Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mới hôm nao thời gian là nhiều
Đếm xem nay còn lại bao nhiêu
Nếu lúc trước biết sẽ có hôm nay
Cho em xin thêm một ngày thôi
Lỡ mai không còn ai gượng cười
Lỡ mai không là ngày xanh tươi
Có chút ánh sáng phía cuối con đường
Khi đôi tay em dần dần buông..."

Trong một khoảng thời gian dài trước đây, mình luôn tò mò về chuyện khi con người ta đứng trước khoảnh khắc phải chào tạm biệt thế gian, người ta có suy nghĩ gì không. Rồi khi khoảnh khắc đó đến, người ta có còn cảm nhận được gì nữa không. Và mình đã từng nghĩ, chỉ có lúc chính mình già đi thì mình mới biết được câu trả lời. Nên mình cũng gác lại những thắc mắc. Cho đến vài ngày trước, mình mơ một giấc mơ, mà ở đó mình đang nằm trên chiếc xe cấp cứu và phút sau lại là một linh hồn đứng nhìn căn phòng khách quen thuộc. Rồi chỉ hai hôm sau giấc mơ đó, mình ngất xỉu, do tuột huyết áp vì thay đổi tư thế đột ngột. Và thế là mình hiểu cuộc sống đúng là vi diệu, trời cao đã cho mình câu trả lời. Trước khoảnh khắc ý thức mất đi, tất cả những gì mình có thể cảm nhận là một cơn đau đầu thoáng qua. Mình không kịp để suy nghĩ gì hết, cũng chẳng kịp để cảm thấy đau khi cả người ngã nhào xuống đất. Lần đầu tiên trong cuộc đời, mình cảm nhận được rõ ràng sự mong manh và chóng vánh của mạng sống. Và trong giấc mơ kia, khung cảnh mình lờ mờ nhìn thấy được trong xe cấp cứu là ba mình đang thúc giúc người tài xế chạy nhanh lên. Rồi giây sau mình đã là một linh hồn đứng ở phòng khách, chờ đợi màn đêm buông xuống, cả nhà ngủ say. Mình còn nhớ rõ dự định lúc đó của mình là chờ để báo mộng, để dặn dò những người trong nhà mình, rồi đi. Cả hai lần, mọi thứ xung quanh mình thay đổi chỉ trong một khoảnh khắc.

Buổi sáng sau hôm mình ngất xỉu đột ngột, ngồi sau nhà nhìn cây mít đã nghiêng ngã và những lọn lá lốt xanh mởn sau cơn mưa đêm. Mình đã nghĩ về sự mong manh của kiếp người và lẽ vô thường của cuộc sống. Rằng là, bạn sẽ không bao giờ biết được khi nào thời gian của bạn sẽ hết. Rằng là, sẽ đến một lúc nào đó, bạn cũng chẳng còn có thể cảm thấy đau, khi cả cơ thể đổ nhào xuống đất. Rằng là, sẽ đến lúc cuộc đời chỉ như hạt cát bay, lướt khẽ qua tay bạn rồi trôi dạt về với đất trời. Và mình nhận ra, đối với cuộc đời này, mình chưa từng có gì và cũng chưa từng mất gì. Mình chỉ là ngưòi đi mượn, kể cả thể xác này cũng chỉ là mượn. Vì khi mình nằm xuống, tất cả mình đều bỏ lại, thứ duy nhất thuộc về mình là linh hồn của mình. Và mình nghĩ tài sản duy nhất mình có thể mang đi, qua thế giới bên kia, là chính mình. Con người thường sợ hãi và lo lắng về cái chết và sự chia ly. Nhưng mình phần nào đã hiểu, đó là bản chất của cuộc đời. Đi một hành trình dài đằng đẳng để đến vạch đích cuối cùng là "kết thúc". Như thế không có nghĩa là cứ chết quách đi cho xong, vì "đằng nào cũng thế". Mà hãy chọn một con đường thật đẹp để mà đi, một con đường có hoa có lá, có chim hót ríu ro và có gió hiu hiu thổi. Một con đường bình yên là linh hồn bạn đã chọn. Để thấy được mình đã sống một cuộc đời tốt đẹp, để khi chết đi cũng chẳng mảy may hối hận gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top