Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

VIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai trở về Seoul ngay sau khi Jimin dần khỏe lại, cũng một tuần sau đó.

Căn nhà vắng tanh chỉ vài ba người làm đi qua đi lại, lúc này Jimin cùng Seokjin bước vào.

"Cậu chủ, cậu về rồi sao?"

"À quản gia Yoon, bố mẹ tôi đâu rồi?"

"Chủ tịch đang công tác ở đảo Jeju còn phu nhân thì đi spa rồi ạ. Dạo này phu nhân lo cho cậu đến mất ăn mất ngủ, may cậu có gửi tin nhắn về nên hôm nay bà ấy mới an tâm đi spa tịnh dưỡng tinh thần."

"Vậy... gần đây không có chuyện gì đó chứ?"

"Da... dạ...? Cậu nói gì tôi không hiểu..."

Cái xác chắc chắn đã điều tra được thân phận, lí nào không đến tai gia đình Park. Chỉ là chắc chắn họ muốn giấu đứa con duy nhất của mình chuyện này rồi.

"Trong suốt một tuần tôi đi vắng, ở nhà không có chuyện gì đấy chứ?"

"À... dạ không, hoàn toàn bình thường ạ..."

Người quản gia ấp a ấp úng, thoạt nhìn liền biết bà ta đang nói dối.

"Được rồi, mọi người ở dưới đây hết đừng lên lầu, tôi và Seokjin có chuyện cần làm với nhau. Khi nào ông bà chủ về gọi lớn tôi sẽ nghe."

Quản gia ngẫm nghĩ một hồi mới nghĩ ra được là họ cần làm chuyện gì, bà gật đầu lia lịa, mặt mũi đỏ rần lên.

"À... dạ vâng thưa cậu chủ..."

Lên đến tầng hai, Seokjin quay sáng đánh nhẹ vào vai Jimin một cái.

"Cậu thật là! Đâu nhất thiết phải nói thế?"

"Ngoại trừ lí do đó tôi cảm thấy không còn gì hợp lí hơn."

Anh liếc cậu một cái, Park Jimin bị liếc đến nỗi bật cười, dù chỉ là nụ cười thoáng qua thôi nhưng cũng đủ khiến Seokjin cười theo trái tim rung rinh nhẹ nhàng.

"Cậu cười rồi."

"Nhờ anh đấy."

"Sau này, nhất định phải cười nhiều hơn đấy."

"Ừm, có lẽ vậy."

'Sau này' ? Nghe xa xăm quá... cậu còn không biết bản thân trụ được thêm mấy tháng nữa...

Theo kế hoạck đã bàn, Seokjin đứng canh cửa còn cậu tìm đồ. Trong căn phòng này phải có thứ gì đó là manh mối, không thể không có được.

Jimin mở tất cả các hộc tủ, riêng chỉ một hộc ở dưới cùng là không thể mở ra được.

Cần phải có chìa khóa, vậy chắc chắn nó chứa thứ gì đó liên quan rồi, không sai được.

Cậu lại tìm chìa khóa, lục tung khắp phòng chẳng ra, chỉ còn bàn trang điểm. Bề mặt bàn trang điểm toàn mỹ phẩm nên không tìm cậu lục ở mấy hộc tủ... không có...

Chợt nhớ ra câu 'nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất' giở lên chai nước hoa Pháp đắt tiền, một chiếc chìa khóa nhỏ lộ diện.

Cậu vội vã mở ngăn đó ra, không có gì ngoài chiếc hộp sắt đã bị rỉ. Thở đều một hơi, Jimin lấy hết can đảm mở ra bên trong là một chiếc cúc áo dính máu và một tờ giấy có ghi địa chỉ. Cậu chụp lại mọi thứ sau đó rời khỏi căn phòng.

"Cậu tìm được gì rồi?"

"Trong chiếc hộp đó chỉ có một cái cúc áo cùng với mảnh giấy ghi địa chỉ này, tôi không hiểu cho lắm..."

"Nơi này... là khu nhà cũ của tôi..."

Cả hai nhanh chóng di chuyển đến đó, báo lại với quản gia rằng nhà Seokjin có chút chuyện gấp nên cậu chở anh về quê.

Chẳng quan tâm ai nghi ngờ nữa, điều cậu muốn nhất lúc này là tìm ra sự thật về cái chết của mình.

Xe tấp vào bãi giữ, đậu ngay ngắn, đôi chân cậu càng ngày càng vội vàng, lao ngay lên căn phòng được ghi trong mảnh giấy.

Tầng cao nhất căn phòng cuối cùng của chung cư. Nơi này khá cũ kĩ, cứ coi là sắp bị dỡ bỏ đi.

Jimin gõ cửa, một người phụ nữ tầm 40, tóc bạc phơ đôi mắt sâu hoắm, đuôi mắt có vệt chân chim rõ ràng. Dò xét cậu từ trên xuống dưới.

"Địa chỉ này... là nhà của cô sao ?"

Cậu đưa người phụ nữ mảnh giấy, bà ta tự nhiên mở to hai mắt vẻ mặt sợ hãi.

"Cậu là...?"

"Tôi là Park Jihoon."

"Cậu về đi, đây không phải nhà tôi."

Người phụ nữ hấp tấp đóng cửa, Jimin chèn tay chặn lại.

"Tôi cần biết sự thật, cô biết điều gì đó đúng chứ ? Nếu không biết thì làm sao gương mặt lại hốt hoảng như thế?"

Dừng động tác, người phụ nữ ngước mặt nhìn cậu, nước mắt lưng tròng. Giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt cậu, ánh mắt bi thương khó tả.

"Là ta, ta có lỗi với anh trai con..."

"Jimin hyung...?"

"Đúng, là ta có lỗi với Jimin..."

Người phụ nữ mời hai người vào nhà ngồi, căn hộ đơn sơ toàn là đồ cũ kĩ.

Rèm kéo kín mít chẳng có tia sáng nào lọt vào, lộn xộn hết cả lên, bụi bặm đóng mạng nhện.

Tự hỏi người phụ nữ này đi vắng suốt hay sao mà không dọn dẹp gì cả, cứ như cái nhà kho.

Seokjin và Jimin ngồi vào chiếc bàn thấp duy nhất trong nhà, bà ta bưng ra hai ly nước lọc. May mắn ly nước không đóng bụi, vẫn còn xài được.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top