Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Figueredo - Mikhail - Tiến Quân Ca

Nắng chiều chiếu rọi.
Tiến Quân Ca cuối cùng cũng tìm thấy anh trai người Latin ngồi thẫn thờ ở Quảng trường Ba Đình, hướng mắt nhìn về vô định.
Hà Nội và nhiều tỉnh thành khác vẫn còn không khí Giáng sinh.
Nhưng tại đây...

Hôm nay là ngày 25/12.
Ngày Liên Xô tan rã.

---

Các anh bước đi trên từng con đường rợp bóng cây xanh. Nắng yếu ớt chiếu xuyên qua kẽ lá. Dù đường phố tấp nập xe qua lại, cũng không thể vơi bớt vẻ u buồn.

Các anh nhớ về những ngày đó. Đã từng có một thời, chúng ta quen nhau như vậy.

Đã từng có một Mikhail mà khi đứng bên cạnh, cả Tiến và anh đều trông như học sinh trung học.

Đã từng có một Mikhail nóng nảy nhưng mỗi khi gặp Tiến là xoa đầu như chú cún con.

Đã từng có một thời Mikhail và anh mê mẩn cùng những chai bia và nụ cười chất phác của người đàn ông bản địa trên đường phố La Havana.

Đã từng có một Mikhail hết lòng giúp đỡ anh và Tiến vào những lúc khủng hoảng...

Mkhail rất mến trẻ con và những thứ bé nhỏ.
Mikhail thích xoa đầu các anh đến khi tóc rối bù như tổ quạ.
Mikhail thích gọi các anh là "em trai", làm các anh chỉ có thể khẽ đấm vào lưng và cười ngượng nghịu.

Anh tự hỏi, mình có thể tìm lại chúng ở đâu...?

Đất nước của các anh được như ngày hôm nay là nhờ sự giúp đỡ của Liên Xô...

Đúng, chính là nhờ Mikhail mà đất nước họ mới có thể vươn lên. Để rồi những dòng thơ của Tố Hữu mới có thể tả:

"Cuba đạp sóng trùng dương tiến
Oai hùng như chiến hạm Rạng Đông!"

Chính là nhờ anh, mà Việt Nam mới có thể một lần nữa phất cao lá cờ đỏ sao vàng.

Nhưng đó chỉ là quá khứ.
Là minh chứng cho sự chuyển động không ngừng của bánh xe luân hồi.

Rồi các anh sẽ lại quen với hình ảnh một Mikhail không hề tồn tại trong trí nhớ.

Và bánh xe to lớn đó lại tiếp tục quay...

Dù một mắt xích của nó vỡ ra, vẫn sẽ được thay thế bằng một mắt xích khác.
Đó là quy luật của thế giới.

Anh không hề buồn.
Các anh không thể buồn.

"Liên Xô không còn, nhưng chúng ta vẫn phải tiếp tục tiến lên."

Fidel Castro đã từng nói như vậy.

Hãy đưa đất nước tiến lên phía trước.
Và mai này, hãy nói với cả thế giới: Chúng tôi đã từng có một Liên Xô như vậy.

Cũng như các anh đã từng có một Mikhail như vậy.

---

- Anh trai, chúng ta về.

Đường phố đông tấp nập. Những ô cửa của các tòa cao ốc gần đó chớp nháy không ngừng. Tiếng còi xe, tiếng nói chuyện của những người lớn tuổi, tiếng la hét vô tội vạ của đám trẻ chạy nhảy trên vỉa hè.
Hà Nội sôi động thật đấy...

- Đúng, là nhờ ai kia chứ...

---

- Tiến này.
- Vâng?
- Năm sau, hãy cùng anh đến Quảng trường Cách mạng.

...

"Và chúng tôi... đã từng có một Mikhail như vậy."
"Người anh lớn còn hơn cả tuyệt vời."
"Tình anh em không thể diễn tả bằng lời..."
"Chúng tôi vẫn phải tiếp tục tiến lên."

---END---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: