giơ cao kiếm chém nghiêng xuống dưới, máu hoa tung nở.
Tuy hắn đã giết được một người, nhưng đối phương vẫn còn rất nhiều người.

Quay đầu nhìn, sắc mặt của Ưng trắng bệch, ngực đã bị trúng một kiếm, nhưng bên cạnh hắn đã gục xuống ba người!

“Ưng đại nhân vẫn còn ổn chứ?”

“Chưa chết được!”

Ưng cũng hét lên một tiếng, một kiếm phóng sang kẻ địch đang định xông về phía của Thiên Ảnh.

Thiên Ảnh hoàn toàn bình tĩnh, cõng Trầm Sát mắt sáng như điện, linh hoạt né tránh sự công kích của đối thủ, và còn bảo vệ Đế Quân sau lưng mình.
Kẻ đeo mặt nạ y phục trắng kia đang ở phía sau hắn sống chết với bọn kia, vừa mới bắt đầu Thiên Ảnh cũng phân tâm ra để ý hắn, sau đó không thấy hắn có vấn đề gì, vả lại sự tấn công của bọn người kia thật sự quá mạnh mẽ, hắn chạy trốn cũng hao tổn nhiều sức lực lắm, cho nên không còn để ý đến hắn ta nữa.

Dựa dẫm vào nơi hiểm yếu để chống chọi lại.

Trên cơ thể của ba người đều mang đầy vết thương, nhưng cũng chỉ mới giết được mười mấy người của đối phương, còn khoảng ba mươi mấy gần bốn chục người tiếp tục bao vây tấn công.

“Sớm muộn gì cũng chết, các ngươi vẫn muốn chết theo kiểu mệt cạn sức mình đầy vết thương.” Mày trắng đứng ở vòng ngoài, dõi theo bọn họ bèn lộ ra vẻ bực bội. Có ba bốn người như vậy, mà giết nhiều thuộc hạ của hắn đến thế, hắn đột nhiên rống tiếng sư tử, sóng âm chấn đến nỗi động tác của ba người Ưng và Lâu Tín Thiên Ảnh sững lại.

Lâu Tín “phụt” một ngụm máu to.
Đầu gối của Thiên Ảnh bỗng nhiên mất sức, quỳ một gối xuống, suýt đỡ không nổi Trầm Sát thân hình cao to.
Và ngay lúc này, một sức mạnh bỗng giật Trầm Sát qua bên kia, lưng của hắn được thả lỏng nhẹ nhàng, nhưng liền kinh hoảng tột cùng, nhanh tay bắt ngược ra phía sau, vẫn chậm chân một bước, chỉ kịp nhìn thấy kẻ đeo mặt nạ y phục trắng dắt lấy Trầm Sát, nhảy tung lên vài bước trở lại vào khu rừng phía trong kia.

“Đế Quân!” Mắt Thiên Ảnh muốn nứt toạc ra.

Ưng và Lâu Tín nghe được tiếng la, trong lòng chấn động, đồng thời vội vàng xoay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng này, hai người suýt chút nữa phun một ngụm máu to.

Kẻ đeo mặt nạ y phục trắng quả nhiên có ý đồ!

Bọn họ sao có thể tin tưởng hắn được chứ, sao có thể tin tưởng hắn cơ!
Trong thoáng chốc, Ưng hối hận đến xanh cả ruột!

“Một nửa người đuổi theo, một nửa ở lại giải quyết ba kẻ này.” Mày trắng hừ lạnh một tiếng, đôi cánh triển ra, cả con người như một con hạc lớn, nhanh chóng bay đi đuổi theo hướng của kẻ đeo mặt nạ y phục trắng kia. Khinh công của hắn thuộc hạng nhanh nhất, nội lực tu vi của hắn thuộc hạng thâm hậu nhất!

“Đế Quân!” Thiên Ảnh đỏ ngầu cả mắt, như không cần mạng sống vung kiếm càn quét kẻ địch dám cản trở ở phía trước, hắn chỉ sử dụng cách đánh tấn công không thèm phòng thủ, trên người bị chém bao nhiêu vết không thèm quan tâm, trong đầu của hắn chỉ có một mục đích, giết ra vòng vây, đuổi theo người đó, bảo vệ Đế Quân!

“A!” Ưng đâm một nhát vào ngực của kẻ địch, đôi tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, điên cuồng đỡ lấy và nhanh chóng bay ra phía sau, ép thúc mọi người không thể tiếp cận trong giây lát.

“Cô nương! Cô nương!” Lâu Tín một kiếm chém ngã một người, ngưỡng đầu cuồng nộ gào thét.

Cô nương người đang ở đâu!

Ở bên đây, ba người đang chìm đắm trong bể máu, ở chỗ kia, nam nhân đeo mặt nạ y phục trắng đỡ lấy Trầm Sát có chút quá sức.

Quay đầu nhìn có kẻ đang đuổi theo không tha, hắn bực bội thì thầm một câu: “Thật là một đống ruồi bâu.”
Hắn xách theo Trầm Sát, xem ra không có khả năng thoát thân hoàn toàn rồi, cần phải dùng cách nào đó mới được.

Phía trước có một đống cây dương xỉ mọc um tùm, trong lòng hắn động đậy, lập tức ném Trầm Sát vào trong kia, quả nhiên, đống dương xỉ um tùm đó đã che lấp hoàn toàn con người của hắn ta. Và hắn không có dừng lại, tiếp tục bay về phía trước như một làn khói vu vơ.

Chẳng bao lâu, đám người phía sau kia quả nhiên đuổi theo phương hướng này, không một ai đáp lại.
Trầm Sát đau đến cực độ, nhưng ý thức của hắn vẫn còn rất tỉnh táo, và bởi vì như vậy, hắn nhìn thấy được cả quá trình, cũng nhìn thấy được vết thương trên người của Lâu Tín và Ưng, nghe được nói lời của mày trắng. Bởi vì sự tỉnh táo của hắn, hắn mới biết lúc này, ba người Ưng chắc chắn đang lành ít dữ nhiều, nếu không có người nào xuất hiện, ba người bọn họ làm sao đấu lại hai mươi mấy kẻ sát thủ kia.

Ưng và Thiên Ảnh đã đi theo hắn được một thời gian dài, hắn đương nhiên không muốn bọn họ nộp mạng tại đây, và còn có một Lâu Tín nữa, Trần Thập và Lâu Tín năm xưa lựa chọn rời khỏi đi theo Lâu Thất ở cửa Cửu Tiêu Điện, hắn bèn biết hai người bọn họ đã nằm trong trái tim của Lâu Thất rồi, nếu Lâu Tín chết ở đây, không biết Lâu Thất sẽ đau lòng đến cỡ nào.

Và những điều này khoan hãy nói, ba người bọn họ đối với hắn đều rất quan trọng, nhưng không bằng vị trí của Lâu Thất trong lòng hắn. Bây giờ Lâu Thất không rõ tung tích, trong lòng hắn nôn nóng muốn thiêu trụi cả trái tim thành tro xám.

Nàng có gặp nguy hiểm gì không? Có lâm vào cảnh khốn khổ nào không? Hay là, đã gặp phải người nào rồi?
Chưa bao giờ Trầm Sát nôn nóng như lúc này, đôi mắt tràn đầy máu tơ như biển lửa gợn sóng, từ lần đầu tiên cổ độc phát tác, từ lúc biết cơ thể mình bị trúng độc đến giây phút khi nãy, chưa bao giờ hận thù cái kẻ hạ cổ độc cho mình như bây giờ! Nếu hắn không bị trúng phải cổ độc bá đạo có thể nuốt máu, với tài năng bẩm sinh thiên hạ không ai sánh bằng của hắn, thì tu vi của hắn hiện giờ chắc chắn đã vượt lên mấy cấp bậc, cho dù Hách Liên Quyết kia đến từ đại lục Long Ngâm, tu vi hơn người, cũng không đến nỗi khiến hắn tổn hao nội lực trong người. Nếu hắn không bị trúng cổ độc, lần này đâu cho phép những kẻ đó dám cả gan làm bậy trước mặt hắn.
Cơn giận dữ trong lòng của hắn như mưa gió cuồng sóng, thao thao bất tuyệt, càng tích càng sâu, càng tích càng nặng, còn nặng hơn nhiều so với lần trước nhìn thấy Lâu Thất bị đuối nước ở bến nước của Vân Phong Sơn Trang sắp sửa mất mạng, máu trong tim càng dồn dập nhiều hơn thế nữa, trực tiếp xông thẳng lên, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó rơi vương vãi, phủ đầy mặt của chính mình.

Ngay cả Lâu Thất cũng không thể nào ngờ được, trước kia nàng làm mọi thứ cho Trầm Sát, từng vụ từng vụ tích tụ lại, từng giọt từng giọt ngưng đọng ra hiệu quả… sau khi phun trào ngụm máu trong tim, Trầm Sát quả nhiên phát hiện sự bất lực không thể động đậy cơ thể của mình và cảm giác nặng nề tự động biến mất.

Hắn nhúc nhích được rồi, và, nội lực dường như đang tích tụ dữ dằn. Chỉ là, hắn càng đau hơn nữa, nỗi đau đó như cuồng phong bão lớn đột kích khắp con người của hắn, khiến hắn suýt chút nữa gào thét ra ngoài.
Trầm Sát chỉ cắn chặt răng, nhảy từ trong bụi cỏ ra, lập tức chạy ngược về hướng đến, tốc độ đó, còn nhanh hơn vài phần so với trước kia, như một con người bay.

Và ở nơi kia, mùi máu tanh tưởi như bể máu dưới âm phủ.

Lâu Tín, Thiên Ảnh và Ưng ba người đã nhuốm đầy máu trên thân thể, có máu của bọn họ, cũng có máu của đối thủ. Trên mặt đất nằm gần hai mươi bộ xác chết, bởi vì ba người bọn họ cực kì bi nộ và nôn nóng, kích phát ra sự tiềm năng to lớn trong người mình, giết giết giết, hạ thủ vô cùng hung tàn và không màn sợ sệt, toàn đánh theo phương pháp không muốn sống, tự lực đỡ lấy sự bao vây công kích của hơn hai mươi tên cao thủ, và chém giết hơn phân nửa.

Chỉ là càng mạnh, cũng phải có lúc kiệt sức, vết thương trên thân thể cũng khiến bọn họ mất máu nhiều, kiếm trong tay cảm giác càng lúc càng nặng nề.

“Mẹ kiếp, không ngờ bổn vệ đi theo Đế Quân đánh giết bấy lâu nay, lại phải chết trong tay của bọn sâu thối này, thật là chết không nhắm mắt!”

Ưng dốc toàn lực giết thêm được một người, đôi mắt kia đã trở nên đỏ ngầu.
“Thuộc hạ chưa bảo vệ Đế Quân chu toàn, cái mạng này thì đáng lẽ phải dâng lên!” Sắc mặt của Thiên Ảnh u uất.

Lâu Tín khóc mếu cả mặt: “Ta muốn được gặp mặt cô nương của ta lần cuối cùng!”

Xung quanh bèn có một người âm u và phẫn nộ phán: “Yên tâm, bọn ta sẽ tiễn các ngươi xuống địa phủ đoàn viên!” Thật là đáng chết, không ngờ ba người này quá ngoan cố, và giết nhiều người của bọn họ đến như vậy! Đợi chút phải ngàn dao róc xương bọn chúng mới được.

“Hành hạ đến chết ba người này cho lão tử!”

“Bổn Đế Quân còn ở đây, ai cho các ngươi cái gan đó?”

Một âm thanh vô cùng thâm lạnh, dường như đến từ cửu u địa ngục đột nhiên xuất hiện sau lưng bọn chúng, gió âm u lành lạnh, mang theo mùi vị của sự chết chóc, bổ nhào về phía bọn họ.

Bọn họ sợ hãi quay đầu, liền nhìn thấy Trầm Sát máu tươi đầy mình vượt gió mà tới, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của hắn phủ lên một lớp máu, càng hiện rõ vẻ đẹp yêu dị, kèm theo vẻ ngoài băng giá lạnh lùng, nhìn một phen bèn khiến người khác lạnh gáy từ bên trong người. Hắn nắm một cây kiếm dài màu đen có lóe tia sáng, cây kiếm đó trước kia vốn dĩ được giắt bên hông của hắn, chỉ là không ai để ý, và bây giờ được hắn cầm trong tay, tản phát ra một sự lạnh lùng nặng trĩu trang nghiêm, dường như một cây lưỡi liềm của thần chết đang rục rịch, chỉ chờ thu hoạch tính mạng và uống máu tươi.

“Trầm, Trầm Sát? Sao, sao có thể…”

Bọn chúng không nhịn được cùng lúc lui về sau một bước. Bộ dạng của Trầm Sát lúc này thật dọa người, thật dọa người đi được. Không phải cổ độc của hắn phát tác không động đậy được sao? Hắn không phải bị kẻ đeo mặt nạ y phục trắng bắt đi rồi sao? Đại nhân của bọn họ không phải đã dắt người đuổi theo rồi sao? Tại sao bây giờ hắn một mình xuất hiện ở đây với dáng vẻ như thế này?

Ba người bọn Ưng cũng vô cùng chấn động, nhưng phản ứng đầu tiên đó là, có phải hắn đã tìm được Lâu Thất rồi không, cho nên có thể nhúc nhích, nhưng sự suy đoán này chỉ vụt lóe qua trong thoáng chốc, bởi vì hắn chỉ có một người! Nếu Lâu Thất cứu hắn, vậy lúc này, hắn nhất định không rời khỏi Lâu Thất mới phải, Lâu Thất cũng không có khả năng cho hắn động võ.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Ngay cả bọn họ, cũng bị Đế Quân như thế hù giật cả mình.

Và Trầm Sát không nói thêm lời nào nữa, vung kiếm bắt đầu một bài múa của Tu La.
__________

Điệu múa, đương nhiên không phải thật sự đang nhảy múa, mà là vũ điệu nhấp máu, vũ điệu chết chóc, là một điệu nhảy cuồng nộ từ cửu u địa ngục lạnh lẽo. Mỗi nhát kiếm Trầm Sát vung lên, mỗi một lần giơ cánh, mỗi một phong chưởng kiếm ảnh, động tác tràn đầy sát khí.

Chíu.

Kiếm tự nằm ngang xuống, kẻ trước mặt trực tiếp bị xẻ ra làm đôi. Phong chưởng xuất tiếp từ tay trái, đầu của một người như quả dưa hấu bị nghiền bẹp dí như đống thịt nát.

Máu tanh, tàn nhẫn, lạnh lùng, đáng sợ. Mấy chục người hoàn toàn không thể gánh đỡ, bọn họ cực kì sợ hãi, bọn họ muốn rút lui, muốn chạy trốn, nhưng Trầm Sát vốn dĩ không cho bọn họ một cơ hội nào cả.

Một bước đi ra, kiếm khí cuồng thả, tiếng la hét thảm thiết lúc này lên xuống, sương máu phun thành mảng.
Lâu Tín sững sờ dõi theo cảnh tượng này, thì thầm nói: “Võ công của Đế Quân… tại sao đột nhiên tăng trưởng nhiều như vậy…”

Vốn dĩ võ công cực kì cao cường, bây giờ có thể nói là kinh khủng quá đáng!

Kinh khủng đến nỗi bọn họ còn chưa kịp phản ứng, trước mắt ngoại trừ bọn họ, đã không còn một kẻ địch nào cả, nhìn thấy xác chết rải rác, đoạn chi tàn cánh, máu chảy đầy sàn, như một Tu La đến từ chốn địa ngục. Ngay cả Trầm Sát một mình giết mấy chục tên cao thủ cũng máu me đầy người.
Cây kiếm dài trong tay của hắn còn đâm thẳng vào trái tim của một kẻ nào đó, hắn một tay nắm chuôi kiếm, đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt vẫn tràn đầy sát ý, ánh mắt nhìn bọn họ đầy vẻ vô tình lạnh lùng.

Ưng đột nhiên cảm thấy không đúng lắm.

Hắn thử gọi: “Chủ tử?”

Trầm Sát đột nhiên rút kiếm ra, dẫn theo một tia máu, cây kiếm bị máu nhuốm đầy quay đầu lại, chỉ chuẩn xác vào con người của hắn. Bị Trầm Sát cầm kiếm chỉ vào mình như vậy, tuyệt đối là một trải nghiệm kinh khủng, trái tim của bọn Ưng bỗng dưng chậm lại nửa nhịp.

Đôi mắt của Trầm Sát vẫn đỏ như máu tươi, trông cực kì yêu dị.

Môi mỏng hé mở, thốt ra một chữ thấp trầm, “Giết.”

“Đế Quân!” Thiên Ảnh hoảng sợ, bộ dạng này sao giống đang xem bọn họ như kẻ thù vậy, muốn giết cả bọn họ hay sao? Đế Quân đã bị sự đồ sát mê hoặc tâm tính rồi sao?

“Chủ tử!”

Ưng gọi một tiếng định tiến lên phía trước, nhưng Lâu Tín kéo hắn lại, nhìn vào cây kiếm trong tay của Trầm Sát, “Các ngươi hãy nhìn cây kiếm kia!”

Ưng và Thiên Ảnh đều dồn sự chú ý lên cây kiếm đó, và vừa nhìn thấy, bọn họ đều hít một hơi thở lạnh. Chỉ thấy cây kiếm dài vốn dĩ màu đen lóe sáng trong tay của Trầm Sát bây giờ có khói đen vướng quanh thân kiếm, cái màu đen đó, giống như sự chết chóc vô tận, bám víu lấy thân kiếm, cây kiếm dài cứ run rẩy, dường như có tiếng rên nhẹ nhàng, bọn họ nghe như tiếng đoạt mạng.

“Cây kiếm này có chút kì quái!”

Trái tim của Lâu Tín căng như dây đàn, tuy hắn không thể nói rõ đã xảy ra vấn đề gì, nhưng đi theo Lâu Thất đã được một thời gian dài, đối với những sự việc kì lạ ít nhiều cũng có phản ứng nhanh chóng. “Ta nhớ khi trước Đế Quân đoạt được cây kiếm này, Tiêu gia chủ từng nói, cây kiếm thần binh này bị khuyết hồn, có thể bởi vì nguyên liệu nung luyện cây kiếm lấy từ nơi giết sát đầy máu, bị sát khí ngâm giữ quá lâu, có phải là… có phải là nó hiện giờ đang phản khống chế ý chí của Đế Quân?”

Nói đơn giản hơn một tí đó là, cây kiếm bắt đầu thèm muốn giết sát rồi, và đang ảnh hưởng đến Trầm Sát, vậy tình trạng bây giờ là ba người bọn họ đang bị thương, không có chống đỡ nổi một chiêu tiêu diệt của Đế Quân đâu có hiểu không!

“Chủ tử muốn diệt chúng ta thì đã sớm diệt rồi…” Ưng cắn răng đi về hướng Trầm Sát đang đứng, dù sao đi chăng nữa, hắn cảm thấy bộ dạng này của Đế Quân có chút kì dị, tuyệt đối không phải chuyện tốt gì cả. Nhưng Đế Quân đang bị như vậy còn trở về cứu lấy bọn họ, khiến trong lòng bọn họ cảm kích vô cùng, luôn cảm thấy Đế Quân tuy vẻ ngoài lạnh lùng, vẫn rất xem trọng tướng lĩnh của mình có đúng không!

Chỉ là hắn vừa đi được hai bước, tay trái của Trầm Sát vội vàng bắt lấy tay phải đang cầm kiếm, dùng lực ấn xuống, thần binh đó vang tiếng leng keng, dường như đang ngoan cố chống cự cái gì đó.

Trầm Sát thấp giọng quát: “Đứng lại! Cây kiếm này đang bộc phát cơn thèm máu, bổn Đế Quân rất khó khống chế được, bây giờ chỉ có thể dùng sát để kiềm chế, các ngươi không được đến gần bổn Đế Quân, sau khi thoa thuốc hãy nhanh chóng chạy đi tìm Thất Thất.”

Dứt lời, hắn lập tức xoay người, thân hình đột nhiên văng ra xa mấy trượng, tốc độ đó nhanh đế quái dị cực kì.

Ba người bọn Ưng mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, thấy được sự chấn động và lo lắng trong mắt của đối phương.
“Lâu Tín ngươi nói không sai, chủ tử đang dốc hết sức lực khống chế thần binh! Tiếp tục kéo dài không biết sẽ xảy ra chuyện gì? Đi, nhanh chóng đi tìm Lâu Thất, có lẽ cô nương sẽ có cách!”

“Không biết cô nương đã gặp phải chuyện gì, lo lắng chết đi được.”

Thiên Ảnh thấp giọng nói: “Chúng ta chia nhau ra tìm.” Chia ra thì tỉ lệ tìm được cao hơn, tuy Thiên Ảnh cực kì lo lắng cho Trầm Sát, nhưng ít ra thì hiện giờ Trầm Sát không ai có thể địch lại, hắn cần phải giết người liên tục, chỉ cần chết không phải là Trầm Sát thì được rồi. Bây giờ hắn lo lắng cho Lâu Thất nhiều hơn.

Ba người bọn họ chỉ thoa thuốc sơ sài lên vết thương để cầm máu, cũng chả thèm băng bó gì cả, bèn mang theo cơ thể đầy vết thương rời khỏi địa ngục Tu La, chia nhau đi tìm Lâu Thất.

“Trần đại ca, hay là thả ta xuống đi, ta, ta cũng không nhẹ…” Trên sườn núi dốc, Trần Thập cõng Ấn Dao Phong cố gắng bò lên trên. Ấn Dao Phong đầu tóc bù xù, trên mặt có vết thương xước qua, y phục cũng có nhiều chỗ bị móc rách, và còn có chỗ hơi xăm máu ra, trông thật nhếch nhác.

Trần Thập thì đỡ hơn cô ta một chút, nhưng bây giờ một thân một mình bò lên cái sườn núi dốc kia không phải là điều dễ dàng, huống chi còn cõng thêm một người. Hắn dùng một chiếc áo của Ấn Dao Phong xé ra sau đó cột chặt vào người hắn, như vậy mới có thể trống ra hai tay để hoạt động.

“Sao có thể thả ngươi xuống ở nơi đây được?” Trần Thập thấp giọng hỏi ngược.

Ấn Dao Phong sững người, cắn chặt môi dưới. Nếu không phải cô ta bị trẹo chân, nếu không phải cô ta muốn đi theo bên cạnh Trần Thập, thì không đến nỗi hiện giờ liên lụy Trần Thập. Đây là lần thứ hai Trần Thập cứu cô ta, Ấn Dao Phong luôn cảm thấy bản thân mình ở trước mặt Trần Thập thật yếu đuối, nàng không biết như vậy có gây sự chán ghét cho Trần Thập không, bởi vì cô ta biết rõ, Trần Thập rất sùng bái Đế Phi, nếu hắn tán thưởng những cô gái như Đế Phi, và cô yếu đuối như vậy, e rằng Trần Thập chẳng ngó ngàng đến cô ta đâu.

Nhưng mà lúc này cũng chưa phải là cơ hội để cô tranh sức, trong lòng của cô đối với Lâu Thất, và tình cảnh lâm phải hiện giờ của hai người bọn họ cảm thấy thật áy náy. Nghĩ đến đây, cô liền nhẹ nhàng nói: “Trần đại ca, đều tại lỗi của Dao Phong, nếu không phải Dao Phong tự cao tự đại muốn bắt được dị thú đó, cũng không đến nỗi hụt chân té xuống nơi đây.” Khiến Đế Phi phải phái Trần Thập xuống đây cứu cô. Và hiện tại Đế Phi còn đang ở dưới đáy vực, không biết ra sao rồi.
Ấn Dao Phong nghĩ lúc trước thấy Đế Phi của bọn họ trong mắt ánh lên tia sáng khi nhìn thấy đồ vật đó, cảnh tượng tung bay xuống kia đuổi theo, trong lòng hiện tại vẫn rất chấn động.
Cùng là nữ tử, nàng cũng kiềm chế không nổi phải si mê phong thái và lòng gan dạ lúc đó của Đế Phi. Huống chi là nam tử luôn đi theo bên cạnh nàng?

Trần Thập đang phấn đấu bò lên trên, nghe vậy lặng thinh một hồi bèn nói: “Không trách ngươi, ngươi phát hiện ra đồ vật đó cũng chính là thứ mà cô nương nhà ta cần, cho nên cô nương mới vui mừng như vậy.”

Nếu nói trong lòng hắn ít nhiều không thoải mái, đó chính là việc hắn phải cõng Ấn Dao Phong lên trên vực thẳm, không thể ở bên cạnh cô nương, cũng không biết được ở dưới đáy vực có nguy hiểm gì không. Chỉ vì cô nương nhà bọn họ từng nói, dưới đó có độc khí, trên người có vết thương không thể ở dưới đó quá lâu, nếu không vết thương bị độc khí cảm nhiễm, đến lúc đó sẽ chảy mủ lở loét, sợ chữa khỏi cũng sẽ để lại vết sẹo. Nam nhân có thể không quan tâm, nhưng nữ tử rất để ý trên người có sẹo hay không đó.

Vả lại, những người ở trên vực cần có sự chỉ huy của hắn.

Bọn họ không ngờ tới là, trong khu rừng đi về phía tay trái chừng vài trăm mét, thấy khu rừng nối dài vô tận, thực chất đó là một vực thẳm. Ấn Dao Phong đi vào khu rừng bèn phát hiện một con tiểu dị thú, không rõ là giống loài gì, chỉ là chiếc sừng của nó là nguồn hơi lan tỏa mùi hương dược mà Lâu Thất cần tìm.

Đó cũng là nơi đầu tiên bọn Ưng nghi ngờ, nếu nàng ngửi thấy mùi thơm ở ngoài khu rừng, vậy thì dược liệu nhất định phải ở bìa rừng mới phải, nhưng sao có thể vừa vào rừng đã không thấy người đâu cả. Bọn họ hoàn toàn không biết được dược liệu đó là một chiếc sừng trên đầu của con tiểu thú, vừa bước vào rừng, bọn họ bèn dốc hết sức lực đuổi theo con thú đó, và, trong suốt quá trình này, Lâu Thất còn dạy bọn họ làm sao ẩn núp thân hình của mình trong khu rừng rậm rạp và đồng thời tăng cao tốc độ.
Còn bọn Ưng đi vào theo một đương thẳng băng, vốn dĩ không nghĩ tới Lâu Thất vừa mới đến đã rẽ sang phía bên trái, cho nên làm sao có thể đuổi kịp nàng cơ chứ.

Khi bọn họ la lên Lâu Thất đã đến dưới vực núi thì làm sao nghe thấy được nữa.

Một khi bỏ lỡ sang ngang, liền khiến Trầm Sát gặp phải biến cố như vậy.
Lúc này ở dưới đáy vực, Lâu Thất giơ tay làm động tác tạm dừng, tám người đi theo sau lưng nàng đều dừng lại, bởi vì căng thẳng, bọn họ đều nín thở.
Tám người đó có võ công cao cường nhất trong một đội, sau khi nhìn thấy Lâu Thất xuống đáy vực, bọn họ ỷ vào võ nghệ cao và lòng gan dạ, và bởi vì muốn theo Lâu Thất học thêm nhiều thứ, nên lập tức đi theo.

Chỉ là sau khi đi theo bọn họ mới phát hiện dưới đáy vực đáng sợ tới cỡ nào, vừa xuống đi đã có cảm giác chóng mặt chân nhũn, may là Lâu Thất lập tức cho bọn họ giải độc đan, và bọn họ phát hiện Lâu Thất bản thân chả ăn nó, tinh thần tốt hơn bọn họ nhiều.
Lâu Thất vốn dĩ định cho họ đi lên trên kia trước, nhưng suy nghĩ lại, đây chẳng phải là một chuyến rèn luyện hay sao, nếu sợ hãi nguy hiểm và những điều chưa biết ở phía trước, vậy thì nhân cơ hội sớm rời khỏi đội ngũ thì tốt hơn.

Khí độc ở dưới đáy vực, thông qua sự phán đoán của nàng, có lẽ lan ra từ đống cỏ mọc um tùm ở xung quanh đâu đây.

“Tất cả đều cẩn thận chút, đám cỏ độc này mọc dài um tùm thế kia, nếu dã thú có thể sinh tồn ở dưới đây, chắc chắn chúng cũng sẽ có độc, hoặc là biến dị mạnh mẽ hơn, cho dù là một con muỗi, các ngươi cũng không được sơ ý xem thường.”

Giọng nói của Lâu Thất vang lên nhẹ nhàng, tám người bèn đáp đã rõ, nhưng một tên tiểu binh sĩ mặt mày thanh tú trông khoảng mười bảy mười tám tưổi đứng bên cạnh nàng trong mắt lóe lên tia sáng kì dị, chỉ là không ai phát hiện ra.

Nếu nói ở đây là một dốc vực thẳng đứng, thì hãy nói đó là một vết nứt sâu do cơn địa chấn trăm năm về trước nứt toạc ra, bởi vì trăm năm mưa gió thay đổi, bên trong đã mọc đầy thực vật các loại, cũng có thể do thời gian tích tụ lâu năm khó gặp được ánh sáng mặt trời, cho nên rất ẩm ướt, nhiệt độ thấp hơn ở trên vực rất nhiều.

Dốc vực này cũng chỉ là một con đường đi nhỏ hẹp, rộng cũng chỉ cho phép hai ba người đi cùng hàng với nhau. Con tiểu dị thú đó nhảy xuống đây sau đó lập tức chạy về phía trước, Lâu Thất dẫn người đuổi theo một hồi, đến một cái động thổ xốp hiện ra trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top